*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc." Yên Nhi ngoan, ba phải đi rồi, con hãy sống mạnh mẽ nhé. Thay ba chăm sóc mẹ con"
- Không, ba đừng bỏ con đi mà. Ba ơi!
"Yên Nhi, ba xin lỗi. Ba phải đi, tạm biệt con"
- Không được!
Lam Yên hét lên, rồi bật dậy. Trán cô ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt đầm đìa nước mắt, mấy sợi tóc dính bết vào má. Lại nữa, cô lại mơ thấy cha cô sao? Lần nào cũng vậy, cha cô cũng hiện lên trong giấc mơ của cô, nhưng rất mờ ảo, hư thực, những lúc cô cất tiếng gọi thì ông lại rời xa cô, đi mất. Lam Yên mệt mỏi ôm mặt. Cô thực sự rất chán nản, cứ nghĩ về cha là cô không khỏi đau lòng. Dù đã 15 năm trôi qua, nhưng chưa bao giờ, cô quên đi cha mình. Nước mắt cô lại tuôn rơi. Nỗi nhớ ấy như xé tan lòng cô, làm tim cô nhức nhối. Nhắm mắt lại là hình ảnh cha lại hiện diện ra, rõ đến đau lòng
Lam Yên đưa tay với lấy cái điện thoại ở mặt tủ, rồi bật điện thoại lên. Đã hơn 7 giờ sáng, cô ngủ nhiều đến thế sao? Khẽ thở dài, cô đặt lại điện thoại vào chỗ cũ, rồi đứng dậy, bước về phía nhà vệ sinh. Cô cần thay đồ, để đi làm việc, bởi 8 giờ là đã bắt đầu giờ làm rồi
Hạ Lam YênTuổi: 22
Cao: 1m68
Ngoại hình: Dễ thương, giản dị
Tính cách: Mạnh mẽ, đôi khi hơi yếu đuối, ngốc nghếch, dễ tin người, tốt bụng
Gia thế: Mồ côi cha, con nhà nghèo, làm nhân viên cho một công ty nhỏ
*****************************
Lam Yên vội vã chạy trên đường. Cô thầm trách sự chậm chạp của mình, khiến bây giờ cô lại bị trễ giờ làm. Nhưng không biết giờ này, mẹ cô đã đến được chỗ làm chưa nhỉ? Cha cô mất đi làm cho hoàn cảnh gia đình cô trở nên khó khăn hơn rất nhiều, buộc mẹ cô phải đi làm để nuôi cô, nhưng đó chỉ là hồi bé, bây giờ cô đã lớn, đã có thể tự nuôi sống bản thân. Dù cô đã nhiều lần can ngăn nhưng mẹ cô nhất quyết không chịu, bà muốn được đi làm để không trở thành gánh nặng của cô. Hiện bà đang làm đầu bếp cho một nhà hàng nhỏ. Lam Yên chán nản thở hắt ra một cái. Tính của mẹ cô thì cô rõ hơn ai hết. Bà rất tự trọng và yêu thương con cái, bà chắc chắn sẽ không để cô chịu khổ. Mải suy nghĩ, Lam Yên không thấy có một chiếc xe ô tô đang đi tới. Thế là...
- Á!
Cô hét lên sợ hãi, rồi nhắm chặt mắt lại, tim như ngừng đập. Cuộc đời cô sẽ chấm dứt ở đây sao?
Kéét!!
Có tiếng ô tô phanh gấp. Lam Yên run rẩy ngồi phịch xuống, khuôn mặt tái mét, tim cô vẫn đập thình thịch vì sợ. Từ trên xe, một người đàn ông trung niên già dặn, mặt hầm hầm tức giận bước xuống. Ông ta chỉ thẳng tay vào mặt cô, rống lên:
- Này! Cô có mắt không vậy? Không thấy xe ô tô đang đi đến à? Mắt mũi để đâu? Hay mắt cô để trang trí?
Lam Yên thầm than thở rằng số cô hôm nay sao xui quá, cố giữ vẻ bình tĩnh, cô cười gượng gạo:
- Dạ, con xin lỗi chú. Tại...tại con mải suy nghĩ....
- Mải suy nghĩ cái gì? Nếu suy nghĩ thì về nhà mà suy nghĩ tiếp, đừng có ở đây mà suy nghĩ, cô làm ảnh hưởng tới công việc của người ta đấy, biết không?- Người đàn ông trung niên vẫn giận dữ quát to
Lam Yên mím môi, mặt hơi cúi xuống. Đáng ghét, đã sắp muộn giờ làm mà cô còn gặp chuyện thế này. Xui thật! Bỗng một giọng nói lạnh lùng vang lên ở trong xe:
- Tài xế Lưu, tôi sắp muộn rồi, chúng ta đi thôi. Đứng đây làm gì? Mấy cái người nghèo rác rưởi như vậy không hiểu lý lẽ đâu.
Lam Yên trợn tròn mắt, lửa giận bùng lên. Cái gì mà rác rưởi chứ? Coi cô là rác sao? Thật tức chết mà. Không thể nhịn nổi, cô lao đến đập cửa xe:
- Này, có giỏi bước ra đây! Đừng có rụt cổ trong xe mà nói lảm nhảm nữa!
Tài xế Lưu há hốc miệng, mặt đông cứng lại vì kinh hãi, nhìn cô chằm chằm. Trước giờ, chưa có ai dám nói như vậy với cậu chủ nhà ông. Phen này cô gái này chết chắc rồi!
Lam Yên phừng phừng tức giận, cô không ngừng đập vào cửa xe, hét lớn. Nhất định cô phải làm cho ra lẽ, xem cái người đang nói là ai.
- Phiền quá!
Giọng nói lạnh lùng kia lại vang lên. Cửa xe bật mở, một người con trai đi xuống. Mái tóc nâu bồng bềnh, khuôn mặt góc cạnh nam tính, ngũ quan hoàn hảo cùng đôi môi mỏng quyến rũ, vóc dáng cao lớn và cơ thể rắn chắc. Lam Yên ngây người nhìn vẻ đẹp chết người kia, rồi cô chợt sực tỉnh. Không được, cô phải cho anh ta biết tay, không được để bị mê hoặc. Nghĩ thế, cô chống hông, nhìn anh ta đầy căm ghét, hét lơn:
- Này, sao trông mặt mũi anh cũng không đến nỗi nào mà toàn thốt ra những lời rác rưởi thế hả?
Khuôn mặt người con trai sầm lại, sát khí ngùn ngụt bao trùm không khí. Lam Yên không nén nổi sợ khẽ nuốt nước bọt một cái. Ôi không, cô động nhầm vào con sư tử rồi sao? Không khí im lặng đến đáng sợ. Một lúc sau, người con trai nhếch mép, ánh mắt khinh bỉ nhìn cô:
- Cô đang cố tạo sự chú ý của tôi sao? Hạng con gái như cô, tôi gặp nhiều rồi, không phải rác rưởi thì là gì?
Lam Yên cắn môi, tay cô siết chặt lại, đôi mắt cay xè. Nỗi uất ức dâng trào lên, khiến cổ họng cô nghẹn lại. Cô nhìn thẳng vào anh ta, đôi mắt ánh lên sự kiên cường:
- Đúng, tôi là rác rưởi, nhưng anh cũng là con người như tôi. Nếu tôi là rác rưởi thì anh là gì? Loại nhà giàu như các người, mới chính là rác rưởi!
Nói xong cô chạy vụt đi, để lại người con trai đang đứng ngây ra. Sau khi đã sực tỉnh, anh ta mới bực bội đi vào xe, mặt sầm xuống. Tài xế Lưu nãy giờ đứng xem bèn đi theo người con trai vào xe, và ngồi vào ghế, lái xe đi. Ông len lét liếc cậu chủ, nuốt nước bọt một cái. Bỗng người con trai lên tiếng:
- Điều tra cho tôi....
- Dạ?- Tài xế Lưu sợ sệt nói
- Tất cả thông tin về cô gái đó- Người con trai nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đôi môi mỏng nhếch lên, tạo thành một đường cong hoàn hảo, ánh mắt như phủ làn sương, xa xăm và khó đoán
" Dám động đến Hàn Gia Vũ này. Xem như gan cô lớn"
Hàn Gia Vũ
Tuổi: 27
Cao: 1m85
Ngoại hình: đẹp trai, quyến rũ chết người
Tính cách: kiêu ngạo, hơi lạnh lùng
Gia thế: Cậu chủ nhiều tập đoàn lớn, là thiếu gia nhà họ Hàn, mẹ là Mai Đình Nhã, cha là Hàn Gia Bảo