Trên bàn ăn cơm đồ ăn ngon nóng hổi xuất hiện một cách kì diệu, thùng gạo đang trống rỗng nay lại đầy ắp. Hiện tại chỉ còn thiếu một bóng hình xinh đẹp yểu điệu như cơn gió thoảng, chưa xuất hiện nữa thôi.
Chậc chậc, những tình tiết này kết hợp lại có thể tạo nên một câu chuyện thần thoại chốn nhân gian .
Mà hôm nay, câu chuyện thần thoại chỉ có trong truyền thuyết đấy lại xảy ra với chính bản thân mình.
Đúng là không thể tưởng tượng được.
Diệp Quân Sinh cảm thấy vừa ngạc nhiên, vừa mới lạ. Hắn cũng không vội đi tìm việc làm nữa, sẵn trong túi có mấy văn tiền nên trước tiên đi uống trà cái đã.
Trong quán trà vô cùng náo nhiệt, mọi người bàn luận sôi nổi về đủ thứ chuyện viển vông trên đời, chuyện gì cũng có người đề cập tới.
Diệp Quân Sinh ngồi xuống, kêu một bình trà rồi chậm rãi nhấm nháp. Chợt nghe bàn bên có người nói luôn mồm:
"Các ngươi có biết, gần đây ở Hải Thiên Lâu xảy ra chuyện lạ không?"
Lời vừa nói ra lập tức hắn bị mọi người vây quanh, nháo nhác hỏi dồn dập:
"Chuyện lạ gì vậy?"
Hải Thiên Lâu là đệ nhất tửu lâu ở Bành thành, lại thuộc sở hữu của Bành gia nên nơi đó thường là tiêu điểm để dân chúng bàn tán.
Người nghe bu lại ngày càng đông, người đàn ông kia tinh thần vô cùng phấn chấn kể tiếp :
"Việc này ta nghe từ chính miệng người đầu bếp của Hải Thiên Lâu nói, nên tuyệt đối chính xác..."
Mọi người thấy hắn cố tình dông dài thì vô cùng sốt ruột, đoán được hắn cần gì nên lập tức gọi to:
"Người hầu trà, mang qua đây một bình Dịch Dương Xuân."
Trà được bưng ra, người đàn ông mặt mày hớn hở rót một chén uống trước, sau đó mới chịu nói: "Hải Thiên Lâu xảy ra chuyện vô cùng ma quái."
"Ma quái?"
Mọi người nhìn mặt nhau một cái rồi lại nhao nhao hỏi :
"Chuyện ma quái, có thật là vậy hay không?"
"Thôi lão nhị à, ngươi đừng có nói hươu nói vượn bịa chuyện giật gân nữa!"
"Thôi lão nhị, nếu như Bành đại thiếu gia nghe thấy những lời này của ngươi mà không tát cho ngươi rụng răng mới lạ đó."
Thấy mọi người không tin, Thôi lão nhị hơi bực mình nói:
"Lời ta nói đều là thật, đầu bếp kể gần đây trong phòng bếp thường xuyên bị mất thức ăn, chạng vạng tối hôm trước bị mất một đĩa gà xào măng cùng một đĩa cải xào; giữa trưa ngày hôm qua lại bị mất một cái đĩa thịt xào nấm cùng đồ điểm tâm; tối hôm qua một đĩa thịt chiên cùng một đĩa rau lớn cũng bị mất... Buổi sáng hôm nay lại càng kỳ quái hơn, thùng đựng gạo bị lấy sạch không còn một hạt."
Lời kể có vẻ ly kỳ nên mọi người đều yên lặng chăm chú nhìn Thôi lão nhị.
Chợt có có người nói:
"Đây là bị ăn trộm."
"Đúng nhất định là bị trộm rồi."
"Hoặc là bị chó mèo ăn vụng rồi."
Thôi lão nhị trầm giọng nói :
"Các ngươi có biết thức ăn bị mất đều là vào ban ngày, trong phòng bếp lúc nào cũng có người nhưng thức ăn vẫn không cánh mà bay. Các ngươi có biết là những thức ăn này đều được chuẩn bị mang ra cho khách, vừa múc ra đĩa còn nóng hổi, thế mà chỉ quay người đi một cái quay lại đã thấy cái đĩa trống không."
Nói đến đây mí mắt bỗng giật một cái.
Chung quanh lặng im như thóc, người nào nhát gan đều có cảm giác ớn lạnh. Chẳng lẽ là quỷ đói hiện về quấy phá?
Mọi người nghe kể chuyện đều hoang mang mà không hề phát hiện Diệp Quân Sinh người ngây ra như phỗng, mặt biến sắc, miệng khẽ thì thầm :
"Thức ăn không phải tự nhiên mà bị mất..."
Chẳng lẽ đây là đạo lý cướp của người giàu chia cho người nghèo?
Chắc là như vậy rồi.
...
"Cẩu nô tài dám đến chỗ này bịa chuyện, người đâu đánh cho ta!"
Bỗng nhiên có tiếng hét lớn, một người mập như heo, toàn thân vận tơ lụa sặc sỡ, eo đeo thắt lưng bạc dẫn tới năm, sáu tên gia đinh. Vừa ra lệnh một tiếng đám gia đinh đã túm lấy Thôi lão nhị mà đánh đấm liên hồi.
Người mập này khoảng hai mươi tuổi, cái mặt béo đến mức gần như che hết cả ngũ quan, lúc đi lại thì mỡ trên mặt rung lên lắc xuống, chính là Bành đại thiếu gia của Bành thành.
"Đánh, đánh mạnh lên cho ta! Người nào hóng chuyện cũng đánh. To gan lớn mật, dám nói bậy bạ về Hải Thiên Lâu, đúng là chán sống rồi."
Đám gia đinh của Bành gia đều hung hãn, khách uống trà đều không dám chống lại mà chạy trối chết, chạy càng xa khỏi phiền phức thì càng tốt.
Bành gia chính là gia tộc giàu nhất huyện Bành Thành, cùng đương kim Huyện lệnh có quan hệ thông gia thân tình. Mà nhị thiếu gia Bành Thanh Sơn của Bành gia lại càng xuất chúng, hắn đỗ Tiến Sĩ cả hai giáp, được vinh danh trên bảng vàng. Hiện tại hắn làm quan ở Ký Châu, tiền đồ rộng mở. Gia tộc như thế chính là vua một cõi, có uy quyền tuyệt đối ở huyện Bành Thành.
Bành đại thiếu gia gần đây ngang ngược, ức nam hiếp nữ, làm xằng làm bậy, không biết đã làm bao nhiêu việc ác, thậm chí bị dân chúng đặt cho cái tên "Bành Bá Thiên", người dân đều hận hắn thấu xương nhưng không thể làm gì được.
Bây giờ đích thân hắn mang gia đinh đến đánh người, ai còn dám phản kháng đây?
Trong chốc lát, quán trà hỗn loạn cả lên.
Nơi đây không nên ở lâu, chẳng may bị đánh trúng thì xui, phải ngậm bồ hòn làm ngọt mà không làm được gì. Diệp Quân Sinh nhanh chóng đứng dậy rời khỏi quán, ra đến bên ngoài thì thấy Bành đại thiếu gia đang đứng đó khua tay múa chân.
Nghĩ đến muội muội đáng thương bị sỉ nhục, trong lòng Diệp Quân Sinh bỗng tức giận sôi sục, không tự chủ mà bước lại gần phía đó. Liếc mắt nhìn trên bàn có chiếc đũa, hắn thò tay nhặt lên lặng lẽ bỏ vào trong tay áo.
Lúc này khắp nơi đều hỗn loạn nên không có ai chú ý tới Diệp Quân Sinh.
Diệp Quân Sinh hơi cúi đầu bước đi nhanh, lúc đi ngang qua Bành Thanh Thành hắn khẽ xoay cổ tay đâm chiếc đũa trúng hông đối phương.
Cú đâm này vừa nhanh vừa chuẩn, thủ pháp tự nhiên gọn gàng, lại vô cùng kín đáo.
"Á..."
Bành đại thiếu gia đang hò hét ầm ĩ bỗng nhiên cảm thấy bên hông đau nhức kịch liệt, chưa kịp phản ứng gì thì toàn thân đã đổ ầm xuống đất như trái bóng xì, người run rẩy, miệng sùi bọt mép.
"Không ổn, thiếu gia bị ngã kìa!"
Một lát sau có tên gia đinh để ý thấy liền chạy đến ngay.
Quán trà vốn đã hỗn loạn nay càng thêm loạn.
Diệp Quân Sinh lợi dụng lúc hỗn loạn đã thoát ra ngoài, hắn vội vàng đi mà không quay đầu lại. Đi qua hai con đường mới để ý thấy chiếc đũa vẫn còn trên tay, hắn vội vàng phi tang. Lại đi qua con đường khác, hắn cảm thấy toàn thân đều mệt mỏi nên ngồi xuống nghỉ bên đường.
Lúc này hắn mới cảm thấy sợ hãi.
Đúng vậy, chính là cảm giác sợ hãi!
Vừa rồi hắn không biết lấy dũng khí ở đâu ra mà dám tập kích đại thiếu gia của Bành gia, dùng chiếc đũa làm vũ khí mà đâm hắn ngã. Chuyện đó thật giống như Diệp Quân Sinh bị thần linh đoạt xá trừ bạo vậy.
Không đúng không đúng...
Nghĩ tới chỗ mấu chốt Diệp Quân Sinh bỗng nhiên đứng lên, tự mình thắc mắc:
"chuyện gì xảy ra vậy? Rõ ràng ta là thư sinh trói gà không chặt, cho dù ta cầm thanh bảo kiếm cũng chưa chắc có thể đâm người bị thương, vậy mà vừa rồi chỉ dùng một chiếc đũa đã đâm ngã Bành đại thiếu gia nặng gần ba trăm cân?"
Cú đâm đó thủ pháp cực kỳ lão luyện, ra tay tự nhiên như nước chảy mây trôi, gần như là bản năng tự nhiên vậy.
Bản năng sử dụng kiếm.
Vào giây phút đó hắn đã thật sự hóa thân thành một cao thủ kiếm đạo.
"Một chiêu này tên là "Điểm bút kiếm ý."
Trong đầu bỗng hiện lên một ý niệm như vậy, hắn chợt nhớ ra:
"Đúng rồi, đây chính là một thức trong tám kiếm ý kia."
Trong nháy mắt, một đoạn kí ức ùa về.