Đúng là Vương Nhã Khả cũng chỉ định ăn tạm gì đó nên mới ra ngoài, nhưng vừa xuống lầu liền nhận được điện thoại của Lư Hiểu Dương. Nhanh như vậy đã gọi điện, nhất định là chuyện không tốt rồi. Lư Hiểu Dương vốn không thích Phó Lượng Bằng. Hôm nay cô ấy đi gặp gỡ Hoàng Sở Hạo, cho dù chưa thể kết hôn ngay được thì chí ít cũng phải khiến cho tình cảm được bồi đắp, thắt chặt hơn.

Nhận điện thoại, nghe Lư Hiểu Dương trình bày ngọn nguồn sự việc, Vương Nhã Khả chỉ muốn phá lên cười.

Khả năng bắt chước của Hoàng Sở Hạo quả thật siêu phàm. Cô vừa kéo Lư Hiểu Dương đến xong thì trong vòng chưa đầy nửa giờ đồng sau, anh đã học được ngay đấu pháp kim thiền thoát xác của cô. Cuối cùng để an ủi Lư Hiểu Dương, Vương Nhã Khả đành phải mời cô nàng đi ăn tối.

Không biết Lư Hiểu Dương đang nghĩ miếng bò bíp tết là thịt của Hoàng Sở Hạo hay Phó Lượng Bằng mà cứ nhai đi nhai lại, dáng vẻ bực bội vô cùng, khiến Vương Nhã Khả càng thấy tức cười hơn.

Cười hả hê sung sướng là một chuyện, song, càng cười, Vương Nhã Khả càng nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Không biết là cô không cẩn thận hay là do bị mẹ cố tình hãm hại nữa. Bây giờ Vương Nhã Khả đã sa chân vào vũng bùn, bị mối quan hệ ba người này làm cho rối tinh rối mù hết cả. Tình tay ba của Lư Hiểu Dương, Hoàng Sở Hạo với Phó Lượng Bằng giờ đã trở thành mối quan hệ tay tư mất rồi. Sao phức tạp thế này cơ chứ?

Nhưng lúc này, Vương Nhã Khả chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ nhiều như thế. Lư Hiểu Dương đang vô cùng tức tối, cô nàng cảm thấy mình bị đem ra làm trò đùa nhưng lại không thể đi tìm Hoàng Sở Hạo để tính sổ được. Dù sao thì cô ấy cũng nên cố gắng duy trì hình tượng thục nữ chút xíu trước mặt anh. Mà suy cho cùng, tất cả chuyện này đều do Vương Nhã Khả đầu têu.

Vương Nhã Khả cũng chỉ có lòng muốn làm bà mối để mưu cầu hạnh phúc cho bạn mình, nào ngờ lại chữa lợn lành thành lợn què. Cô đành chịu đựng nỗi oan, trở thành một công tử Bạc Liêu bất đắc dĩ, bị bức ép phải mời Lư Hiểu Dương ăn tối, rồi lại mời ăn kem để hạ hỏa, sau đó còn phải mời cô nàng đi bar uống rượu, nhảy nhót để giải sầu.

Hai người mới đi một chốc mà đã hơn mười giờ. Sau cùng, Vương Nhã Khả lại phải đài thọ Lư Hiểu Dương ngồi taxi về nhà. Cô nàng trút giận một thôi một hồi, nỗi bực dọc trong lòng cũng giảm đi ít nhiều. Lư Hiểu Dương cũng nhân cơ hội này mà khóc lóc om sòm, mong nhận được sự quan tâm của bạn thân, song, thấy Vương Nhã Khả nhường nhịn mình như thế, cô nàng cũng thấy ngại, vì thế vui vẻ nói: “Muộn thế này mà cậu còn về à, đến nhà mình ngủ đi!”.

Vương Nhã Khả trừng mắt nhìn Lư Hiểu Dương, nói vẻ coi thường: “Thôi đi, để tối nay cậu lại dằn vặt mình, lôi mình dậy quạt cho cậu, bưng nước rót trà nữa. Cậu mà là mình cậu có muốn ngủ lại hay không?”.

Lư Hiểu Dương cười “ha ha” rồi quàng tay qua vai Vương Nhã Khả nói: “Đàn ông chỉ như quần áo, bạn bè chính là tay chân. Sao mình có thể vì một người đàn ông là Hoàng Sở Hạo mà làm tổn thương cậu được, đúng không nào?”.

Tuy Vương Nhã Khả vô cùng nghi ngờ câu nói của Lư Hiểu Dương, nhưng, trước đây cũng đã sống nửa tháng ở nhà cô ấy rồi, ở thêm một đêm chắc cũng chẳng có vấn đề gì. Độc thân thật sướng, tùy tiện thoải mái qua đêm ở nhà người khác mà chẳng cần phải thưa bẩm với ai, lại muốn làm gì thì làm.

Lúc đó, điện thoại nhà Lư Hiểu Dương bất chợt vang lên. Ánh mắt hai người phụ nữ đều dõi về phía chiếc điện thoại để bàn. Bây giờ đã mười một giờ, ai có thể gọi điện thoại vào giờ này chứ?

Lư Hiểu Dương tâm trạng đang hào hứng, vì thế liền bước đến nhấc ống nghe lên nói: “Ai vậy?”.

“…”

Đối phương trả lời, ánh mắt bí hiểm của Lư Hiểu Dương nhìn Vương Nhã Khả một cái rồi nói: “Ừ, tôi biết rồi, chồng cũ của Vương Nhã Khả hả? Chồng cũ dù sao cũng là chồng trong quá khứ rồi. Vậy bây giờ anh còn tìm Nhã Khả làm gì?”.

Vương Nhã Khả thoáng sững người, là điện thoại của Ân Tấn Minh, lại còn gọi đến để tìm cô? Tại sao lại phải gọi đến chỗ của Lư Hiểu Dương? Cô cầm di động của mình lên nhìn, hết pin nên điện thoại tự động tắt nguồn.

Vương Nhã Khả muốn giành lấy ống nghe nhưng Lư Hiểu Dương nghiêng người, không để cô chạm vào điện thoại, tự mình đối đáp: “Anh yên tâm, cô ấy không chết được đâu, ngày mai lại tung ta tung tăn chạy về nhà thôi… Tôi bảo này Ân Tấn Minh, nếu hai người đã không còn quan hệ gì nữa, anh cũng ít tìm cô ấy đi… Vừa lúc nãy thôi, tôi còn nhìn thấy cô ấy đang ăn tối cùng một người đàn ông khác, khỏi phải nói, lãng mạn vô cùng… Chỉ tại tôi không hiểu chuyện nên đã làm phiền đến cô ấy… Anh có nhất thiết phải khổ sở như vậy không? Vừa phải thôi nhé! May cho anh là điện thoại gọi đến chỗ tôi đấy. Cuộc điện thoại này mà gọi vào di động của cô ấy thì thật bất tiện vô cùng, người ta đang bận rộn với anh chàng đẹp trai nào đó thì chẳng phải anh làm mất hứng của họ sao… Ly hôn thì cũng đã ly hôn rồi, anh cư xử cho đáng mặt đàn ông một chút được không?”.

Lư Hiểu Dương càng nói lại càng lan man. Vương Nhã Khả định giằng lấy ống nghe, Lư Hiểu Dương buông lỏng bàn tay đang nắm ống nghe áp sát vào tai, khuôn mặt thoáng nét cười chế giễu: “Cúp máy rồi!”.

Vương Nhã Khả ném cho cô nàng ánh nhìn giận dữ: “Cậu đang nói cái gì đấy hả? Anh chàng đẹp trai nào? Ăn tối chung cái gì, bận rộn làm việc cái gì? Cậu làm cho rối tung rối mù hết lên rồi. Mấy chuyện đó có thật sao? Từ khi nào cậu biến thành anh chàng đẹp trai thế hả?”.

Lư Hiểu Dương lại càng hứng trí, nhìn Nhã Khả nói vẻ lém lỉnh: “Sao mà cậu phải lo lắng thế? Cậu vẫn còn yêu anh ta sao?”.

“Xì, vấn đề ở đây không phải là yêu hay không yêu, cậu đang nói linh tinh gì thế hả?”

“Cậu nói rất đúng, mình đang nói hươu nói vượn đấy. Có vấn đề gì sao? Cậu phật lòng à?”, Lư Hiểu Dương bước lại gần hơn để nhìn cho rõ nét mặt của Vương Nhã Khả, rõ ràng là đang cố tình trêu đùa cô.

Vương Nhã Khả bực dọc đẩy Lư Hiểu Dương ra, nhếch mép cười nói: “Mình phật lòng cái gì chứ? Mình để bụng làm gì!”.

“Thế chứ!”, Lư Hiểu Dương bắt đầu dáng dấp của một nho sĩ đang giảng dạy, “Nên như thế. Trên đời còn nhiều đàn ông tốt. Cậu phải nhớ rằng, ngựa tốt không quay đầu lại để gặm cỏ, Ân Tấn Minh đã là quá khứ rồi. Hiện tại và tương lai của cậu đang có vô số lựa chọn, chỉ cần cậu muốn thôi!”.

Vương Nhã Khả nhìn Lư Hiểu Dương, chẳng nói gì nữa.

Lư Hiểu Dương biết cô đang nghĩ gì, cố ý châm chọc: “Này, Nhã Khả, cậu đoán Ân Tấn Minh bây giờ sẽ có tâm trạng như thế nào?”.

“Tâm trạng của anh ta như thế nào đâu có liên quan gì đến mình!”, Vương Nhã Khả miệng thì nói như thế, nhưng trong lòng thì biết rõ, nhất định anh đáng rất tức giận, tâm trạng vô cùng tồi tệ.

Suýt chút nữa Ân Tấn Minh đã đập tan chiếc điện thoại. Một Vương Nhã Khả giảo hoạt là đủ rồi, lại còn thêm cả người bạn miệng lưỡi sắc bén, biến một người có ý tốt như anh chụp mũ thành lòng lang dạ thú. Ai muốn quản chuyện của cô chứ?

Cô lại còn chơi cái trò tắt máy, ăn tối cùng đàn ông, lãng mạn vô cùng. Bản thân thích mờ ám thì cũng phải tìm chỗ kín đáo mà vào chứ. Chuyện của cô từ giờ anh sẽ chẳng thèm quan tâm thêm nữa.

Cuộc nói chuyện với Lư Hiểu Dương tuy khiến lửa giận trong lòng Ân Tấn Minh càng thêm bùng cháy, nhưng, anh cũng biết rằng Vương Nhã Khả đang bình yên vô sự. Lúc đi đánh răng rửa mặt, vì vẫn đang hậm hực nên anh quá mạnh tay khiến chảy máu cả chân răng.

Kể từ sau lần đích thân xuống bếp trổ tài nấu nướng, An Thư Mỹ đối xử với Ân Tấn Minh ngày càng tốt hơn. Hằng ngày, cô ta phải viện cớ đến phòng làm việc của anh vài lần. Đối với An Thư Mỹ thì mục đích đã rõ ràng, mục tiêu đã xác định, nhưng Ân Tấn Minh vẫn chưa thể tiếp nhận.

Thực ra cũng không phải là anh không muốn bắt đầu một mối tình mới, song, đối tượng tuyệt đối không thể là An Thư Mỹ. An Thư Mỹ vừa đẹp lại vừa nóng bỏng, nhưng không phải là mẫu người mà anh thích.

Cô nàng rất chủ động, nhưng sự chủ động của cô ta cũng không thể khiến Ân Tấn Minh thay đổi chủ ý của mình.

Vương Nhã Khả cũng gặp không ít phiền phức, chẳng kém gì Ân Tấn Minh. Sáng hôm nay, cô vừa mới đến công ty không bao lâu đã nhận được một bó hoa ly rất đẹp. Cô tìm khắp bó hoa đó mà chẳng thấy tấm danh thiếp hay tờ thiệp nào hết.

Chuyện tặng hoa rùm beng như thế, tất nhiên là chấn động cả phòng làm việc. Cát Đằng, Nhậm Thủy Hương, Tiểu Trương, tất cả đều túm tụm trước bàn làm việc của Vương Nhã Khả. Mọi người nhìn bó hoa, người thì hết lời tán dương, người thì tìm câu châm chọc, người thì thầm đoán định xem người tặng bó hoa này là ai.

Thoáng chốc Vương Nhã Khả trở thành tâm điểm của mấy chục ánh mắt. Tuy bình thường cô rất giảo hoạt nhưng trong phòng làm việc, cô lại luôn thể hiện một hình tường yểu điệu thục nữ, lại thêm chuyện quá đỗi bất ngờ thế này, ngay bản thân Nhã Khả cũng không biết là ai đang cố tình chơi cô đây.

Cuối cùng, mọi người kết luận, người tặng hoa nhất định là đàn ông, một người đàn ông rất biết thưởng thức, chắc chắn là người có thu nhập cao, và vô cùng đẹp trai.

Vì chỉ có đàn ông mới tặng hoa cho phụ nữ, phụ nữ rất hiếm khi tặng hoa cho phụ nữ. Nếu không phải là đàn ông biết thưởng thức thì nhất định sẽ tặng hoa hồng chứ không tặng hoa ly, hơn nữa có thể tặng một bó hoa to thế này mà ngay đến tên mình cũng chẳng thèm để lại thì chắc chắn là người có thu nhập không hề thấp. Người đàn ông có phẩm chất như thế này chắc không phải loại người xấu xa.

Vương Nhã Khả “hi hi ha ha” trước hàng ta bình luận của các đồng nghiệp, cuối cùng, nhờ có tiếng hét như sấm vang của Mã Phong, không khí đang náo nhiệt ồn ào mới bị phá tan. Ai nấy đều khép nép chạy về chỗ mình, chỉ còn Vương Nhã Khả một mình ngồi nhìn bó hoa lớn, gượng cười khổ sở.

Đúng lúc đó, điện thoại trên bàn đổ chuông.

Ánh mắt Vương Nhã Khả vẫn hướng về phía bó hoa, tiện tay cầm điện thoại lên nghe: “Xin chào, tôi là Vương Nhã Khả Phòng Kế hoạch”.

“Nhã Khả, là tôi, Bạch Đào Ninh.”

“Xin chào, Giám đốc Bạch”, phương án kế hoạch của hạng mục Hâm bằng được Bạch Đào Ninh giúp đỡ rất nhiều, cô cũng đang có ý định sẽ mời anh ta đi ăn một bữa để tỏ lòng biết ơn.

“Hoa đẹp không?”

“Hoa là anh tặng tôi sao?”, Vương Nhã Khả vô cùng kinh ngạc.

“Đúng vậy, chúc mừng hạng mục Hâm Bằng do cô phụ trách đã được ký kết, tôi tặng cô bó hoa đó!”, Bạch Đào Ninh rất hiểu tâm lý của phụ nữ. Anh ta mượn cớ công việc thành công để tặng hoa chính là không muốn Vương Nhã Khả cảm thấy quá đường đột.

Vương Nhã Khả khách khí nói: “Cảm ơn anh! Lần này nếu không có sự giúp đỡ của anh, tôi cũng chẳng thuận lợi mà hoàn thành công việc như thế. Đúng ra tôi phải cảm ơn anh nhiều. Tối nay anh có rảnh không? Tôi mời anh ăn tối”.

Bạch Đào Ninh cười nói: “Vừa rồi còn nói tôi khách sáo, rốt cuộc là ai khách sáo đây?”.

“Giám đốc Bạch, anh phải nhận lời cảm ơn này của tôi, nếu không, tôi sẽ không yên lòng”, Vương Nhã Khả cười nói, “Nếu không nhờ anh có quan hệ với Tổng thanh tra Tô thì ông ta đâu cho tôi cơ hội gặp mặt chứ. Anh mà không giúp đỡ, có lẽ lúc này to đang sứt đầu mẻ trán vì kế hoạch này rồi cũng nên!”.

“Được, cô đã nói đến thế rồi, nếu tôi còn không đồng ý thì không phải cho lắm, vậy tối gặp nhé!”

“Được, tối gặp!” Cúp điện thoại, Bạch Đào Ninh sung sướng vô cùng. Kế hoạch hạng mục của Hâm Bằng mà Vương Nhã Khả đảm nhiệm gặp trở ngại thực ra cũng “nhờ vào” mối quan hệ thân quen giữa anh ta và Tô Tân Thìn.

Bạch Đào Ninh biết sau khi Vương Nhã Khả và Ân Tấn Minh ly hôn, mình cũng nên tranh thủ thời cơ, nắm bắt cơ hội. Vương Nhã Khả không có ác cảm gì với anh ta, nếu anh ta có thể giúp cô một chút, cô nhất định sẽ cảm ơn, cứ như vậy, mối quan hệ của hai người sẽ nhích thêm một bước…

Dù giúp được nhiều hay ít thì anh ta cũng xem đây như một cơ hội. Người thông minh rất giỏi tạo ra cơ hội cho mình, Bạch Đào Ninh chính là loại người như thế.

So với lần đầu gặp mặt, Vương Nhã Khả mỗi lúc một xinh đẹp hơn, thành thục hơn, tháo vát hơn. Bạch Đào Ninh vô cùng thích thú với những nét đẹp ấy của cô. Sau khi ly hôn, Vương Nhã Khả có chút ưu sầu, nhưng chính sự ưu sầu đó khiến sức hấp dẫn từ cô càng tăng lên mạnh mẽ khiến cô càng trở nên mê hoặc. Nhờ có sự rạn nứt trong quan hệ giữa Vương Nhã Khả và Ân Tấn Minh, quan hệ của Bạch Đào Ninh và Nhã Khả trăm đường lợi mà chẳng tổn hại.

Quả nhiên, sau khi anh “giúp đỡ” Vương Nhã Khả hoàn thành kế hoạch của hạng mục Hâm Bằng, cô đã chủ động mời anh ta cùng ăn tối.

Cơ hội này mới tốt làm sao!

Buổi chiều, Trần Tử Nam triệu tập cuộc họp giữa giám đốc các phòng ban. Buổi họp này nhằm nhấn mạnh tính bất khả thi của vấn đề mở rộng thị trường vùng Hoa Bắc, Ân Tấn Minh phải làm kiểm điểm. Trần Tử Nam cho anh thời hạn ba tháng, nếu thị trường vùng Hoa Bắc không có khởi sắc thì ông ta sẽ ra quyết định rút toàn bộ đội marketing đang ở đó về.

Vấn đề này khá nghiêm trọng, bởi công ty quyết định mở rộng một thị trường mới tốn không ít tiền của. Bây giờ nếu chỉ vì marketing chưa đủ mạnh mà chiến lược bị bác bỏ thì đối với Ân Tấn Minh, đây chẳng phải là tin tốt đẹp gì.

Vì đề án này là do Ân Tấn Minh tốn rất nhiều công sức mới soạn ra được nên lúc Trần Tử Nam đồng ý cũng có đôi phần châm chước. Hiện tại kế hoạch ấy không đạt được thành tích gì, bị hủy bỏ, chắc chắn Trần Tử Nam đối với Ân Tấn Minh cũng có vài phần bực bội.

Sau khi kết thúc cuộc họp, Ân Tấn Minh thu dọn đống tài liệu trên bàn, nhường cho mọi người rời khỏi phòng họp trước.

Anh quyết định đích thân đến Hoa Bắc một chuyến. Chỉ huy từ xa sẽ không thể tạo được hiệu quả như mong muốn, hơn nữa cách xa ngàn dặm, anh không nắm được dây cương, nhất định có nhiều chi tiết không thể biết hết được. Vả lại, chuyến công tác lần này, cũng là để tránh sự tấn công của An Thư Mỹ, tạo một khoảng cách nhất định với cô ta.

Anh đề xuất ý kiến của mình với Trần Tử Nam. Trần Tử Nam rất tán thành việc Ân Tấn Minh đích thân đứng ra chỉ huy nên lập tức đồng ý. Cuối cùng, anh quyết định hai ngày sau sẽ đi Hoa Bắc. Chuyến công tác này ít nhất cũng phải nửa tháng, hơn nữa sau này thỉnh thoảng cũng phải quay lại đó. Điều quan trọng là nếu không thể mở được thị trường ở vùng Hoa Bắc thì Giám đốc Marketing như anh sẽ vô cùng lo lắng, thế nên lần này Ân Tấn Minh nhất định phải đi.

May là giao thông thuận lợi, đi máy bay cũng chỉ mất mấy tiếng đồng hồ. Hiện tại Ân Tấn Minh lại đang độc thân, nửa tháng sẽ qua nhanh thôi.

Sau khi tan ca, anh không về ngay, không thể tay không mà đến thị trường Hoa Bắc được. Ân Tấn Minh cần phải lập kế hoạch tốt nhất để mang theo.

Trần Tử Nam chỉ cho anh ba tháng, một quãng thời gian ngắn ngủi.

Ân Tấn Minh đột nhiên nhớ ra, anh và Vương Nhã Khả chớp mắt cũng đã thử ly hôn được ba tháng rồi. Ba tháng nữa chính là ngày anh và cô làm thủ tục ly hôn chính thức.

Anh đứng lặng bên khung cửa sổ, kéo tấm rèm che cửa, nhìn dòng xe rồng rắn nối đuôi nhau chạy dài bên dưới. Lầu chín là một nới rất thuận lợi, tầm nhìn khá rộng, đứng từ trên cao nhìn xuống có thể thu được tất cả cảnh vật vào tầm mắt, khiến trái tim nhẹ nhõm đi phần nào.

Đúng giờ tan tầm, mọi người từ các tòa cao ốc ùn ùn kéo xuống như ong vỡ tổ, lũ lượt kéo nhau đến bãi đỗ xe, có người đứng trước cửa gọi taxi, lại có người ra trạm xe công cộng. Ẩn sau những tòa cao ốc rộng lớn là vô số những mảnh đời khác nhau.

Ân Tấn Minh bỗng cảm khái.

Lúc đó, anh nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.

Vương Nhã Khả và Bạch Đào Ninh đang nói nói cười cười bước ra từ cửa công ty. Hai người trò chuyện rất vui vẻ. Ánh mắt Ân Tấn Minh dõi theo họ, nhìn Bạch Đào Ninh lái xe từ bãi đỗ ra, sau đó lại mở cửa cho Vương Nhã Khả, xe được khởi động rồi hòa vào dòng xe tấp nập.

Anh bất giác chau mày, họ thân mật thế rồi sao?

Khoảnh khắc đó, cánh cửa phòng làm việc khẽ vang lên tiếng mở cửa. Ân Tấn Minh quay đầu lại nhìn thấy An Thư Mỹ. Cô ta có đôi chân rất dài, mà cách ăn mặc lại rất biết khoe cặp chân dài đẹp đó. Cô ta mặc chiếc váy ngắn, mang tất dài, đi giày cao gót, từng bước đi đều lộ ra khí chất tao nhã, kiều diễm vô cùng.

Ân Tấn Minh quay lại chỗ ngồi, hỏi: “Cô có chuyện gì không?”.

“Anh phải đi công tác ở Hoa Bắc sao?”, cô ta đi thẳng vào vấn đề.

Ân Tấn Minh biết chắc chắn cô ta nghe được thông tin này từ miệng Trần Tử Nam, vì thế cũng chẳng cần phải giấu giếm gì nữa, gật đầu nói: “Đúng vậy”.

“Tôi cũng muốn đi!”

“Cho tôi một lý do.”

“Tôi tuy là Cố vấn Marketing, nhưng Tấn Minh, anh cũng biết, sự hiểu biết của tôi còn hạn chế, vả lại thiếu kinh nghiệm thực tế. Tôi thấy thị trường vùng Hoa Bắc có rất nhiều triển vọng, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, hiện tại vẫn đang gặp khó khăn. Cho nên, tôi muốn đích thân đến hiện trường xem thử, muốn lĩnh hội cái gọi là khói thuốc mù mịt, chiến đấu ác liệt của chiến trường marketing! Ân Tấn Minh, để tôi đi cùng học hỏi chút có được không?”, An Thư Mỹ rất thành khẩn, hơn nữa, ánh mắt lại vô cùng kiên định.

Ân Tấn Minh do dự, cô ta có thái độ thành khẩn như thế, anh cũng không có cách nào từ chối. Có điều, anh không biết đây thực sự chỉ là mong muống của cô ta, hay là ý đồ của Trần Tử Nam nữa.

Nếu là ý muốn của An Thư Mỹ thôi thì còn may, chứ nếu là ý đồ của Trần Tử Nam mà anh từ chối thì nhất định sẽ đắc tội với ông ta. Hơn nữa, như thế sẽ khiến Trần Tử Nam nghĩ rằng anh có ý đồ khác.

Ân Tấn Minh thấy hơi khó xử, nói: “Việc này tôi không thể quyết định được, nếu Trần tổng đồng ý, tôi cũng không phản đối!”.

An Thư Mỹ cười tươi rói, nói: “Trần tổng đã đồng ý rồi!”.

Quả đúng như dự liệu, nét mặt anh vẫn tỏ vẻ điềm nhiên như không, nói: “Vậy thì được!”.

Đi công tác cùng cô ta, liệu rằng anh sẽ được nếm trải điều gì hay ho nữa đây? Cứ tưởng rằng chuyến công tác lần này sẽ là khoảng thời gian được yên tĩnh, không ngờ người tính không bằng trời tính. Ân Tấn Minh cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Để bày tỏ thành ý, Vương Nhã Khả trưng cầu ý kiến của Bạch Đào Ninh nên đi đâu ăn. Bạch Đào Ninh cũng không khách sao, chọn một nhà hàng cao cấp theo phong cách Pháp.

Vương Nhã Khả vui vẻ đồng ý, vì cô thực lòng muốn cảm ơn anh ta.

Thế nhưng, ngọn nến lung linh như tỏa ánh hào quang cùng tiếng đàn violon du dương vang vọng khiến Vương Nhã Khả chợt cảm thấy có gì đó không đúng. Bầu không khí này vô cùng lãng mạn, dường như không giống với bữa tối bình thường giữa đồng nghiệp với nhau. Ngược lại, giống như một bữa tiệc làm quen gặp mặt thì đúng hơn.

Vì thế, Nhã Khả cảm thấy có chút gượng gạo, không tự nhiên, đặc biệt là khi ánh mắt tràn ngập ý cười của Bạch Đào Ninh cứ nhìn về phía mình. Hàm ý của ánh mắt đó, cô hiểu rất rõ.

Thực ra, Bạch Đào Ninh đã nhìn Vương Nhã Khả bằng ánh mắt đó từ rất lâu rồi, ví dụ như những lần vô tình gặp ở trong phòng pha trà, khi ánh mắt giao nhau trong buổi họp, hay giữa không gian chật chội của thang máy. Nhưng khi ấy, bên cạnh Vương Nhã Khả còn có Ân Tấn Minh nên cô không hề để tâm đến ánh mắt đó.

Nhưng bây giờ thì khác, lúc này, nơi này, hoàn cảnh này, tâm trạng này. Và tình thế này, Vương Nhã Khả trong tình trạng độc thân đang ngồi đối diện với một người đàn ông cố tình nhìn mình bằng ánh mắt đầy ắp ngọt ngào, dạt dào tình cảm, cô thật không dám khinh suất.

Nhưng, cô cũng chỉ có thể giả bộ như không nhìn thấy gì mà thôi.

Vương Nhã Khả nâng ly, mỉm cười nói: “Đào Ninh, cảm ơn sự giúp đỡ của anh, tôi mời anh một ly”.

Bạch Đào Ninh cười, chạm ly với Vương Nhã Khả, uống một hơi, sau đó chăm chú nhìn cô, nhẹ giọng nghiêm túc: “Nhã Khả, nếu có thể khiến em nở nụ cười, bảo anh phải trả bất cứ giá nào anh cũng bằng lòng. Liệu anh có cơ hội được làm điều đó không?”.

Vương Nhã Khả chợt đờ người, cố ý giải thích: “Đào Ninh à, anh rất tốt. Anh là đồng nghiệp nhiệt tình giúp đỡ mọi người nhất mà tôi gặp. Anh tận lực giúp đỡ đồng nghiệp như thế, tôi cũng muốn thay mặt mọi người cảm ơn anh!”.

Bạch Đào Ninh không cười mà vô cùng nghiêm túc nói: “Nhã Khả, em biết anh không phải là một người nhiệt tình gì. Những chuyện đấu đá hục hặc với nhau chốn quan trường anh đều biết, và cũng đều trải qua. Có không ít đồng nghiệp của Phòng Kế hoạch rất có thành kiến với Bạch Đào Ninh anh đấy. Anh không phủ nhận mình đúng là loại người như thế. Nhã Khả, không phải anh giúp đỡ đồng nghiệp, mà chỉ giúp đỡ em!”.

Ẩn ý phía sau những lời nói đó đã quá rõ ràng. Vương Nhã Khả thoáng sợ hãi, vội vàng tìm kiến nụ cười để che giấu sự bối rối trong lòng, nói: “Anh nói linh tinh gì thế, chúng ta là đồng nghiệp mà!”.

Bạch Đào Ninh thấy Vương Nhã Khả đang cố tình lẩn tránh, lời nói tỏ ra dứt khoát rõ ràng, anh lại càng nghiêm túc, càng nhẹ nhàng, càng thành khẩn: “Nhã Khả, ý của anh chắc em cũng hiểu. Thực ra, anh đã thích em từ lâu, từ lần gặp mặt đầu tiên. Nhưng, khi ấy bên cạnh em đã có Ân Tấn Minh, anh không thể là kẻ thứ ba xen vào phá vỡ tình cảm vợ chồng của hai người, cho nên, anh luôn cất giữ tình cảm này sâu trong đáy lòng. Anh không muốn là một kẻ tiểu nhân phá hoại gia đình người khác, anh cũng không muốn vì anh mà em phải khó xử. Nếu không phải vì tình cảm của em và Ân Tấn Minh nảy sinh một vài vấn đề thì có lẽ cả đời này anh cũng không nói ra chuyện này. Anh chỉ muốn em vui vẻ, nhưng hiện tại, em không hề vui vẻ. Em và Ân Tấn Minh đã ly hôn rồi, tình cảm cũng đã hết, vậy thì sao em không thử đón nhận tình cảm của anh? Để anh trao cho em niềm tin, để anh tặng cho em niềm vui nhé!”.

Suýt chút nữa Vương Nhã Khả không còn cầm vững ly rượu được nữa. Rượu vang trong ly thuỷ tinh như phát ra một luồng sáng kỳ lạ, trước ngọn nến lung linh trên bàn, nó cứ dập dờn bồng bềnh từng đợt từng đợt, giống như hàng ngàn con sóng biển đang vỗ vào bờ, khiến trái tim kiên định và vững chắc của Vương Nhã Khả đang từng chút từng chút đổ sập rồi dần dần vỡ vụn…

Trái tim cô đang rối bời, vô cùng rối bời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play