Edit: Tịnh Hảo

1, Ai nói sau này không gặp được Blue chips 

Khi Tô Liệt mở xe Volkswagen Beetle của cô ấy ra, chở tôi chạy băng băng trên đường cao tốc, tôi mới ý thức được một ngày mới đã đến.

Bi thương ngày hôm qua đã sớm không tồn tại nữa, gương mặt của Lục Tề Minh trong mơ cũng theo ánh mặt trời đầu tiên vào sáng sớm không chiếu thẳng vào nữa mà tan ra. Tôi thò đầu ra ngoài cửa sổ, tư thế oai hùng hiên ngang hát, "Quê hương của chúng ta, trên đồng ruộng đầy hy vọng, a a…"

Nhìn ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ của người trong xe đi ngang qua, trong lòng âm u của tôi từ lúc rời giường đến bây giờ rốt cuộc sôi sục trở lại, đắc ý rụt đầu vào trong. Tô Liệt lườm tôi một cái, vẻ mặt muốn nói rồi thôi.

Tôi hỏi cô ấy, “Có chuyện gì sao?”

Cô ấy quay đầu, đầy quan tâm nhìn tôi hỏi, “Cậu… không có gì chứ?”

Tôi liếc xéo cô ấy, tôi biết lúc này Tô Liệt nhất định vô cùng bất an, lúc trước khi tôi và Lục Tề Minh chia tay, gọi điện thoại cho cô ấy, lúc ấy cô ấy đang chuẩn bị đi họp, chẳng những không an ủi tôi, ngược lại vô cùng không kiên nhẫn trả lời tôi, “Con mẹ nó, cậu đừng làm trò đùa cho tớ, cậu nói hôm nay Lục Tề Minh đưa cho cậu quả bom thì tớ còn tin, nhưng nói hai người các cậu chia tay, thật đúng là truyện cười hay nhất năm nay.”

Nói xong, cô ấy liền cúp điện thoại của tôi. Tôi ôm điện thoại, khóc không ra nước mắt, vốn đã bị tình yêu làm thương tổn đến tận xương tủy của tôi, càng thêm tuyệt vọng đối với thế giới này, tôi đây là kết bạn với cái gì hả.

Cho nên lúc này, tôi không định buông tha cho cô ấy, tê liệt ở trên ghế, mắt khép hờ, vẻ mặt đau buồn.

Tô Liệt chưa từng nhìn thấy tôi không hoạt bát, cho nên cô ấy lập tức nóng nảy, quay đầu kinh ngạc hỏi tôi, “Lâm Lạc Thi, mẹ nó, sẽ không phải bị ức hiếp chứ?”

Tôi tiếp tục duy trì sự im lặng, đau buồn.

Tô Liệt và Mễ Sở có tính cách nôn nóng giống như nhau, sau khi hỏi xong thấy tôi không trả lời, lập tức tắt động cơ xe, để cho nữ cường như tôi đang hưởng thụ, không nói hai lời vọt tới kính chắn gió, té ngã từ trong mộng đẹp.

Tôi liếc cô ấy, “Cậu làm sao vậy?”

Cô ấy đánh tay lái, nói như đinh đóng cột, “Trở về! Đánh cái người ngốc nghếch kia của cậu!”

Lần này đến phiên tôi nóng nảy, phải biết rằng, đây chính là đường cao tốc! Quay xe lại? Nói không chừng thì xe hỏng người chết đấy! Tôi giữ chặt Tô Liệt, lấy lòng nói, “Tớ sai rồi, vừa rồi là lừa gạt cậu, tớ có thể có chuyện gì hả.”

Nói xong, tôi chớp mắt với cô ấy, hận không thể chuyển một vòng cho cô ấy xem. Tô Liệt đánh giá tôi từ trên xuống dưới, nhìn thấy toàn thân tôi đều đã sợ hãi, mới hừ lạnh một tiếng, “Đúng vậy, tớ nên suy nghĩ lại, chọc giận Lâm Lạc Thi cậu, cô ta sẽ không có chuyện gì tốt.”

Tôi lấy lòng cười với Tô Liệt, Tô Liệt không để ý đến. Vì thế, tôi thành thật kể lại chuyện tối hôm qua thật sinh động. Cuối cùng, tôi lấy câu “Lục Tề Minh bỏ tớ, cây cỏ dại bên trong bão táp” làm tổng kết.

Tôi cho rằng Tô Liệt nghe xong tôi tự thuật bi thương như thế, sẽ cảm động lây giống như tôi, phẫn nộ Lục Tề Minh tiến hành truy đuổi chất vấn đánh đập, lại không nghĩ rằng dáng vẻ của cô ấy vẫn không hài lòng, chốc lát liền cười đến mức vô cùng phóng túng, cô ấy nói, “Lâm Lạc Thi, cậu chính là có tiếng mà không có miếng, cả đêm không thấy cậu đánh rắm!”

Tôi lập tức tức giận, “Tốt xấu gì chị cũng có quá trình hòa hoãn xung đột, bây giờ cậu làm cho Lục Tề Minh dẫn đóa hoa hồng kia đến trước mặt tớ lần nữa, mẹ nó, chị không tán cô ta vài bạt tay thì sẽ không mang họ Lâm!”

Tô Liệt có ý sâu xa khác nhìn tôi, hỏi, “Nói thật đi, chia tay với Lục Tề Minh, cậu thật sự không hối hận?”

Phút chốc, tôi đột nhiên nghĩ đến lời nói của Mễ Sở, cô ấy nói, “Lâm Lạc Thi, trước kia Lục Tề Minh là cổ phiếu tiềm năng, bây giờ roạt roạt hai cái, con mẹ nó, liền trở thành cổ phiếu chất lượng tốt, những cô gái nhỏ kia lao nhanh vào bên cạnh cậu ta, còn vui mừng hơn việc nhìn thấy năm trăm vạn.”

Tôi lặp lại lời nói của Mễ Sở với Tô Liệt, sau đó hai tay đan chéo gối sau ót, ngồi dựa vào ghế tựa lưng nói, “Ai nói tớ, Lâm Lạc Thi sau này không gặp được Blue chips (*) chứ.”

(*) Loại cổ phiếu blue chips (BCs) thường được hiểu là có thu nhập ổn định, cổ tức thấp và độ rủi ro thấp. Ý của Lâm Lạc Thi là tìm được người quen bền lâu.

Tô Liệt cười ha hả, cô ấy nói, “Lạc Thi, tớ thích điều này của cậu, mãi mãi ôm hy vọng trong cuộc sống!”

Thành phố ngoài cửa xe, trầm mặc mênh mông, trên đường đông nghịt, đám người huyên náo, ánh sáng ban mai mờ nhạt, giống như một bức tranh, bút pháp nhẹ nhàng, có vẻ trong veo nhưng lạnh lẽo khác thường.

Khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhiên cực kỳ văn vẻ nhớ đến một câu nói trong “Kinh Thánh”, “Tôi lại nhìn thấy một ngày mới, vùng đất mới, bởi vì trời đất trước kia đã qua, biển cũng không còn nữa rồi.”

Tôi nặng nề nói với Tô Liệt, “Đúng là cuộc sống sẽ mãi mãi phá tan hy vọng của tớ, không phải sao?”

Tô Liệt không nói gì.

Bởi vì chúng tôi đều hiểu, hiện thực đáng sợ để lại một dấu vết trên thân thể của chúng ta.

Nếu như không phải bị hiện thực bắt buộc, làm sao tôi có thể nóng lòng tìm công việc như thế. Nếu như không phải cuộc sống bức bách, làm sao tôi có thể buông bỏ cuộc sống trường học tốt đẹp nhất.

Tựa như giờ phút này, Tô Liệt ngồi ở vị trí lái bên cạnh tôi, gương mặt cô ấy trang điểm thay đổi xinh đẹp, váy dây tơ tằm trên người đủ để tôi ăn cuốn thịt gà nửa năm. Cô ấy là nhà thiết kế cấp cao nhất của công ty đồ trang sức lớn nhất trong thành phố, mỗi ngày cẩm y ngọc thực, trâm cài mỹ khí (*), tuổi còn trẻ lại có được cuộc sống mà cả đời người ta mong muốn còn không kịp. Nhưng mà ai cũng chỉ thấy được cô ấy có tiền nở mày nở mặt, nhưng vĩnh viễn sẽ không nghĩ đến nỗi chua xót sau lưng cô ấy.

(*) Cẩm y ngọc thực: ăn ngon mặc đẹp. Trâm cài mỹ khí: giàu có, sang trọng.

Ai sẽ biết, Tô Liệt bốn năm trước là một cô gái bình thường bỏ đi ở trong đám người, không tìm thấy được.

Khi đó, cô ấy mặc áo ba lỗ, quần jeans, trên lưng vác hai cặp da, trên cặp da còn treo một con gấu nhỏ dễ thương một bên, đi trên đường lắc tới lắc lui, cách ăn mặc của học sinh cấp ba, ánh mắt thuần khiết ngây thơ không hề có bất kỳ cảnh giác nào đối với người khác, cho nên, khi tên trộm duỗi tay vào trong cặp da của cô ấy, cô ấy còn đang ngửa khuôn mặt tươi cười trong veo nhường chỗ cho người khác.

Sự tốt bụng và diện mạo làm cho cả người tôi, trong một khắc kia hóa thân thành nữ hiệp, xông lên giả vờ là người quen chào hỏi cô ấy, câu bả vai của cô ấy ra hiệu cô ấy đứng xích qua gần đây một chút. Mãi đến khi xuống xe, cô ấy vẫn còn mê mang nhìn tôi hỏi, “Bạn học, hình như tớ… không quen cậu.”

Tôi trợn trắng mắt, “Mới vừa rồi có người trộm ví tiền của cậu.”

Mà hành động và lời nói của Tô Liệt ngay sau đó, làm cho tôi ghi nhớ ở trong lòng suốt đời.

Cô ấy kinh hô một tiếng, lập tức lấy ví tiền từ trong cặp da ra, khi thấy tiền ở bên trong, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, thân thiết lôi kéo tôi, mỉm cười chân thành nói, “Cảm ơn cậu, nếu không nhờ cậu, tháng này tớ ăn không khí rồi.”

Sau khi cô ấy nói xong, tôi lại cảm thấy chua xót, bởi vì tôi nhìn rõ trong ví của cô ấy, trong ví tiền của cô ấy, chỉ có tờ 50 đồng trơ trọi. Cô ấy nói đó là tiền cơm một tháng của cô ấy.

Một năm kia, tôi học lớp 10. Bây giờ, tôi bỏ học năm nhất, thoáng một cái, thời gian bốn năm vội vàng trôi đi mất từ trong tay rồi.

Tôi đột nhiên hiểu bài văn lúc còn nhỏ, thích nhất là câu nói đầu tiên, bốn chữ “Năm tháng như thoi đưa” (*) này, biểu đạt tất cả sự tàn nhẫn.

(*) Trong bản tiếng Trung chỉ có 4 chữ.

Năm tháng như thoi đưa.

Tô Liệt của bốn năm sau, bạn học kết hôn đi tiền lì xì 5000 đồng, mí mắt cũng không chớp. Nơi dẫn chúng tôi đi ăn cơm, giá dần dần cao hơn, lúc trước ăn KFC đều phải tính toán sổ sách hồi lâu, cô gái tải phiếu giảm giá từ trên mạng xuống trước kia đã chỉ còn trong ký ức, càng trở nên giàu có, là cô gái kim cương, một lần làm tóc đã đủ tốn hết chi phí hai tháng của tôi và Mễ Sở.

Trong cuộc sống, cuối cùng cô ấy thu tính tình khóc lớn cười to lại, lúc gặp chuyện trở nên trầm tĩnh, ung dung thản nhiên.

Cuộc sống cho cô ấy cái gì, cô ấy liền bình tĩnh hứng lấy cái đó, cho dù là mật đường hay thạch tín, cô ấy cũng ngửa đầu nuốt.

Chỉ là không biết tại sao, tôi đột nhiên rất nhớ cô gái nở nụ cười tươi tắn thuần khiết ngượng ngùng trước đây kia.

2, Lần đầu tiên vào thành phố, xin chiếu cố nhiều hơn!

Khi xe dừng lại ở cao ốc Hoa Thiên, tôi còn đắm chìm trong cảnh tượng Tô Liệt cầm 50 đồng mỉm cười với tôi vào năm đó.

Tô Liệt kéo tôi ra khỏi sự trầm mặc, nói, “Đừng nghĩ nữa, Lục Tề Minh và đóa hoa hồng kia sẽ không có kết quả gì đâu.”

Tôi chưa nói với cô ấy, thật ra tôi không suy nghĩ đến Lục Tề Minh và Jang Nara, nhưng theo bản năng hỏi cô ấy tại sao.

Cô ấy cười lạnh nói, “Hoa tươi thường không thuộc về người ngắm hoa, mà thuộc về cứt trâu.”

Tôi trong phút chốc rơi vào trạng thái im lặng. Tôi chưa nói với Tô Liệt, nói Jang Nara là hoa tươi nhưng mà cần phải cân nhắc cô ta, Mễ Sở nói cô ta cùng lắm chỉ là cỏ đuôi chó.

Tô Liệt cầm ví tiền còn tinh xảo hơn mặt của cô ấy, vừa xuống xe vừa nói với tôi, “Lạc Thi, năng lực của chị không lớn, không phải bình thường cậu thích viết chữ vẽ tranh sao? Chị giúp cậu tìm công việc nhà xuất bản trước, cậu thấy không được thì đổi.”

Tôi ngẩng đầu nhìn, đứng vững uy nghiêm, cao ốc Hoa Thiên vô cùng xa hoa, bày tỏ tôn kính sâu sắc với “Năng lực không lớn” như Tô Liệt đã nói, dạo này, người khiêm tốn như Tô Liệt vậy không nhiều rồi.

Cao ốc Hoa Thiên cho thuê đều là xí nghiệp mua bán nổi tiếng.

Huống chi là nhà xuất bản! Người còn chưa tốt nghiệp đại học như tôi, chưa từng nghĩ đến.

Tôi kéo kéo áo thun trên người, cuối cùng phát hiện Mễ Sở nói tôi không có đồ công sở là một chuyện rất bủn xỉn. Hơn nữa nhìn Tô Liệt mặc váy dây tơ tằm bên cạnh, giống như tham gia tiệc tối long trọng, thật sự không khác QQ và Lamborghini.

Tôi run rẩy hỏi, “Tô Liệt, cái kia… Tớ đi rót nước? Hay là quét rác?”

Tô Liệt khinh bỉ tôi, “Cậu trở nên khiêm tốn khi nào vậy hả!” Nói xong, liền dẫn tôi thẳng đến cao ốc Hoa Thiên.

Tô Liệt rõ ràng rất quen thuộc với nơi này, "ngựa quen đường cũ" dẫn tôi quẹo vào thang máy. Tôi đứng ở trong thang máy cảm khái chậc chậc, nơi này ngay cả thang máy cũng vô cùng xa hoa. Nơi tôi ở và thang máy, giống như là Thiên Đường và Địa Ngục.

Tô Liệt dẫn tôi vào phòng bao. Hai tay đan chéo vào nhau, phong cách danh môn hiền lành, tôi giống như người bán thịt heo ở nông thôn, tùy tiện theo sát sau lưng cô ấy.

Khi thang máy đến tầng 11, ‘leng keng’ một tiếng, cửa mở ra, tôi cảm thấy có một luồng hơi thở văn hóa sâu sắc đập vào mặt.

Trong văn phòng rộng rãi sáng sủa, một đám người dân văn phòng ăn mặc đúng mực đang ngồi, mặt mũi thanh nhã.

Lúc đầu tôi còn ngại ngùng giống như người nhà quê kéo kéo quần áo, sờ sờ tóc, nhưng khi tôi đi tới một mạch, mới phát hiện động tác của bản thân mình rất thừa thãi. Mỗi người nơi này đều nhìn chằm chằm vào máy tính, đầu cũng không nâng lên một chút, không ai sẽ chú ý tới rốt cuộc là người hay là chó đi ra khỏi thang máy.

Hơi thở văn hóa nặng nề sâu sắc! Tôi tưởng tượng mình sau đó không lâu thì sắp thành khô mộc phùng xuân (*), lắc cơ thể liền trở thành cô gái tài ba, hưng phấn khác thường.

(*) Cây khô gặp màu xuân.

Tô Liệt bình tĩnh nhàn nhã dẫn tôi xuyên qua khu làm việc, cuối cùng dừng lại ở trước cửa phòng làm việc. Cô ấy tao nhã gõ nhẹ một cái, bên cạnh phòng làm việc liền có một nữ thư ký lập tức đứng lên, kính trọng nói, “Cô Tô, Tưởng Tổng ở bên trong chờ cô.”

Đang chìm vào ảo tưởng, tôi nghe thấy một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc ở phía sau, nháy mắt giống như gặp Thiên Lôi. Tôi từ từ ngẩng đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, khi tôi nhìn thấy mặt của nữ thư ký, liền hiểu ra rõ ràng, vừa rồi không phải là ảo giác.

Thì ra là cô ấy!

Sau khi nữ thư ký phía đối diện nhìn thấy mặt của tôi, rõ ràng cũng vô cùng kinh ngạc, cô ấy mềm mại thét chói tai “A” một tiếng, ngực đồ sộ gắng gượng, giống như con chim nhỏ mềm yếu bổ nhào tới, kinh ngạc hỏi, “Lâm Lạc Thi, thật là cậu sao?”

Dáng vẻ cô ấy hờn dỗi nũng nịu thân thiết như khi nhìn thấy người thân. Tôi ngu ngơ tại chỗ, trong lúc cô ấy ôm chặt bả vai, khóe miệng giật giật, “Đường Lâm Lâm? Cậu… Sao…”

Lời của tôi còn chưa hỏi xong, Đường Lâm Lâm liền nhanh chóng nói tiếp, “Đúng rồi đúng rồi, tớ ở trong này đã lâu rồi.”

Nói xong cô ấy buông vai của tôi ra, tay thuận thế đặt xuống giữ chặt cánh tay của tôi, vui vẻ lắc lắc, “Lạc Thi, thật không ngờ có thể gặp lại cậu, thật trùng hợp đấy!”

Não tôi ở trong trạng thái đã chết, miễn cưỡng mỉm cười với cô ấy, “Tớ… cũng… rất vui.”

Đường Lâm Lâm kích động hỏi, “Sao hả, bây giờ cậu sống có tốt không? Làm sao cậu có thể tới nơi này?”

Nói đến đây, cô ấy đột nhiên quay đầu nhìn Tô Liệt, bừng tỉnh nói, “A, tớ biết rồi! Cậu là người mà cô Tô giới thiệu sao!”

Tôi xấu hổ gật đầu, Tô Liệt cũng nhàn nhạt gật đầu với cô ấy, nói, “Chúng tôi đi vào trước.”

Đường Lâm Lâm nghe lời của Tô Liệt nói, lập tức buông tôi ra, cười gượng nói, “Mới vừa nhìn thấy Lạc Thi nên rất vui, xin cô Tô thông cảm! Các cô vào trước đi, Tưởng Tổng chờ các cô đã lâu.”

Tô Liệt đẩy cửa ra đi vào, tôi máy móc theo cô ấy đi vào cửa. Đường Lâm Lâm kéo tôi, tôi quay đầu, cô ấy cười với tôi, hồn nhiên thè lưỡi nói, “Chúng ta sắp thành đồng nghiệp, rất có duyên đấy.”

Tôi quay đầu cười mất tự nhiên đáp lại cô ấy, sau đó giống như chạy trối chết theo Tô Liệt vào văn phòng trong truyền thuyết của Tưởng Tổng.

Nếu như Đường Lâm Lâm là chấn động khổng lồ, thì văn phòng của Tưởng Tổng kia càng làm cho tôi trợn mắt há mồm.

Cả phòng làm việc đều là màu trắng, sô pha, rèm cửa, giá sách, bàn làm việc, vở ghi chép, ngay cả thảm trải sàn dưới chân, đều là màu xám trắng. Rốt cuộc là người thích sạch sẽ như thế nào, có thể làm cho phòng làm việc giống như bệnh viện.

Phía sau bàn làm việc rộng rãi kia, Tưởng Tổng trong truyền thuyết đang ngồi, ngược với ánh sáng ngoài cửa sổ, chỉ nhìn thấy hình dáng to lớn tổng thể.

Nhìn thấy chúng tôi đi vào, anh ấy lập tức đứng lên đi về phía chúng tôi. Mà khi anh ấy đi đến đứng trước mặt tôi, khoảnh khắc tôi nhìn thấy rõ gương mặt của anh ấy, thì lập tức kinh ngạc ngẩn người tại chỗ.

Tôi vẫn cho là có thể ngồi trên vị trí này, tối thiểu cỡ tuổi của ba tôi. Nhưng Tưởng Tổng này lại giống như sinh viên đại học, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp khác thường, mày nguyệt, mắt như sao sáng, quần áo màu trắng. Dùng mười chữ để miêu tả anh ấy, một chút cũng không nói quá. Mễ Sở từng nói, sự tồn tại của Lục Tề Minh, là để cho tất cả nữ sinh mở cờ trong bụng, là để tất cả nam sinh căm giận mặt trời. Đó là bởi vì cô ấy chưa nhìn thấy Tưởng Tổng trước mặt. Nếu như Tưởng Tổng là trai đẹp, thì Lục Tề Minh nhiều nhất cũng chỉ là người hầu của trai đẹp.

Sau khi Tô Liệt chào hỏi với anh ấy, liền chỉ vào người tôi nói, “Người em mang đến, giúp em gái của em sắp xếp chức vị tốt một chút.”

Trong lòng tôi nghĩ, khi nào thì tớ trở thành em gái của cậu rồi. Nhưng mà vì công việc sau này, tạm chịu khuất nhục một chút cũng bình thường.

Tưởng Tổng cũng không giống như người khi mới gặp lần đầu sẽ đánh giá tôi từ trên xuống dưới, mà là chân thành nhìn ánh mắt của tôi, mỉm cười vươn tay, “Chào em, anh là Tưởng Ngôn.”

Tưởng Ngôn cười rộ lên đặc biệt trong veo. Tôi đã từng thấy hai người cười đẹp nhất, một người là Tô Liệt, trên mặt của cô ấy có lúm đồng tiền sâu, cười lên vô cùng đẹp, mặc dù không phù hợp với đặc điểm của nữ cường. Nhưng mà khuyết điểm này, sau này trở thành lưỡi dao sắc bén khi cô ấy làm việc, chỉ cần cô ấy cười với người khác, nỗi lạnh thấu xương trên người trở nên ấm áp thanh thuần, người khác chỉ có thể không có lựa chọn đường sống, ngoan ngoãn tin tưởng con sói xám lớn khoác da dê như cô ấy.

Mà Tưởng Ngôn giống như Tô Liệt, anh ấy cười rộ lên, trong suốt giống như làm cho người ta có thể nghe được tiếng vang của nước suối. Ánh mắt của anh ấy không biết có phải do phản quang ánh sáng hay không, mà lại mang theo chút màu lam.

Tôi gượng gạo vươn tay, bắt tay với anh ấy, lúc nắm lấy tay, ánh mắt trong lúc vô tình liếc thấy bình hoa ở góc tường. Tôi nhớ rõ đã từng nhìn thấy bình hoa đó trên TV, lúc đó chuyên gia giám định nói, bình hoa này có giá mấy chục vạn.

Lòng tôi đang yên ổn lập tức vì bình hoa này mà sôi trào hừng hực, mấy chục vạn đấy! Trước kia đọc sách không biết giàu có là cái gì, bây giờ tôi mới cảm nhận được bản thân mình thật là từ nhà quê tới. Cho nên khi tôi nắm tay của Tưởng Ngôn, vốn muốn nói, “Lần đầu gặp nhau, xin chiếu cố nhiều hơn”, nhưng lại không cẩn thận, kích động biến thành, “Lần đầu vào thành phố, xin chiếu cố nhiều hơn!”

Tôi nắm tay của Tưởng Ngôn thân mật nhiệt tình, còn thân hơn lúc Đường Lâm Lâm nhìn thấy tôi.

Tôi nghĩ nếu là như trong phim hoạt hình, đỉnh đầu của Tưởng Ngôn nhất định có ba đường hắc tuyến. Tô Liệt kéo tôi, cười gượng nói, “Em gái em quá kích động đấy.”

Tôi lấy lại tinh thần, lập tức đỏ mặt, cúi đầu nói, “Ngại quá, Tưởng Tổng.”

Tưởng Ngôn lại không chút để ý khẽ cười, nói, “Cô Lâm thật là hài hước.”

3, Đường Lâm Lâm và Lục Tề Minh là cặp trời ban định, còn tôi và Lục Tề Minh cùng lắm là cặp hắc bạch (*).

(*) Ý chỉ tương phản nhau, không xứng.

Phỏng vấn rất thành công, thật ra, không phỏng vấn cũng thành công, Tưởng Ngôn xem trọng bề ngoài của Tô Liệt, tôi chỉ là tới xác định thôi.

Đi ra từ cao ốc Thiên Hoa, tôi nhận được điện thoại của Mễ Sở, cô ấy nói, “Tớ và Thiên Tầm đang ở Thời Quang, cậu tới dùng cơm nhé.”

Vì thế, tôi và Tô Liệt chạy không ngừng qua đó.

Thời Quang là một tiệm cà phê, thiết kế bên trong mang theo hướng phong cách cổ xưa, có một vườn nông đặc sắc, hơn nữa còn vô cùng yên tĩnh, cho nên Thời Quang là chỗ cũ để chúng tôi tụ họp lại.

Tôi và Tô Liệt vừa đi vào, thì nhìn thấy Mễ Sở và Thiên Tầm ngồi ở chỗ cũ, vẫy tay với chúng tôi, ông chủ chào chúng tôi một tiếng.

Tôi đi qua, Mễ Sở kéo tôi ngồi xuống, châm chọc nói, “Cậu hành động nhanh thật đấy, ngày hôm qua nói thôi học, hôm nay liền đi phỏng vấn rồi.”

Tôi cười đùa với cô ấy, “Muốn bắt kịp bước tiến của thời đại thôi.”

Thiên Tầm hỏi, “Phỏng vấn như thế nào?”

Tôi chỉ vào Tô Liệt, “Có cậu ấy ở đây, còn có chuyện gì là làm không được.”

Mễ Sở bưng ly lên, “Được, Lâm Lạc Thi, đây là lựa chọn của cậu, tụi tớ ai cũng không ngăn cản được. Mặc dù bây giờ tớ còn chưa thể chấp nhận việc làm của cậu, nhưng vẫn chúc cậu sau này công việc thuận lợi.”

Thật ra ngày hôm qua nghe tôi nói bỏ học, Mễ Sở có phản ứng lớn nhất, từ đầu tới cuối cô ấy không nói với tôi một câu. Thiên Tầm nói, “Cậu ấy không thể chấp nhận người chị em luôn sống chung với cậu ấy đột nhiên rời khỏi cậu ấy, qua một lúc thì tốt thôi.”

Tôi bưng ly lên, cao giọng đáp lại, “Thái độ này của cậu cũng chuyển biến nhanh như dự báo thời tiết.”

Mễ Sở hừ lạnh một tiếng nói, “Là Thiên Tầm khuyên bảo có hiệu quả.”

Thiên Tầm mỉm cười với cô ấy.

Tô Liệt không chút để ý uống nước chanh, khi đặt ly xuống, hỏi, “Cậu quen thư ký Đường?”

Lời nói của Tô Liệt làm cho tôi vừa mới nuốt xuống một ngụm nước thiếu chút nữa phun ra, cô ấy không nói tới thì còn tốt. Tôi để ly xuống, nói với Mễ Sở và Thiên Tầm, “Các cậu đoán xem ngày hôm nay tớ gặp được ai?”

Các cô ấy lắc đầu. Tôi nói, “Các cậu còn nhớ nữ thần Annie không?”

Mễ Sở và Thiên Tầm cùng nhau trừng to mắt, tôi vừa lòng nhìn phản ứng của các cô ấy, quay đầu nói với Tô Liệt, “Đường Lâm Lâm chính là nữ thần Annie.”

Tô Liệt chỉ vào Mễ Sở và Thiên Tầm hỏi, “Các cậu làm sao vậy… Vẻ mặt như vậy?”

Khoảnh khắc kia, thời gian cấp ba giống như cơn thủy triều, từng trận, từng đợt, mãnh liệt tiến vào mắt tôi.

Bốn năm trước, Đường Lâm Lâm là học sinh thí nghiệm cấp 3 nổi tiếng.

Khi đó, thành tích của cô ấy chẳng những xuất sắc, hơn nữa dáng vẻ xinh đẹp, mặt trái xoan, hốc mắt hơi sâu, tóc quăn tự nhiên, tóc như rong biển khoác lên ở trên vai, đi đường đều lung lay sinh động.

Nhưng mà, trừ hai ưu điểm của Đường Lâm Lâm ra, lại còn có một đặc điểm trí mạng, đó chính là… ngực lớn.

Bốn năm trước, đám nữ sinh chúng tôi còn chưa dậy thì hoàn toàn, Đường Lâm Lâm lại trưởng thành đầy đủ, nữ tính hấp dẫn trí mạng, cao 155 cm, nhưng lại mang cúp C. Có người nói đùa, “Mỗi lần nhìn thấy Đường Lâm Lâm, đều nhìn thấy ngực to của cô ấy trước.” Cho nên, mọi người đặt biệt danh cho cô ấy, gọi là “ngực trước người sau”. Ngay cả những người ngoài trường, cũng luôn yêu thích huýt sáo với cô ấy.

Mà tôi khi đó, lại hoàn toàn trái ngược với cô ấy. Bốn năm sau, tôi là người bán thịt heo, bốn năm trước, tôi chính là người bán củi, mỗi ngày mặc quần áo kiểu nam giá rẻ mù quáng đi dạo khắp nơi, trong đám tiểu thư công tử xuất thân từ gia đình giàu có quan to ở thí nghiệm trường cấp 3, có vẻ vô cùng khác thường.

Cho nên, Đường Lâm Lâm rầm rộ theo đuổi Lục Tề Minh, nhưng Lục Tề Minh phát động công kích về phía tôi, tất cả mọi người mở rộng tầm mắt, giống như trời sập xuống, ngay cả Hồ Lô cũng kéo tôi hỏi, có phải tôi ếm bùa Lục Tề Minh không. Thanh niên trai tráng sao lại để ý đến cô nhóc củi khô như tôi, nói cách khác, ít nhất từ bề ngoài và các phương diện chất liệu, Đường Lâm Lâm và Lục Tề Minh là cặp trời ban định, còn tôi và Lục Tề Minh cùng lắm là cặp hắc bạch.

Hơn nữa, Đường Lâm Lâm khi đó đối với Hồ Lô mà nói, cũng là loại xinh đẹp như trăng rằm trong nước.

Đó là lần đầu tiên Hồ Lô nghi ngờ lão đại mà mình vẫn luôn đi theo, và ánh mắt thẩm mỹ của Lục Tề Minh.

Nhưng mà, sau một loạt chuyện phát sinh của Đường Lâm Lâm, đúng là Hồ Lô sợ đến mặt mày biến sắc, nơm nớp lo sợ. Cậu ấy cũng không nói bậy Đường Lâm Lâm xứng đôi với Lục Tề Minh hơn tôi, mà vẫn luôn khen Lục Tề Minh có tính toán trước.

Đường Lâm Lâm theo đuổi Lục Tề minh không thành công, hơn nữa nhìn thấy Lục Tề Minh từ chối người con gái đẹp như cô ấy, mà nhặt một cô nhóc củi khô, thì trở nên khác thường… mất hồn.

Trước đó, cô ấy lên lớp rất chăm chỉ, bắt đầu đi ngủ, tan học cô ấy sôi nổi với bạn học, thì bây giờ không nói nói lời nào. Cả người cô ấy từ sôi động như ánh mặt trời, nháy mắt biến thành ánh trăng ảm đạm.

Thật ra, trước đây Đường Lâm Lâm vẫn luôn đối xử không tệ với tôi, người khác đều xem thường tôi, chỉ có cô ấy, xem trọng tôi nhiều hơn, chẳng những quan tâm cuộc sống của tôi, còn thường xuyên cho tôi mượn vở ghi chép copy.

Cho nên sự thay đổi của cô ấy làm cho người vẫn luôn không quan tâm đến đối nhân xử thế như tôi, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng áy náy, thật giống như Lục Tề Minh theo đuổi tôi, là do tôi truy đuổi cướp đoạt với cô ấy.

Vì thế, sau này khi tôi và Lục Tề Minh ở cùng một chỗ, mỗi lần nhìn thấy cô ấy, tôi cũng không dám nói chuyện, cảm thấy bản thân mình thấp kém hơn cô ấy một bậc. Hơn nữa, mỗi lần có cái gì tốt, tôi đều sẽ lén để một nửa vào trong ngăn bàn của cô ấy.

Áy náy như thế, vẫn luôn duy trì đến khi tôi phát hiện một quyển nhật ký xinh xắn trong ngăn bàn của Lục Tề Minh.

Ngày đó, tôi giúp Lục Tề Minh đi lấy bao tay chơi bóng, nhưng lại lục được một quyển nhật ký trong ngăn bàn.

Lúc ấy, tôi khó hiểu, Lục Tề Minh mua một quyển vở xinh xắn như thế khi nào, anh ấy lại không viết nhật ký, chẳng lẽ muốn làm một bất ngờ tặng cho tôi?

Lúc tôi mở nhật ký nhìn nội dung bên trong, mặt tôi đã tái đi rồi. Bởi vì, quyển nhật ký kia là của Đường Lâm Lâm.

Bên trong tràn ngập tình cảm nồng nàn của cô ấy đối với Lục Tề Minh, và nỗi nhớ nhung, ngôn ngữ thật là nóng bỏng, sau cùng còn có một bức thư viết bằng tiếng Anh. Thật ra bây giờ ngẫm lại, bản chất của Đường Lâm Lâm vào lúc đó cũng đã sơ hở vài đầu mối.

Tôi đen mặt, giơ nhật ký hỏi đánh bóng xong chưa, Lục Tề Minh mồ hôi đầm đìa, “Có chuyện gì sao?”

Lục Tề Minh uống ực ực hết nước, tính trẻ con dùng ống tay áo lau mồ hôi trên đầu, mê mang hỏi tôi, “Gì vậy?”

Tôi lấy cuốn nhật ký đập lên đầu của anh ấy, phẫn nộ nói, “Cậu nhóc, giả vờ nữa tớ liền vặn đầu cậu xuống làm bóng đá!”

Lục Tề Minh nóng nảy, ngập ngừng nói, “Là cuốn nhật ký của cậu?”

Nhất thời, tôi điên rồi. Nếu như tôi có thể viết ra nhật ký như vậy, còn không bằng cho tôi một con dao để tôi tự mình kết liễu!

Sau đó, tôi tra hỏi Lục Tề Minh thật lâu cũng không có kết quả, và sau khi đi hỏi Hồ Lô, mới xác định, quyển nhật ký này là Đường Lâm Lâm tự mình đặt trong ngăn bàn của Lục Tề Minh, chỉ là Lục Tề Minh còn chưa thấy trước, đã bị tôi chạm vào.

Khi tôi quăng cuốn nhật ký đến trước mặt Đường Lâm Lâm, cả khuôn mặt của cô ấy ‘tái xanh’ rồi đỏ, giống như bị người ta tát một cái.

Tôi nói, “Nếu như cậu thích Lục Tề Minh, mọi người sẽ cạnh tranh công bằng, mẹ nó, đừng giở trò sau lưng!”

Đường Lâm Lâm cúi thấp đầu, bờ vai bắt đầu từ từ run run, dáng vẻ yếu đuối làm cho người ta nhìn không đành lòng, muốn lập tức phóng tới che chở cho cô ấy.

Nhưng đột nhiên tôi nhớ đến mình nhìn thấy cuốn nhật ký của cô ấy, cũng giống như bị người ta tát một cái!

Tôi khi đó, một chút cũng không hiểu khéo léo và nhượng bộ, chỉ biết từng bước áp bức, dứt khoát lạnh thấu xương.

Sau này thật lâu, tôi hiểu được đối nhân xử thế, khi nhớ lại ngày trước, cảm thấy có một chút áy náy đối với Đường Lâm Lâm, cuối cùng tôi cảm thấy, nếu như lúc trước tôi không làm như vậy, cũng sẽ không có chuyện cuộc sống sau này của cô ấy rối loạn.

Nhưng mà, thời gian không cho phép tôi quay lại hối lỗi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play