Thất Thất kích động ngồi xổm xuống, muốn đem mấy thứ vỡ nát gì đó
nhặt lên, Doãn Trường Ninh đã sải bước đi đến, Thất Thất cả kinh, tay bị mãnh vỡ kia cắt một chút, máu bỗng chốc liền chảy ra.
Doãn Trường Ninh vừa thấy bước lên phía trước bắt lấy tay Thất Thất hỏi:“Sao lại không cẩn thận như vậy?”
Thất Thất vội muốn rút tay ra, lại nghe Doãn Trường Ninh cười nói:“Nguyên lai tiểu hắc nô máu chảy cũng là đỏ!”
Thất Thất lại một lần nữa muốn rút tay ra, Doãn Trường Ninh lại đem
ngón tay nàng đặt ở trong miệng mút lấy, Thất Thất tức giận đẩy Doãn
Trường Ninh nói:“Ngươi tránh ra, tránh ra!”
Doãn Trường Ninh buông miệng ra, chợt duỗi tay đem Thất Thất ôm lấy nói:“Chờ ta đổi quần áo, mang ngươi đi một chỗ!”
Thất Thất đạp mạnh hai chân, Doãn Trường Ninh vào nhà thay đổi một bộ quần áo gia cư thập phần không rực rỡ, cầm áo khoác da chó, lại vươn
tay đem Thất Thất bế lên một con ngựa đen, sau đó đánh ngựa liền đi ra
ngoài.
Ngựa vừa chạy, gió lạnh nghênh diện thổi tới, Thất Thất ăn mặc mỏng
manh thoáng cái liền lui vào trong lòng Doãn Trường Ninh, Doãn Trường
Ninh mở áo khoác ra đem nàng bao lại.
Thất Thất tránh ở trong áo khoác, nước mắt ủy khuất bỗng chảy ra,
đang lúc suy ngẫm đau khổ buồn bã, chợt nghe Doãn Trường Ninh nói:“Đến
rồi!”
Thất Thất chỉ cảm thấy đến thân thể chợt lạnh, đã bị Doãn Trường Ninh tên kia xách xuống ngựa, Doãn Trường Ninh nhảy xuống ngựa, cởi xuống áo khoác da chó khoác đến trên người Thất Thất, Thất Thất vừa định giả vờ
khách khí, lại cảm thấy vẫn là ấm áp một chút có vẻ chân thật hơn, vì
thế liền ngậm miệng, đánh giá cái chỗ theo như lời Doãn Trường Ninh nói
“Đến” là cái dạng địa phương gì, một tiểu viện ngói xanh đen không lớn
lắm, thu dọn sạch sẽ gọn gàng, Doãn Trường Ninh đẩy cửa ra đi vào, Thất
Thất tò mò đi theo cùng, thấy giữa viện có một người phụ nữ mặc áo vải
bông ngồi ở dưới mái hiên dường như đang dọn dẹp cái gì đó, Thất Thất có chút kinh ngạc sắc trời lúc này đây không đốt đèn cư nhiên còn có thể
làm việc, Doãn Trường Ninh kêu một tiếng:“Dì Thanh, Ninh đã trở lại!”
Người phụ nữ được Doãn Trường Ninh gọi là dì Thanh kia vừa nghe liền
mò mẫm đứng lên, Thất Thất mới biết được dì Thanh này là một người mù,
Doãn Trường Ninh vội đi lên phía trước đỡ lấy người đó nói:“Đứng dậy làm việc gì!”
Dì Thanh mò mẫm đem đèn trên bàn thắp lên cười nói:“Ninh nhi dường như dẫn theo khách?”
Doãn Trường Ninh cũng cười nói:“Đúng vậy, dì Thanh, lần này đi phía nam bận buôn bán, mua một tiểu hắc nô để sai sử!”
Nàng kia vừa nghe nhân tiện nói:“Cái gì mà tiểu hắc nô, đều là cha mẹ sinh dưỡng, đến đây, lại đây để cho dì Thanh nhìn một cái!”
Thất Thất không biết có bao nhiêu hoảng hốt, thấy dì Thanh kia vươn
ngón tay khô gầy, nhìn Doãn Trường Ninh một cái liền dịch bước lên phía
trước, Doãn Trường Ninh chỉ vào áo khoác trên người nàng, Thất Thất vội
cởi ra ném sang một bên, mới đi đến bên cạnh dì Thanh, dì Thanh vươn tay vuốt Thất Thất một cái tình cảm nói:“Là con gái, người yếu ớt, ăn mặc
cũng mỏng manh như vậy, đây không phải là phía nam, đông lạnh cũng không phải là chuyện đùa, Ninh nhi, đi đem cái áo bông của dì Thanh ở trên
giường kia lại đây!”
Doãn Trường Ninh đáp lời vào phòng, không bao lâu cầm một chiếc áo
vải bông đi ra đưa cho dì Thanh, dì Thanh cầm lấy lần lần mò mò khoác
lên cho Thất Thất, Thất Thất đôi mắt đỏ lên, nước mắt liền tràn ra, nàng từ nhỏ đến lớn không có mẫu thân, liền giống như trẻ hoang, mỗ mỗ lớn
tuổi, phần nhiều là nàng chăm sóc mỗ mỗ sinh hoạt ấm lạnh, cho nên Thất
Thất bỗng chốc cảm thấy dì Thanh này thực thân thiết.
Doãn Trường Ninh đi đến bên cạnh đống củi còn chưa chẻ xong, cởi áo
khoác, liền vung búa bắt đầu chẻ củi, Thất Thất không nghĩ tới Doãn
Trường Ninh người này mười ngón tay không dính nước xuân, cư nhiên bổ
củi ra không hề kém hơn so với Nhị Ngưu, dì Thanh lôi kéo Thất Thất ngồi xuống mới nói:“Ninh nhi, con mới trở về cũng nghỉ một lúc đi!”
Doãn Trường Ninh lại nói:“Không có việc gì, dì Thanh, không còn thừa bao nhiêu!”
Dì Thanh nhân tiện nói:“Cũng đúng, bình thường luôn có a Nhân đứa nhỏ kia tới chăm sóc, con trở về cần phải cảm ơn người ta đàng hoàng!”
Doãn Trường Ninh nghe xong nhân tiện nói:“Vâng! dì Thanh!”
Dì Thanh lại nói:“Việc kinh doanh ở cửa hàng con kia có tốt không!”
Doãn Trường Ninh ừ một tiếng nói:“Cũng tạm!”
Dì Thanh lại nói:“Dọc theo đường đi vẫn thuận lợi chứ, lần này con đi thời gian tính ra không lâu lắm!”
Doãn Trường Ninh lại ừ một tiếng nói:“Lần này khá tốt, nguồn hàng đầy đủ.”
Dì Thanh nhếch miệng một chút nói:“Ngày đó dì Thanh đụng phải a Tam, còn đi cửa hàng của con xem, không có bao nhiêu khách!”
Doãn Trường Ninh sửng sốt một chút mới nói:“Dì Thanh, dì thật là, chuyện cửa hàng dì cũng đừng quan tâm!”
Dì Thanh nghe xong thở dài nói:“Con tính tình cứng rắn, dì Thanh lo lắng con chịu thiệt!”
Thất Thất vừa nghe dì Thanh lo lắng Doãn Trường Ninh chịu thiệt, chỉ
thiếu chút từ trên ghế nhảy dựng lên, đem bộ mặt thật của tên Doãn
Trường Ninh kia vạch trần làm rõ ra, lại nghe có người nói:“Ninh ca,
ngươi đã trở lại!”
Thất Thất nghe giọng rất quen, vừa nhấc đầu cư nhiên là Lôi Nhân, Lôi Nhân nhìn thấy Thất Thất cũng lắp bắp kinh hãi, dì Thanh vội lần mò
đụng đến Lôi Nhân nói:“A Nhân đến đây, đến nghỉ một lúc!”
Lôi Nhân nhân tiện nói:“Không có việc gì, dì Thanh, a Nhân cùng Ninh
ca cùng làm, một hồi liền xong việc!” vừa nói vừa tới gần Doãn Trường
Ninh, hướng về phía Thất Thất giương miệng một chút, DoãnTrường Ninh
cười hắc hắc, lại vung búa bắt đầu bổ củi tiếp.
Thất Thất nằm mơ cũng không nghĩ tới mình có thời điểm khí đến vận
chuyển như vậy, cư nhiên là Doãn Trường Ninh tên kia đi làm việc, mình
ngồi cùng dì Thanh gì đó nói chuyện phiếm, chẳng lẽ thật là cá muối xoay người, Thất Thất chỉ cảm thấy mình như rơi vào trong mây mù.
Đang hạnh phúc ngồi ở chỗ kia mơ màng, bỗng nghe Doãn Trường Ninh
nói:“Tiểu hắc nô, ngươi không đi nấu cơm, chẳng lẽ còn trông cậy vào dì
Thanh ta nấu sao!”
Thất Thất lập tức cảm thấy không hạnh phúc, dì Thanh vội vuốt tay
Thất Thất nói:“Ninh nhi, không cần, dì Thanh đi làm là được rồi!”
Thất Thất vừa nghe lời này, cho dù nàng đầu gỗ cũng biết không có khả năng để cho dì Thanh kia đi nấu cơm, vì thế xám xịt đứng lên, lần mò về phía phòng bếp, vừa ngồi xổm xuống dưới bếp lò, Lôi Nhân liền ôm một bó củi lại đây đặt ở bên cạnh nàng nhỏ giọng hỏi:“Sao ngươi lại tới đây?”
Thất Thất mò lấy đồ đánh lửa vừa đánh vừa nói:“Nô tỳ làm sao mà biết, vì sao Vương gia ở trong này có một dì Thanh?”
Lôi Nhân vừa nghe vội vàng bắt tay đặt ở bên miệng thở dài một tiếng
nói:“Trăm ngàn đừng để cho dì Thanh biết thân phận của hắn, biết, hắn
sẽ lột da của ngươi!”
Thất Thất hoảng sợ tới mức tim đập mạnh nói:“Kia cũng không phải là chuyện mất mặt gì!”
Lôi Nhân liền dùng thanh âm nhỏ nhất nói:“Dù sao cũng phải nhớ kỹ,
hiện tại gia kêu Phong Ninh, có mở hai cửa hàng, không phải đại tướng
quân, cũng không phải Vương gia gì!”
Thất Thất nghe được đầu to to ra, Doãn Trường Ninh làm sao lại biến
thành Phong Ninh gì đó, không phải đại Tư Mã tướng quân cũng không phải
Vương gia, mà là ông chủ hai cửa hàng, đây rốt cuộc là diễn màn nào,
Thất Thất muốn từ trong miệng Lôi Nhân có câu trả lời xác thực, nhưng
Lôi Nhân quay đầu đem củi đã chẻ xong thả trong phòng bếp, hiển nhiên
không có ý định trả lời nàng, Thất Thất chỉ phải đứng dậy bưng nồi, Lôi
Nhân nhịn không được hỏi:“Ngươi tính nấu cơm hay là xào rau?”
Thất Thất mới nhớ tới lửa đã cháy, gạo chưa vo, đồ ăn chưa rửa lại
chưa cắt, lấy cái gì bỏ vào nồi, vì thế vội từ trong vại đong gạo, bắt
đầu vội vội vàng vàng vo gạo, Lôi Nhân lắc lắc đầu, biết bữa cơm hôm nay rất có khả năng không kịp ăn, quả nhiên thấy Thất Thất vo gạo xong lại
vội vội vàng vàng chắc nước sau đó nấu lên, vừa thấy cư nhiên không có
bao nhiêu đồ ăn, Thất Thất lúc này đây còn có chút phát điên, lại nghe
dì Thanh ở trong sân lớn tiếng nói:“Thất Thất, bên mái hiên có thịt sấy, con cắt ra dì đến xào rau!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT