“Không phải là không thể” Cốc Hạo Nhiên lại nói “chỉ có điều những người ngươi chọn đều là những kẻ coi trọng công danh lợi lộc cùng gia nghiệp hơn người khác mà thôi.”

Thật sự là nhất châm kiến huyết!

“Ô… Là ta không có mắt nhìn người!” lại bị y nói như vậy, Thu Văn không khỏi lại bắt đầu ai oán than thở, đường tình của hắn thật sự bi thảm. Lần đầu thích người khác là năm hắn mười ba tuổi, năm ấy tham gia ngự yến không hẹn mà gặp y lúc ấy danh chấn bát phương, Lãnh Anh tướng quân một thân anh khí lẫm lẫm, nhất kiến chung tình, nhưng khổ nỗi không có cơ hội tiếp cận. Nửa năm cứ trôi qua như vậy, vì hòa hoãn chiến tranh mà đưa Lãnh Anh tướng quân sang phiên bang thú công chúa làm vợ, an cư nơi đất khách, biết mình đã hết hy vọng, trái tim Thu Văn chết lặng một hồi.

Lần thứ hai đi yêu tên thư sinh kia lại càng bi thảm, Thu Văn vì cùng hắn gần gũi mà cùng cha đoạn tuyệt quan hệ, không màng mất đi danh phận, vậy mà hắn quay lưng không giữ chữ tín phụ lòng y, tới lúc công thành danh toại bội tình bạc nghĩa đi thú người khác, hoàn toàn quên lúc ấy cùng Thu Văn thề non hẹn biển. May mắn gặp Cốc Hạo Nhiên, bằng không hắn chỉ có lưu lạc đầu đường xó chợ làm tên khất cái.

Thu Văn vất vả lắm mới quên được tình cũ, vừa khéo lại đến làm khách trong phủ Hạo Nhiên gặp được đệ nhất kinh thành Phạm Kinh Dương(đến bây giờ Cốc Hạo Nhiên vẫn rất hối hận vì mời hắn đến phủ làm khách trò chuyện, căn bản là đã dẫn sói vào nhà a!), ngày thường tỏ rõ nhân tài, anh khí cao ngất, rất không khéo léo mà coi trọng Thu Văn xinh đẹp, hắn đã có kế hoạch từ trước, rất nhanh chóng chiếm được trái tim của Thu Văn. Nhưng cuộc sống hạnh phúc cũng không lâu dài, ít lâu sau hắn biết được tin Phạm Kinh Dương ba ngày nữa nghênh đón công chúa làm vợ, trái tim lại tan nát một mảnh.

“Đừng khổ sở nữa!” Cốc Hạo Nhiên vỗ nhẹ lên bả vai của hắn, ánh mắt y vô cùng chuyên chú lại vô cùng nhu hòa “Hãy quên hắn đi, hắn không đáng cho ngươi yêu, tin ta, nhất định sẽ có người coi trọng ngươi hơn hết thảy mọi thứ!”

“Nhưng là ta hảo không cam lòng … ô …” Thu Văn xoa ngực mà nói “Ta bất chấp tất cả để yêu, cho dù có ô danh thiên cổ cũng không màng, tại sao đến cuối cùng đều là loại kết quả này? Đám người ấy ai cũng bỏ ta, là ta đã làm sai chỗ nào chứ? Ta sinh ra là nam tử sai lầm rồi sao? Rõ ràng đang yêu nhau như vậy, Kinh Dương vài ngày trước còn nói chỉ cần mình ta là đủ rồi, vì ta nguyện ý bỏ gia nghiệp nhượng ta cùng một chỗ, ta cũng ngây ngốc đi tin là thật, nguyên lai cũng là hắn lại dối gạt ta! Cuối cùng ta vẫn chỉ là người thừa mà thôi!”

Cốc Hạo Nhiên siết chặt chén rượu. Thu Văn mặc dù trông có vẻ đa tình, kỳ thực vốn là một người rất si tình “Ai nói ngươi là người thừa! Không phải ngươi còn có ta sao?”

Thu Văn hai mắt ngấn lệ liếc xéo hắn một cái “Đối với … ô, may mà ta có ngươi làm hảo bằng hữu, khiến ta dù có cô đơn vô lực cũng không sợ không ai giúp, cho dù tất cả người trong thiên hạ bỏ rơi ta, chỉ có một mình ngươi tuyệt sẽ không bỏ rơi ta, còn giúp ta rất nhiều lần, ta thực sự rất cảm kích ngươi, đại ân đại đức không biết lúc nào mới có thể báo đáp, sau này ngươi nếu có việc cần cứ lên tiếng, cho dù có vào dầu sôi lửa bỏng cũng không từ nan.” Hắn vừa nói vừa nâng chén.

“Ta không cần ngươi trả ơn, cũng không cần ngươi vào dầu sôi lửa bỏng.” Cốc Hạo Thiên nói bóng gió “Ta chỉ muốn ngươi bồi bên cạnh ta.”

“Ngươi thật sự rất trọng tình trọng nghĩa là một người tốt, tại sao không có cô nương nhà nào nguyện ý gả cho ngươi?” Thu Văn căn bản đã say là nói mà không nghĩ “Bằng không ngươi cũng không cô đơn đến giờ.”

“Không có cách nào khác, danh tiếng của ta thật sự không tốt!” Cốc Hạo Nhiên nhún nhún vai nói “Ai nguyện ý gả cho một người suốt ngày lui tới thanh lâu, một vương gia đêm ngày chè chén say sưa không dứt? Bất quá đối với ta bây giờ mà nói như vậy ngược lại rất hảo, giúp ta tránh được không ít phiền phức.”

Từ nhiều năm trước đặt chân vào thanh lâu tới nay, hắn thích tầm hoa vấn liễu, uống rượu phóng đãng sớm đã lan truyền khắp kinh thành, ngay cả hoàng thượng cũng nghe qua, nhưng bản thân hắn thực sự không để ý, nhưng hoàng thượng lại không nghĩ như vậy, vì không muốn hắn làm hỏng danh tiếng, cố ý sắp xếp hắn thành thân với thiên kim đại quan, vậy mà vị thiên kim này vừa nghe đến tên hắn, lập tức ngỏ ý nguyện chết cũng không gả cho hắn, cuối cùng chuyện hôn sự chỉ có thể gác lại.

“Tại sao? Ngươi không muốn thành thân sao?” Thu Văn dùng đôi mắt đẫm lệ đã chìm trong men rượu khó hiểu nhìn hắn.

“Ta đã sớm nguyện ý sống cô đơn tới già” Cốc Hạo Nhiên nhìn hắn thật sâu nói “Bởi vì lòng của ta sớm đã yêu một người, trừ hắn ra, ai ta cũng không yêu!”

“Ngươi có ý trung nhân?” Thu Văn nửa say nửa kinh ngạc nhìn hắn “Là thiên kim nhà ai?”

“Hắn không phải thiên kim, ngươi cũng có biết.” Cốc Hạo Nhiên nén giọng nói “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”

“Người nào … là người trong phủ ư … nô tỳ sao?” Thu Văn trong đầu mơ màng cố gắng suy nghĩ “Là tỳ nữ mới vào phủ sao? Đích thực là một tiểu mỹ nhân, nhưng tuổi nàng có thể hay không còn quá nhỏ với ngươi?”

Đã nói rõ đến thế mà còn không đoán ra. Thu Văn ngươi là không biết thật hay cố tình không biết vâỵ?

“Nàng mới mười hai tuổi, như thế nào lại là nàng!” Cốc Hạo Nhiên buông tiếng thở dài “Ngươi còn muốn nghĩ đến khi nào?”

“Nghĩ muốn … không ra … đến …” Thu Văn vừa nói mí mắt bất giác trầm xuống, cứ vậy mà ngủ thiếp đi.

“Này! Thu Văn!” dù Cốc Hạo Nhiên có gọi như thế nào, Thu Văn cũng ngủ say như chết không có phản ứng “Thực sự quá khó với ngươi sao!” cười khổ mỹ nhân đang ngủ, Cốc Hạo Nhiên nhẹ nhàng ôm lấy hắn giống như đang ôm một món đồ sứ có thể vỡ tan bất cứ lúc nào, chậm rãi hướng về phòng của Thu Văn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play