Quách Bách Vĩ cúi đầu vùi vào giữa hai chân Mễ Tiệp, hơi thở nóng hổi của anh thổi lên da cô khiến cô run rẩy như điện giật, ngón tay anh tách cô ra, bắt đầu dùng lưỡi của anh thăm dò trung tâm dục vọng thần bí của cô, đầu lưỡi như ra-đa tìm được viên thần bí nhô lên, ngậm chặt, nhanh chóng liếm láp. Mễ Tiệp bỗng trợn to hai mắt, không dám tin Quách Bách Vĩ lại hành hạ cô như vậy, nhưng đầu lưỡi nóng ẩm của anh thật sự quá thần kỳ, cảm giác run rẩy vui sướng nổ tung trong cơ thể, mắt Mễ Tiệp bắt đầu nổ đom đóm, thậm chí còn có chút khó thở, đùi của cô ra sức quấn quanh đầu Quách Bách Vĩ, vừa thở dốc vừa thử hét lên, nhưng giọng nói cô nghe được giống như truyền đến từ chân trời xa xôi, nỗi kinh hãi khiến hành lang co rút có tiết tấu, sau khi nổ tung như gió lốc quét qua toàn thân, Quách Bách Vĩ trách móc nâng người, vươn tay che miệng cô lại: "Xuỵt... Nhỏ tiếng chút, bên ngoài sẽ nghe được..."
Mễ Tiệp khóc nức nở muốn nhiều hơn nữa, nâng mông mình lên chạm vào vật cứng rắn của anh, trong miệng thì thào nói: "Em ghét anh,... nhanh một chút."
Quách Bách Vĩ lộ ra nụ cười rất đàn ông, "Em muốn để anh trổ tài sao?"
"Ừ... Phải, phải."
"Anh đảm bảo sẽ khiến em phiêu phiêu dục tiên, dục sinh dục tử."
"Nhanh lên..."
"Em muốn anh làm như thế nào? Hung ác một chút? Hay là dịu dàng một chút?"
Mễ Tiệp không nói nên lời, muôn muốn duy nhất của cô lúc này là anh có thể nhanh chóng tiến vào cơ thể cô thỏa mãn cô.
Đụng chạm của Mễ Tiệp cũng khiến Quách Bách Vĩ không chịu nổi, bời vì cô vặn vẹo không yên khiến anh bắt đầu từ từ tiến vào trước, Quách Bách Vĩ không kìm lòng được đẩy mông mình về phía trước, anh hít sâu một hơi, trời ạ, trời ạ, Mễ Tiệp thật sự rất chặt, khiến anh có chút đau, anh thử chậm rãi rời khỏi một chút, lại dùng lực tiến vào.
Trán Mễ Tiệp đổ mồ hôi lạnh, Quách Bách Vĩ quá cường tráng, mà cô thì đã nhiều năm chưa ân ái với đàn ông, sự xâm nhập của anh như muốn xé rách cô, cô không ngừng co rút, giảm bớt cảm giác khó chịu này, mà Quách Bách Vĩ đã ra sức chọc đến đáy, căng mông đâm về phía trước, bọn họ hợp lại với nhau như thế, bao trùm chặt chẽ vật thăm dò cứng rắn, động tác của anh nhẹ nhàng đến nặng nề, cuối cùng lay động mạnh kéo xa khoảng cách, vật cương cứng khỏe mạnh mỗi lần tiến vào đều dúng hết khí lực. Mể Tiệp có thể cảm nhận được tinh hoàn nặng trịch của Quách Bách Vĩ bổ nhào lên bắp đùi cô, phát ra tiếng "bốp bốp". Động tác của Quách Bách Vĩ càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh, một tay Quách Bách Vĩ đè lên vách tường, một tay nâng mông Mễ Tiệp lên, ra vào càng thô bạo, ma xát, trong cổ phát ra tiếng rên rỉ đã được hết sức kiềm chế, mà Mễ Tiệp chỉ có thể cắn chặt góc chăn vào miệng mới có thể ngăn ham muốn rít lên của bản thân.
"Mễ Tiệp, bảo bối, mở chân em ra chút." Trên da Quách Bách Vĩ toàn là mồ hội, cằm anh căng thẳng, băng vải trên trán đã đẫm mồ hôi, "Anh muốn đi hẳn vào, có thích không?"
Thật sự muốn lấy mạng mà, Mễ Tiệp lay động trong đau đớn và vui sướng, cố tách chân ra để Quách Bách Vĩ tiến vào sâu hơn, Quách Bách Vĩ ra sức tiến thẳng, đụng vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô, nhóm lên cao trào dục vọng một lần nữa, Mễ Tiệp vươn tay xiết chặt mông Quách Bách Vĩ, muốn anh tiếp tục đến gần khiến chỗ khiến cô nứt ra, mà Quách Bách Vĩ vì khao khát gấp gáp của bản thân cũng ra sức tiến lên, mỗi lần đều xâm nhập tới cùng, mỗi một va chạm đều đến gần đỉnh vui thích cao nhất.
Anh đột nhiêm nắm tóc Mễ Tiệp nâng đầu cô lên, mũi chạm mũi hỏi: "Anh có thể bắn ở bên trong không?"
Da đầu Mễ Tiệp bị đau, gắng sức vặn vẹo hành lang, Quách Bách Vĩ đau đớn rên một tiếng, khàn giọng nói: "Đến, không kịp nữa rồi, anh ra rồi..."
Quách Bách Vĩ buông tóc Mễ Tiệp ra ôm chặt lấy cô, thân dưới hung hăng tiến vào, cơ thể cường tráng cong lên, bắt đầu run rẩy, phóng ra. Cuối cùng Mễ Tiệp cũng nghênh đón lần cao trào tình ái thứ hai này, cao trào mãnh liệt trước giờ chưa từng có khiến cô không có cách nào hít thở, không có cách nào suy nghĩ, cô vừa hét lên đã bị Quách Bách Vĩ dùng miệng chặn lại, cô đành cắn môi theo bản năng, hai người như hai mảnh lá cây run rẩy trong gió lạnh, trần trụi, run rẩy dây dưa cùng nhau.
Mễ Tiệp cảm thấy mềm nhũn như bản thân bị vứt ra ngoài không gian, thời gian như ngừng chạy, cả căn phòng chỉ có tiếng tim dập như trống nổi của hai người bọn họ, không biết bao lâu sau mới nghe được tiếng cười nhẹ khàn khàn của Quách Bách Vĩ, hơi thở dồn dập của anh đã từ từ bình phục, mồ hôi dinh lình phủ khắp hai cơ thể, cơ thể nặng trịch như làm từ thép của Quách Bách Vĩ vẫn đặt trên người cô, anh rời khỏi rất cẩn thận, lấy khăn tay từ đầu giường lau hết chứng cứ ân ái của bọn họ, sau đó mệt mỏi ngã xuống bên cạnh, vùi mặt vào trng gối, mơ hồ nói: "Trời ơi, Mễ Tiệp, em suýt chút nữa đã giết chết anh."
nếu vẫn còn hơi sức Mễ Tiệp nhất định sẽ cười lớn, Quách Bách Vĩ thế này khiến cô có chút đắc ý, cô từ từ, khó khăn khẽ động cơ thể bủn rủn, nghiêng người đối mặt với Quách Bách Vĩ.
"Có phải anh rất lợi hại không? Dường như em đạt cao trào hai lần."
Mễ Tiệp đã không còn hơi sức để đó mặt, yếu ớt nói với Quách Bách Vĩ: "Anh, đi mua thuốc tránh thai cho em ngay đi."
Quách Bách Vĩ vất vả ngẩng đầu, không dám tin hỏi: "Em muốn anh đi mua thuốc trong tình trạng này?" Lại quây đầu nhìn sấm sét còn vang dội ngoài cửa sổ, "Làm ơn đi, có sét lại còn mưa nữa, làm sao đi đây."
Mễ Tiệp cười nham nhở: "Em muốn chứng minh thử, anh vô sĩ dùng vũ lực chinh phục em như vậy, liệu ông trời có cho sét đánh anh không."
Quách Bách Vĩ miễn cưỡng đứng dậy, không hề để ý mình bị lộ hết, gật đầu nói: "Chủ ý không tệ, nếu như lần sau em muốn ân ái với lạp xưởng nhỏ bị nướng cháy."
Cuối cùng Mễ Tiệp cũng cười lớn: "Em sẽ tưởng tượng xem ngoài khét trong sống bao nhiêu." Nói xong nhìn "lạp xưởng nhỏ" đã mềm nhũn, cái đầu vẫn to như cũ, "Mắc ói... gớm muốn chết."
Quách Bách Vĩ kéo Mễ Tiệp, vươn tay vỗ về chơi đùa bầu ngực của cô, "Gớm? Cái thứ nói một đằng nghĩ một nẻo này, vừa rồi là ai sảng khoái hét lớn, chỉ sợ người khác không biết anh đang làm em."
"... Anh có thể nói chuyện văn minh chút không."
"Được được được, sau này anh sẽ văn minh, vậy thì lên? Làm? Cắm?"
"Sao ăn không đi cắn chết đi."
"Ha ha, đến đây nào bảo bối, nghỉ một lát, đợi anh có hơi sức lại cho em sảng khoái mười lần tám lượt."
"Anh tưởng mình chạy bằng điện à?"
"Em từng chơi đồ chạy bằng điện rồi? Vật tự nhiên thuần khiết này của anh dùng tốt không?"
"Em vẫn thấy kỳ quái, anh như vậy sao vẫn chưa bị cắn chết?"
"Vậy em nói thật đi, kỹ thuật của anh thế nào? Đừng nói không được, nhìn em sáng khoái vặn vẹo kêu lên là biết, anh khiến em rất dễ chịu ha ha."
"... Anh rất có kinh nghiệm, hẳn đã luyện tập không ít."
"... Chưa ăn thịt heo vẫn có thể thấy heo chạy mà? Để anh cho em mấy đĩa CD thu được trong chiến dịch chống khiêu dâm, đủ loại tư thế đủ loại cơ thể, đa dạng, sau này anh có thời gian sẽ luyện tập chăm chỉ, ha ha."
"Cắt, ai hỏi anh cái này đâu, em đang hỏi anh đã dạy mấy bạn gái, đều luyện qua với họ rồi sao?"
"Ôi, bạn gái á? Thời mẫu giáo có tính không?"
"Lừa em à?"
"... Ôi, em có thể hỏi bất cứ đồng nghiệp nào của anh, đến cục công an hỏi thăm cũng được, anh chính là công an có quy củ số một."
"Số một cái gì vậy? Sắc lang?"
"Sắc lang gì chứ, cảnh sát trong sạch số một."
"Cắt ~"
"Cắt cái gì mà cắt? Anh còn chưa hỏi em đấy? Đừng dọa anh, tuy anh chưa từng lên người phụ nữ, nhưng em thì anh dám khẳng định không phải, khai rõ đi, à, chính sách của anh luôn là thẳng thắn được khoan hồng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT