Giữa màn sương mịt mờ, Thủy Văn cảm thấy như có ngàn con trùng đang gặm nhắm tim nàng, vô cùng khó chịu…
“Ưm, đau quá…” Giữa đại điện tráng lệ, tiêng kêu khe khẽ của Thủy Văn nhỏ đến đáng thương, tiếng kêu trầm thấp hầu như không nghe được, nhưng vẫn có một bóng lưng cứng rắn khẽ run rẩy, lập tức bước về phía bên giường…
“Thái y, tình hình nàng thế nào?” Tầm mắt không rời đi, nhìn chằm chằm Thủy Văn không chút động tĩnh trên giường, đôi mày hắn nhíu chặt, có chút đau nhức nơi trái tim.
“Vương thượng, chuyện này…” Thái y cúi đầu phủ phục một bên ấp úng nói, “Độc trên người vị cô nương này rất kỳ quái, không phải loại bình thường, cho nên…” Trên trán ông ta toát mồ hôi lạnh, không biết phải bẩm báo như thế nào cho phải.
“Thái y, ngươi biết những lời này không phải thứ ta muốn nghe!” Đông Phương Thiên lạnh lùng nói.
“Vương thượng…” Thái y toàn thân khẽ run, nói tiếp: “Cách giải độc, chính là… chính là Vương thượng…” Nói xong, thái y sợ hãi đến độ mồ hôi trên trán cũng không dám giơ vạt áo lau đi…
“Cái gì?” Nghe được lời của thái y, Đông Phương Thiên không khỏi sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ: Xem ra người xuống tay hạ độc rất hận hắn, chỉ có điều dường như kẻ đó cũng không nắm rõ lai lịch thật sự của hắn.
Nhìn Thiên vương mặt lạnh như tiền, thái y mạo muội lên tiếng, “Vương thượng, cựu thần cho rằng…” Tuy đứng trước Vượng thượng lạnh lùng cứng rắn, nhưng lời nên nói ông nhất định phải nói.
“Hồ thái y, việc này không được tiết lộ nửa lời.” Đông Phương Thiên cắt lời Hồ thái y, sau cùng hạ lệch đuổi khách…
“Vương thượng… Cựu thần xin cáo lui.” Hồ thái y lắc đầu, không còn cách nào khác ngoài tuân mệnh cáo lui, xem ra ông phải tìm mấy vị đại thần thương nghị chuyện này.
Đợi thái y rời bước, Đông Phương Thiên xoay người ngắm nhìn Thủy Văn trong đau khổ, bàn tay anh không tự chủ được khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc là sức mạnh gì khiến nàng thay ta đỡ mũi tên này?” Thiên vương bắt đầu hoài nghi đánh giá của bản thân, có lẽ hắn đã sai lần, nàng yếu đuối như vậy làm sao có thể…
“Đau quá, mau cứu con, mẹ, mau cứu con…” Thủy Văn nắm chặt lấy bàn tay lướt nhẹ trên mặt nàng, thống khổ ngân lên.
Nhìn bàn tay bị Thủy Văn nắm chặt, Đông Phương Thiên cảm thấy tất cả đều là lỗi của hắn…
… … … … … … … … … … … … … … … … …
Giữa đại điện an tĩnh, giống như tranh luận của các vị đại thần khi nãy chưa từng xảy ra. Thiên vương nghiêm nghị ngồi trên đại điện nhìn các đại thần bên dưới.
“Hoa Khải, truyền ý chỉ của bổn vương, sắc phong Thủy cô nương làm Vương hậu Đông Tư quốc.” Bầu không khí tĩnh miẹch bị lời nói của Đông Phương Thiên phá tan.
“Vương thượng, xin người suy nghĩ lại.” Chúng đại thần đồng loạt quỳ xuống nói.
“Vương thượng, không thể như vậy được. Một hạ nhân ti tiện không thể ngồi vào vị trí Vương hậu Đông Tư quốc ta, hơn nữa Vương thượng còn phải dùng ‘thiên vi tử’ giải độc trên người cô ta, đây là việc trăm triệu lần không thể. Vương thượng!” Một vị phụ chính đại thần đứng ra trước mặt Thiên vương nói.
“Lâm đại nhân, quân vô hí ngôn.” Đông Phương Thiên lớn tiếng nói với Lâm An Tố vừa bước lên, “Hơn nữa ‘thiên vi tử’ là vật riêng của bổn vương, bổn vương dùng lúc nào không đến lượt các vị đại nhân cho phép.” Giọng nói lạnh lùng một lần nữa vang lên, có phải gần đây những người này an nhàn quá mức nên không biết tính tình Đông Phương Thiên hắn, xem ra phải lấy lại thiên uy một chút.
“Hơn nữa ‘thiên vi tử’ này bổn vương đã dùng. Trên người Thủy cô nương đã có ‘thiên vi tử’, nàng còn không đủ tư cách trở thành Vương hậu của bổn vương sao? Hay là các vị muốn cãi lệnh tiên hoàng?” Đông Phương Thiên đứng dậy quan sát các quan viên, tiếp tục tung thêm một quả bom khác.
“Cái gì, Vương thượng, chuyện này, thế này thì…” Chúng đại thần vừa nghe được tin tức này đồng loạt khiếp sợ.
“Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy. Bãi triều.” Nói xong, Đông Phương Thiên chẳng buồn bận tâm đến suy nghĩ của các vị đại thần, nghênh ngang rời đi.
“Lâm đại nhân, việc này… Ngài nói nên làm sao đây?” Một vị phụ chính đại thần khác hỏi Lâm đại nhân bên cạnh.
“Ài, Tôn đại nhân, việc đã đến nước này, chúng ta không thể kháng lệnh tiên hoàng. Hơn nữa vị Thủy cô nương kia đã có máu của Vương thượng trong mình, chúng ta có nói gì cũng vô ích.” Lâm đại nhân bất đắc dĩ lắc đầu nói.
“À, vì sao tiên hoàng lại hạ ý chỉ như vậy chứ. Cựu thần ta thực nghĩ không ra.”
“Ài, đây cũng là ý trời, ai bảo máu của Vương thượng chúng ta là ‘thiên vi tử’ kháng bách độc chứ. Hết cách rồi.” Dường như Lâm đại nhân đã chấp nhận sự thật, dù sao những chuyện này đều là ý trời.
“Ài!” Nghe vậy ai nấy đều thở dài, cũng chẳng còn cách nào khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT