sau hôm đó mình cảm giac như đã tiến thêm gần bé nhiều lắm oy
mọi chuyện êm đếm, êm đềm trôi qua.. cho đến 1 hôm (cách 2 tuần là cũng )
tùng..tùng..tùng... cả lớp nháo nhác như chó gặp cướp đang thì lao nhao, mình cũng đang chuẩn bị sách vở cho môn sau rồi té ra hành lang hóng gió với chém gió thì bé lên sướng, vỡ òa, muốn khóc, muốn ôm bé và muốn bla..bla bé bảo:
-a ơi, con T nó mua sữa với bánh em mang lên cho anh này
đm cái cảm giác xúc động với hồi hộp nó bị thay bằng cái hụt hẫng với chim cú từ bao giờ, nhưng em vẫn tỉnh chán
-e bảo nó mua thì nó tự mang lên..đang định quay đít đi vào lớp
-nhưng em đã mag đến đây rồi với lại nó biết chiều a học thêm, không về nhà nên mang qua để a ăn không a lại nhịn ( thì cứ chiều học thêm là e lại bỏ cơm đi chơi game vs mấy thằng ở lớp)
thật sự lúc đấy e k nghĩ gì, đáp lại ngọt lịm:
-e mang thì anh ăn, còn bih em mang về đi..
rồi em tót vào lớp luôn kệ bé ngoài hành lang..hic
em không ngờ rằng câu em mang thì anh ăn đấy, nó lại có tác dụng tốt đến thế và e cũng phải công nhận hôm đó e rất may mắn..Lúc về. e đag đợi thằng bạn ngoài cổng trường thì bé đi ngang qua
-xe ôm không anh
-bao tiền em ơi
-50 nghìn( học sinh thì 50 nghìn nó to ntn chứ)
-60 nghìn thì đi
-thế đi bộ nhá..haha
...............
bé đang cười.. nụ cười e đã bảo là nó là em ngây ngô, điên dại ấy, thì em nhảy tót lên xe, cười lại, nhưng là cười kiểu dê cụ
-đi đi, tí về trả tiền
be cũng bất ngờ hay sao ấy, hic.. bé ẫm ừ 1 lúc rồi bảo: