*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một ngày mới lại đến, mặt trời mới le ló ở phía chân trời xa xa, Phấn Điệp ngủ trong ngực Minh Quân vẫn chưa thèm dạy dù là người đầu tiên ngú sớm. Minh Quân tình dạy nhìn Phấn Điệp nàng đang trong ngực của mình mà cảm thản
-Đồ nghốc!!!.. sao lúc nào cũng thế??.....Chưa muốn trao thân cho người ta mà cứ khiến người ta thèm muốn là sao??....
Cậu nhỏ của hắn vì vậy mà mới sáng sớm ra đã chào cờ mãnh liệt. Minh Quân hắn mỉm cười nhìn nàng rồi đặt lên chán nàng một nụ hôn. Nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai của nàng
-Đồ nghốc!!!....Lần này tha cho em, sau này anh bắt em trả đủ sự cực khổ này!!!!
Hắn đắp lại chăn cho nàng rồi đến lều của Thiên Diệp và Thiên Nhi gọi dạy làn đồ ăn sáng. Thiên Nhi vồn quen dạy sớm nên Minh Quân dựng dạy bảo làm đồ ăn sáng cũng không có gì cả. Còn Thiên Diệp càu nhàu bực bội
-Con mẹ nó!!!......Sao không bảo con người yêu của mày dạy mà làm đồ ăn cho mà bảo tao làm??.....Mày để nó ngủ chỏng trơ như vậy hả??
Vừa nói dứt câu, Thiên Diệp bị Minh Quân hắn tung chân cho hắn một cú, nguyên cả chiếc giày vô mặt. Thiên Diệp bất ngờ nên không kịp phản ứng, ôm miệng kêu ô ô a a đầy khuất phục. Thiên Nhi chứng kiếm tất cả thì tròn mắt ngạc nhiên mình hai người, nàng vốn biết Minh Quân thích Phấn Điệp những không ngờ hắn lại yêu mạnh liệt vậy. Không chút lưu tình động thụ với cả bạn thân vì tội nói xấu.
-Mày nói nhỏ thôi cho Phấn Điệp ngủ thêm tí nữa!!!....Hôm qua nàng ấy cố mãi mà không đột phát được sức mạnh lại phải dạy mọi người chữ ở thế giới này nên mệt. Mày không biết ý tứ gì cả!!!.....Mày còn cằn nhàn nữa là tao thiến mày luôn đấy. Điệm yếu của ma pháp sư là đấu sĩ, nên tao có thể cho cậu nhỏ của mày một đi không trở lại ngay và luôn
-Ôi!!!......Con mẹ mày!!!.....Mày là đồ độc ác!!!
Thiên Diệp kêu một tiếng ủy khuất, rồi không dám nói gì đi làm đồ ăn sáng với Thiên Nhi. Thiên Nhi sau dây phút bất ngờ thì tủm tỉm cười đến nghẹn cả cổ. đáng đời, ai bào Thiên Diệp hắn vô duyên không biết ý. Thấy Thiên Diệp và Thiên Nhi ngoan ngoãn nấu đồ ăn sáng thì gật đầu nói giọng thân thiện lại.
-Tao ra bờ suốt đi tắm một cái!!....Thiên Nhi nấu đồ ăn anh đi tấm chút nha!!
Minh Quân lằng lặng ra bờ suối. Cậu nhỏ của hắn vẫn trong tư thế cương cứng chào cờ mạnh liệt và không có dấu hiệu mềm lại, khiến hắn khó chịu không thôi. Vừa rồi, hắn dọa tên bạn thân Thiên Diệp như vậy vì hắn đang chịu ủy khuất đây, muốn mà không được đành chụt ra bằng lời thôi. Haizz!!!...Yêu ai chứ yêu Phấn Điệp nàng thật khổ quá!!!.....
Nếu hắn muốn là hắn có thể thỏa mãn ngay khi ở thế giới trước đây, vì hắn là thiếu gia độc nhất mà. Chỉ cần tung một xấp tiền là có hàng đống em đống ý cho hắn thỏa mãn tình dục, những mà hắn rất yêu nàng nên không thể lên giường cùng con gái khác. Đêm qua, hắn có thể làm cái việc là thỏa mãn nhu cầu của cậu nhỏ của mình, những hắn không làm vì hắn không muốn giống bố của hắn đã làm mẹ hắn đau khổ mà chết chỉ vì thỏa mãn nhu cầu.Hắn làm lén giải quyết nhu cầu hôm qua với Phấn Điệp nàng thì chắc hôm này nàng sẽ xé xác hắn ra không chừng.
Con gái à, muốn thì sẽ đồng ý tự nguyện làm nhưng mà nếu ép làm khi không muốn là đáng sợ ghê luôn!!!....Có đứa con trai cạnh lớp chuốc thuốc người yêu rồi thoải mãn nhu cầu bản thân vì nghĩ là chỉ cần chịu trách nghiệm với nó là được. Ai mà ngờ hôm sao nó tình rồi thiên luôn cậu nhỏ của thằng đó rồi bỏ về. Nó xấu hổ nên nhảy cầu tự sát, còn thằng kia sau vụ đó thì được gia đình cho đi viện lối lại cậu nhỏ những thằng đó hóa điên cứ ngơ ngơ ngác ngác nên bố mẹ nó cho thôi học luôn. Đúng là một phút huy hoàng rồi chợt tắt mà điên vì gái là cái điên thoải mái mà. Thôi thì lấy đó làm kinh nghiệm, Diêm Minh Quân hắn cũng sợ chuyện như vậy lắm nên nhịn bây giờ vậy, sau này bắt nàng trả đủ.
-Phấn Điệp em có biết là em có lỗi với anh nhiều lắm không??....Em hút hồn anh khiến anh yêu em sâu đậm, rồi lại còn không chịu giải quyết nhu cầu cho anh chứ. Em có biết phải nhịn một cái nhu cầu mà thằng con trai nào cũng muốn khó khăn như thế nào không??...Sau này anh sẽ bắt em nhận lỗi bằng cách bắt em làm mẹ của con anh, bắt em làm vợ của anh mãi mãi.
Hắn không nén được giận mà nói một mình. Hắn cởi hết quần áo xuống suốt tắm. Dòng suốt buổi sáng thật là mát mẻ, nó làm dịu đi cỗ hỏa dục đang có của hắn. Cậu nhỏ của hắn cũng chịu mềm nhũn trở lại, hắn thấy thật thoải mái hơn rồi. Đang khoang khoái thì nghe thấy tiếng gọi của Phấn Điệp
-Anh Quân!!....Bữa sáng nấu xong rồi anh mau về ăn đi!!....AAAAAAhh!!!!.....
Phấn Điệp gọi hắn về thấy nguyện tâm thân trai không mảnh vải của hắn mà xấu hổ hét lên, mà quay lưng lại nói lắp bắp
-Xin lỗi!!!.....Em không cố ý!!!....Anh!!!......Anh mặc lại quần áo đi!!!.....
Minh Quân liên có chút than trong lòng, để nàng thấy hết cả thân xác trong trạng thái không mảnh vải che thân thật mất mặt. Hắn mặc đúng cái quần nhỏ vừa đi đến bên Phấn Điệp vừa lấp tay quệt miệng, kéo nàng vào ngực, nói nhỏ nhẹ bên tai nàng
-Đứng yên!!!!....Định chạy đâu??....Nhìn thấy hết rồi thì phải đền bù chứ??....Không đến là không cho đi đau cả...
Phấn Điệp nghe xong những gì Minh Quân nói thì đứng hình, mắt nhắm tịt sợ hai đáp lại
-Vậy anh muốn đến bù cái gì??....
Nhìn Phấn Điệp trong ngực sợ hãi như vậy còn dọa nữa thì không đàn ông cho lắm nhưng phải làm cho chừa cái tội quyến rũ hắn làm hắn khổ sở như vậy mà còn nhìn cả thân hắn
-Em nhìn thấy hết rồi thì cho anh nhìn lại toàn bộ của em đi là công bằng!!
-Gì hả?? (Phấn Điệp thốt lên không tin những gì mình nghe)
-Đi về thôi!!!
Minh Quân mặc quần áo vào rồi kéo Phấn Điệp đi về trại, Phấn Điệp thì ngơ ngác đứng đó để hắn kéo đi. Về đến trại, cả bốn người im lặng trầm mặc ăn uống không nói lăng gì. Thiên Nhi và Thiên Diệp nhìn hai người Phấn Điệp và Minh Quân nghi hoặc, không khí thật quỳ dị khiến hai người Thiên Diệp và Thiên Nhi hít thở không dễ nhưng vẫn không nói gì.
Sau khi ăn xong, Minh Quân với Phấn Điệp đi rửa nồi chảo và bát đũa. Còn Thiên Diệp và Thiên Nhi ở lại thu dọn lều. Phấn Điệp theo sau hắn, lòng thấp thỏm không yên. Vừa đến bờ suối, cả hai vừa mới đặt các thứ xuống thì hắn đè nàng xuống, Phấn Điệp chống cự thì hắn nói nhẹ nhàng.
-Phấn Điệp lúc nào cũng nghốc như vậy!!!.....Em nghĩ anh định làm gì em??.....Anh nói là em đền bù anh bằng từ này trở đi em đa chồng cây chối em cũng tin à??....Anh nói em cho anh thấy tất cả của em mà em cũng nghĩ như vậy sao??.......Đừng suy nghĩ linh tinh nữa, tập chung đột phá sức mạnh đi, cứ coi đó là tai nạn mà quên đi.Bây giờ, thì rửa nồi chảo với bát đúa đi.
Hắn nói xong thì đứng dạy, cầm lấy cái chảo rồi rửa. Phấn Điệp nở nụ cười, hận mình thật nghốc. Phấn Điệp nàng đang suy nghĩ việc lung tung quái gì chứ. Làm xong việc rồi nhanh chóng đột phá sức mạnh.
Minh Quân nhìn Phấn Điệp một chút rồi cặm cụi rửa nồi chào, trong lòng thì cười thầm. Không ngờ người con gái hắn yêu vốn là hotgirl giọi giỏi của trường lại nghốc như vậy. Trong tình yêu, một lúc nào đó con người sẽ cư xử thật nghốc nhưng điều đó làm tình cảm sâu đậu hơn và chắc chắc rằng tình yếu đó là chân thật không giả rối. Chợt có một tiếng nổ lớn phát ra phía túp lều của Thiên Nhi và Thiên Diệp...........