An Thư Mỹ hỏi câu này khiến Ân Tấn Minh cảm thấy rất thú vị. Anh không cười vì câu nói của cô ta mà tự giễu chính mình. Vì anh đột nhiên nhớ ra, sau khi kết hôn, dường như anh chưa từng tổ chức sinh nhật cho Vương Nhã Khả.

Sinh nhật đầu tiên sau khi kết hôn của Vương Nhã Khả, anh phải ở bệnh viện cùng người bạn học thân thiết nhất. Anh ở bên cậu ta một ngày một đêm, nhưng Vương Nhã Khả không hề trách móc, còn luôn miệng dặn đi dặn lại anh phải chú ý giữ sức khỏe, không cần quá lo lắng, mọi việc sẽ tốt đẹp cả thôi.

Năm thứ hai, anh vốn muốn bù đắp cho cô, kết quả lại bị công ty điều đến công tác ở Vũ Hán. Lúc đó, anh mới được bổ nhiệm lên làm Giám đốc Marketing, phụ trách toàn bộ công việc của phòng marketing, đang muốn ổn định quyền hành nên công việc luôn được ưu tiên ở vị trí đầu tiên, những thứ khác phải lần lượt xếp hàng phía sau.

Năm thứ ba, đến năm thứ ba họ lại bắt đầu cãi nhau, chiến trường mù mịt khói thuốc, không còn tình cảm thân thiết như xưa, và ngày sinh nhật cô, anh đã hoàn toàn quên lãng.

Bây giờ, ở một thành phố xa lạ, dự tiệc sinh nhật của một người phụ nữ khác, đúng lúc nghe thấy giọng nói mềm mại mà ấm áp, dịu dàng mà cuốn hút của cô ta, mặt mày rạng rỡ hỏi anh xem có muốn biết cô ta ước điều ước gì không, anh chợt cảm thấy mình có lỗi với Vương Nhã Khả.

Anh miễn cưỡng mỉm cười nói: “Đừng nói, điều ước nói ra sẽ không còn linh nghiệm nữa”.

An Thư Mỹ ngước đôi mắt chan chứa sóng tình, từ từ tiến đến gần, khi khuôn mặt của cô ta đã tiến sát Ân Tấn Minh, cô ta chầm chậm đưa tay ra, dùng ngón trỏ khẽ khàng lướt nhẹ trên khuôn mặt anh, giọng nói dịu dàng, mê đắm: “Điều ước của tôi có linh nghiệm hay không, cũng chẳng liên quan đến việc nói ra hay không nói ra, chỉ liên quan đến anh thôi!”, cô ta nói từng câu từng chữ, “Tôi ước là: Mong rằng sinh nhật hàng năm, anh đều ở bên tôi!”.

Ân Tấn Minh ngẩng mặt, bốn mắt nhìn nhau, ánh nhìn sâu xa, không gian tĩnh lặng.

Ngón tay của An Thư Mỹ, nhẹ nhàng đặt lên môi anh, dùng giọng líu ríu như trong giấc mộng đắm say nói: “Sao? Anh nói, liệu có linh nghiệm không?”.

“Tôi đã nói với cô rồi, điều ước mà nói ra sẽ không linh nghiệm đâu!”, Ân Tấn Minh khẽ nhếch miệng tạo thành một nụ cười, anh đưa tay ra nắm lấy bờ vai thon thả của cô ta, khẽ khàng trao cho cô ta một nụ hôn, ánh mắt sáng bừng nói: “Nếu cô không nói ra, có lẽ sẽ linh nghiệm, nhưng bây giờ, tôi không biết!”.

Anh từ từ buông tay, ngược lại An Thư Mỹ càng ôm chặt hơn, có chút không cam tâm nói: “Sao anh lại không biết?”.

“Ừm, cũng giống như chẳng thể biết liệu ngày mai có giống thế này không!”, Ân Tấn Minh mỉm cười thân thiết, “Không nghĩ nhiều nữa, sinh nhật vui vẻ!”.

Đôi mắt long lanh của An Thư Mỹ khẽ lay chuyển, cũng điềm nhiên mỉm cười: “Cảm ơn!”.

Cô ta mở chiếc máy tính xách tay đang để ở đầu giường, rồi nhét đĩa Cát Đằng vào, âm nhạc vang lên, sau đó xoay người nhìn Ân Tấn Minh, cười tươi như hoa nở.

Ân Tấn Minh biết ý đồ của An Thư Mỹ. Cô ta giở thủ đoạn với anh, và tất nhiên anh cũng vờ ngọt ngào với cô ta. Anh mỉm cười đứng dậy, lịch sự đưa tay ra trước mặt cô ta, làm động tác mời nhảy.

Hai người cùng nhau khiêu vũ trong phòng, nét cười hiện rõ trên khuôn mặt anh. An Thư Mỹ cũng vô cùng duyên dáng theo từng điệu nhảy, âm nhạc vô cùng du dương và tràn đầy tình tứ, không gian ngập tràn vui vẻ, hạnh phúc.

Ân Tấn Minh và An Thư Mỹ hát vang khúc ca khải hoàn.

Chuyến đi Hoa Bắc lần này đã mười sáu ngày trôi qua, họ vẫn chưa về đến nơi nhưng tin tức tốt đã lan truyền khắp công ty. Phòng Marketing lần này vui mừng ra mặt, đúng là Ân Tấn Minh đích thân xuất chinh có khác, mới có nửa tháng đã xoay chuyển được cục diện vô cùng thê thảm, rối rắm trước mắt.

Thành tích của Phòng Marketing khiến Trần Tử Nam cười ngoác cả miệng, việc mở rộng thị trường Hoa Bắc đối với công ty mà nói là chuyện rất đáng mừng, cho nên, ông ta quyết định mở một bữa tiệc mừng công nho nhỏ, trong đó công thần Ân Tấn Minh và An Thư Mỹ trở thành nhân vật chính.

Có Cát Đằng ở cùng phòng nên Vương Nhã Khả cũng nhanh chóng biết được thông tin này. Việc Cát Đằng thêm dầu vào lửa trong từng câu chuyện ở công ty không ai sánh được. Cô nàng hào hứng sôi nổi tuyên truyền mờ ám của Ân Tấn Minh và An Thư Mỹ, còn khẳng định hùng hồn rằng buổi tiệc mừng công nhất định là buổi lễ đính hôn của hai người họ, cứ như thể tận mắt nàng nhìn thấy hai người thề non hẹn biển vậy.

Buổi tiệc mừng công được tổ chức vào tối ngày hôm sau, đến đó nhất định có khiêu vũ, chẳng cần phải hỏi, bạn nhảy của Ân Tấn Minh chắc chắn là An Thư Mỹ, đây là ý của Trần Tử Nam.

Trần Tử Nam biết Ân Tấn Minh đã ly hôn, vả lại tâm tư của cô cháu gái An Thư Mỹ, chỉ nhìn qua là biết. Vì thế ông ta mới tại áp lực cho Tấn Minh lớn đến thế, thậm chí còn cố gắng kìm hãm kế hoạch của Tấn Minh, tất nhiên cũng là vì thận trọng, đợi đến một giới hạn nhất định nào đó, ông ta cũng sẽ giúp cô cháu gái mở cánh cửa thoát hiểm.

Cái gọi buổi tiệc mừng công này, thực ra cũng chẳng phải là buổi tiệc mừng công đơn giản. Ông ta muốn nhờ ngọn gió mát hòng đẩy thuyền lướt nhanh, bắt họ đính hôn trước.

Tin tức này tự nhiên cũng được Cát Đằng tai mắt bốn phương tám hướng tuyên truyền giải thích cặn kẽ, thông tin lan nhanh hơn tốc độ ánh sáng. Để chứng minh mình chính là chiếc loa phóng thanh chốn công sở, Cát Đằng rất kính cẩn lễ phép, bộ dạng đầy tin thần trách nhiệm thông báo tin này với Vương Nhã Khả. Cô ta cảm thấy việc này người có quyền biết đầu tiên chính là Vương Nhã Khả và đang thầm nghĩ đến vẻ mặt đầy đủ mọi cảm xúc sẽ được biểu lộ trên mặt Vương Nhã Khả như thế nào.

Nghe được thông tin này, Vương Nhã Khả không hề ngạc nhiên, cô cũng chả có tâm trạng đâu mà ngạc nhiên trước chuyện này.

Hôm nay, hoa mà Bạch Đào Ninh gửi đến là hoa dành dành, lá xanh hoa trắng, hương thơm tỏa ngát. Vương Nhã Khả đưa mắt nhìn những cánh hoa trắng muốt mà suy nghĩ phiêu bạt về chốn nào.

Khi hoa được gửi đến, giọng nói ngọt ngào ấm áp của Bạch Đào Ninh trong điện thoại khẽ vang, "Nhã Khả, hôm nay đến nhà anh ăn tối được không? Anh có thuê một thím đến giúp việc theo giờ, thím ấy nấu ăn rất ngon, em đến nếm thử nhé? Để anh bảo thím ấy hầm gà cho em, dạo này em gầy quá, phải tẩm bổ thêm."

Hôm nay Ân Tấn Minh về, nhất định anh sẽ về nhà, vả lại còn đưa An Thư Mỹ về cùng, cô không muốn gặp họ.

Nhưng cô vẫn ngập ngừng chưa muốn nhận lời Đào Ninh.

Trước đây, Vương Nhã Khả đã ba lần từ chối lời mời của anh ta. Cô cảm thấy lần này không thể từ chối được nữa, hai người đã hẹn hò với nhau lâu như vậy, cô luôn dừng bước, không hề muốn tiến về phía trước, như thế cũng là bất công đối với Bạch Đào Ninh.

Nếu cô lại tiếp tục từ chối, sợ rằng Bạch Đào Ninh sẽ nhận ra sự miễn cưỡng và nghi ngờ thành ý của cô.

Nhưng Nhã Khả cũng hiểu rằng, có khi ý nghĩa của một câu nói không đơn giản chỉ là trên mặt chữ. Tâm ý của Bạch Đào Ninh cô hiểu, là một người trưởng thành chín chắn, đương nhiên đó là nhu cầu bình thường. Hai người yêu nhau, nấc thang tình yêu tiến lên cao dần, đó cũng không phải là chuyện to tát lắm.

Nhưng Vương Nhã Khả vẫn còn đôi chút do dự. Tình yêu của Bạch Đào Ninh tinh tế mà hoàn mỹ, hoàn mỹ như trong mơ, khiến cô cảm thấy rất khó xác định.

Đang đắm chìm trong một mớ suy nghĩ hỗn độn, điện thoại trên bàn đổ chuông, cô nhấc máy, "Xin chào, tôi là Vương Nhã Khả phòng Kế hoạch."

"Tôi về rồi." Giọng của Ân Tấn Minh.

Anh trở về cả thế giới đều biết, bây giờ lại gọi điện thoại cho cô là có ý gì? Cô lạnh lùng nói, "Liên quan gì đến tôi?"

"Tôi biết cô sẽ không quan tâm, nhưng lần này trở về, tôi nghe được không ít tin đồn, rất chấn động."

Cô biết, anh gọi điện thoại đến nói những lời này là để ám chỉ cô và Bạch Đào Ninh. Hôm trước, ngay tại sảnh lớn của công ty, trước mặt rất nhiều người, anh ta đã cầu hôn cô.

Họ mới bắt đầu hẹn hò chưa đầy hai tháng, Bạch Đào Ninh tấn công quá dồn dập, gấp gáp, từng bước tiến sát, còn cô cứ chầm chậm lùi bước.

Khi đó, trái tim cô bất giác loạn nhịp, đầu óc trở nên trống rỗng. Trước bao cặp mắt đang soi mói, cô không thể để anh ta mất thể diện. Cô nhận hoa của Bạch Đào Ninh nhưng lại không nhận chiếc nhẫn cầu hôn từ anh ta. Cô đồng ý sẽ nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề có nên chấp nhận lời thỉnh cầu của anh ta hay không?

Thông tin này bảo không chấn động cũng lạ, cho nên Ân Tấn Minh vừa trở về đã nghe được.

Cô cười nói, "Tôi cũng nghe được rất nhiều tin hay ho." Cô đang ám chỉ chuyện tối mai anh và An Thư Mỹ chuẩn bị đính hôn.

Ân Tấn Minh nghiêm túc nói, "Nhã Khả, tôi đề nghị cô nên chia tay. Cô muốn lấy chồng, tôi sẽ giơ cả hai tay ủng hộ, nhưng cô cũng đừng tự tìm bừa một người để lấy như thế chứ."

Nghe thấy những lời đó, Vương Nhã Khả vô cùng tức giận. Cô nghĩ rằng anh vừa giải tỏa được áp lực, dương dương đắc ý, cho nên mới có tâm trạng xỉa xói, châm chọc như thế. Nhã Khả nhanh chóng tập trung tinh thần cho cuộc chiến, nghiến răng nghiến lợi nói, "Anh đừng có mà không biết thân phận mình như thế. Anh có tư cách gì mà phản đối? Tôi lấy ai là quyền tự do của tôi, không khiến anh phải lao tâm khổ tứ."

"Tôi lao tâm khổ tứ? Tôi chỉ là có chút lòng nhân đạo muốn nhắc nhở cô mà thôi, vì xã hội chủ nghĩa hài hòa thôi, cô có hiểu không? Cô đang mắc chứng nghiện kết hôn hay là nghiện ly hôn? Mới có mấy tháng đã phải kết hôn ngay, không có mùi đàn ông thì cô chết à?" Ân Tấn Minh có lòng tốt khuyên nhủ, lại bị Vương Nhã Khả mắng như thế, giọng nói cũng cao vút, phản kích lại theo bản năng.

"Tôi nghiện cái gì cũng liên quan đến anh sao? Tôi thích kết hôn thì kết hôn, còn anh thì sao? Anh đang cho rằng sau khi ly hôn với anh, tôi không thể sống được sao?" Vương Nhã Khả hổn hển nói, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại, bấm số, nói, "Đào Ninh, em đồng ý. Tối nay em đến nhà anh."

Bạch Đào Ninh mặt mày rạng rỡ, nói, "Tốt quá! Nhã Khả, để anh gọi cho thím giúp việc, bảo thím ấy chuẩn bị đồ ăn. Ở nhà anh còn có một bình rượu đã ủ gần trăm năm, đợi em đến cùng thưởng thức."

Nghe giọng nói vồn vã trong điện thoại, Ân Tấn Minh tức giận cúp máy đánh "cộp" một tiếng. Anh chỉ muốn nhắc nhở cô nếu muốn lấy chồng thì phải nhìn cho rõ bộ mặt thật của người đàn ông đó. Kết quả lại bị phủ đầu mắng té tát, đúng là không hiểu lòng người tốt.

Cúp điện thoại xong, Ân Tấn Minh định thần trở lại, anh đang làm sao thế? Anh gọi điện vốn là muốn nhắc nhở chứ không phải chọc giận Vương Nhã Khả.

Nhưng sống chung với nhau mấy tháng, Ân Tấn Minh và Vương Nhã Khả đã coi thái độ châm chọc đả kích nhau trở thành một thói quen, nhất thời không thể điều chỉnh được. Vương Nhã Khả vừa mới nghe qua đã nổi giận đùng đùng, không cho anh cơ hội xoay chuyển tình thể.

Anh vội vàng gọi điện lại cho cô, nhưng đầu dây bên kia đã bận.

Anh thầm lo lắng, vừa rồi cô gọi điện cho ai? Nhất định là Bạch Đào Ninh, cuộc điện thoại của anh, không những chẳng có tác dụng nhắc nhở, ngược lại còn như đổ thêm dầu vào lửa.

Cho dù họ chẳng thể ở cùng nhau nhưng tình nghĩa vợ chồng ba năm trời, anh cũng không nhẫn tâm nhìn Vương Nhã Khả tìm một người không tử tế, rồi nhắm mắt làm liều kết hôn với anh ta, tình cảm đã hết nhưng tình nghĩa vợ chồng vẫn còn.

Anh không coi trọng Bạch Đào Ninh, vì người đàn ông đó quá gian xảo, ngoài mặt luôn ra vẻ trượng nghĩa, chính nhân quân tử nhưng thực ra lại là một ngụy quân tử được ngụy trang bằng vẻ đạo mạo điềm nhiên. Nếu Vương Nhã Khả thực sự kết hôn cùng anh ta, như thế có khác nào tự chui đầu vào rọ?

Để chứng thực chuyện này, anh còn chủ định gọi điện thoại đến cho Bạch Đào Ninh, quả nhiên là máy bận.

Ân Tấn Minh chau mày, không biết bản thân mình nghĩ gì mà lại gọi điện thoại để chọc tức Vương Nhã Khả.

Đợi mấy phút sau, Ân Tấn Minh lại bấm số, lần này điện thoại đã được kết nối, Vương Nhã Khả nghe máy, anh vội nói vẻ lo lắng: “Nhã Khả, cô nghe tôi nói, Bạch Đào Ninh…”.

Vương Nhã Khả lạnh lùng ngắt lời anh: “Đừng nói xấu anh ấy trước mặt tôi. Anh nên biết, bây giờ anh không thể chia rẽ được mối quan hệ của chúng tôi đâu”.

“Cô nói cái gì?”, Ân Tấn Minh nở nụ cười khinh bỉ, vừa cố lấy lại tâm trạng bình tĩnh, vậy mà mọi thứ lại nhanh chóng đổ xuống sông bể cả, anh cố kiềm chế nỗi kích động trong lòng, dùng giọng châm chọc nói: “Tôi đang chia rẽ mối quan hệ của hai người?”.

“Nếu không anh giải thích như thế nào với tôi đây? Tôi chẳng việc gì phải sợ mà có thể hùng hồn tuyên bố với anh rằng, tối nay, tôi không về nhà, tôi đến nhà anh ấy! Tôi đã tự cho mình quyền thích làm thì làm, anh muốn thế nào?”, Vương Nhã Khả mang tâm trạng muốn báo thù, dùng giọng điệu đắc ý khoa trương nói.

“Đến nhà anh ta? Cô... cô điên sao?”, Ân Tấn Minh quên cả giận, thuận miệng gào lên.

“Cái này phải cảm ơn anh. Anh ấp đã hẹn tôi mấy lần, tôi đều do dự không nhận lời, là anh đã cho tôi thêm dũng khí quyết định đấy!”, Vương Nhã Khả cười lạnh nhạt, “Nếu không có cuộc điện thoại của anh, thì tôi cũng chẳng nhận ra được, người đàn ông đó cũng không tồi. Chí ít, so với anh ta, anh còn tiểu nhân gấp trăm lần! Nếu không thì tại sao lại đố kỵ mà đi nói xấu người khác như thế?”.

Ân Tấn Minh tròn mắt tức giận, tấm lòng từ bi của anh đã biến thành lòng lang dạ sói sao? Trong lòng cô, Bạch Đào Ninh còn hơn anh gấp trăm lần, anh ta đã làm được những chuyện gì cho cô?

Anh nói vẻ hờ hững: “Cô cho rằng anh ta thực sự yêu cô sao? Cô cũng không thử nghĩ xem, Vương Nhã Khả cô là quốc sắc thiên hương, hoa nhường nguyệt thẹn sao? Biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp mỹ miều, tươi trẻ phóng khoáng ngoài kia sao không theo đuổi, vì sao lại phải chạy theo một người đàn bà đã ly hôn như cô chứ?”.

Bất giác, lửa giận trong lòng Vương Nhã Khả bốc cao ba trượng, gằn giọng nói: “Ân Tấn Minh, anh không những nhàm chán, lại còn vô liêm sỉ, anh cho rằng tất cả đàn ông đều đểu cáng như anh sao?”.

“Tôi đểu cáng sao? Bạch Đào Ninh lợi dụng cô để công kích tôi, tôi nhắc nhở cô…”

“Cảm ơn lòng tốt của anh. Không cần anh phải nhắc nhở, là tôi bằng lòng, tôi chấp nhận bị lừa, tôi bị anh ấy lừa nhưng tôi vẫn đồng ý làm cho anh ấy vui, anh thấy sao? Nên làm thế nào thì cứ làm, nhàn rỗi quá thì đi nghỉ ngơi đi, đừng quản chuyện của tôi. Anh cho rằng anh là ai hả?”, Vương Nhã Khả cười lạnh ngắt lời Ân Tấn Minh. Cô cảm thấy thật nực cười, lợi dụng ư? Cô chẳng có chức quyền, không có tiền tài, Bạch Đào Ninh có thể lợi dụng gì từ cô chứ? Ân Tấn Minh lại có thể nói ra được những lời như thế, anh nghĩ cô là đứa trẻ lên ba chắc?

Ân Tấn Minh nhất thời đuối lý, sự nhiệt tình trong thoáng chốc đã trở nên băng lạnh, anh nghiến răng ken két, nắm chặt ống nghe điện thoại trong tay, rồi lại thả lỏng, cuối cùng tức giận đùng đùng nói: “Được, vậy xem như tôi chưa nói gì. Chúng ta mỗi người một đường, tự đi kiếm tìm cuộc sống hạnh phúc của riêng mình!”.

“Anh là anh, tôi là tôi, từ ‘chúng ta’ này, tốt nhất là nên hạn chế sử dụng! Trong đơn cũng đã ghi rõ ràng rành mạch rồi, anh cũng nên chuẩn bị tinh thần, nói chừng có thể là ngày mai hoặc ngày kia, chúng ta sẽ ra tòa làm nốt thủ tục cho xong xuôi, để một vài người còn chưa rõ thân phận của mình khỏi phải ở đây mà bắt chó đi cày!”

“Lúc nào tôi cũng kính cẩn chờ đợi!”, Ân Tấn Minh nghiến răng nghiến lợi, giọng nói cũng lạnh tựa tảng băng trôi.

Buổi chiều, Trần Tử Nam gọi Ân Tấn Minh đến phòng làm việc của ông ta.

Khi Ân Tấn Minh bước vào, An Thư Mỹ cũng ở đó. Cô ta đang ngồi trên ghế dành cho khách trước bàn làm việc của Trần Tử Nam, mỉm cười rạng rỡ. Trần Tử Nam cũng tỏ vẻ vui mừng, xem ra đã được cô ta nịnh nọt gì đó nên rất hào hứng.

Vẻ mặt Ân Tấn Minh bình thản như không, sau khi đóng cửa thì bước đến trước mặt Trần Tử Nam.

Trần Tử Nam chỉ vào chiếc ghế bên cạnh An Thư Mỹ rồi nhiệt tình nói: “Tấn Minh à, đến đây, đến đây, ngồi đi!”.

Ân Tấn Minh ngồi xuống, An Thư Mỹ nhẹ nhàng đứng dậy, mỉm cười nói: “Cậu à, không làm phiền hai người bàn chuyện nữa, cháu đi trước ạ!”.

“Ừm, đi đi!”, An Thư Mỹ vẫy vẫy tay, mỉm cười thân thiết.

An Thư Mỹ nhìn sang Ân Tấn Minh bên cạnh, ánh mắt di chuyển, đuôi mày chớp chớp, nụ cười mang vẻ đắc ý lại vừa nhuốm ý vị sâu xa. Ân Tấn Minh chẳng tài nào đoán được ẩn ý chứa đằng sau nét rạng rỡ trên mặt đó của cô ta, cũng nhếch miệng cười không thành tiếng.

An Thư Mỹ bước ra ngoài, Trần Tử Nam nhấn điện thoại nội bộ nhắn thư ký mang hai cốc cà phê vào, sau đó đứng lên khỏi chỗ ngồi, mời gọi: “Tấn Minh, đến đây, chúng ta đến đây ngồi!”, vừa nói vừa bước đến chiếc sofa gần cửa sổ rồi ngồi xuống.

Ân Tấn Minh cũng đứng lên, đến ngồi trên sofa nói chuyện. Tâm trạng anh khá thoải mái, tuy chuyện cần bàn bạc cũng không phải là chuyện nhỏ, nhưng Trần Tử Nam cũng biết đặt mình vào cương vị của anh, nói chuyện hầu hết đều dựa trên tinh thần dân chủ.

Anh không biết Trần Tử Nam có chủ thị gì, vừa từ vùng Hoa Bắc trở bề, tuy là đánh được trận thắng lớn nhưng trong lòng anh cũng không mấy lạc quan, về các phương diện điều phối nhân viên, anh luôn suy xét cân nhắc kỹ càng. Lẽ nào Trần Tử Nam cũng biết và muốn bàn bạc với anh về chuyện này?

Nhưng khả năng đó rất thấp, vì chuyện này anh không công khai, dù An Thư Mỹ rất thông minh nhưng không thể đoán được trong lòng anh đang nghĩ gì. Tuy cô ta là chân tay của Trần Tử Nam nhưng ngoài những thứ mà cho cô ta biết ra thì cô ta còn có thể cho Trần Tử Nam thêm thông tin gì nữa.

Hai người đã ngồi ngay ngắn trên sofa, thư ký cũng mang hai ly cafe đến, đặt ở trên bàn rồi lặng lẽ đi ra ngoài.

Trần Tử Nam bê ly cafe lên trước mặt, uống một hớp, khẽ chớp mắt, mặt mày tươi tắn nói, "Tấn Minh à, sự nỗ lực của cậu ở vùng Hoa Bắc tôi đều biết, có thể đạt được thành tích như vậy thật không dễ dàng. Cậu vất vả rồi!"

Ân Tấn Minh cười nói, "Trần tổng quá khách khí rồi, đây cũng là chức trách, nhiệm vụ công việc mà thôi. Trước đây công việc có nảy sinh bất cứ vấn đề gì, tôi cũng đều phải kiểm tra gắt gao."

Sếp tổng thể hiện thái độ quan tâm nhưng lại không hề lơ là xem nhẹ. Những vấn đề phát sinh ở vùng Hoa Bắc khiến Âu Tấn Minh không thể không lưu tâm. Ai biết liệu chướng ngại vật mà sếp tổng đặt ra có phải vì người cháu gái đang ở trên ngôi cao của ông ta hay không?

"Tấn Minh à, tôi rất thích thái độ làm việc của cậu, rất tận tụy lại không vì công lao, hơn nữa còn có tầm nhìn và quyết đoán khi làm việc." Trần Tử Nam cười sởi lởi, lộ tâm trạng rất coi trọng và tán dương.

"Tất cả đều nhờ sự dẫn dắt của Trần tổng. Nếu không có sự chỉ bảo của tổng giám đốc, tôi cũng không thể có sự tiến bộ như thế." Ân Tấn Minh tỏ thái độ vô cùng thành khẩn, nhưng trong lòng bất giác nhớ lại cảnh Trần Tử Nam trước đó mắng anh không nể nang trong phòng làm việc. Làm bạn với vua như đùa với hổ, anh có thể đạt được thành tựu như hôm nay cũng không phải chỉ dựa vào may mắn, cho nên không thể chỉ vì mấy câu nói khoa trương khen ngợi như thế mà đã dương dương tự đắc, quên mất hình tượng.

Ân Tấn Minh vẫn chưa đoán được ý của Trần Tử Nam, nên đành phải thực hiện từ từ chiến thuật án binh bất động, rất bình tĩnh.

Nói chuyện phiếm một hồi, Trần Tử Nam bất giác cảm thấy lửa trong phòng cũng đang bốc lên, cuối cùng cũng chuyển chủ đề, cười híp mắt, ánh mắt như lưỡi dao ẩn hiện hướng về phía Ân Tấn Minh, nói, "Tấn Minh à, chuyện công ty vẫn còn khiếm khuyết một vị trí phó tổng giám đốc cũng được đề cập khá lâu rồi, cậu thấy thế nào?"

Ân Tấn Minh chợt chấn động. Thông tin này đã được công bố cách đây nửa năm, vừa lọt ra đã thấy cảnh tàn sát khốc liệt, mưa bom bão đạn, nhưng sau đó lại không thấy động tĩnh gì nữa. Bây giờ, Trần Tử Nam đột nhiên lại nói với anh chuyện này, muốn báo cho anh thông tin gì đây?

Sắc mặt không lộ nụ cười, Ân Tấn Minh bê ly cafe, nói rất tùy ý, "Cũng từng nghe có người nói như vậy, nhưng công ty là cái nôi của rất nhiều tin đồn. Những chuyện nghe nhầm đồn bậy, nhìn hươu vẽ vượn rồi vẽ rắn thêm chân không phải là không có. Vả lại công ty cũng không công bố chuyện này, nên có lẽ tám, chín phần là giả."

Trần Tử Nam tỏ vẻ sâu hiểm khó dò uống ly cafe, ánh mắt quét một lượt khắp người Ân Tấn Minh, từ từ nở nụ cười. Nụ cười lần này là nụ cười chân thật. Ông ta cười "ha ha", sảng khoái nói, "Được, nói hay lắm, hơn nữa còn rất bình tĩnh, có thể làm được chuyện lớn."

Ân Tấn Minh mỉm cười nói, "Cảm ơn Trần tổng đã khen ngợi. Tôi chỉ không muốn những lời đồn đại làm ảnh hưởng đến những quyết định bình thường. Hơn nữa, đối với quyết định của công ty, việc tôi nên làm là ủng hộ và tán thành, tôi cũng không muốn đoán mò hay suy nghĩ lung tung."

Trần Tử Nam nói, "Cậu nói rất đúng, cho nên từ trước đến nay tôi rất quý cậu." Giọng nói chợt ngập ngừng, rồi nói từng câu từng chữ rõ ràng, "Vị trí này được đặt ra là để nhắm vào phòng Marketing và phòng Thị trường, hiện tại cũng đến lúc trở thành sự thật rồi."

Lời này lọt vào tai Ân Tấn Minh tựa như tiếng sấm vang động bên tai vậy, không phải anh bất ngờ vì tin tức này, mà anh ngạc nhiên vì Trần Tử Nam nói chuyện này với anh.

Tại sao ông ta lại nói với anh? Phó tổng giám đốc sẽ do ai đảm trách? Dụng ý của Trần Tử Nam là gì? Để thử thách hay là ngầm ám chỉ?

Ân Tấn Minh biết lúc này Trần Tử Nam đang quan sát thần sắc của mình nên vội vàng định thần lại, kiên quyết nói, "Tôi luôn tôn trọng mọi quyết định của công ty. Tôi sẽ dốc toàn sức lực để phối hợp với công việc của Phó tổng Giám đốc."

Trần Tử Nam nhìn anh đúng 10 giây mới dần nở nụ cười, bưng ly cafe lên nhưng không uống, chỉ nhìn chằm chằm vào gợn sóng lăn tăn trên mặt ly, nói ý vị sâu xa, "Tấn Minh, có đúng là cậu không quan tâm xem chức vụ Phó tổng Giám đốc là do ai đảm trách hay không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play