Mễ Tiệp đi theo anh Khoan từ năm mười bảy tuổi, thời kỳ trổ mã chính là xinh đẹp như đóa hoa sen mới nở, nổi tiếng là Mẫu Đơn của thị trấn. Con gái đều yêu thích cái đẹp, cả ngày cô đều ăn mặc trang điểm lộng lẫy, hiển nhiên không có lòng dạ học hành, mới lên cấp hai một năm đã bắt chước cúp học, hút thuốc lá, chơi mạt chược, thường ra vào những nơi không phải vũ trường thì cũng là sòng bạc dưới lòng đất, quen biết lớp người trong xã hội thượng lưu không nghề nghiệp, lúc nào cũng vội vã, không làm việc đứng đắn. Lần đầu tiên cha cô dẫ cô ra khỏi đồn công an, suýt chút nữa đánh gãy chân cô. Nhưng cô gái trẻ đang trong thời kỳ phản nghịch chẳng những không biết hối cải mà dứt khoát bỏ nhà đến sống cùng một tên côn đồ không đi học không đọc sách, trông coi sòng bạc nhỏ dưới lòng đất kiếm hoa hồng. Người này cao hứng cho năm mươi, người kia cao hứng cho một trăm, một ngày ít nhất cũng phải được mấy trăm đồng. Mễ Tiệp được mở rộng tầm mắt cười vui sướng, còn học làm cái gì nữa, ngày ngày kiếm tiền là được.

Cha Mễ tức giận đến hộc máu, cách nào cũng thử qua, uy hiếp quay về, cầu xin, còn dọa đoạn tuyệt quan hệ cha con. Mễ Tiệp trợn mắt khinh thường, tôi không quan tâm, nên làm cái gì, không phải việc của ông. Người trong nhà thấy vậy thì không có biện pháp, cũng dứt khoát mặc kệ, cha Mễ lên tiếng: “Mày chết bên ngoài cũng đừng gọi nhà họ Mễ tới nhặt xác. Nhà họ Mễ không có người như mày.”

Mễ Tiệp nhảy dựng lên hét to: “Cho dù phải đi xin cơm tôi cũng không muốn tới cửa nhà họ Mễ đâu.”

Người trong thị trấn nói bóng gió Mễ Tiệp quả thực rất khó nghe, Mễ Tiệp cũng không quan tâm. Thiếu nữ xinh đẹp ngày càng trở nên quyến rũ hơn, không biết có bao nhiêu người đàn ông quỳ gối dưới váy thạch lựu của Mễ Tiệp, cho đến khi gặp anh Khoan mới coi như bị bắt được.

Anh Khoan là kẻ đầu đường ở thành phố, trên khuôn mặt đen lạnh lùng có một vết chém dữ tợn, anh ta thích mặc áo sơ mi đen, mang theo kính râm, bất kể đi tới chỗ nào cũng có đàn em theo sau hầu hạ, thoạt nhìn vừa thần bí vừa oai phong. Bị nhiều bộ phim Hongkong đầu độc, ngay lập tức Mễ Tiệp bị phong cách của anh Khoan làm cho mê đắm, ái mộ, sùng bái, chỉ hận không thể thắp hương mồng một, mười lăm cúng bái.

Anh Khoan là đàn ông, hiển nhiên cũng thích cô gái xinh đẹp quyến rũ vây quanh mình, ngày ngày nhìn mình bằng đôi mắt trong veo như nước tràn đầy tình yêu, nuôi như chim hoàng yến ngắm thật thích mắt, muốn gì cho nấy, cưng chiều Mễ Tiệp đến tận trời. Mễ Tiệp thích nhất là theo chân anh Khoan ra ngoài, lại càng nở mày nở mặt, bất kể già trẻ nhìn thấy Mễ Tiệp đều giống nhau khom lưng gọi một tiếng “Chị dâu”, Mễ Tiệp có lòng hư vinh hận không thể có thêm đôi cánh, giúp cô bay cao hơn chút nữa, cảm thấy vô cùng đắc ý, cuộc sống này có khác trên tivi là bao không? Không có nha, mình ngày hôm nay giống như người ta diễn trên tivi, hô mưa gọi gió, không gì không làm được.

Anh Khoan có một hộp đêm nhưng luôn không cho Mễ Tiệp đi, nói rằng đó là nơi tốt xấu lẫn lộn, rất phức tạp, dặn cô ngoan ngoãn ở nhà, xem phim, mua sắm là được. Lúc đầu mọi chuyện vô cùng tốt đẹp, cô giống như thiếu phu nhân vô cùng thích thú, nhưng thời gian dài, Mễ Tiệp bắt đầu không chịu nổi, bản thân sống qua ngày như vậy chẳng khác gì nuôi sủng vật. Anh Khoan nói đi là đi, thời điểm rảnh rỗi nhớ tới cô thì gọi điện thoại hỏi một câu “Ăn cơm chưa?”, nếu chưa ăn sẽ gọi người mang đến, còn nói tôi nay có một cuộc đàm phán nên sẽ không về nhà, cô ở một mình cẩn thận chút.

Mễ Tiệp bắt đầu làm phản, vừa khóc vừa gây sự ầm ĩ. Bọn đàn em nhìn anh Khoan đang phiền não, có người nghĩ ra kế, để tiền làm ăn trói cô lại, cho cô không còn tinh lực (tinh thần + thể lực) nghĩ đến thứ khác, điều này khiến anh Khoan rất vui vẻ.

Khi anh Khoan hỏi Mễ Tiệp, cô thích làm ăn không? Muốn thì mở tiệm bán các loại quần áo vui đùa một chút, có quần áo mặc lại kiếm được tiền.

Lúc ấy trong tay Mễ Tiệp đang cầm một quyển tuần san Hongkong mới, thấy được phụ nữ Hongkong sinh hoạt như thế nào, những công nhân viên chức ban ngày ở nơi làm việc không thấy mặt trời, buổi tối còn phải lo cho chồng con, cuộc sống mệt mỏi, trước mắt Hongkong đang thịnh hành nơi phục vụ cho phụ nữ, có thể tập thể dục có thể làm đẹp, vừa làm phong phú cuộc sống tẻ nhạt lại làm vóc người đẹp hơn, nhất cử lưỡng tiện (một công đôi việc).

Mễ Tiệp nói ý định mở một phòng tập của mình cho anh Khoan nghe, anh Khoan không phải là không do dự, nghĩ thầm đồ chơi này thành công được sao? Ở những thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải thì còn được, chợ trời bên này có người chú ý sao? Thoáng cái bỏ ra mười mấy vạn, nhỡ mà không thành chẳng phải múc nước trôi à? Nhưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ mong đợi của Mễ Tiệp, trái tim rung lên, khẽ cắn răng, gật đầu, chỉ cần em ngoan ngoãn không làm phiền anh là được.

Từ đó, Mễ Tiệp vừa là “chị dâu”, vừa là bà chủ, cô làm ăn càng lúc càng lớn, ngày càng phát đạt, anh Khoan nhìn thấy cũng không nhịn được tán thưởng, ánh mắt của mình rất chính xác, coi trọng Mễ Tiệp chính là kiếm được bảo bối à.

Đó là chuyện tất nhiên, thành phố A còn chưa có phòng tập thể thao chuyên nghiệp đâu, “Nhiệt Lực” chính là phòng tập đầu tiên. Mọi người đổ xô tới nhìn trộm một cái, rồi lại một cái, thiết bị tập luyện thể hình này có gì khác với những thứ trong góc công viên? Không nhìn rõ ràng thì không biết, vừa nhìn là biết không bằng tạ tay, xà, máy chạy bộ, máy ngồi đẩy, máy kéo tay, vân vân... Rất nhiều, rất nhiều dụng cụ lần đầu tiên được nhìn thấy, đặc biệt có một chiếc xe đạp nhỏ tự động rất đáng chú ý, phía trước có một màn hình rực rỡ rộng mười bảy phân, chỉ cần có người ngồi yên trên chiếc xe đạp ấy,có thể xem được phim, mỗi ngày người tới đạp xe xem phim đều phải xếp hàng. Nhìn phòng tập náo nhiệt, Mễ Tiệp bận rộn, rốt cục anh Khoan cũng yên tâm.

Đáng tiếc trời không đoán trước được bão táp, con người có phúc họa khôn lường, cuối cùng, khi rơi vào tình thế không tốt trong một lần đàm phán, anh Khoan lỡ tay giết chết một tên đàn em của đối phương, không thể không bỏ lại Mễ Tiệp trẻ trung xinh đẹp, vội vàng đi tránh họa.

Năm năm qua, giờ đây, anh Khoan ngoại trừ để lại cho Mễ Tiệp phòng tập thể hình ngày nào, thì chính là danh sách đen bị truy nã trên internet.

Mễ Tiệp nghĩ lại một chút, không biết lúc được nghe nói anh Khoan giết người thì mình có suy nghĩ như thế nào, bản thân cô nguyện ý đi theo anh Khoan cùng nhau lưu lạc chân trời làm một đôi uyên ương số khổ. Nhưng anh Khoan không nghĩ như vậy, anh ta lớn hơn Mễ Tiệp mười ba tuổi, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, anh ta lại không muốn cô đi theo mình trải qua những ngày không thấy mặt trời, lúc nào cũng đều phải tránh né, lo lắng, đề phòng. Anh ta là yêu thương Mễ Tiệp, vì cô gái này mà say mê sâu sắc, lúc này mình chạy trốn là điều không thể tránh khỏi, chỉ có thể ngậm ngùi chia ly tạm thời, trong lòng âm thầm thể, những gì mình mất đi nhất định phải lấy về. Anh ta nói với Mễ Tiệp, chờ anh “Đông Sơn tái khởi” chắc chắn sẽ trở lại, rồi cho em một cuộc sống thật tốt.

Một lần này chính là năm năm, chơ tới bây giờ Mễ Tiệp cũng không quên anh Khoan sẽ trở về. Phòng ốc trước kia, địa bàn đều bị cảnh sát kiểm tra và niêm phong rồi bán đấu giá, bồi thường cho người bị hại. Chỉ có phòng tập thể thao này lấy danh nghĩa của Mễ Tiệp, địa điểm vừa thuê xong, may mắn là không có chuyện bị thu hồi. Nhìn lại trước kia chẳng qua là vui đùa một chút nhưng hiện tại phải dựa vào phòng tập này, không biết đã mở rộng bao nhiêu lần, sửa sang bao nhiêu lần, khắp nơi đều là đồ đạc giá trị, trên tường còn có chiếc gương lớn. Trong lòng Mễ Tiệp khổ sở, thầm nghĩ, anh Khoan, nếu anh trở lại, thì sẽ trải qua những ngày hạnh phúc.

Hiện tại Mễ Tiệp tự mình kiếm tiền, tự mình mua xe mua nhà, không có người đàn ông ở bên cạnh làm chỗ dựa, trong một đêm đã trưởng thành. Cô học được cách gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, gặp mạnh càng mạnh mạnh mẽ, gặp yếu thì mềm mỏng, không bao giờ... được theo bên cạnh anh Khoan nữa, ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ có khuôn mặt xinh đẹp nhìn người không thèm mở mắt, cô đã trở thành phụ nữ, người phụ nữ chân chính.

Đốt hương liệu vị táo nhãn hiệu 307CC, trong lòng Mễ Tiệp cảm thấy rất đắc ý, trước kia bất kể người trong thị trấn không muốn thấy cô cỡ nào, hôm nay cô vẫn sống rất tốt, dù anh Khoan có ở bên cạnh hay không, cô vẫn là người phụ nữ mạnh mẽ không thể đánh gục. Người nào cũng không thể phủ nhận, cuộc sống của Mễ Tiệp rất chất lượng, rất thoải mái, rất hài lòng.

Mễ Tiệp vẫn không ngủ được, nằm thoải mái trên giường đắp mặt nạ nghe nhạc nhẹ, chờ hàng xóm của cô về, cô muốn biết, lúc thấy chỗ để chiếc xe cũ nát của mình có thêm một chiếc xe chói mắt mang phong cách thể thao, tên hàng xóm xấu xa ấy sẽ có thái độ gì? Sẽ nói cái gì? Anh ta có thể giậm chân mắng nhiếc hay không, hoặc là tới gõ cửa sổ phòng ngủ của cô, bảo cô lập tức lăn ra đây lái xe của mình đi? Cũng có thể là tính khí trực tiếp bùng nổ, đánh chủ xe một trận rồi hãy nói sau?

Mễ Tiệp rất hy vọng anh ta làm vậy, bởi vì chỉ có như thế cô mới có cái cớ tốt để tranh cãi với tên khốn kiếp này, hoặc là đi cùng anh ta tới đơn vị, rêu rao cho mọi người biết, người này chẳng những không có tư cách, không được dạy dỗ lại còn ức hiếp phụ nữ, căn bản không xứng làm cảnh sát nhân dân, tốt nhất là làm cho anh ta từ nay về sau thất nghiệp, không bao giờ... gào khóc thảm thiết vào ban đêm nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play