“Tôi thấy bất ngờ rằng cậu để Eden đi lạc cách xa cậu thế.” Giọng đàn ông trầm trầm của Leiandros Kiriakis, bạn làm ăn và cũng là bạn của Aristide.

Aristide nghiến răng để không nói ra lời giận dữ và bắt bản thân phải đối diện với người đàn ông kia bằng một vẻ bình thản. “Leiandros, rất vui được gặp anh.”

“Cậu vừa mới từ New York trở về phải không?”

“Một tuần trước.”

“Và tôi bất ngờ gấp đôi rằng Eden cách cậu nhiều hơn 15 centimet. Thật không giống cậu chút nào.”

Phải chăng người đàn ông kia ám chỉ rằng Aristide thường giữ vợ anh giống như một con cún lạc? Ý tưởng đó không ổn chút nào và anh nhăn mặt.

Anh đã lựa chọn không chia sẻ chứng quên của mình với bất cứ ai ngoài gia đình, thế nên anh không thể hi vọng một cách giải quyết khéo léo cho sự dị thường trong cách xử sự đối với Eden. Và thành thực với bản thân mình thì, dù thế nào chăng nữa anh cũng phải thừa nhận mối phiền muộn của mình không xuất phát từ việc Leiandros nhận thấy cách xử kì lạ của anh. Nó do thực tế là Eden đã đi lạc khỏi phía Aristide từ cái đêm nàng đề nghị anh rời khỏi phòng ngủ của họ.

Nàng đã tách mình khỏi anh, giữ một khoảng cách nhất định về cảm xúc và đi xa như để tạo một khoảng cách vật lý mỗi khi có thể. Nàng tránh ăn cùng anh, trừ bữa tối, và nàng rất ít nói chuyện với anh. Nàng chỉ chịu đựng sự có mặt của anh mỗi đêm trong thời gian tắm của Theo vì nàng muốn con trai họ được duy trì cảm giác an toàn. Nàng đã nói với Aristide chừng đó.

Anh đã không nhận ra bản thân nàng để lộ với anh bao nhiêu cho đến khi thái độ của nàng thay đổi đáng kể đến thế. Thậm chí chỉ có khoảng thời gian ở New York và chặng đường từ sân bay để so sánh với nó thì sự thay đổi của nàng đối với anh đã rất rõ ràng, anh không thể nhầm được.

Và trong khi nàng bận lờ anh đi, thì anh cũng hoàn toàn bận cố gắng giải thích cách phản ứng của gia đình anh và những người khác đối với Eden. Đồng nghiệp của họ quý mến cô vợ có phần kín đáo của anh, không quan tâm tới điều nàng đã ám chỉ trong lễ cưới của họ ở New York, mẹ của anh rất yêu mến Eden. Chẳng có gì giống với cách nàng phản ứng với Andrea Demakis. Và Rachel đã vừa mới chấp nhận cô em dâu.

Thái độ của Vincent và Sebastian với vợ của Aristide là một sự đam mê nồng nhiệt. Anh sẽ không nói cả hai người thật dễ bị lừa nhưng Eden có thể là một diễn viên tuyệt vời.

Không những thế, niềm kiêu hãnh của riêng anh có thể đã khích lệ anh diễn như thể anh hạnh phúc trong cuộc hôn nhân của mình bất kể nó gây ra điều gì. Ba sự thật không thể chối cãi đã giữ anh thận trọng cảnh giác với cô vợ nhỏ hấp dẫn của mình. Một là, thậm chí Eden đã thú nhận anh kết hôn với nàng vì nàng đã mang thai. Nàng khẳng định nó không phải là một cái bẫy, nhưng nàng hầu như không nói thêm điều gì khác.

Hai là, anh đã quên nàng và tất cả nghiên cứu anh làm về tình trạng sức khỏe của anh đều chỉ ra rằng khả năng anh quên nàng là vì trong tiềm thức, anh muốn hoặc cần làm thế. Và ba là, nàng đã sử dụng sức mạnh với sự ham muốn và cảm xúc của anh mà không phụ nữ nào có được. Điều đó khiến nàng trở nên nguy hiểm. Chứng cứ rõ ràng của thực tế đó là bất kể anh thấy cảnh giác thế nào với nàng, nỗ lực hiện thời của Eden trong việc giữ khoảng cách với anh đã thực sự khiến anh buồn bực.

“Aristide?” Leiandros nhìn với vẻ lo lắng.

Có thể anh như thế thật. Aristide đang nhìn chằm chằm sang bên kia căn phòng như một người bị thôi miên. Niềm kiêu hãnh của anh khựng lại trước bức tranh anh tạo ra.

“Cô ấy đang vui vẻ,” anh nói, cố tự mình giải thích một cách hiển nhiên cách cư xử khác thường và giữ thể diện.

Nàng đứng ở phía kia căn phòng, cười với một nhóm bạn của anh, nhưng họ là những người biết nàng hơn anh rất nhiều vì trí nhớ của anh đã mất. Sự hiểu biết đó đưa đến cho anh một cảm giác ghen tỵ khó chịu.

“Không nghi ngờ gì, nhưng tôi phải nói rằng cậu không phải bạn tôi.” Sự hiểu biết trong mắt Leiandros cũng tồi như anh trai anh, Sebastian.

Ông trùm hàng hải già hơn cả Aristide và Sebastian, nhưng họ đã là bạn bè nhiều năm. Không có nhiều người như thế trên thế giới, ở Hy Lạp lại ít hơn rất nhiều, với tài năng, sự giàu có hay nghị lực bên trong mà cả ba đều sở hữu.

Thậm chí ít người sở hữu chúng hơn và vì thế lợi dụng lập trường cá nhân của họ trong đạo đức kinh doanh. Không có gì bất ngờ rằng ba người là bạn bất kể chút khác biệt tuổi tác, nhưng sự thật họ hoạt động rất tốt cùng nhau trong lĩnh vực kinh doanh khiến nhiều người sửng sốt.

“Tôi ổn. Savannah đâu?” Aristide hỏi để đổi chủ đề,

Nét mặt bạn anh dịu đi. “Cô ấy và bọn trẻ đang đi mua quà Giáng sinh cho tôi. Tôi không được xem nó, thế nên tôi đang bị trục xuất. Cô ấy hứa sẽ gặp tôi ở đây ngay khi cô ấy để bọn trẻ ở với bà ngoại chúng.”

“Anh không chờ để tới với cô ấy sao?”

“Cậu biết nó thế nào rồi đấy… luôn luôn có những thảo luận làm ăn ở một cuộc hội họp thế này. Tôi muốn thoát khỏi chúng trước khi vợ tôi đến, vì thế cô ấy có thể kiểm soát tất cả sự chú ý của tôi.”

“Hai người đều rất tận tụy.” Đã có rất nhiều bàn tán khi Leiandros cưới người vợ góa của em họ mình, nhưng bây giờ, thậm chí người phản đối kiên quyết nhất cũng không nghi ngờ gì tình yêu sâu sắc và đằm thắm của hai người.

“Cũng như cậu và Eden.”

“Anh nghĩ vậy à?”

Giọng Leiandros trở nên sắc hơn. “Nhất định rồi, nhưng sao cậu lại hỏi một điều như thế chứ?”

Anh nhún vai. Anh gần như không thể nói với người khác rằng anh không nhớ nổi vợ mình và vì thế không biết họ đã từng có quan hệ tình cảm kiểu gì trước đây. Từ điều mà Leiandros ám chỉ, hoặc là Aristide đã rất giỏi làm ra vẻ trước mặt, hoặc mối quan hệ của anh với Eden không phải là cuộc hôn nhân không bình đẳng và không hạnh phúc mà thực tế điều kiện hiện tại của anh ngụ ý. Anh khá chắc là nó cũng không giống với sự đình chiến mà họ đang tham gia chút nào.

Chán ngán sự tạm nghỉ đó và hỗn hợp của những nhu cầu không tên đã cuốn anh đi liên tục khi đến với vợ anh, Aristide rời khỏi chỗ bạn mình.

Anh dừng lại bên cạnh Eden và đặt tay lên vai nàng. Điều đó dường như đúng và nàng có mùi rất tuyệt. Nó là một mùi hương, giống như mùa xuân sau một trận mưa, tới mức anh không còn giao thiệp với ai nữa. Làn da mịn màng của nàng như trêu ngươi những đầu ngón tay của anh và anh không thể ngăn mình lướt ngón cái dọc theo bờ vai trần của nàng.

Bạn bè của anh hiển nhiên không thấy gì kì quặc trong cử chỉ tình cảm này, không ai ngạc nhiên cả nhưng vợ anh thì trở nên cứng nhắc như một tấm ván bên cạnh anh. Nàng cố gắng giũ tay anh ra một cách tế nhị, nhưng thay vì để nàng đi, anh kéo nàng lại gần hơn. Anh biết đó là một sai lầm, khoảnh khắc anh hành động như đó là một mệnh lệnh nhục dục nhảy vụt qua cơ thể anh và anh lập tức bị kích thích.

Anh đã là một thằng ngốc khi tự phủ nhận ý muốn gần gũi với vợ mình.

Cố gắng hết sức chế ngự một ham muốn đang nhanh chóng tăng lên mất kiểm soát, anh mỉm cười với nàng. “Em vui chứ?”

Đôi môi nàng cong lên trong điệu bộ trả lời không chạm đến được đôi mắt buồn dễ tổn thương của nàng. “Vâng, tất nhiên rồi. Em đã háo hức mong chờ bữa tiệc này nhiều tuần rồi.”

Bà chủ tiệc ở trong nhóm người bao quanh Eden tỏ ra hài lòng. “Cô đã giúp tôi rất nhiều trong việc lên kế hoạch cho nó.”

Bữa tiệc có ý nghĩa nhiều hơn là một cuộc tụ họp bạn bè trong kì nghỉ. Nó là một buổi gây quỹ cho tổ chức trẻ em thế giới. Anh rất ghi nhớ điều đó.

Nhưng Eden đã giúp lên kế hoạch cho nó ư? Đó khó có thể là hành động của một người phụ nữ đã bẫy anh phải kết hôn vì những động cơ vụ lợi.

“Và em hài lòng với thành quả chứ?” anh hỏi, nhịp tim tăng lên khi mùi hương của Eden tiếp tục đùa giỡn các giác quan của anh.

Anh có thể cảm thấy nó cứng lên và thay đổi tư thế với Eden để nàng phần nào đứng phía trước anh.

Hiển nhiên không nhận thấy tình trạng khó xử của anh, bà chủ gật đầu hăng hái. “Chúng tôi quyên góp được hơn 100 nghìn đô la.”

“Thật tuyệt vời!” Eden nói, thả lỏng người, và hài lòng với thành công của buổi tối này một cách rõ ràng và chân thật.

Anh không thể nhớ liệu anh đã quyên góp cái gì vượt quá tiền của anh và vợ anh hay chưa. Thậm chí còn không nhớ đã mua vé. Mẹ và anh trai anh cũng ở đây, nhưng anh không biết liệu họ đã mua vé cho chính họ chưa. Anh ghét những sự đãng trí này của mình.

Bà chủ cười. “Làm sao có thể là thứ gì khác được? Cô đã mua vé cho rất nhiều người ở đây, Eden, tên cô phải được bàn tán trong tối nay chứ không phải tôi.”

Vậy là điều đó đã trả lời cho một câu hỏi… một trong những người đã mua những tấm vé. Nó là một việc rất nhỏ, nhưng có nhiều sự cố nhỏ như thế trong ngân hàng trí nhớ của anh đến nỗi chúng khiến anh phát điên. Ngoài tâm trạng thất vọng của bản thân anh ra, anh không thể chê trách một người vợ đã dùng tài sản của anh theo cách đó.

“Giống như tôi có cái gì đó phải làm với tiền hàng tháng của mình vậy,” Eden nói, nghe rất giống kiểu Mỹ. “Aristide rất hào phóng với tôi, tôi không bao giờ phải mua thứ gì cho mình cả.”

Sự tán thành bất ngờ trong giọng nói của nàng trêu tức anh. Cho đến khi anh nhớ rằng sự tán thành là dành cho người đàn ông trước khi mất trí nhớ. Nàng chắc chắn không bị mê hoặc bởi người đàn ông là anh bây giờ… hay ít nhất bởi cái cách mà người đó đối xử với nàng.

“Anh sẽ rất vui khi tăng gấp đôi tiền hàng tháng của em nếu như đây là cách em muốn sử dụng nó,” anh nói thành thật.

Nàng nhìn lên anh, biểu lộ của nàng không che giấu và tràn đầy sự vui thích lần đầu tiên trong nhiều ngày. “Anh nghiêm túc chứ?”

“Đúng thế.” Anh có thể gấp ba lần nó lên, nếu làm như thế có thể giữ được vẻ mặt đó lúc nàng nhìn anh. “Trong thực tế, anh có thể để em trông nom những đóng góp từ thiện của Kouros Industries nếu em muốn.”

Biểu lộ của nàng kết thúc ngay lập tức và nàng quay đi, tất cả sự thư giãn của cơ thể nàng đã biến mất trong nháy mắt. “Đó là phạm vi của Kassandra.”

“Cô ta có đủ việc để bận rộn, cô ta sẽ bằng lòng từ bỏ nó, anh chắc chắn đấy.”

“Đừng hi vọng vào chuyện đó,” Eden nói thầm.

“Không vấn đề gì. Anh là ông chủ, không phải cô ta.”

Theo sau tiếng khịt mũi của Eden là tiếng cười hiền từ của những người xung quanh. Rõ ràng là những người khác nghĩ nàng đang trêu chọc anh, nhưng anh biết rõ hơn cả.

Anh xoay nàng đối diện với mình, ham muốn quá hăng hái đã quá sức với anh khi anh có dịp nhìn xuống phía trước bộ váy nhỏ bó sát của nàng. Chết tiệt. Đã có người đàn ông nào khác nhìn nàng theo cách này đêm nay chưa? Anh có thể thấy đỉnh sóng trên ngực nàng và không tốn nhiều tưởng tượng để hình dung ra đầu vú nàng chỉ xa đó một chút.

Tình dục siết chặt lấy anh và buộc anh phải kiềm chế sự rên rỉ. Anh muốn nàng với một sự nhức nhối ám ảnh lớn lên mỗi ngày qua.

“Em coi thường anh vì sự nguy hiểm của em,” anh gầm lên với cái nhìn trêu tức vì lợi ích của những người khác.

Nàng nở nụ cười tinh nghịch đâm thẳng vào cơ thể anh (nguyên văn là his groin). “Anh định làm gì với nó?”

Anh biết anh muốn làm gì, nhưng “yêu” nàng trước khán giả thì không phải điều anh muốn. “Chờ tới khi chúng ta về nhà rồi xem.” Anh đe dọa.

Đôi mắt nàng mở to giả vờ lo lắng và cái gì đó anh có thể thề là sự đề phòng rất thật.

Có gì đó lóe lên trong đầu anh… một ấn tượng, nếu không phải là một kí ức rõ ràng. Kiểu trêu chọc này giữa họ không phải là điều gì mới lạ và nó đã từng là thứ anh vô cùng thích thú.

“Cách hai người tán tỉnh nhau ấy, thật khó hiểu được làm sao cô cậu có thể đứng cách xa nhau như thế được,” bà chủ vừa nói vừa cười.

Sự hào hứng và cảnh giác đã rút cạn khỏi Eden như thể chúng chưa từng ở đó. Thực tại ùa về. Nàng bước đi trước khi anh có thể ngăn nàng lại. “Em biết điều Aristide hay nói, nó giữ mối quan hệ của chúng ta luôn tươi mới.”

Anh không biết trước đây mình đã nhìn nhận mọi thứ ra sao, nhưng giờ đây việc dành nhiều thời gian bên nhau hơn sẽ tiết lộ bản chất đích thực của nàng nhanh hơn sự sắp đặt cuộc sống hiện tại của họ. “Theo đã lớn hơn và cu cậu mới có một chuyến tới New York cứ như thể cu cậu sinh ra là để du ngoạn vậy. Giờ chẳng có lý do gì khiến em không thể đi du lịch với anh cả.”

Một hình bóng bí ẩn ghé qua đôi mắt xám của nàng, nhưng tất cả những gì nàng làm chỉ là nhún vai.

“Anh luôn nói đi cùng vợ sẽ mang lại rất nhiều xao nhãng, Aristide.” Kasssandra gia nhập nhóm nhỏ của họ, mỉm cười với anh.

Anh không bỏ lỡ cách cô ta chạm đến tự ái của vợ anh một cách hiệu quả mà không coi đó là vấn đề. Cô ta đang bảo vệ sao? Cô ta đã ám chỉ là cô cảm thấy anh cần nó khi nhắc đến vợ anh. Tuy vậy, cô ta không được phép cư xử khiếm nhã với Eden. Anh đã chọn cưới nàng, và dù là người bạn hay là nhân viên trung thành của anh thấy sao về điều đó, thì cô ta cũng cần tôn trọng quyết định của anh.

“Có thể tôi đã thay đổi ý kiến.”

“Anh không bao giờ thấy Eden là một sự xao nhãng sao?” Kassandra hỏi, lời châm chọc khôn khéo đến nỗi anh sẽ bỏ lỡ nó nếu không có nét mặt lạnh lùng của cô vợ đáng yêu của anh.

Hiển nhiên là nàng rất nhạy cảm ở chỗ mà trợ lí của anh đề cập tới. Và anh cũng không thể quên là nàng đã từng kết tội hai người bọn họ là người tình.

Kassandra đã giải thích nhận xét của cô ta với Eden ở ngoài phòng bệnh, nhưng sự nhạy cảm quá mức của vợ anh đối với người phụ nữ khác sẽ lý giải cho việc nàng đang làm trái ngược với cách mà họ định làm.

“Trái lại,” anh nói vì lợi ích của vợ mình, “Tôi thấy cứ như thể tôi lại vừa mới kết hôn lần đầu. Nếu tôi có thể làm việc trong khi sống với vợ tôi ở Hy Lạp, thì tôi không thấy vợ tôi sẽ ngăn trở tôi ở New York hay bất cứ nơi nào khác vì vấn đề đó như thế nào.”

Eden không thể tin vào tai mình nữa. Anh vừa nói ra những điều nàng đã nghĩ từ rất lâu, nàng gần như đã tự véo mình để xem liệu nàng có đang ở trong một giấc mơ quái dị nào không.

“Tôi không biết… Tôi nghĩ kết hôn với một người phụ nữ quyến rũ như vợ anh thì sự thường xuyên xao nhãng là không thành vấn đề dù tôi có sống và làm việc ở đâu,” người đàn ông Italia tham gia vào nhóm họ ngay trước Aristide nói.

Nàng chưa từng gặp anh ta trước đây, nhưng cách anh ta nhìn nàng khiến nàng cảm thấy như việc bắt chéo tay qua người nàng chẳng che được những đường cong nảy nở.

“Và anh là?” Aristide hỏi với vẻ lạnh lùng đến nỗi không nghi ngờ gì điều anh nghĩ về bình luận của người đàn ông kia.

“Anh đã từng gặp Giuseppe?” bà chủ hỏi, ngắt lời bằng lối dẫn dắt khéo léo nhằm xoa dịu tình thế. “Anh ấy là một người ủng hộ tuyệt vời cho các tổ chức từ thiện trẻ em.”

“Giờ chồng cô mới giao cho cô quản lí các hội từ thiện của tổ chức, chúng ta cần ăn trưa cùng nhau và thảo luận về vài dự án vật nuôi của tôi.” Cái miệng dâm dục của Giuseppe cong lên với một nụ cười thể hiện rằng anh ta hứng thú nhiều hơn là chỉ bàn luận về mối quan tâm chung của họ tới những đứa trẻ nghèo khổ.

Nàng nhớ là có một lần ai đó nói rằng tất cả đàn ông Italia đều ve vãn, nhưng nàng không thể tưởng tượng được đa số họ làm như thế một cách rõ ràng thế này. Anh ta đã thấy gì giữa nàng và Aristide để anh ta nghĩ rằng mình có thể tránh khỏi nó hoặc là nàng có thể hoan nghênh nó? Có thể đó là thực tế rằng 45 phút đầu tiên của bữa tiệc nàng gần như bị người chồng tài giỏi của mình lờ đi.

Thế nhưng bây giờ anh không hề lờ nàng. Aristide trông như sẵn sàng giận dữ, nhưng hơi thở đầy kinh ngạc của Kassandra khiến ai cũng nghe rõ.

“Tôi nghĩ anh hài lòng với sự quản lý của tôi trong lĩnh vực đó của công ty,” cô ta nói, giả vờ với thái độ bị tổn thương.

Eden gần như cắn chặt răng vì sự thất bại, chắc chắn đề nghị của Aristide sẽ bị hủy bỏ trong vài ngày, nếu không phải là vài giờ. Kassandra đã rất thạo trong việc hủy hoại sự tiến triển của Eden với chồng nàng.

“Nếu cô không muốn thay đổi các sắp đặt của công ty, tôi rất sẵn lòng nỗ lực bàn bạc với Eden giúp đỡ tôi,” Giuseppe nói và Eden lẽ ra đã hôn anh ta rồi.

Bà chủ cười rạng rỡ, lờ đi những ảnh hưởng ngấm ngầm của tình thế như tất cả các bà chủ thượng lưu giỏi sẽ làm. “Thật là một ý tưởng tuyệt vời.”

“Không đâu, cảm ơn,” Aristide nói với Giuseppe, một cách khó chịu ngay sau những lời của bà chủ. “Vợ tôi đủ bận rồi. Cô ấy không có thời gian theo đuổi các hoạt động bên ngoài theo kiểu bà vừa gợi ý đâu.”

Có thể trước đây đôi lúc nàng từng để người chồng Hy Lạp ngạo mạn của mình nói thay, nhưng nàng không dự tính phát triển thêm bất cứ sự khoan dung nào cho điều đó. “Em nghĩ đó là một quyết định em cần tự đưa ra, Aristide ạ.”

“Chắc chắn rồi. Anh lẽ ra nên nhớ vợ anh là người Mỹ.” Kassandra nói như thể Eden là một sinh vật ngoài hành tinh. “Về nhiều mặt, cô ấy vẫn thích không phụ thuộc hơn. Ở với người chồng nghiêm nghị sẽ không dễ vượt qua với cô ấy đâu.”

“Khi nào tôi cần lời khuyên về hôn nhân tôi sẽ hỏi,” Aristide nói với cái nhìn đầy lãnh đạm và chê bai hơn cả những gì Eden từng thấy anh dùng với trợ lí của anh.

Đôi mắt to nâu của Kassandra chứa đầy hơi nước lấp lánh và đôi môi cô run lên. “Tất nhiên, tôi không hề có ý… Tôi biết tôi là nhân viên duy nhất của anh. Nếu anh thứ lỗi cho tôi.” Cô quay tròn trên gót chân và đi nhanh về phía sân hiên

Aristide chửi rủa và, không hỏi ý kiến Eden, cáo lỗi cho cả hai bọn họ ra khỏi nhóm nhỏ. Anh bắt đầu kéo mạnh nàng về phía sân hiên nhưng nàng cứ chôn chân ở đó.

“Anh định đưa em đi đâu?”

“Anh hơi bất lịch sự và anh cần phải xin lỗi cô ta.”

“Anh đã thành thực.”

“Anh làm tổn thương cô ta.”

“Anh làm tổn thương em, nhưng em chưa từng nhận được lời xin lỗi chân thành nào.”

Vẻ chán nản trên nét mặt anh nói rằng những lời của nàng đã bắn trúng đích.

Nàng kéo tay mình ra khỏi tay anh. “Đi nói chuyện với cô ta nếu anh nghĩ mình cần, nhưng đừng lôi em vào.”

Tay anh nắm chặt và cơ thể anh cứng ngắc đầy căng thẳng, nhưng anh gật đầu. “Có lẽ như thế là tốt nhất.”

Eden nhìn anh quay đi, nàng thấy trong bụng không yên và cuối cùng nó khiến nàng phải lao nhanh vào nhà vệ sinh. Trận buồn nôn đầu thai kỳ là điều thường xảy ra. 15 phút sau khi nàng đi ra, Aristide và Kassandra cũng vừa mới cùng nhau trở lại từ sân hiên.

Eden đi về hướng ngược với cặp đôi đó. Nàng đã chịu quá đủ việc cô thư ký cứ bám gót chồng nàng suốt buổi tối nay rồi. Nàng tránh cả hai người trong một giờ tiếp theo, bắt gặp cái nhìn lướt qua với vẻ phát cáu trên khuôn mặt chồng nàng nhiều hơn khi nàng tránh giây phút anh đi vào trong phòng. Thế đấy, thật tệ quá.

Nàng cảnh báo anh rằng sức chịu đựng của mình với trò mà Kassandra đang chơi đã ở mức thấp nhất. Anh lẽ ra phải lắng nghe, nhưng không có gì bất ngờ khi anh chọn cách gạt bỏ những mối bận tâm của nàng.

Nàng cảm thấy sự hiện diện của Aristide phía sau mình lúc nàng đang thảo luận sôi nổi về các tổ chức từ thiện trẻ em với Sebastian, Rachel và Giuseppe. Vừa đủ một giây sau, cánh tay anh đặt lên vai nàng và nàng không thể nào thoát khỏi nó được, nhưng nàng cảm thấy họ đã có đủ một trận cãi lộn đêm nay rồi.

“Vợ cậu có một người hâm mộ thực sự đang ở đây, em trai nhỏ ạ,” Sebastian nói với giọng cảnh báo hơn là trêu chọc.

Eden cau mày với anh chồng nàng.

Anh cười toe toét với nàng, không hề tỏ ra hối lỗi. “Em là một phụ nữ đáng yêu, Eden ạ… Không có gì bất ngờ khi anh trai anh không phải là người đàn ông duy nhất hiểu em một cách say mê đến thế.”

Giuseppe cũng mỉm cười, đôi mắt như bàn tay đang lướt nhìn khắp cơ thể nàng. “Anh là một người đàn ông rất may mắn, Signor Kouros ạ.”

Aristide trở nên cứng nhắc bên nàng, tay anh siết chặt vai nàng một cách đau đớn. “Tôi biết rõ vận may tốt của mình trong việc chọn vợ của mình.”

Những lời nói sinh ra từ niềm kiêu hãnh của anh chứ không phải sự thành thật, và đã làm nàng tức điên. Không những không phải anh đã chọn nàng làm vợ-tự nhiên đã làm thế cho anh khi để nàng mang thai-mà anh còn không thể ám chỉ rằng anh hiện đang muốn làm chồng cô theo bất kì kiểu nào.

Tức giận với sự sẵn sàng của anh trong việc đòi hỏi nàng cho quyền lợi cái tôi của anh mà không phải cho tình cảm của nàng, nàng lách khỏi tay anh. “Em sẵn sàng về nhà rồi.”

“Vẫn còn sớm mà,” Giuseppe nói.

Nàng khó chịu với gã người Italia cũng gần như với Aristide, nàng cười ngọt xớt với anh ta. “Thế thì tôi đề xuất là anh tìm ai đó trẻ trung để chia sẻ nó với anh. Khi chúng tôi nói về nhà, tôi là một phụ nữ già đã có gia đình. Con trai nhỏ của tôi sẽ đánh thức tôi dậy từ sớm tinh mơ bất kể tối nay tôi ngủ lúc mấy giờ.”

Nàng quay về phía Aristide. “Anh cứ việc ở lại. Em có thể bắt tắc xi về nhà mà không có vấn đề gì cả.”

Eden thông thường sẽ vui mừng về sự yêu mến của người anh chồng dành cho vợ anh ta, những tối nay điều đó giống như xát muối vào một vết thương mới. Nếu nàng phải đi về nhà, chứng kiến điều đó ở khoảng cách gần trong xe, nàng có thể sẽ khóc mất và hoàn toàn tự làm xấu hổ bản thân.

“Nếu em chuẩn bị lên đường, tất nhiên anh sẽ hộ tống em,” Aristide nói với giọng đanh thép.

Nàng không hề muốn tranh cãi, nhưng cũng không tỏ ý muốn nói chuyện với anh chút nào một khi lên xe. Nàng có thể nói là anh chỉ ngồi đó lặng thinh, anh lái xe di chuyển một cách chính xác và như thế biểu hiện một cơn tức giận đang được kiểm soát chặt chẽ

Khi họ gần về tới biệt thự thì anh phá vỡ sự yên lặng. “Anh không thông cảm chuyện vợ mình đùa cợt với những người đàn ông khác.”

“Em không đùa cợt.”

“Giuseppe muốn em.”

“Đó là vấn đề của anh ta.”

“Thật chứ?”

“Đúng. Em không muốn anh ta.”

“Em chắc chứ?”

“Em là phụ nữ đã có gia đình, vì chúa, Aristide.”

“Nhưng em không cảm thấy mình giống một phụ nữ đã có gia đình.”

“Thế không có nghĩa là em sẽ nhảy lên giường với người đàn ông Italia đẹp trai đầu tiên hỏi em.” Giuseppe đã quá đáng và thậm chí có chút nịnh nọt trong cái cách anh ta nhìn nàng, nhưng anh ta cũng tuyệt.

Miệng anh mím chặt. “Và nếu anh hỏi em?”

“Hỏi em cái gì?”

“Lên giường với anh.”

“Sau khi anh biến mất trên sân hiên cùng với cô trợ lí riêng của anh?” Nàng tạo một âm thanh tỏ ý ghê tởm. “Quên chuyện đó đi.”

Anh nói một lời nguyền rủa tiếng Mỹ tục tĩu. “Cô ta đang buồn. Em đã bảo anh đến với cô ta. Thế em mong đợi anh điều gì, lờ nỗi đau khổ của cô ta đi à?”

“Tại sao không? Anh đã làm rất tốt cái việc lờ đi nỗi đau khổ của em không dưới một lần. Và em đã không bảo anh đến với cô ta. Em đã nói rõ rằng em không muốn là một phần của chuyện đó nếu anh làm.”

“Anh xin lỗi nếu hành động của anh tối nay đã làm em khó chịu.” Đó là một lời xin lỗi giả tạo bậc nhất.

“Việc sống độc thân bắt đầu đi qua anh phải không?” Nàng hỏi một cách nhẫn tâm, ám chỉ rằng đó là lí do duy nhất khiến anh nói xin lỗi. Và có thế nó đúng là như vậy.

“Đúng, nhưng lời xin lỗi của anh là chân thành. Anh không có ý định đặt cảm xúc của Kassandra lên trên của em. Anh đuổi theo cô ta không đơn thuần chỉ là làm dịu cảm xúc, mà còn làm rõ rằng anh không đánh giá cao việc trở thành trung tâm của một cảnh làm mủi lòng.”

Nàng có thể dễ dàng nhận ra anh làm như thế nhưng nó không phủ nhận điều kia. “Cảm xúc của cô ta tới trước.”

“Anh muốn em,” anh nói bằng giọng bức bách.

Khá là nhượng bộ khi người đàn ông nói với nàng rằng anh ta không muốn ‘chuyện ấy’ che phủ lên mối quan hệ của họ.

“Điều gì xảy ra nếu chúng ta quan hệ mà không mang lại kết quả mong muốn?”

“Anh nhanh chóng nhận ra rằng việc sống chung một nhà mà không làm chuyện đó là điều không thể.”

“Thế nên, em là một thứ gây nghiện mà anh không bỏ được cho dù là anh không thể nhớ đã từng muốn thứ gì khác hơn là cơ thể em?”

“Anh không hề nói thế.”

“Cho em biết đi Aristide… ai sẽ quản lý những món quà từ thiện tập thể của Kouros Industries trong tương lai?”

Hai vệt đỏ rạch qua những nét dứt khoát trên khuôn mặt anh và nàng đã có câu trả lời trước khi anh nói. “Anh đã không nhận ra Kassandra đã gắn bó như thế nào với lĩnh vực đó khi anh đưa ra đề xuất.”

“Không, tất nhiên là không.”

“Nhưng em đã biết… hiển nhiên là nó nảy ra trước đó,” anh dám trơ tráo nói với lời buộc tội mặc nhiên.

Chiến dịch công khai đầy tiêu cực tại nơi làm việc của Kassandra lại lần nữa hiệu quả.

“Đúng, nó là như thế trong thực tế-với kết quả tương tự, em có thể nói thêm,” nàng nói một cách thách thức. “Anh có nhớ ai đã đề xuất ra và đó không phải em.”

“Quỹ từ thiện tập thể không phải là vấn đề ở đây và cũng không vấn đề gì với việc anh muốn đưa em lên giường.”

“Nhưng có rất nhiều điều cần làm với việc em không muốn ở đó.”

“Anh cần phải đưa nó cho em, Eden… em gần như đã phỉnh anh. Anh bắt đầu nghĩ không có cái xương hám lợi nào trong cơ thể em.”

“Và anh nhận thấy mong muốn của em là sử dụng thời gian đẩy mạnh các tổ chức từ thiện xứng đáng với những đồng tiền bẩn thỉu đó?” nàng chế giểu, từ chối không công nhận nỗi đau hơn là những lời buộc tội mà tính nết gây ra cho nàng.

“Không,” anh nghiến răng. “Anh thấy em dùng cơ thể như một lợi thế để thương lượng trên phương diện đó?”

Anh thực sự chậm hiểu đến thế? “Thành thực đó có phải là cái anh nghĩ em đang làm, sử dụng cơ thể em để trao đổi?”

“Còn gì khác?”

“Anh không nghĩ nó là tự nhiên khi một người vợ muốn thân mật với một người chồng liên tục đặt mong muốn của nhân viên lên trên của vợ chứ?” Không đề cập đến thực tế anh không nhớ nàng, mà đó cũng không phải là điều tối quan trọng bây giờ.

“Điều đó thật nực cười… hai điều đó không trùng khớp. Niềm vui thích với công việc của Kassandra không liên quan tới vai trò của em là làm vợ anh. Nếu em muốn gây dựng một quỹ từ thiện và quản lý nó thì anh sẽ là người quyên tặng lớn nhất.”

“Nếu em nói có và mời anh vào giường em, thì điều đó thực sự sẽ biến em thành con khốn hám lợi mà anh rất hăng hái tin là em sẽ như thế. Không, cảm ơn anh Aristide. Em có phần muốn làm việc với Giuseppe xun xoe hơn.”

“Đừng có thử làm điều đó.” Sự độc ác chết người trong giọng anh khiến nàng rùng mình và nàng không muốn tranh luận nữa.

Dù sao nàng cũng không muốn làm việc với Giuseppe. Người đàn ông có thể quan tâm tới trẻ em suy dinh dưỡng và kém giáo dục nhưng nó không che giấu được sự thật rằng anh ta rõ ràng hứng thú với việc quan hệ tình cảm với một người phụ nữ đã có gia đình.

Eden không bao giờ có thể tôn trọng hay bị thu hút bởi một người đàn ông hạng đó, nhưng nàng cũng không định thừa nhận sự thật với chồng mình. Anh đáng phải lo lắng về điều đó một chút, giống như nàng phải lo lắng về mối quan hệ của anh với Kassandra từ lúc bắt đầu của cuộc hôn nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play