"Ngày mai cuối tuần, nếu không có gì chúng ta đi dạo phố!"Một nữ sinh tóc dài trong đó đề nghị

"Tốt dù sao cũng nhàm chán, Minh Nguyệt, cũng mau cùng nhóm huynh đi !" Một nữ sinh nói phụ họa.

Lớp 11 với các nàng mà nói chuyện nhỏ thôi, chuyện thi vào trường cao đẳng còn không thể làm phiền tới các nàng, cho nên thừa dịp thời gian có thể rãnh này, đương nhiên là phải đi dạo phố, huống chi nữ sinh đều rất thích đi dạo phố.

"Ta nghĩ nghĩ muốn, ngày mai ta chắc là cũng không có việc gì, vậy cùng đi đi!"Nữ sinh này bảo Sắc Nhi nghĩ nghĩ, liền lập tức đáp ứng, cuối cùng, ba người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Phong Minh Nguyệt từ đầu đến cuối vẫn không nói gì.

"Này, này, ngươi, các ngươi làm gì?" Ta đang suy nghĩ mười dặm phố gần đâyxuất hiện nhiều việc mất tích thần bí đau đầu, kết quả là nhìn đến ba người bạn tốt của mình đều dùng một ánh mắt cười như không cười nhìn mình,bị ba ánh mắt nhìn như vậy tóc gáy đều dựng thẳng lên, ta chỉ được gượng cười nói.

Kết quả ba ngừơi lại trăm miệng một lời nói: "Minh Nguyệt, ngày mai ngươi cũng phải đi !"Trời biết ba người các nàng như vậy ăn ý đồng thời nói một câu.

Thế nhưng, ta nghĩ đến gần đây phát sinh chuyện mất tích, lắc đầu quyết đoán, mở trò chơi gì đó, việc này còn chưa có thời gian xử lí, còn đi dạo phố? Hơn nữa chuyện này tuyệt đối không thể để cho người trong nhà biết, bằng không không còn trông cậy vào việc có thể bắt yêu, không chừng sẽ bị mỗ gia gia vô lương trong nhà toái toái niệm niệm nói cái gì 'Nguyệt Nguyệt a, ngươi rốt cục cũng có thể giống như nữ sinh cùng tuổi, shopping dạo phố và vân vân, gia gia thật sự cảm động quá thần ngựa, còn cái chuyện bắt yêu quái kia hãy giao cho gia gia ta, con tốt nhất nên đi ước hội!' hoàn toàn có thể tưởng tượng gia gia đi ra sẽ nói như vậy, hơn nữa trời biết ông vì cái gì mỗi lần đô sẽ nhắc tới ước hội, làm ơn, việc đi dạo phố và ước hội thì có quan hệ gì.

"Nguyệt Nguyệt, đi thôi, đi thôi, cho tới bây giờ cũng không thấy ngươi đi dạo phố, dù sao ngài mai cũng là cuối tuần ,cùng nhau đi dạo phố quan hệ cái gì a!" Sắc Nhi kéo kéo quần áo của ta làm nũng nói.

Ta cảm giác da gà trên người rơi đầy đất, đảo đôi mắt trắng dã, không nhìn ánh mắt chờ mong của ba người các nàng, một lời từ chối nói:"Tuy rằng là cuối tuần nhưng trong nhà có rất nhiều chuyện phải vội làm, căn bản là không có thời gian đi tới dạo phố, cho nên cũng mau cùng nhóm huynh vẫn là tựu ba người cùng đi đi" Nhìn thấy ba nàng có cùng một biểu tình như vậy, ta lại bổ sung một câu: "Chờ tới lúc bọn ngươi về đem những chuyện đã xảy ra nói ta nghe là được!" Nói xong, cười cười ngượng ngùng, thật là rất xin lỗi a. Nhưng mà các ngươi cũng không phải không biết ta không thích đi dạo phố, đi dạo phố và vân vân tối mất sức, còn không bằng nằm ở nhà ngủ thoải mái.

"Thật là cũng không biết ngươi vội cái gì." Nhìn thấy trong đôi mắt Sắc Nhi lướt qua một tia giảo hoạt ta cắn chặt răng, ngươi nha cũng không phải không biết ta vội làm cái gì, cho nên đi cùng học huynh căn bản là cố ý đi!

Ta trừng mắt liếc nhìn Sắc Nhi, thấy nàng che miệng cười trộm, trực tiếp không nhìn. Mặc khác đối mặt với hai người tràn đầy câu hỏi, ta chỉ giải thích được nói: "Ngày mai gia gia ta phải đưa ta đi tế tổ, cho nên..." Cái gọi là tế tổ và vân vân chính là cái cớ mà thôi.

Có lẽ bởi vì nhắc đến tới chuyện tế tổ, các nàng mới không tiếp tục hỏi nữa.

Bốn người rất nhanh liền mỗi người một ngả, bởi vì ta cùng Sắc Nhi ở cùng một phương hướng địa phương, hơn nữa về nhà đều phải trải qua phố mười dặm địa điểm xảy ra sự cố gần đây; khi đi trên đường mười dặm, Sắc Nhi bên cạnh càng đi gần ta, giây tiếp theo liền cảm giác được tay nàng gắt gao nắm cánh tay ta; ta biết Sắc Nhi có chút sợ, dù sao lúc này là còn chưa đến sáu giờ buổi chiều, làm ơn, đây là trời tháng sáu có được không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play