Lam Yên lúng túng cúi đầu, mặt cô đỏ bừng, ấp úng nói không thành tiếng:

- A, thật ngại quá ạ. Cháu lại thiếu lễ phép nữa rồi. Bác không sao chứ ạ?

Người phụ nữ mỉm cười hiền hậu, dịu dàng cầm tay Lam Yên:

- Bác không sao, thật may vì được gặp lại cháu. Nào, ra đây ngồi nói chuyện với bác. Lần trước vội quá, chưa kịp nói chuyện.

Nụ cười trìu mến cùng hơi ấm từ tay người phụ nữ khiến Lam Yên nghẹn ngào xúc động. Lần đầu tiên, cô có cái nhìn khác về những người nhà giàu. Những tưởng người nhà giàu nào cũng kiêu ngạo, khinh người, nhưng người phụ nữ này hoàn toàn khác. Khí chất từ bà rất thanh nhã, quý phái, dễ tạo cho người khác cảm giác bình yên. Cách ăn mặc của bà cũng giản dị vô cùng. Mà cách đối xử của bà với Lam Yên cũng không thể chê được. Bà ân cần với cô như mẹ vậy.

Lam Yên và người phụ nữ ngồi đối diện nhau. Bà rót cho cô một cốc trà nóng, rồi khẽ mỉm cười, hỏi:

- Bác là Mai Đình Nhã, mà chắc cháu cũng biết tên bác rồi nhỉ? Lần trước bác có đưa danh thiếp cho cháu.

Lam Yên ngượng ngập cúi mặt, cô chậm rãi nhấp ly trà, ấp úng:

- A, cháu...cháu là Hạ Lam Yên, bác cứ gọi cháu là Yên Nhi cũng được. Chuyện vừa rồi, thực sự ngại quá...Cháu...

- Không sao, cháu không cần xin lỗi mãi thế. Bác ổn mà.

- A, cháu hỏi cái này thật vô lễ quá. Không biết, tại sao bác lại đến nơi này ạ? Ý cháu là...

- Bởi vì bác cũng từng sống trong một hoàn cảnh khốn khó, khi ấy, bác thường tới đây ăn. Giờ nhớ lại kỷ niệm cũ, nên tới thôi.- Người phụ nữ nhìn ra xa xăm

Lam Yên thoáng ngạc nhiên, cô nhìn bà chăm chăm. Bác ấy...từng rơi vào hoàn cảnh giống cô sao? Thật là bất ngờ mà. Nhưng rồi cuối cùng, có lẽ "bạch mã hoàng tử" của bác ấy đã xuất hiện. Lam Yên tự cười. Bạch mã hoàng tử ư? Vốn dĩ cô chẳng tin vào thứ tình yêu ấy. Một câu chuyện chỉ có trong cổ tích, không thể tồn tại. Làm gì có chuyện hoàng tử sẽ yêu cô bé lọ lem chứ, nhất là trong xã hội này? Khi mà tiền và quyền lên ngôi thì người ta có thể vứt bỏ tất cả, kể cả tình yêu, để chạy theo tiền. Thử nghĩ mà xem,"chàng hoàng tử" sẽ chọn ai, giữa một cô "lọ lem" nghèo nàn, với một "công chúa" quyền quý? Đáp án ai cũng biết. Sẽ không có chuyện tình yêu không phân biệt hoàn cảnh gì hết, Mấy thứ đó, vốn dĩ chỉ là mộng ảo. Càng chạy theo, nó càng rời xa ta.

Thấy Lam Yên im lặng, Đình Nhã ngạc nhiên nhìn cô, bà mới phát hiện mắt cô ươn ướt. Đáy lòng bà dâng lên sự thương xót. Tuy mới gặp hai lần nhưng không hiểu sao, bà rất yêu quý cô gái này. Bà nắm nhẹ tay Lam Yên, giọng thân thương ấm áp:

- Lam Yên, con sao thế?

Lam Yên hơi sửng sốt vì tiếng "con" nghe thật gần gũi. Một cảm giác ấm áp len lỏi trong tim cô. Nhưng cô làm sao vậy? Ai đời lại đi khóc trước mặt bác ấy. Thật xấu hổ mà! Cô quay đi, lau giọt nước mắt, cười gượng gạo:

- Con không sao ạ. Có lẽ mắt con bị bụi bay vào.

Đình Nhã nhìn Lam Yên hồi lâu. Một lúc sau, bà mới cất tiếng nói:

- Lam Yên này, con có việc làm chưa? Nếu chưa thì hãy sang công ty của bác đi.

Lam Yên sững người, cô lắc đầu, lắp bắp:

- Không...không được đâu bác, con...con không tài giỏi lắm. Hơn nữa...

- Không sao, bác tin con sẽ làm được. Vậy con có đồng ý không?- Đình Nhã nhìn cô, ánh mắt bà tràn ngập sự tin tưởng- Con coi như vì bác, đồng ý đi. Thực tình bác rất quý con.

- Ơ...con...Dạ, con xin cảm ơn bác- Lam Yên bật dậy, cúi đầu cảm ơn

- Đây là lịch, cũng như sơ đồ và thông tin về công ty. Con cứ về nghiên cứu nhé. Cũng muộn rồi, tạm biệt con- Đình Nhã đưa Lam Yên một tập giấy, bà nở một nụ cười dịu dàng rồi quay đi

Lam Yên nhìn theo bóng bà khuất dần. Môi cô hé một nụ cười. Cảm ơn ông trời, cảm ơn ông trời đã cho cô gặp một người tốt như vậy.

Đằng xa...

- Bà chủ, có chuyện gì mà bà đi lâu quá vậy ạ?- Một người đàn ông trung niên kính cẩn cúi đầu

- Không có gì cả. Mau về thôi- Đình Nhã bước lên xe, khuôn mặt tràn ngập niềm vui.

Chuyện của cô bé kia, bà phải lựa lời nói với Gia Vũ thôi, bởi bà rất quý cô gái ấy. Nhìn nét mặt của Lam Yên, bà cũng đoán được cô gái ấy đang gặp hoàn cảnh khó khăn. Mà bà cũng từng rơi vào khó khăn như vậy, cho nên bà không nỡ để Lam Yên chịu khổ. Xã hội này nhiều cạm bẫy, Lam Yên lại quá thật thà, bà không muốn để cô bị mắc lừa. Thà để Lam Yên làm trong công ty của Gia Bảo, bà mới an tâm. Ngày mai....chắc Gia Vũ sẽ bất ngờ lắm.

Đình Nhã cười vui vẻ. Gia Vũ rất cứng đầu, lại kiêu ngạo. Nếu Lam Yên có thể thay đổi nó thì tốt. Trong lòng bà thầm mong như vậy.

( Chap này hơi nhảm, mong mọi người thông cảm. Có lẽ chap sau sẽ hay hơn)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play