Thất Thất vừa nghe đã quên quẫn bách vừa rồi,cực kỳ trượng nghĩa nói:“Nương… Mẫu hậu cứ phân phó!”
Hoàng hậu nhân tiện nói:“Vũ nhi nói vậy nhất định biết,Đại Chu cùng
Đại Kỳ ta giao chiến đã mấy năm, dân chúng trôi giạt khắp nơi, mười nhà
thì chín không, phụ hoàng con thật sự không đành lòng làm cho trận chiến tranh này lại tiếp tục thêm nữa!”
Thất Thất đương nhiên biết Đại Chu cùng Đại Kỳ đang khai chiến, nàng
đối với chiến tranh nhận thức là như vầy: nam thanh niên độ tuổi giống
như Nhị Ngưu cơ bản bị bắt lính, giá gạo mỗi một ngày là một giá mới,
đầy đường đều là lưu dân, nhà người nghèo khổ bán đi con cái.
Này điều đó ở trong mắt Thất Thất đương nhiên không phải chuyện tình
tốt, vì thế có hai phần lấy lòng nói:“Mẫu hậu, phụ hoàng thật sự là anh
minh!”
Hoàng hậu nhân tiện nói:“Cho nên vi nương muốn con cũng có thể vì phụ hoàng phân ưu!”
Thất Thất không nghĩ tới mình cư nhiên còn có tác dụng như vậy, kích
động thiếu chút nữa vỗ ngực, nhưng nghĩ đến lễ nghi trong cung, chỉ phải nho nhã nói:“Mẫu hậu, Thất Thất cũng nghĩ giúp phụ hoàng hết sức!”
Hoàng hậu nở nụ cười, Thất Thất mới phát hiện, thì ra hoàng hậu thật
là một khuôn mỹ nhân, sức hấp dẫn của nụ cười này không thấp hơn Thiên
Tuyết, sau đó nghe hoàng hậu nói:“Vừa vặn Tam hoàng tử Đại Chu kia hướng về phía phụ hoàng cầu hôn!”
Thất Thất có chút không hiểu rõ, trong lòng vẫn là thay Thiên Tuyết
cao hứng, coi như nàng ở quán trà từng nghe người ta kể chuyện, biết
Thiên Tuyết công chúa cùng Tam hoàng tử thân phận cực kỳ xứng đôi, nhưng không rõ hoàng hậu vì sao lấy chuyện đại sự như vậy cùng mình thương
lượng, lại nghe hoàng hậu tiếp tục nói:“Nếu như hai nước thông gia, tự
nhiên không hề đánh giặc nữa, vi nương gặp qua Tam hoàng tử kia, dáng vẻ là nhân tài, lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, thật là vị hôn phu tốt,
con lại là trưởng nữ, nhiều năm lưu lạc bên ngoài, chịu không ít khổ,
cho nên vi nương thỉnh cầu phụ hoàng con đem con gả cho Tam hoàng tử!”
Thất Thất nghe xong máu huyết sôi trào một chút, bản thân mình cũng
gần đến mười bốn tuổi, độ tuổi cập kê, trong Ô Y Hạng nhìn xem nhiều nhà khác cưới tân nương tử, mỗ mỗ lại đi tìm bà mối, biết con gái lớn lên
sớm hay muộn đều phải gả cho người ta, nguyên tưởng rằng đến hoàng cung
này, không có ai sẽ lại quản việc này, như thế nào cũng không nghĩ tới
hoàng hậu nương nương rốt cuộc là một quốc gia chi mẫu, điều lo lắng đầu tiên là hôn sự của mình, đối phương là Tam hoàng tử, kia khẳng định
cũng là ở tại một nơi kim bích huy hoàng như vậy. Loại chuyện tốt này
“Mẹ cả” cùng phụ hoàng thoáng cái đã nghĩ đến mình, xem ra cũng là vì bù lại nhiều năm mình thua thiệt, trong lòng đối với vị phụ hoàng chưa
từng thấy mặt cùng “Mẹ cả” này không khỏi nổi lên cảm kích, xem ra vẫn
là mỗ mỗ đem lòng người nhìn rất xấu rồi, cứ làm cho mình “Gặp người
phòng ba phần”, cùng những người này lòng dạ so sánh, mỗ mỗ không khỏi
quá mức hẹp hòi.
Hoàng hậu nhìn bộ dáng Thất Thất có chút lúng túng, duỗi tay ra giữ
chặt Thất Thất nói:“Nam lớn kết hôn nữ lớn gả chồng, cái này có gì phải
thẹn thùng, Tam hoàng tử kia từ nhỏ là lớn lên trong nuông chiều, về
sau thành thân, con nhường hắn một ít, mấy ngày nay con cũng chuẩn bị kỹ lưỡng một chút đi!”
Đối với Tô Thất Thất đem mục tiêu lập gia đình tập trung ở trên người Nhị Ngưu mà nói, đột nhiên có chuyện tốt như vậy, Thất Thất chỉ có thể
mặt đỏ tim đập, gật đầu mạnh một cái, trong lòng lại không khỏi bắt đầu
suy nghĩ về bộ dáng phu quân tương lai kia, cuối cùng cũng không biết
bản thân làm thế nào rời khỏi cái đình kia, thầm nghĩ mình thật là khổ
tận cam lai, nếu ngươi ta là người như vậy, vậy mình mỗi ngày mua cho mỗ mỗ mười bình “ rượu Hoa quế”, đủ dư cho mỗ mỗ uống!
Thất Thất trăm thứ buồn chán lại ngồi ở trên bậc thang “Thiên Tuyết
cung”, hoàng hậu nương nương bảo nàng chuẩn bị một chút, nàng không biết nên chuẩn bị cái gì, từ ngày đó ở trong đình nói qua một phen kia sau,
trong “Thiên Tuyết cung” hết thảy vẫn như trước, bốn năm cung nữ cái
miệng cực nhanh, hai ba tên nội thị ít khi mở miệng, Lí thượng nghi mặt
cứng ngắc lạnh như băng… Không có một chút khí thế gì của trong cung gả
công chúa, Thất Thất từng nghe người kể chuyện kể qua công chúa xuất
giá, phô trương tột cùng.
Ngồi nhàm chán, Thất Thất đi đến ngoài cung, vừa vặn gặp Thiên Tuyết
cùng Tô Tử Nho đi ngang qua, Thất Thất đến cung này cơ hội gặp Thiên
Tuyết không nhiều lắm, tổng cộng chỉ ba lượt, nhưng có hai lần hai huynh muội này đều cùng một chỗ, Thất Thất thật sự là từ trong lòng hâm mộ
Thiên Tuyết có một vị huynh trưởng như vậy, Thiên Tuyết một thân quần áo trắng, ở dưới ánh trăng giống y như vị tiên tử hóa vũ phi thiên!
Thất Thất vốn định lảng tránh, nhưng không còn kịp nữa, Thiên Tuyết
thấy nàng, vẻ mặt tươi cười đi lên nói:“Chúc mừng tỷ tỷ, phụ hoàng đã hạ chỉ, hứa gả tỷ tỷ cho Đại Chu quốc Tam hoàng tử, đó đúng là một nhân vật thần tuấn!”
Thất Thất rốt cuộc trong lòng ấm áp, nhưng lời này dù sao cũng khó
trả lời, quá hăng hái, có vẻ mình rất vội vã, quá lạnh nhạt, dường như
mình không vui thích, vì thế mím môi nở nụ cười một chút, cười đến có
chút bộ dáng tiểu thư khuê các vậy!
Hai người hơi hàn huyên một chút, Thiên Tuyết mới cùng Tô Tử Nho đi
rồi, Thất Thất nhìn bóng dáng Thiên Tuyết, không biết bản thân mình ngày nào mới có thể có khí chất của Thiên Tuyết kia, cử chỉ kia, không so
còn được, vừa so ra còn có chút tức giận với mình, không hiểu ra sao bắt đầu trách cứ mỗ mỗ, rõ ràng biết thân thế mình, lại không biết từ nhỏ
nên nghiêm túc bồi dưỡng mình, chỉ biết bảo mình đi mua rượu, nhóm lửa
nấu cơm luyện bắn tên, nghĩ đến bắn tên, Thất Thất mới bỗng nhiên nghĩ
đến mình từ sau khi tiến cung đã không luyện qua, không khỏi lại có vài
phần áy náy, hơn nữa chỉ lo trách mỗ mỗ, cũng đã quên mình căn bản chính là người không có tâm phấn đấu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT