Khi Mễ Tiệp đang trên đường lái xe về nhà, tâm tình vẫn rất tốt, mở mui xe ra để mặc cho gió nóng hầm hập thổi loạn mái tóc mình, vươn tay mở CD lên, giọng hát mộc mạc trầm thấp của Mai Diễm Phương cất lên, "Nữ nhân hoa" là bài hát cô thích nhất, đáng tiếc cô luôn hát lạc giọng, có lần cô đang đắc ý ngâm nga vài câu, lại bị Quách Bách Vĩ châm chọc nói: "Ai yo, cô mau tắt loa đi, đội không hoàn mỹ trên chiếc Passat đó vẫn vặn được đấy[1]." Mễ Tiệp nhìn đồng hồ một chút, Quách Bách Vĩ sắp hết giờ làm, bây giờ vẫn chưa gọi điện chứng tỏ trong đội không có nhiệm vụ, sẽ về nhà ăn cơm, thấy siêu thị bên đường, nghĩ thầm, anh ta luôn khoe khoang tay nghề, hôm nay mình cũng bộc lộ tài năng cho anh xem một chút.
Dừng xe dưới bãi đỗ xe, đi thang máy vào siêu thị, ghé qua khu hải sản mua một ít cá pecca[2], lại mua chút rau dưa và trái cây, thấy sắp đến giờ, liền trở về nhà. Trên đường quẹo qua hàng cây trước tiểu khu, mỉm cười nhìn cây ngô đồng Pháp đều đặn, gặp được mấy hàng xóm đạp xe đạp còn chào hỏi từng người họ.
Xe vẫn dừng trên chỗ để xe của Quách Bách Vĩ, khi Mễ Tiệp xuống xe xách theo túi đồ tiến vào trong sân, nhìn thấy một hàng xóm khác, bác Khúc đang ngồi bên bàn đá trong sân của mình đút cháu nội ăn cơm, lúc nhìn thấy Mễ Tiệp cười híp mắt đứng lên nói: "Ơ, Tiểu Mễ à, bây giờ mới tan làm sao? Mua nhiều đồ ăn như vậy tự làm à?"
Mễ Tiệp thấy bác Khúc lấy cái muỗng trong tay chỉ chỉ vào đứa cháu nhỏ của mình nói: "Còn không phải vì tiểu tổ tông này sao." Nói xong lại mỉm cười bà tám hỏi: "Tiểu Mễ à, mấy hôm nay bác luôn thấy cháu và Tiểu Quách bên nhau cùng ra cùng vào, có phải Tiểu Quách là người yêu cháu không?"
Mễ tiệp đã biết bà cụ này nhất định sẽ không nhịn được hỏi cho rõ ràng, nhưng cô vẫn chưa xác định quan hệ với Quách Bách Vĩ, chỉ là có cảm tình với đối phương thôi, nhiều nhất là làm mấy chuyện ám muội, không thể nói được câu này của bnoi1c, thuận miệng nói: "Cái gì chứ, chúng cháu là bạn bè hàng xóm, hôm đó bác thấy, cháu không cẩn thận bị đau chân được anh ấy đưa về nhà, đôi khi thấy anh ấy về nhà một mình cũng không có người nấu cơm, làm nhiều hơn rồi kêu anh ấy sang ăn, không phải như thế kia đâu."
"Tiểu Quách chính là đứa bé tốt, tâm tính thiện lương, chính trực, hơn nữa lâu rồi chưa thấy thằng bé đối với ai như vậy, bác thấy tuổi tác hai đứa cũng không chênh lệch bao nhiêu..."
"...Bác à, chân cháu vừa mới khỏi, đứng lâu vẫn còn đau, cháu phải vào nhà nghỉ ngơi một lúc trước đã, hôm nào tán gẫu sau nha." Mễ Tiệp nói xong nhanh chóng chạy đi, nghĩ thầm, bà cụ này sao lại nghiện làm bà mối cho mình như vậy, ngay cả dì ở ủy ban cộng đồng cũng không kinh nghiệm bằng bác ấy.
Lúc nấu ăn tâm tình Mễ Tiệp rối bời ngọt ngào, nghĩ đến đồ ăn mình nấu được Quách Bách Vĩ vui mừng ăn liên tục, tự hào trong lòng. Lấy cá pecca khỏi nồi đặt lên bàn ăn, vừa thấy đã sáu giờ rưỡi, liền nằm trên ghế salon dưới cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chờ Quách Bách Vĩ xuất hiện cười hihi.
Lối đi trước sân có hàng xóm lái xe về, phía trước có trẻ con vui mừng kêu "Ba ba" nhào vào ngực người đàn ông mới bước vào cửa, mà vợ anh ta đứng trước cửa nhà mỉm cười nhìn người đàn ông đang hôn đứa con, Mễ Tiệp cũng muốn vậy, ngu ngốc cười, nếu người đàn ông này đổi thành Quách Bách Vĩ, mà mình chính là người phụ nữ tươi cười đó... "Bang", Mễ Tiệp vội bỏ ý nghĩ của mình xuống, sợ hãi đánh rơi ảo tưởng đó, lẩm bẩm nói: "Mễ Tiệp ơi Mễ Tiệp, ngàn vạn lần không thể để Quách Bách Vĩ biết ngươi có ý nghĩ này, ah, nếu không, còn không bị anh ta bác bỏ nói mình là con cóc muốn ăn thịt thiên nga ư." Nói xong vội ngửi thấy mùi dầu khói trên người mình, lập tức xuống khỏi sofa vọt vào phòng tắm rửa, dùng tốc độ mở miệng để trang điểm, nhìn đồng hồ thế mà đã bảy giờ, trong lòng không khỏi thấy khó hiểu sao Quách Bách Vĩ vẫn chưa trở lại, chẳng lẽ kẹt xe?
Vừa lậy điện thoại ra định hỏi một chút, lại nghĩ, nếu anh ta thực sự kẹt xe sẽ còn gấp hơn cả mình, nhất định phải gọi điện thoại báo một tiếng, mở ti vi lơ đãng xem tin tức, thỉnh thoảng nhìn lên đồng hồ treo trong phòng khách, mãi đến khi bản tin thời tiết kết thúc vẫn không có động tĩnh, Mễ Tiệp bắt đầu giận, con mẹ nó, không về nhà sao không nói một tiếng, đúng là tên đàn ông tồi. Nghiêng đầu nhìn cá pecca trên bàn một chút, đã không còn hơi nóng, nhảy dựng lên cầm lấy điện thoại, còn chưa bấm hết dãy số, suy nghĩ này lại đến, sao mình phải gọi cho anh ta nói mình nấu đồ ăn chờ chứ? Không về nhà không nói một tiếng còn có sẵn thức ăn đợi? Nghĩ thế, thở hồng hộc ném điện thoại xuống bên bàn ăn, nói: "Cắt, bổn cô nương không dễ gì xuống bếp, xem như tiểu tử anh không có lộc ăn." Vừa nói vừa gắp cá pecca ăn, thịt cá ngon mịn, nhưng Mễ Tiệp cũng chỉ ăn vài miếng đã nuốt không trôi, đôi mắt không rời khỏi cửa sổ sát đất, tai còn cẩn thận lắng nghe, chỉ sợ bỏ qua kẻ khốn kiếp đã về muộn còn phiền phức.
Chẳng lẽ có nhiêm vụ? Còn không kịp gọi điện thoại? Không thể nha, coi như có vụ án cực lớn đi nhưng chẳng lẽ không có chút thời gian nào để gọi điện thoại sao? Mễ Tiệp căm hận ném đũa xuống, liếc mắc tới chiếc điện thoại đi động trên ghế salon, "Khốn kiếp, tôi không gọi cho anh, anh chết đi." Mễ Tiệp nhảy vọt đến trước ghế salon như tên lửa không chút do dự cầm điện thoại lên tắt máy. Mới vừa ngồi xuống lại thấy máy bay cá nhân, lại đi lên rút hết dây điện thoại, vỗ vỗ tay, phẫn nộ nói: "Cho dù anh gọi bà đây cũng không nhận, chặt đứt niệm tưởng khốn kiếp của anh." Cũng không biết là chặt đứt niệm tưởng của cô hay của Quách Bách Vĩ, ung dung cầm diều khiển ti vi lên chuyển kênh lung tung, "Hôm nay bổn cô nương muốn xem gì liền xem, ha ha, rất tự do, không có tên khốn kia giành điều khiển, thật đúng là..." Mễ Tiệp đột nhiên nhớ tới lúc Quách Bách Vĩ giành diều khiển tivi với mình, cười xấu xa nhe răng nói: "Muốn xem phim Hàn? Hôn lên mặt tiểu gia một cái, liền cho cô xem." Mễ Tiệp tức giận nện vào sau lưng anh, anh vừa nhe răng trợn mắt vừa nói: "Ai u, thật thoải mái nha, đấm thêm vai cho tiểu gia nữa." Dựa vào ưu thế về chiều cao giơ điều khiển tivi lên thật cao, cười nhìn Mễ Tiệp nhảy dựng lên không với tới, cau mày rướn lên đánh người hỏi: "Chậc chậc, không với tới? Cô cao bao nhiêu vậy? Có được một mét sáu không?" Mễ Tiệp nổi đóa, dậm chân rống to: "Nói bậy, bổn tiểu thư có chiều cao đạt chuẩn một mét sáu tám!" Nhìn vẻ mặt "Tôi tin cô mới lạ" của Quách Bách Vĩ, Mễ Tiệp vẫn oán thầm: Gì chứ, không phải nói quá có năm centimet thôi sao, có sao đâu. Giành được không lâu Mễ Tiệp sẽ chọc vào chỗ ngứa của anh, người cao lớn Quách Bách Vĩ sợ nhất chính là chiêu này, anh sẽ chơi xấu ôm điều khiển nẳm xuống tấm thảm trước ghế salon lăn tới lăn lui như quả bóng, để Mễ Tiệp không có đường ra tay, Mễ Tiệp không thể làm gì hơn là nhìn anh ngẫu hứng biểu diễn tiết mục cho vay nặng lãi, mãi đến khi thấy Quách Bách Vĩ rốt cuộc ngồi dậy, vỗ ngực nôn khan một cái nói: "Tạm, tạm ngừng một chút, tôi ngất rồi." Mễ Tiệp cười đến co rút.
"Khốn kiếp, khốn kiếp." Mễ Tiệp ném điều khiển tivi xuống hung hăng mắng, "Chờ anh trở về mà dám gõ cửa nhà tôi, tôi liền đánh gãy chân chó của anh." Nhưng đợi đến tận chín giờ Quách Bách Vĩ vẫn không đến trước nhà cô gõ cửa, hơn nữa cũng không điện thoại, thức ăn trên bàn đã nguội lạnh, bị hơi lạnh thổi kết thành một lớp mở trắng, cá pecca hấp vốn rất đẹp bị Mễ Tiệp dùng đũa chọc đã hoàn toàn thay đổi, cô vẫn chưa trút hết giận, vừa tiếp tục chọc vừa nói: "Quách Bách Vĩ đồ cỏ thơm nhà anh, anh chỉ đáng ăn ráy tai!"
Số mạng bàn thức ăn hương sắc đều đủ kia đương nhiên là bị quăng vào thùng rác, ngay cả tâm tình rửa chén đũa Mễ Tiệp cũng không có, đem chúng thả vào bồn rửa, đi lòng vòng trong phòng khách hơn nửa ngày, quyết định tập yoga. Bởi vì cô phát hiện tâm tình mình không ổn định, hơn nữa cứ lẩm bẩm suốt, sắp thành người mắc bệnhtâm thần tiêu chuẩn rồi. Mở lên âm nhạc có thể giúp thư giãn tinh thần và cơ bắp, Mễ Tiệp ngồi trên nệm yoga, xua đuổi những ý tưởng rối loạn trong đầu, thử vặn vẹo cơ thể thành những tư thế kì quái.
Khi Mễ Tiếp vứt ba chữ "Quách Bách Vĩ" khỏi đầu lần thứ một trăm lẻ một, cô đột nhiên giận dữ, "Hô" một cái nhảy dựng lên, vọt vào trong phòng ngủ, lục ra tờ giấy từng được Quách Bách Vĩ xưng là "Hiệp ước bất bình đẳng" từ trong ngăn kéo, cố gắng ngồi trên chiếc giường đàn hồi tốt, nhìn nét chữ rồng bay phượng múa của Quách Bách Vĩ, đôi mắt tức giận kia có thể đốt lai lỗ to trên tờ giấy, Mễ Tiệp lầm bầm cười lạnh nghiến răng nói một câu: "Không tuân thủ hiệp ước? Dám thả bồ câu của tôi?" Mễ Tiệp nhảy dựng lên giống như rồng lửa, lại xông đến phòng khách bên cạnh cắm dây điện thoại vào, bắt đầu gọi vào số của Quách Bách Vĩ, vốn đã chọn lọc từ ngữ xong, chỉ chờ lúc anh ta nhận điện mắng xối xả lên đầu anh ta không chút lưu tình, nhưng lại nghe được giọng nữ lạnh như băng không chút tình cảm liên tục lặp lại: Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy...
Mễ Tiệp nhìn chằm chằm điện thoại trong tay, giống như nó là một yêu quái sẽ cắn người, cô có chút không thể tiếp nhận, mình đấu tranh nửa ngày, thì ra là người ta vốn không muốn gọi điện thoại cho cô, trong miệng vẫn lẩm bẩm nói: "Gì chứ, đồ cỏ thơm Quách Bách Vĩ nhà anh, tắt máy?"
===
Chú thích:
[1] Passat: Tên một loại xe hơi, câu này mình không rõ nghĩa lắm.
[2] Cá Pacca: là một loài cá nước mặn được phát hiện ở bắc Thái bình dương. Nó thuộc họ cá đầu gai Sebastidae và tên khoa học là Sebastes alutus. Thỉnh thoảng nó được coi là cá vượt Thái bình dương, viết tắt là POP.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT