Dọc theo thềm đá uốn lượn quanh co, bước lên núi nhỏ, đỉnh núi có tên Vân Nhàn. Đứng ở bên trong đình, cả vườn Thượng uyển thu hết vào mắt. Tô Nhan hít một hơi thật sâu, không khí trong lành mang theo chút ướt át vào trong bụng, mùi thơm ngát thuộc về cây cối tràn ngập ở chóp mũi, để cho nàng hơi nheo lại ánh mắt, bên môi nở nụ cười nhẹ, thân thể không tự chủ đi lên phía trước.
Lý An canh giữ ở bên ngoài đình, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, hắn lại luôn luôn nói thầm: Cẩn thận cái gì nha, xung quanh đình có lan can gỗ, cao đến nửa người, lấy chiều cao trước mắt của Tô nữ lang đến xem, trừ khi có người nhấc nàng lên ném xuống, bằng không vốn không tồn tại nguy hiểm. Hắn lặng lẽ liếc nhìn ánh mắt tràn ngập lo lắng của Thái tử, âm thầm thở dài: Ai, Điện hạ thật là quan tâm quá sẽ bị loạn, ngay cả cái này cũng không nhìn ra được.
Đúng lúc một trận gió thu thổi tới, Thái tử tỉnh bơ đứng ở đầu gió, dùng thân thể chắn đầy đủ cho Tô Nhan, mới quan tâm hỏi: “Trên núi râm mát, sư muội có lạnh không?” Nói xong, liền định cởi xuống áo choàng của mình.
Lý An thấy thầm nghĩ: Rất tốt là ta có chuẩn bị. Hắn đi mau vài bước, đi tới bên đình, cực kì khiêm tốn đề nghị: “Điện hạ, lão nô có mang theo hai kiện áo choàng thật dày đến.” Theo hắn nghĩ, đây cũng có thể bày tỏ Điện hạ quan tâm, lại không làm Điện hạ bị lạnh, thật là tốt.
Nhưng Thái tử Điện hạ hoàn toàn không cảm kích, hung hăng trợn mắt nhìn Lý An một cái, hạ quyết tâm lần sau không bao giờ... mang theo nô tài kia ra ngoài nữa. Bọn thị nữ đi theo Tô Nhan ra ngoài, sớm có chuẩn bị, thấy Lý An đi qua đáp lời, cũng thuận thế run rẩy sớm chuẩn bị áo choàng, thay cho Tô Nhan xong. Thái tử thấy, mặt càng đen hơn ba phần.
Tô Nhan mấp máy môi, cũng nhỏ giọng nói: “Điện hạ cũng mặc nhiều hơn một chút đi.”
Nghe được người yêu quan tâm mình, tâm tình Thái tử lập tức xoay chuyển, trên mặt nhiều hơn nụ cười ngây ngô: “Không có sao, ta không lạnh...”, “Hắt xì, giờ ó chút lạnh, nghe sư muội.”
Người canh giữ ở bên ngoài đình: Điện hạ, vậy ngài lạnh hay không lạnh đây?
“Sư muội, có mệt không?” Giải quyết vấn đề lạnh, hắn lập tức nghĩ đến tiểu cô nương cũng vừa một đường đi tới, khẳng định mệt chết. Ai nha, hắn thật là đầu heo, sao không sớm nghĩ tới chứ.
Đều không cần Thái tử nhiều lời, sớm có thái giám, cung nữ lấy ra các loại đệm tốt, chuẩn bị xong hai chỗ ngồi, vẫn còn rất tri kỉ đặt ở cùng một chỗ, mời từ từ thối lui ra ngoài đình. Thái tử nhìn trái nhìn phải, rất không hài lòng, rất là áy náy nói: “Đồ hơi thô ráp, sư muội chấp nhận ngồi đi.”
Tô Nhan im lặng: đệm vải đỏ thêu chỉ vàng, thật lòng không nhìn ra nơi nào thô ráp. Trong Thượng đô có rất nhiều gia đình làm quan, được loại vải này cũng không nỡ bỏ ra làm y phục để mặc. Đến tay Thái tử, dùng để làm đệm cũng cảm thấy nhìn không thuận mắt, quả nhiên phú quý trên thế gian không có ai bằng nhà đế vương.
Thái tử Điện hạ là con trời chân chính, từ nhỏ đến lớn, ngay cả sắc mặt cha hắn cũng chưa lần nào trực tiếp nghiên cứu qua, đến trên người Tô Nhan thì tự học cái kĩ năng này, hắn nhin chằm chằm khuôn mặt đang trầm lặng, trong lòng có chút thấp thỏm: “Sư muội, là cảm thấy ta có chút xa hoa lãng phí?”
Tô Nhan im lặng chốc lát, vẫn quyết định có lời nói thẳng: “Đúng vậy.”
Nếu người khác nói lời này, khẳng định Thái tử Điện hạ sẽ khinh bỉ hắn đến tận xương, từ nhỏ hắn lớn lên như vậy, cha hắn thường cảm thấy nhi tử đáng thương, so với Thái tử tiền triều còn tủi thân nhiều lắm, nhưng bây giờ lời này là trong lòng hắn nói, vị Thái tử Điện hạ lập tức cảm thụ sâu sắc, gật đầu liên tục: “Đa tạ sư muội nói thẳng cho biết, sau này ta nhất định sửa đổi.”
Con ngươi Lý An cũng trừng lớn, Điện hạ nhà hắn mới vừa nói gì? Hình như hắn không có nghe rõ.
Thái tử nghe lời như vậy, để cho Tô Nhan tò mò nghiêng đầu nhìn hắn một cái, thấy trên mặt hắn tràn đầy vẻ thành khẩn, không khỏi che miệng mà cười: “Hoàng gia tự có khí phách Hoàng gia, Điện hạ chỉ cần không tùy ý lãng phí, không tùy ý làm tổn hại là tốt rồi.”
“Ừ ừ, sư muội nói, ta cũng nhớ kỹ, uống chén trà nóng.” Thái tử xuất hành, đặc biệt là mang theo người yêu ra ngoài, nhất định phải mang đủ toàn bộ đồ dùng, nấu chén trà nóng cũng là chuyện nhỏ. Tự tay Thái tử bưng chén trà, cẩn thận đưa đến trong tay Tô Nhan, vẫn không quên nói cho nàng biết: “Đây là nước suối sáng nay nới đưa tới, dùng để ngâm trà là tốt nhất.”
Tô Nhan theo lời khẽ nhấp, là trà ngon, nước trà tốt, chẳng qua là người ngâm trà có chút kém cỏi, nàng có chút đáng tiếc.
Thái tử thấy Tô Nhan thưởng thức trà, cũng cúi đầu hớp một ngụm, sau đó chân mày liền nhíu lại.
Tô Nhan thấy, khẽ thở dài: “Nước quá nóng, để cho trà này khó tránh khỏi không ngon.” Lời nàng vừa nói xong, bên ngoài đình một thiếu nữ lập tức quỳ xuống, thân thể khẽ run dập đầu thật sâu xuống dưới, cũng không dám cầu xin tha thứ.
Lý An vừa muốn cho người đưa cung nữ này xuống, liền nghe thiếu nữ trong đình cười rất tự nhiên: “Điện hạ mang ta đến cảnh đẹp này, lại lấy nước suối pha trà tương đãi, để cho ta không biết cảm tạ Điện hạ như thế nào.”
Thái tử vội vàng cười nói: “Cũng không tính là gì.”
“Không bằng ta tới pha một bình, lấy tạ Điện hạ được không?”Tô Nhan nhẹ nhàng cười nhẹ.
Tô Nhan mừng rỡ: “Làm phiền sư muội.” Có thể uống trà tự tay Thập nương ngâm, không chỉ cao hứng đơn giản, hắn muốn uống nhiều vài chén, cũng không cần ăn cơm.
Tô Nhan chỉ vào thiếu nữ quỳ ở bên ngoài đình, cười nói: “Vị này nhất định là thị nữ chuyên trà nước, có thể giúp ta một tay hay không?”
Thái tử thông minh, suy nghĩ chuyển một cái, cũng biết vừa rồi sắc mặt mình khác thường, để cho Thập nương nhìn thấy. Vì để cho cung nữ này sau khi trở về không bị phạt, nàng mới nói như vậy, lúc này Thái tử vừa ngọt vừa chát. Nhưng, Thập nương cũng muốn tự tay ngâm trà cho hắn uống, cũng coi là vui mừng ngoài ý muốn, hôm nay tạm tha cho hầu gái này một lần. Hắn lạnh lùng nhìn cung nữ đang quỳ một cái, quát khẽ: “Còn không mau phục vụ Thập nương.”
Tô Nhan cô nương này không chỉ mở miệng đúng dịp, còn ra tay đúng lúc, một chén trà xanh, để cho người ta kéo dài dư vị. Mắt Thái tử khẽ khép, tính tế thưởng thức nửa ngày, mới thở dài nói: “Trà trước kia ta uống chỉ là nước trắng.”
“Chẳng qua hôm nay ta mượn hoa hiến phật, không dám nhận Điện hạ khen ngợi như thế.” Tô Nhan được khen cũng cười híp mắt, tâm tình rất tốt nói: “Nhưng mà, đầu năm ta cùng ông ngoại hoạc cất rượu hoa đào, đợi sang năm hoa đào nở thì sẽ đưa Điện hạ một vò, bày tỏ lòng biết ơn.”
“Lời này thật sao?”
“Thật đúng vậy.”
“Vậy ta sẽ chờ rượu của sư muội.”
Một ngày này, Tô Nhan không chỉ được Thái tử mang lên núi ngắm cảnh, còn nghe được ca kỹ A Loan của Đông cung đạn tỳ bà, quả nhiên không giống bình thường. Tô Nhan không kìm được vỗ tay cười: “Khó trách được gọi là ‘nhất tuyệt trong cung’, xác thực như tiên âm.”
Thái tử đang buồn vì không được biểu hiện trước người trong lòng, lập tức hào phóng nói: “Sư muội thích, hầu gái này đưa cho sư muội là được.”
A Loan này xinh đẹp mỹ lệ, trên người ăn mặc khác với cũng nữ bình thường, nói vậy không phải là ca kỹ tầm thường ở Đông cung, Tô Nhan không thể nhận lấy, nàng vừa muốn từ chối, liền nghe “bộp” một tiếng, ca ký xinh đẹp A Loan quỳ hai đầu gối xuống đất, con mắt sáng rưng rưng, rất thê lương khóc lóc kể lể: “Điện hạ, A Loan đã làm sai điều gì, lại bị Điện hạ đuổi ra Đông cung?”
Đôi mắt cô nương kia nhẹ nhàng đẫm lệ, lúc nhìn về phía Tô Nhan, cất giấu rất nhiều bi thương và nối oán hận trong lòng: “Nữ lang, cuộc đời này của A Loan chỉ có một chúa, cầu xin nữ lang không nên để Điện hạ đem A Loan tặng cho nữ lang, A Loan cũng sẽ không đạn tỳ bà vì nữ lang nữa.”
Đây là có chuyện quái gì... Tô Nhan hơi nhức đầu, đạn tỳ bà thật tốt cũng có, trong nhà nàng cũng có, làm như phải cùng Thái tử... Nàng cười cười nhìn Thái tử: “Lúc đó ta không thích nghe tỳ bà lắm, tạ ý tốt của Thái tử.”
Mặt Thái tử đen đến độ có thể nhỏ ra mực, tùy ý phất phất tay: “Lý An, mang A Loan đi xuống đi.” Loại nha đầu này, coi như Thập nương thích, hắn cũng nghiêm chỉnh tống tiễn.
Xảy ra một chuyện này, Tô Nhan cảm giác có chút không vui, không bao lâu liền đứng dậy cáo từ: “Quấy nhiễu Điện hạ nửa ngày, ta cũng cần phải trở về.”
Thái tử không tiện ở lâu, lại trải qua chuyện vừa rồi, hắn tự giác không còn mặt mũi giữ Tô Nhan lại, chỉ có thể áy náy mười phần nói: “Đều là ta không tốt, quấy rầy nhã hứng của sư muội.” Vào lúc này, cũng không tiện nói chuyện gì mà chúng ta cùng nhau vẽ tranh, tâm Thái tử đều đau.
“Điện hạ, A Loan mến chúa, nguyện ý không phải là chuyện gì sai lầm, mong Điện hạ ta thứ một lần.” Mặc dù A Loan cô nương kia hơi không bình thường, cũng là một cô nương tốt, chẳng qua là có chút cuồng dại, cũng không phải là sai lầm gì quá lớn.
Theo như tính tình của Thái tử, A Loan để cho hắn mất mặt lớn như vậy ở trước mặt Tô Nhan, chờ sau khi đưa Tô Nhan trở về, nhất định sẽ giết người, để cảnh cáo đám người còn lại ở Đông cung, không muốn Tô Nhan cầu xin thay nàng ta, vậy thì... vậy thì tha cho nàng ta một mạng. Thái tử hết sức không tình nguyện.
“Điện hạ, A Loan xin tội với Điện hạ.” Lý An cẩn thận đáp lời, trong ngày thường, nha đầu A Loan kia ỷ vào mình xinh đẹp, lại đạn tỳ bà rất hay, rất được Điện hạ sủng ái, thỉnh thoảng làm ra chút tính khí, Điện hạ cũng không có trách tội. Không nghĩ lại nuôi lớn lòng của nàng ta, hôm nay gặp phải chuyện lớn như vậy.
Lý An thành thành thật thật khom nửa người, cũng không dám nói nhiều, lẳng lặng chờ, chừng một khắc đồng hồ trôi qua, mới nghe âm thanh có chút trong trẻo lạnh lùng của Thái tử vang lên bên tai: “Không phải nàng ta nói không bao giờ... đạn tỳ bà nữa sao, vậy thì để nàng ta như nguyện đi.” Thấy hắn tốt không, rất nghe lời Thập nương, cũng không đánh chết tiện tỳ này, chuyện này ngày nào đó nhất định phải nói cho Thập nương một chút.
“Vâng, lão nô đã biết.” Lý An bình tĩnh đáp một tiếng, từ từ lui ra ngoài.
A Loan quỳ ở ngoài điện vừa thấy Lý An ra ngoài, hai gối quỳ, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn loang lổ nước mắt, tràn đầy mong đợi hỏi: “Lý tổng quản, Điện hạ chịu gặp ta không?”
Lý An đưa tay bóp chặt quai hàm của A Loan, cẩn thận quan sát hồi lâu, mới từ từ nở nụ cười, nhẹ nhàng nói nhỏ: “A Loan, chúng ta cũng không rõ, ngươi ngay cả góc áo của Điện hạ cũng không đụng được, ở đâu ra dũng khí dám trái lệnh của Điện hạ đây? Lại ở đâu ra vọng tưởng, cho là Điện hạ sẽ thấy ngươi?” Hắn cũng không nghĩ ra A Loan cô nương này, nhìn thật thông minh, thế nào lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy đây? Rõ ràng Điện hạ thích Thập nương tử, Thánh Nhân cũng vui vẻ tán thành. Nàng ta đến bên người Thập nương tử, luôn có ngày trở lại Đông cung, không chuẩn vọng tưởng trong lòng sẽ trở thành sự thật. Bây giờ thì sao, tuy nói bảo vệ được mạng nhỏ, có khi còn không bằng chết đâu.
“Lý... Lý tổng quản...” Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Loan trắng bệch, nói chuyện cũng có chút run run, nước mắt lại không cầm được chảy xuống.
“Chậc chậc chậc, ngươi nên cảm ơn Thập nương tử, không phải là nàng cẩu xin tha thứ, bây giờ cái mạng nhỏ này của ngươi cũng không còn.” Lý An tự tay gạt lệ trên mặt A Loan đi, lại lấy khăn tay cẩn thận lau tay mình, đem khăn ném lên trên mặt A Loan, giọng nói cũng lạnh lẽo đi: “Điện hạ khai ân, như ý nguyện của ngươi, sau này A Loan cô nương không cần đạn tỳ bà nữa rồi.” Nói xong, không đợi A Loan trở lại bình thường, liền phất phất tay. Hai thái giám to khỏe tới đây, trước chận miệng A Loan, sau đó thì kéo người xuống.
A Loan vừa mới trở lại bình thường, nàng dùng sức giãy giụa, nhưng sao có thể so với hai thái giám to khỏe, nhìn cung điện xa dần, trong mắt nàng ta tràn đầy tuyệt vọng và hối hận.
Lý An lẳng lặng đứng chờ tại chỗ, trong chốc lát, chỉ thấy thái giám lúc trước trở lại phục mệnh: “Mười ngón tay cũng đã gãy.”
“Lại đánh 30 hèo, sau đó đưa nàng ta đi giặt hồ.”
“Dạ.” Thái giám này lĩnh mệnh rời đi.
Lúc này Lý An mới trở về trong điện: “Điện hạ, đã xử lý tốt.”
Thái tử như đang ngủ say, thật lâu sau, mới nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, Lý An lặng lẽ thở dài một cái, cẩn thận thối lui đến góc đứng ngay ngắn.
Vốn tâm tình Tô Nhan rất tốt, coi như xảy ra chuyện của A Loan, cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng. Trở lại chỗ ở của Tĩnh Quốc công phủ, trưởng bối và nhóm các huynh tỷ trong nhà cũng chưa trở lại, nàng liền trực tiếp trở về nhà của mình.
Báo mẹ và hai con hổ bị giam trong nhà đối với việc nàng trở về bày tỏ nhiệt tình rất lớn, Tô Nhan ôm ba con chơi đùa âu yếm nửa ngày, mới đổi y phục, ngồi vào bên bàn sách, tiếp tục phác thảo.
Báo mẹ lẳng lặng nằm ở dưới chân nàng, híp mắt dưỡng thần, hai con hổ con cũng nhảy lên đầu gối của nàng, vo thành quả cầu ngủ, trong lúc nhất thời trong nhà yên tĩnh trở lại.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài nhà truyền đến tiếng động ồn ào, báo mẹ nhổm nửa người dậy, lỗ tai giật giật, phóng ánh mắt sắc bén nhìn về phía cửa.
“Thập nương, Hồ Dương công chúa, Vũ Dương công chúa, Đoàn gia, Đỗ gia nương tử tới chơi.” Thanh Vân canh giữ ở ngoài cửa thấy Lưu thị và tỷ muội Tô Dung phụng bồi người tiến vào, vội vàng đi vào báo.
Tô Nhan bình tĩnh đem nét bút cuối cùng vẽ xong, lại quan sát nửa ngày, xác định không có vấn đề gì, mới đưa bút thả lại trên giá, đứng dậy thay quần áo.
“Tô Thập nương ngươi thật liêu căng, dám để cho Điện hạ chờ ngươi nửa ngày như vậy.” Đoạn Yên vừa thấy Tô Nhan liền mở miệng nói châm chọc, nàng ta coi như kết thú với Tô Nhan, mấy ngày nay nhìn thấy Tô Nhan cũng không có lời gì hay. Hồ Dương công chúa nhìn nàng ta một cái, Đoạn Yên liền không lên tiếng nữa.
Lưu thị cũng cảm thấy Tô Nhan làm không đúng lắm, nhẹ giọng oán hận nói: “Thập nương, sao ngươi giờ mới ra, Điện hạ chờ ngươi đã lâu.”
Tô Nhan cười cười: “Thần nữ thay quần áo có chút lâu, làm phiền Điện hạ đợi lâu.”
Vũ Dương công chúa cười rất ôn hòa: “Không ngại, là tỷ muội chúng ta đến làm phiền, Thập nương mau ngồi.”
“Hôm nay săn sao Thập nương không đi?” Hồ Dương công chúa cười yếu ớt hỏi.
Đỗ Tứ nương che miệng cười nói: “Thập nương lần đầu đi thu thú, khó trách không thích ứng lắm.”
“Đỗ gia tỷ tỷ nói rất đúng, quả thật ta lần đầu tiên tham gia thu thú.” Tô Nhan hết sức bình tĩnh đáp. Dù sao bất kể là lần đầu tiên tham gia, hay là lần thú hai tham gia. Thắng mọi người Diệu Nhật bảo đao là sự thật, ai cũng không hủy bỏ được.
Ước chừng Đỗ tứ nương cũng nhớ tới, nụ cười trên mặt có chút cương, lúc này Hồ Dương công chúa mới nhàn nhạt mở miệng: “Thập nương tử, Bổn cung có chuyện muốn nhờ, không biết Thập nương tử chịu giúp một tay.”
Tô Nhan ngẩng đầu chống lại ánh mắt của Hồ Dương công chúa, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Sợ muốn làm cho công chúa thất vọng.”
Hồ Dương công chúa nhướng mày: “Thập nương biết Bốn cung nói chuyện gì?”
Tô Nhan nói: “Nếu không phải công chúa vì hổ con và Huyền Vũ mà đến, lời của thần nữ vừa nói, thì coi như chưa nói.”
“Thập nương quả nhiên thông minh.” Hồ Dương công chúa cười: “Hổ con có hai con, Bổn cung đều muốn, chỉ cầu một con là được, Thập nương chịu bỏ những thứ yêu thích.”
Lưu thị vội vàng mở miệng: “A, nếu Điện hạ thích, ngươi đưa cho Điện hạ đi.” Nói thật, nàng đối với cô cháu gái đem về những gì đó, thật sự rất bất mãn, bây giờ công chúa thích, ước gì đưa hết cho công chúa đâu.
Tô Nhan quả quyết lắc đầu một cái: “Điện hạ, hết sức xin lỗi.” Ngày đó Hoàng đế muốn bọn ta còn chưa cho, sao lại lấy đưa cho Hồ Dương công chúa mà mình có có nhiều cảm tình.
Hồ Dương công chúa thu liễm nụ cười: “Thập nương không suy nghĩ thêm một chút?”
“Xin lỗi.”
Hồ Dương công chúa cũng không có nhiều lời nữa, đứng dậy mang người đi. Vũ Dương công chúa nhìn Tô Nhan muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài một tiếng, đuổi theo Hồ Dương công chúa. Mấy vị tiểu nương tử Đỗ gia vừa thấy, cũng không tiện ở lại, rối rít đứng dậy cáo từ.
“Thập nương, ngươi...” Lưu thị chỉ vào Tô Nhan lắc đầu một cái, vội vàng đi đưa hai vị công chúa.
Đoạn Yên vỗ bàn, khẽ kêu nói: “Tô Thập nương, ngươi nói, hai con hổ này bao nhiêu tiền, ta mua.
Tô Nhan nhìn cũng chưa từng nhìn nàng ta một cái, nhàn nhạt ném xuống một câu: “Ta không thiếu tiền.” Cũng mang người đi, đem Đoạn Yên giận đến bốc khói, hận không thể xông tới bắt Tô Nhan đánh nàng hai tát tay cho hả giận.
Tô Dung vội vàng hòa giải: “A Yên chớ giận, Thập muội nhà ta chính là có tính cách trẻ con như vậy...”
Đoạn Yên hừ lạnh một tiếng: “Cần ngươi tới làm người tốt.” Nói xong, phẩy tay áo bỏ đi.
Tô Dung bị Đoạn Yên hạ mặt mũi, để cho Tô Vân Lan cười thầm không dứt, nàng ta nũng nụi an ủi: “Đoàn gia Tam nương rất vô lễ, Thất muội chớ có chấp nhặt với nàng.”
Sặc mặt Tô Dung không thay đổi: “Tứ tỷ yên tâm, A Yên tính tình thẳng thắn, chúng ta thường chơi chung một chỗ, tất nhiên cũng hiểu, ta sẽ không giận nàng.”
Nụ cười Tô Vân Lan cứng đờ, tức giận “hừ” một tiếng, không nói nữa.
Lưu thị đưa công chúa và mấy tiểu nương tử trở lại, lại muốn nói với cháu gái một chút, không nghĩ Tô Nhan đã đi rồi, mới mệt mỏi nói với nữ nhi: “A Duyệt, ngươi đi khuyên nhủ A Thù, chớ có đối nghịch với công chúa, lại nói, công chúa cũng không phải, chỉ muốn chia một con hổ mà thôi, nàng lớn như vậy, cũng nên hiểu chuyện rồi.”
Lúc đó Tô Dung cũng không có cảm tình gì đối với Hồ Dương công chúa, nàng còn nhớ rõ kiếp trước chuyện vị công chúa này thả chó dữ đả thương người. Nuôi chó cũng để cho cắn chết người, nay nàng ta muốn một con hổ, còn để cho người ta sống sao? “A mẹ, mấy ngày trước đây Thánh Nhân cũng không được, như thế nào tặng cho công chúa.”
Lưu thị thở dài: “Cái A Thù này...” nàng không nói thêm gì nữa, trong lòng lại có thêm vài phần bất mãn, chẳng qua là khó mà nói trước mặt nữ nhi và thứ nữ, trong lòng cũng định nói với trượng phu một chút, để cho hắn đi khuyên nhủ Tứ đệ, đem Hắc ưng và hổ con, báo mẹ hiến cho Thánh nhân.
Lưu thị ở đây còn chưa nghĩ nên nói sao với trượng phu, Tân An công chúa mang người xông vào, nàng ta ngồi trên lưng ngựa, nhìn Lưu thị và tỷ muội Tô Dung hành lễ, trên cao nhìn xuống hỏi: “Tô Thập nương đâu?”
Lưu thị đối với Tân An công chúa, nụ cười có chút nhạt, nghiêng người đưa tay, lễ độ nói: “Xin mời Điện hạ vào bên trong ngồi, đợi thần phụ sai người đi kêu Thập nương.”
Tân An công chúa không nhịn được dùng roi chỉ Tô Dung: “Không cần, để cho nàng mang Bổn cung đi.”
Lưu thị thật không có biện pháp với Tân An công chúa, “Thần phụ mang Điện hạ đi.” Nàng sợ vị công chúa này nổi lên tính tình, đả thương nữ nhi.
Tân An công chúa mất hứng nói: “Không cần ngươi đưa, để cho nàng đi.”
Lưu thị bất đắc dĩ chỉ có thể từ từ lui ra, nàng lặng lẽ đánh ánh mắt cho nữ nhi, để cho nàng nhẫn nhịn chút, chớ có chọc giận nàng ta.
Tô Dung âm thầm gật đầu, bày tỏ mình hiểu. Nàng mỉm cười nói: “Mời Điện hạ theo thần nữ.
Tân An công chúa lật người xuống ngựa,xách roi ngựa mang theo cung nữ, thị vệ cao lớn đi về phía mặt sau.
Lưu thị vội vàng một câu ngăn cản: “Điện hạ, hậu trạch là chỗ ở của nữ quyến, thị vệ của ngài...”
Tân An công chúa có hống hách nữa, ở Tĩnh Quốc công phủ cũng cần thu liễm mấy phần, nàng ta phất phất tay, thị vệ từ từ lui xuống: “Như vậy được chưa?”
“Đa tạ Điện hạ thông cảm.” Lưu thị khom người.
Tân An công chúa vừa muốn gọi Tô Dung dẫn đường nhanh lên một chút, không nghĩ lúc này Lục thị trở về, cùng nhau trở về cón có Tĩnh Quốc công phu nhân Vương thị, bà tức hai người phát hiện trước cửa nhà đứng không ít thị vệ trong cung, cũng có chút kinh ngạc, đợi đi vào nhà, phát hiện là Tân An công chúa mang đến, thậm chí tại trước đại sảnh còn đứng một nhóm thị vệ, lập tức liền mất hứng.
Sau khi Lục thị làm lễ, nhàn nhạt cười hỏi: “Xin hỏi đh phụng ý chỉ nương nương, tới Tĩnh Quốc công phủ hỏi tội?”
Tân An công chúa không sợ Lưu thị, thậm chí cũng không có sợ Vương thị, đối mặt với Lục thị lại không tự chủ được lại hoảng sợ, vẻ mặt cũng không tự tại nữa: “Phu nhân chê cười rồi.”
Lục thị lạnh mặt: “Nếu không phải hỏi tội, làm sao Điện hạ lại mang theo thị vệ xông vào phủ?”
Lục thị vừa bày ra thái độ, Tân An công chúa liền tệ dại chân, lẩm bẩm nửa ngày, cũng không nói ra được, chỉ có thể bồi lễ: “Phu nhân, hôm nay là Tân An thất lễ.” Không phải nàng ta không muốn lấy ra tư thái công chúa quát Lục thị một trận, nhưng nàng ta không dám, hôm nay nàng ta dám mắng Lục thị, ngày mai cha nàng ta có thể đưa nàng ta đến trong miếu ở cho đến khi xuất giá.
Sau khi bồi lễ, Tân An cũng không còn mặt mũi ở lại nữa, mang người ảo não bỏ đi.
Lưu thị thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tới hành lễ cho bà bà, lại tự mình phục vụ Vương thị thay quần áo, sau khi rửa mặt an giấc, mới cùng Lục thị lui ra ngoài.
“Đệ muội.” Lưu thị suy nghĩ lại, vẫn có ý định nói chuyện thật tốt với Lục thị, nàng mời Lục thị vào phòng nhỏ ngồi, đợi thị nữ dâng trà lên.
Lục thị dịu dàng cười một tiếng: “Đại tẩu có lời nói thẳng là được.”
“Vậy ta nói.” Lưu thị cười nói: “Hôm nay Hồ Dương công chúa tới gặp A Thù, muốn một con hổ, thái độ thành khẩn, nhưng cháu gái lại không chịu bỏ những thứ yêu thích, ta nghĩ, đây không phải chuyện lớn gì, nếu công chúa thích, lại hiếm có mở miệng với chúng ta một lần, lại gạt bỏ đi, có phải hay không có chút...”
Lục thị nghe đến đó thì vui vẻ, chẳng hề để ý cười nói: “Không cho là không cho, đây có là gì.” Nàng còn tưởng có chuyện lớn gì, để cho đại tẩu làm khó như vậy.
Lưu thị: “...” có loại cảm giác hoàn toàn không nói được gì. Được, cô em dâu này của nàng cưng chiều con, nàng còn không biết sao, vẫn là chờ trượng phu trở lại, thương lượng với trượng phu một chút đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT