Thanh sơn ẩn ẩn, dương kính khúc chiết, chốn đào nguyên đẹp đẽ, thản nhiên.
Xuân ý nồng nàn.
Đào nguyên cốc, hoa đào nở rộ, gió thổi mây bay, cánh hoa bay đầy trời, vương vấn theo dòng nước chảy xuôi
Ngày hôm nay………… rất thích hợp để ngủ, Đào Nhạn Quân nghĩ vậy liền không chút do dự mang từ trong phòng ra một chiếc ghế nằm bằng trúc,đặt dưới tán hoa đào, thư nhàn mà nằm xuống
Chỗ thắt lưng bỗng ẩn ẩn đau, khiến cho khuôn mặt như bạch ngọc của Đào Nhạn Quân khẽ phiếm hồng, so với đào bích trên cây còn diễm lệ hơn mấy phần. Nhẹ nhàng xoa bóp thắt lưng, trên khuôn mặt lại hiện lên nụ cười ngọt ngào, rốt cuộc cũng không thể so với năm đó, một đêm điên cuồng vừa qua khiến xương cốt có phần không chịu đựng nổi, thế nhưng ái ý mà Bùi Thanh dành cho y suốt tám năm qua lại không hề giảm nửa phần
Nhân sinh một đời, có thể có được một người tương giai tương lão, phu phục hà cầu thì nghìn trượng hồng trần, ngàn dặm non sông, so ra cũng chẳng ý nghĩa bằng.
Khép hờ mắt, Đào Nhạn Quân vươn tay, đón một cánh đào hoa rơi về phía mình, hơi hơi há mồm, đầu lưỡi đảo nhẹ, đưa cánh hoa ngậm vào trong miệng, an nhàn khép mi. Âm thầm tính toán, lúc tỉnh lại có lẽ Bùi Thanh cũng trở lại rồi. Mới nửa ngày không thấy, đã bắt đầu nhớ y.
Mặt trời hướng tây khuất sau rặng núi, một thanh sam công tử từ phía rừng đào chậm rãi đi tới, trong ánh tịch dương mềm mại bóng y đổ rất dài, sắc hồng sắp tàn chiếu sáng nửa bên mặt, hiện rõ một loại phong thái ưu nhã hơn người, dù là ai trông thấy cũng đều phải tán thưởng một tiếng.
Hắn chính là Bùi Thanh.
Đi đến trước cửa phòng, liếc mắt một cái liền thấy Đào Nhạn Quân đang an ổn nằm ngủ trên ghế dươi gốc bích đào, Bùi Thanh không khỏi sủng nịch cười, buông mấy thứ đồ đạc trong tay, đi qua nhẹ nhàng lay cánh tay Đào Nhạn Quân: “Nhạn Quân, tỉnh dậy mau, ngủ ở đây sẽ cảm lạnh đó......”
Gọi như thế đến ba, bốn lần, mí mắt Đào Nhạn Quân rốt cục cũng động đậy, khẽ hé mắt ra, ngay cả gương mặt Bùi Thanh cũng chưa thấy rõ, đã vô thức vươn tay ôm cổ hắn, mơ mơ màng màng khẽ hôn một cái. Bùi Thanh cười nhẹ, âu yếm nhìn người trong lòng, không chút khách khí đem nụ hôn khẽ khàng kia biến thành sâu sắc, đem Đào Nhạn Quân hôn đến thiếu chút nữa chết ngạt, giấc mộng lúc nửa tỉnh nửa mơ cũng theo đó mà biến mất luôn, y đem Bùi Thanh đẩy ra, thở dốc nói: “Vừa mới về tới đã vội chiếm tiện nghi của ta, ngươi đó...... thực không có tiền đồ.”
Bùi Thanh bày ra bộ dáng oan uổng, nhẫn nại tươi cười: “Ngươi đây là đổ oan cho ta nha, rõ ràng là ngươi hôn ta trước mà, giờ còn nói..... Tiền đồ của ta không phải đã sớm gửi cho ngươi rồi, còn không vừa lòng sao, ta đây buổi tối phải chăng nên tận tâm thêm chút nửa, dù có phải liều cái mạng này cũng không thể để cho Nhạn Quân xem thường.”
Đang nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy trong miệng có thứ gì là lạ, lấy ra đặt trên lòng bàn tay mới thấy hoá ra là một cánh đào hoa đã phai hết màu, cuốn thành nhỏ xíu, không cần nghĩ cũng biết là vừa mới từ miệng Đào Nhạn Quân chui qua. Bùi Thanh lắc đầu, đem cánh hoa ném đi, Nhạn Quân cái gì cũng tốt, chỉ có cái tật xấu thích ngậm hoa trong miệng này là không giống ai.
Trước kia tò mò, hắn cũng từng thử qua, ngậm một lúc liền phát hiện cánh hoa tiết ra dịch đắng, cho nên Bùi Thanh không hiểu nổi, Nhạn Quân vì cái gì lại thích ngậm thứ cay đắng đó trong miệng.
Đào Nhạn Quân nghe hắn nói, tuy đã là lão phu lão thê, trên mặt vẫn ửng hồng, trừng mắt nhìn một cái, tầm mắt bỗng dừng lại ở gói đồ lớn mà Bùi Thanh mang về, nói: “Ngươi hạ sơn không phải là đi mua gạo và muối sao, như thế nào lại mang về nhiều thứ thế này?”. Đi qua nhìn một cái, trừ bỏ gạo và muối, còn có một bình rượu lớn, mấy món ăn mặn cùng một khối thịt khô.
“Ta nghĩ, hơn một tháng này cơ hồ mỗi ngày đều ăn chay, miệng nhạt đến nỗi nếm không ra vị nữa rồi, hơn nữa thân thể ngươi còn yếu, cầm tẩm thêm nên đã mua mấy món ăn mặn, còn khối thịt khô cũng đủ dùng khoảng nửa tháng.” Bùi Thanh cười hì hì.
Đào Nhạn Quân nheo mắt, cười nói: “Ngươi nhạt miệng chứ có phải ta đâu. Bất quá...... Đêm nay vừa hay là đêm trăng tròn, rượu này mua cũng thật đúng lúc, ta đã lâu rồi không có đối nguyệt ẩm tửu.”
“Ta biết ngươi mỗi khi đến kỳ trăng tròn, đều thích ở ngoài ngắm trăng uống rượu, đáng tiếc mấy năm qua nội thương của ta không tốt lên là mấy, không thể uống cùng ngươi, lại sợ cái tật nghiện rượu của ta phát tác, nên ngươi cũng hề không uống. Mấy năm qua ngươi không nề hà hao tổn công lực thay ta chữa thương, hiện giờ ta đã hồi phục tới tám, chín phần, uống rượu cũng không phải ngại nữa, cho nên hôm nay ta hạ sơn, đi xa hơn mười dặm, mua về đây loại rượu tốt nhất.”
“Khó trách ngươi về muộn hơn so với mấy hôm trước”. Đào Nhạn Quân chụp lấy bình rượu, hít sâu một hơi nói: “Thơm quá, thật là hảo tửu. Tám năm rồi ta không có uống rượu, hôm nay nhất định phải uống cho đã mới được”
“Không được, không được, chỉ cho uống một chút thôi, để ngươi uống nhiều, thì làm sao ta ở trên người ngươi chiếm được chút tiện nghi đây?”
Lời trêu đùa của Bùi Thanh khiến Đào Nhạn Quân xấu hổ, một cước đá qua: “Ai muốn ngươi chiếm tiện nghi, một thân bụi bặm, còn không mau đi tắm đi.”
Bùi Thanh một bên trốn tránh một bên cười nói:”Tuân mệnh, ta nhất định tắm rửa sạch sẽ, rồi lại tới nha…..”
Đào Nhạn Quân trước còn giả bộ cau có, giúp Bùi Thanh cầm quần áo đến bên suối, sau đó khi quay về mới nở nụ cười, vẻ mặt hạnh phúc đem mấy thứ Bùi Thanh vừa mua vào phòng bếp.
Một mảnh trăng tròn treo lơ lửng giữa những cụm mây, ánh dương quang sót lại cũng không còn rõ rệt, vầng trăng tròn có vẻ rất nhỏ, bạch quang mờ ảo, nhìn qua có chút thê lương.
Chiếc ghế dài vẫn nằm dưới tán hoa đào, phía trước có kê thêm một chiếc bàn nhỏ, hương rượu cùng đồ ăn tản mát ra từng đợt.
Hai người ngồi trên ghế, Bùi Thanh an nhàn thoải mái, thần tình mang theo điểm thích ý khiến hắn càng có phong thái nhanh nhẹn, mà Đào Nhạn Quân ngồi kế bên thì cứ như là không có xương, dựa vào vai Bùi Thanh, bàn tay cầm chén rượu đang muốn đưa lên miệng, Bùi Thanh nhẹ nhàng giữ tay y, nói: “Bụng rỗng uống rượu không tốt, ăn mấy thứ này trước đã.”
Đào Nhạn Quân híp mắt cười cười, buông tay để cho Bùi Thanh đón lấy chén rượu trong tay đặt lên bàn, chờ lúc Bùi Thanh nâng đũa y đột nhiên dùng lực đem hắn đẩy áp xuống ghế, Bùi Thanh ngây người, buồn cười nói: “Đừng nháo, mau ngồi lên nào.”
Đào Nhạn Quân nằm trong ***g ngực Bùi Thanh hết dụi rồi lại cọ, miệng lẩm bẩm nói:”Thật là thoải mái.” Lồng ngực Bùi Thanh vừa rộng lại ấm áp, năm đó y vô tình ngã vào bờ ngực ấy, liền sinh ra một loại quyến luyến cho tới tận bây giờ, có đôi khi chính Đào Nhạn Quân cũng không rõ, thứ mà y yêu đích đến tột cùng là Bùi Thanh hay ***g ngực của y.
Có lẽ, ban đầu y vốn yêu thích cảm giác được ôm này, rồi dần dần mới tiến tới yêu thương kẻ sở hữu ***g ngực ấy.
Đối với hành động bừa bãi của Đào Nhạn Quân, Bùi Thanh cũng chẳng có biện pháp, chỉ đành tươi cười sủng nịch, đút cho y một miếng thịt kho.
Sắc trời đã dần vào hạ, khi đêm xuống gió liền nổi lên khiến vài cánh đào hoa lìa cành bay xuống, có một cánh hoa như có như không bỗng dừng trên môi Bùi Thanh, hắn đang muốn phẩy đi thì, thình lình Đào Nhạn Quân vươn tay tới bắt lấy đóa hoa để vào miệng mình.
“Thực đắng......” Một hồi lâu sau, khoé miệng Đào Nhạn Quân mấp máy thốt ra hai chữ mơ hồ.
Bùi Thanh bật cười, nếu thấy đắng thì vì sao còn muốn ngậm trong miệng? Nhưng cũng chỉ lắc đầu, suy nghĩ trong lòng Đào Nhạn Quân hắn luôn không nắm rõ.
Bầu trời tối đen, ánh trăng theo đó lại ngày một sáng hơn, so với vẻ ảm đạm lúc trước thì đã có tinh thần hơn rất nhiều, bạch quang nhu hoà chiếu rọi khắp nơi, cho dù không có đèn ***g, cũng không có gì trở ngại, hơn nữa hai người họ đều nội lực thâm hậu, chỉ cần một chút ánh sáng cũng đủ để thấy rõ xung quanh.
“Ta đói bụng......” Cảm nhận được âm thanh kháng nghị từ trong bụng truyền tới, Đào Nhạn Quân rốt cục cũng rời khỏi Bùi Thanh, ngồi lại ngay ngắn.
Bùi Thanh ngồi dậy, sửa sang lại quần áo, nhìn một bàn đồ ăn, bất đắc dĩ nói: “Ngươi xem, tất cả đều nguội lạnh cả rồi.”
Đào Nhạn Quân không sao cả nói: “Lạnh thì mặc lạnh, hương vị vẫn như cũ là tốt rồi.” Trên bàn trừ bỏ mấy món ăn Bùi Thanh mua về, còn có hai món chay do y đích thân làm và hai chén cơm tẻ.
“Để ta đi hâm lại cho nóng.” Bùi Thanh đứng dậy, định đem đồ ăn bưng xuống bếp, lại bị Đào Nhạn Quân kéo trở về.
“Không cần mà, cũng không phải không thể.” Đào Nhạn Quân gắp một miếng măng bỏ vào trong miệng, nhai nhai, trong miệng đều mùi thơm đặc trưng của măng: “Món này rất ngon, ngươi mau thử xem.”
Nương theo đôi đũa trong tay Đào Nhạn Quân, Bùi Thanh cắn một miếng măng trúc, Đào Nhạn Quân nhìn hắn ăn, đôi mắt cười tít lại thànhmột mảnh trăng non kiều diễm, sau đó liền buông đữa, với lấy chén rượu, đưa lên mũi ngửi, say mê nói: “Đã lâu lắm rồi không uống rượu, thật đã muốn quên rượu có vị thế nào rồi”.
Nói xong, liền chén rượu lại gần vươn đầu lưỡi khẽ liếm liếm, sau đó liếm môi.
Bùi Thanh bật cười: “Ngươi như vậy giống y như con mèo tham ăn, có ai uống rượu mà lại liếm như ngươi không?”
Đào Nhạn Quân chớp chớp mắt: “Ta không phải mèo tham ăn, ta là tửu quỷ.” Tiếng nói vừa dứt, liền ngửa cổ dốc cạn chén rượu vào miệng, mà một ly này dường như còn chưa đủ, y thuận tay với luôn ly rượu của Bùi Thanh trên bàn uống cạn luôn.
“A?” Bùi Thanh cả kinh muốn ngăn y lại, thế nhưng bàn tay bỗng thất thần dừng giữa không trung.
Hai ly rượu vội vàng đã đủ khiến khuôn mặt Đào Nhạn Quân nổi lên một mạt đỏ hồng, ánh trăng ôn nhu chiếu lên nửa bên mặt y, mặc dù không phải tuyệt mỹ vô song, nhưng lại có một loại hấp dẫn kỳ lạ, Bùi Thanh đâu phải kẻ đui mù, thần tình diễm lệ này khiến y hốt nhiên thở gấp.
“Bùi Thanh, ta yêu ngươi.”
Đào Nhạn Quân mềm mại nhích lại gần, dựa vào ngực Bùi Thanh, mị nhãn như tơ nhờ rượu mà giờ mờ mịt phủ sương, yên lặng nhìn y, đầu lưỡi như có như không đảo qua liếm đi giọt rượu còn vương trên khoé môi.
Giống như bị hấp dẫn, Bùi Thanh nhịn không được đỡ lấy gáy Đào Nhạn Quân, đang muốn hôn ái nhân, bỗng nghe thấy từ phía sau vườn đào truyền ra một tiếng vang nhỏ. Thân thể hắn khẽ chấn động, vội vàng đem Đào Nhạn Quân ôm vào trong lòng, quay đầu nhìn lại. Cạnh gốc bích đào cách hai người khoảng vài chục bước chân không biết từ khi nào lại xuất hiện một bóng người, một tán đào hoa rủ xuống phía trước, che hơn phân nửa gương mặt.
“Xin lỗi đã quấy rầy hai vị.” Người nọ thấy Bùi Thanh quay đầu nhìn bèn cười khẽ, xoay người tạ lỗi.
“Ai đó?” Bùi Thanh tâm sinh cảnh giác, nhớ tới trong lòng mình còn đang ôm Đào Nhạn Quân nên càng đề phòng hơn.
“Liễu Nguyên Khanh”. Trả lời cho Bùi Thanh lại là người hắn đang ôm trong lòng – Đào Nhạn Quân, lúc cất lời cũng chẳng thấy có nửa điểm suy nghĩ hay liếc mắt về phía người đó.
Người nọ chậm rãi tiến tới, hướng Đào Nhạn Quân cúi người hành lễ: “Tám năm không gặp, Sở Đào tiên sinh vậy mà vẫn nhớ rõ thanh âm của Liễu mỗ, thật là vinh hạnh”. Sau đó, lại hướng Bùi Thanh thi lễ, “Nhị công tử, lâu rồi không gặp”
“Nguyên lai là ngươi. Liễu Nguyên Khanh, ngươi tới đây làm cái?”. Sắc mặt Bùi Thanh trở nên ngưng trọng.
“Nhị công tử rời nhà đã tám năm, lão phu nhân ở nhà vô cùng mong nhớ, nhưng thân thể già yếu, lực bất tòng tâm nên Nguyên Khanh phụng mệnh đến thỉnh nhị công tử trở về.” Dưới ánh trăng, khuôn mặt Liễu Nguyên Khanh dần dần hiển lộ, gương mặt tinh mỹ, xinh đẹp còn hơn cả nữ tử, nhưng đuôi mày khóe mắt lại toát ra khí khái vương giả và mạnh mẽ mà đến cả nam tử cũng ít người có, thế nên dù xinh đẹp thế nào đi nữa cũng không ai dám bất kính nửa phần.
“Mẫu thân......” Bùi Thanh vội vã đứng lên, Đào Nhạn Quân đang nằm trong lòng y chợt mất đi chỗ dựa, có nguy cơ rớt bịch xuống đất, cũng may Bùi Thanh phản ứng đúng lúc, đưa tay kéo trở về.
Đào Nhạn Quân vô lực cười cười, nói: “Ngươi đi đi, năm đó ngươi lưng mang danh bất hiếu cùng ta ẩn cư chốn đào nguyên này, giờ mẫu thân mang bệnh không thể không quay về, ta không thể để ngươi mang danh bất hiếu cả đời.”
Bùi Thanh hay tin mẫu thân lâm bệnh, trong lòng đại loạn, nhưng dù loạn thế nào đi nữa cũng không thể bỏ qua thần sắc kỳ lạ của Đào Nhạn Quân, vội vã ôm vào trong lòng thân thể tựa hồ đã muốn đứng không vững, sắc mặt cũng trắng nhợt bất thường.
“Nhạn Quân...... Nhạn Quân...... Mặt ngươi sao lại tái như vậy, tay sao cũng lạnh thế này?”
Bùi Thanh lời còn chưa dứt, Đào Nhạn Quân đã phun ra một búng máu, vương đầy lên trường sam của y.
“Nhạn Quân!” Bùi Thanh thất thanh kêu lên, bàn tay hoảng hốt lau vết máu trên môi Đào Nhạn Quân, lại thấy máu trong miệng y không ngừng trào ra, càng lau càng nhiều.”Sao lại thế này? Đây là có chuyện gì?”
“Trong rượu...... Có độc......” Đào Nhạn Quân miễn cưỡng nói ra một câu, đã không còn khí lực, thở hổn hển vài tiếng liền ngã vào lòng Bùi Thanh.
“Nhị công tử, xin lỗi, lão phu nhân có lệnh, nhất định phải đưa được nhị công tử trở về, Nguyên Khanh vốn đã biết tính tình nhị công tử kiên cường, không chịu sự gò ép, nên đành phải dùng chut tiểu xảo trong rượu của hai vị.” Thanh âm Liễu Nguyên Khanh bên cạnh âm trầm vang lên.
“Ngươi...... Làm càn! Sao ngươi dám...... ngươi dám......” Bùi Thanh hoảng loạn, mắt thấy Đào Nhạn Quân hộc ra từng ngụm máu lớn, trong lòng lại thêm đau xót, “Đưa giải dược cho ta, ta sẽ cùng ngươi quay về.”
“Nhị công tử võ công quán tuyệt thiên hạ, nếu giao giải dược cho ngài, há chẳng phải quá nguy hiểm cho Nguyên Khanh sao. Thôi thì tránh cho Nguyên Khanh phải khó xử, không bằng nhị công tử vẫn là trước theo Nguyên Khanh trở về, còn độc của Sở Đào tiên sinh khi nào quay lại sẽ tính tiếp, được không?” Liễu Nguyên Khanh trong lời nói không gấp không hối, trên mặt thủy chung chỉ có một tiếu ý mờ nhạt, cũng đã tính trước kỹ càng, Bùi Thanh không thể không đáp ứng.
“Tên hỗn trướng, lâu như vậy Nhạn Quân không phải sẽ chết sao, mau đưa giải dược cho ta. Nếu thuận theo ý ngươi chỉ sợ ta vừa rời đi y liền tắt thở, Liễu Nguyên Khanh, nếu Nhạn Quân xảy ra chuyện gì, ta nhất định không buông tha cho ngươi.” Bùi Thanh gấm lên, tức giận đến nỗi cả người đều phát run.
“Nhị công tử yên tâm, chỉ cần ngài nguyện ý cùng Nguyên Khanh trở về, Nguyên Khanh nhất định sẽ không làm tổn thương tính mạng Sở Đào tiên sinh, đây là một viên dược hoàn, thỉnh công tử hãy cho Sở Đào tiên sinh dùng, tạm thời nó sẽ áp chế độc tính trong vòng một năm, sau khi nhị công tử về đến nhà, Nguyên Khanh sẽ hai tay dâng giải dược lên cho công tử.”
Mắt thấy Đào Nhạn Quân ngay cả nói cũng không thể, có thể thấy được độc tính chi liệt, Bùi Thanh làm sao còn có thời gian do dự, quân tử không nói hai lời liền đoạt lấy dược hoàn trên tay Liễu Nguyên Khanh, cẩn thận đưa vào miệng Đào Nhạn Quân.
Hô hấp của Đào Nhạn Quân dần dần vững vàng, quả nhiên là có thấy hiệu quả.
“Bùi...... Thanh......”
Một tiếng gọi rất nhỏ, ùi Thanh gắt gao ôm lấy Đào Nhạn Quân.
“Không có việc gì...... Không có việc gì...... Nhạn Quân......”
Đào Nhạn Quân nhìn thần sắc lo lắng của Bùi Thanh gắng gượng cười nói: “Đừng lo lắng, ta...... thấy tốt hơn nhiều rồi......”
“Nhị công tử, lão phu nhân bệnh tình trầm trọng, không thể chần chừ lâu, ngài mau theo Nguyên Khanh quay về đi.”
Bùi Thanh tức giận trừng mắt nhìn Liễu Nguyên Khanh, nhẹ nhàng ôm lấy Đào Nhạn Quân, bước vào trong phòng, đặt lên trên giường, kéo chăn đắp lên,còn cẩn thận đè kín góc chăn, thấp giọng nói: “Nhạn Quân, ngươi chờ ta, nhanh thì nửa tháng, chậm thì ba tháng, ta nhất định đem giải dược về.”
Tầm mắt Đào Nhạn Quân dừng trên khuôn mặt Bùi Thanh thật lâu, như đang tìm kiếm gì đó, giống như muốn đem khuôn mặt này khắc ghi trong lòng, rốt cục đành khép hờ mắt, nhẹ giọng nói: “Ta có thể chiếu cố chính mình...... Ngươi sớm trở về đi.”
Bùi Thanh cẩn thận bước ra tới cửa, lại liếc mắt lưu luyến nhìn Đào Nhạn Quân, sau đó mới cắn răng phi thân mà đi.
“Phốc!”
Bùi Thanh chân trước vừa đi, Đào Nhạn Quân sau lưng liền từ trên giường quay cuồng ngã xuống đất, một búng máu phun xa ba thước, đè lại ***g ngực quặn đau, y một quyền đánh xuống nền đất, bùn đất văng tung toé. Cái gì mà giải dược, rõ ràng là độc càng thêm độc.
Quả là thâm độc...... Thật sự là vô cùng thâm độc a......
Một quyền này đánh ra cũng là chút khí lực cuối cùng của Đào Nhạn Quân, y nằm trên mặt đất thở hổn hển mấy hơi, ngay khi bóng đen bao phủ tầm mắt đôi môi huyết sắc kia bỗng nhiên hiện ra một nét tươi cười vạn phần quỷ dị.
Nửa nén hương sau, một bóng đen lén lút tiến vào phòng, dò xét hơi thở Đào Nhạn Quân, xác nhận đã không còn thở, ban đầu còn định cho y thêm một đao, nhưng lại bị nụ cười quỷ dị kia dọa cho không dám nán lại lâu, bèn vội vàng rời đi hướng Liễu Nguyên Khanh phục mệnh.
Bóng đen mới vừa rời đi, trong rừng đào lại hiện ra hai bóng người, tiến vào trong phòng, một người nhanh tay đẩy một viên dược hoàn vào miệng Đào Nhạn Quân, lại mớm thêm chút nước, khi nhìn thấy yết hầu y khẽ động, viên thuốc đã trôi xuống, mới thở ra một hơi, nhanh chóng đỡ Đào Nhạn Quân lên, cùng người kia vội vã rời đi.
Lúc này, ánh trăng đã bị mây che khuất, đêm lạnh như nước, đào hoa phiêu lãng, một mảnh tịch liêu. Đào nguyên vẫn cứ là đào nguyên năm ấy, chỉ khác là cảnh còn người mất
Đệ nhất chương hoàn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT