-Nắng... nóng... thế này... mà bắt chạy - Đúng.... là ... cái đồ.... độc ác
Hai nhỏ Trâm- Tâm mỗi đứa một câu thay nhau chửu rủa nó, nhưng cũng chẳng thay đổi được gì chỉ tốn hơi, tốn sức thêm. 1 vòng 2 vòng... 5 vòng, cuối cùng không đứa nào chịu được nữa lao vào hết chỗ bóng cây , ngồi nghỉ. Đứa nào đứa nấy mướt mát mồ hôi.
- Ê, nhỏ kia đâu- Lôi Khánh hỏi trong khi chẳng thấy nó ở phương trời nào.
- Chắc nóng quá vào điều hòa ngồi ....- Ngọc Hân cằn nhằn, giọng không giấu nổi sự bực tức, bỗng ai nấy mắt sáng quắc như đèn pha. Nó vào lớp, chứng tỏ rằng CHÚNG NÓ KHÔNG PHẢI CHẠY NỮA.
Thế là chúng nó nhanh chóng biến vào phòng HT, để lại đằng sau một làn khói mịt mờ. Vừa vào phòng HT tụi nó quậy hết nấc ở trong ý. Đúng 30' sau, sau khi tụi nó ăn+chơi+phá phòng HT thành cái nhà kho. Để lại ông Hiệu Trưởng đang khóc ròng tiếc của, tụi nó lại biển ra nhà vệ sinh chơi... té nước. Sau khi ai nấy ướt như chuột lột, tụi con cái lại lấy phấn má ra chát hết lên mặt tụi nó, rồi tất cả giả bộ mệt mỏi lên lớp.
Vừa lên lớp 9D-1 đều thẫn thờ trước cảnh tượng trước mặt, Nhật Lam mọi khi có mái tóc dài chạm đất, mái được buộc lên, hơi phồng, đuôi tóc còn hơi xoăn, có màu tím nhạt đẹp mắt, thì bây giờ, mái tóc của nó cắt ngắn ngang vai, để mái bằng, hai mai nuôi dài quá ngực và có màu tím than sâu lắng. Ánh mắt nó nhìn về khoảng không gian vô định ngoài cửa sổ, không khó có thể nhận ra nỗi u uất trong mắt nó. Đưa mắt nhìn quanh, bắt gặp mái tóc giả vắt ngang bàn, tụi nó mới chợt hiểu, thì ra bấy lâu nay nó đội tóc giả.
- Chạy xong rồi à?- Nó liếc mắt nhìn tụi nó, ánh mắt nó ngay lập tức khôi phục vẻ bình thường khi thấy tụi nó.
-Hả...À...Ừ- Ngọc Hân còn đang sững sờ thì bị nó lôi về với hiện thực, giọng nhỏ bất giác hơi ngập ngừng.
- Vậy đi ba thôi.- nó hờ hững nói rồi tiện tay cầm mái tóc giả phi vào sọt rác rồi bước ra cửa.
Còn đang giật mình trước câu nói của nó, thấy hành động của nó 9D-1 lại càng kinh ngạc hơn. Còn chưa kịp ý ới gì đã nghe thấy tiếng nó nói:
- Các anh chị......các người đừng tưởng tôi không biết những việc của mấy người- Mới nói 3 từ đầu nó bỗng im lặng 1 lúc rồi mới nói tiếp. Cũng vì hơi sợ câu tiếp của nó nên không ai để ý tới sự thay đổi này.
- Còn không mau?- nó bực mình, khiến tụi nó nhanh như chớp biến ra khỏi trường.
Tại quán ba nhà họ Lôi:
- Cậu chủ lại dẫn bạn đến chơi à?
- Ừ- Lôi Khánh lạnh lùng đáp, ánh mắt đảo quanh cả quán như tìm kiếm ai đó.
- Thần Phong đến chưa?- nhỏ Hân hỏi trúng câu hỏi mà tất cả mọi người đang thắc mắc.
- Dạ chưa.
Cả đám khẽ gật đầu rồi quay ra quầy ba- nơi mà nó đã ngồi yên vị được 1 lúc rồi. Bỗng bầu không khí lại trở nên có chút gượng gạo khi nó chỉ ngồi yên mà không nói gì.
- 'Lớp trưởng' chắc đến những nơi như thế này nhiều rồi nhỉ? Vậy ' lớp trưởng' gọi rượi đi- thấy bầu không khí trở nên bất thường Linh Đan đành lên tiếng trước phá bỏ sự im lặng đang kéo dài này.
Nhật Lam nghe vậy quay sang nhìn Linh Đan 1 lúc, rồi giơ tay chỉ liên tiếp về phía phục vụ, khiến tụi nó bắt đầu nghi ngờ nó chưa đến đây lần nào:
- Chai kia, Chai kia, chai kia nữa....
Sau một lúc rượi đã chất đầy bàn, nó mới hài lòng bỏ tay xuống còn tụi kia thì trố mắt ra nhìn. Nó tiên phong cầm 1 chai lên tu hết 1 nửa, tụi con trai thấy vậy cũng không kém phần, mỗi đứa 1 chai thi nhau uống. Bọn con gái thì chỉ dám dùng cốc nhỏ để uống chứ không dám dùng cả chai để tu như nó. Nhưng tửu lượng của nó thì lại quá kém, mới uống được 3 chai mà đã say lừ đừ, không biết gì nữa.
- Này... anh chàng đẹp trai....hức... lại đây ...uống với tôi...hức- nó cười khà khà quay sang vỗ vai 1 người con trai bên cạnh, không ngờ đó lại chính là Thần Phong. Bọn kia bất giác nổi da gà.
- Cô say rồi- hắn lạnh lùng đáp, mặt vô cảm.
- Không!!! ...tôi không say...hức- nó nhăn mặt phản đối.
-.....
Thế là nó cứ ngồi lải nhải một mình, nói rất nhiều, chuyện trên trời dưới biển, tụi nó càng nghe sắc mặt càng tối lại. Cho đến khi nó ngủ thiếp trên quầy. lỗ tai chúng nó mới được yên.
- Đưa cô ta về nhà đi- Thần Phong đẩy nó đang bám chặt hắn ra.
- Bọn mình không ai biết nhà cô ấy cả- Lôi Khánh nói khiến Thần Phong sầm mặt.
- Vậy đưa cô ấy về nhà mình đi.- Lucia Thiên Thư lên tiếng. Vậy là tụi nó quyết định quẳng nó về nhà Lucia Thiên Thư.
15' sau nhìn nó ngủ ngon lành trên giường. Tất cả im lặng nhìn nhau, kéo nhau ra ngoài bàn chuyện. Lúc say vô tình nó đã tiết lộ 1 bí mật của nó khiến tụi nó đau đầu từ nãy đến giờ. Một lúc sau tụi nó cũng đi đến quyết định cuối cùng ....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT