Sau một hồi binh hoảng mã loạn, Thái tử đẩy ra thị về và thiếp thân thái giám ngăn trở mình, sóng vai ngồi cùng với Tô Nhan. Con báo gấm lười biếng nằm cách đó không xa, ánh mắt híp lại thích ý, cái đuôi rảnh rỗi vẫy qua vẫy lại, nhìn qua tâm tình không tệ.

“Đây là gì?” Thái tử cầm cành cây chỉ vào hai quả cầu lông đang lim dim tựa sát vào Tô Nhan, hoàn toàn không biết mình nên dùng biểu tình gì tới đối mặt với người yêu.

Con hổ con mở một mắt liếc Thái tử cao quý ưu nhã một cái, không có phát hiện nguy hiểm gì, lại nhắm mắt lại, đem thân thể hướng trên người Tô Nhan gần một chút, ngủ tiếp.

“Chắc là hai con hổ con.” Tô Nhan yêu thương đưa tay sờ sờ hai con hổ con, “Nghe Trương thị vệ nói, Hổ mẹ cũng đã chết, là con Báo gấm mẹ kia nuôi dưỡng. Sau đó...” Nói tới chỗ này, nàng có chút đắc ý, “Bọn họ chắc muốn tìm cái núi dựa, đến đây liền chọn ta.”

Đám người đi theo Thái tử ra ngoài săn thú, có hai người từng phục vụ ở trong vườn thú, bọn họ cẩn thận quan sát qua Báo mẹ, mới đến đáp lời: “Con báo mẹ này đã được người nuôi từ nhỏ, không biết chạy trốn vào rừng từ bao giờ. Nó mới vừa trưởng thành không lâu, cũng mới vừa sinh con xong, chắc bào con không còn sống, mới có thể thu dưỡng hổ con. Con báo mẹ này rất thông minh, đoán chừng là biết đến mùa đông, dựa vào chính nó nuôi con sẽ không sống được, mới đi theo Tô nương tử.”

Sau khi nói xong, hai người từ từ lui ra, ngồi ở phía ngoài cùng, lặng lẽ ngắm Tô Nhan, thật sự quá mức ngạc nhiên. Không có nghe nói Hổ hoang dã sẽ chủ động cầu người bao nuôi, khả năng cũng không nhiều. Nhưng, loại chuyện không thể nào có này, hết lần này tới lần khác phát sinh ở trước mắt, làm cho người ta không tin cũng không được.

Thái tử nhìn Báo mẹ một chút, lại nhìn Hổ con một chút, nhức đầu không thôi: “Hổ con còn nhỏ, ngươi nuôi chơi không thành vấn đề, nhưng Báo mẹ đã trưởng thành rồi, sư thúc sẽ để cho ngươi nuôi sao?” Đừng nói là Thập nương, hắn mang con Báo trưởng thành còn sống trở về, nói phải nuôi, cha hắn cũng nhất định không đồng ý, huống chi là cha của Thập nương.

Tô Nhan cũng không xác định: “Bằng lòng đi.”

Cha nàng có đôi khi rất sáng suốt, nói không chừng có thể đồng ý, chỉ có mẹ nàng nhất định là sẽ không đồng ý.

“Hổ con ngươi mang về nuôi, con Báo mẹ này ta nuôi hộ ngươi. Lúc nào ngươi muốn nó, thì tới Đông cung xem nó.” Thái tử nói xong câu đó, nhất thời cảm thấy chủ ý này của mình rất tốt. Hắn lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, nhìn Tô Nhan: “Có được không?”

Tô Nhan có chút không bỏ được con mèo lớn kia, nàng rối rắm trong chốc lát, mới nói: “Trước tiên ta hỏi A mẹ của ta, không chừng bà sẽ đồng ý. Lại nói, con mèo lớn này sẽ ngoan ngoãn đi theo ngươi sao?”

Thái tử cố ý trêu chọc nàng: “Nếu không ngươi thương lượng với nó một chút, chắc nó sẽ nghe lời ngươi.”

Tô Nhan trợn to hai mắt, nghiêm túc hỏi: “Thật sao?”

Dáng vẻ kia của nàng rất lấy lòng Thái tử, để cho hắn hết sức kìm chế xúc động không đi sờ sờ khuôn mặt của nàng, cũng nghiêm túc trả lời: “Ừ.” Dù sao mấy con hổ vừa sinh kia cũng để cho tiểu cô nương gãi gãi sờ sờ, không chắc sẽ thật sự nghe lời nàng.

Tô Nhan suy nghĩ một chút, thật sự đứng dậy đi về phía con Báo mẹ, hai con hổ con đang tựa sát vào nàng ngủ, cũng mơ mơ màng màng bước chân ngắn đi theo sau lưng nàng. Thái tử đặc biệt không yên lòng, đứng dậy muốn kéo nàng lại, Tô Nhan khẽ lắc đầu một cái, ý bảo hắn cách xa nàng chút. Vừa rồi thị vệ của nàng vị sợ Báo gấm mẹ đả thương nàng, đến gần nàng, thiếu chút nữa bị móng vuốt con hổ nhỏ kia cào lên mặt.

Lúc này Thái tử Điện hạ vô cùng kiên quyết, nhất định phải đi theo bên cạnh nàng. Cận vệ Thái tử vừa thấy, cũng đều vây quanh lại đây. Báo mẹ lập tức cảnh giác, hạ thấp người, ánh mắt cũng sắc bén nhìn chằm chằm mọi người.

Tô Nhan vội vàng nhào qua ôm lấy nó, không ngừng an ủi: “Ngoan nào, không có chuyện gì, bọn họ sẽ không làm người bị tổn thương.” Còn ngẩng đầu trợn mắt trách cứ Thái tử một cái, đã nói tất cả chờ nàng tới rồi.

Thái tử cười lấy lòng Tô Nhan, mặt đen như mực lại quay đầu nhìn thị vệ của mình: “Cũng cách Cô xa ra một chút.”

“Điện... Điện hạ... để lão nô bảo vệ Tô nương tử đi.” Lý An cũng muốn khóc, chỉ sợ con Báo làm Thái tử bị thương. Y hận muốn trở về một canh giờ trước, bóp chết cái mồm lắm chuyện của mình. Tự dưng nói loạn làm cái gì, lúc này tốt rồi, vạn nhất Điện hạ bị tổn thương, y chết một trăm lần cũng không đủ đền tội.

Thái tử cũng không để ý đến y, chỉ hừ lạnh một tiếng: “Cút.” Liền kiên quyết ngồi xổm xuống bên người Tô Nhan. Vì chứng tỏ mình không sợ báo mẹ, còn lớn gan đưa tay, vuốt vuốt lông.

Cũng may Báo mẹ quả thật muốn cần núi dựa, cũng không có bài xích Thái tử đến gần, chỉ là ánh mắt vừa rồi chỉ hở nửa thì giờ đều mở cả ra, lỗ tai xù lông thỉnh thoảng vẩy qua vẩy lại, bắp thịt trên người cũng đều căng ra, vốn là tư thế nửa nằm, giờ nằm úp sấp xuống.

Ngón tay Tô Nhan trằng nõn mềm mại đặt trên đầu báo mẹ nhẹ nhàng sờ sờ, trong lòng lại vì bộ lông mượt mà cảm thán: “Ngươi muốn về nhà cùng ta, thì phải nghe lời nhé?”

Báo mẹ bị nàng sờ ánh mắt nheo lại, cái đầu nằm dài ở giữa hai chân trước, trong cổ họng phát ra những tiếng “khò khè khò khè” như tiếng mèo kêu, thỉnh thoảng làm nũng với nàng, có vẻ đặc biệt hiền lành.

“Như vậy là nó đồng ý rồi hả?” Tô Nhan nghiêng đầu nhìn về phía Thái tử đang ngồi xổm bên cạnh mình.

“Chắc thế.” Lần này Thái tử Điện hạ trả lời đặc biệt không có tự tin.

“Thật thông minh.” Tô Nhan cao hứng khen báo mẹ, đối với việc mình đem nó về nhà nuôi, lại tin tưởng nhiều hơn một chút. “Nó thông minh lại ngoan như vậy, A mẹ nhất định sẽ đồng ý.” Lúc nói chuyện, nàng còn dùng sức gật đầu một cái.

Lý An nhìn Tô Nhan một cái, bĩu môi theo bản năng, cô nương, ngài còn quá ngây thơ, ta nghĩ mẹ ngài chết cũng không đồng ý.

Lý Bình lặng lẽ chọc Lý An, hạ thấp giọng: “Tốt nhất chúng ta cầu nguyện Tô phu nhân đồng ý Thập nương nuôi con báo mẹ này, nếu không sẽ cùng chúng ta trở về Đông cung. Lấy ý định của Thái tử đối với Thập nương, con báo mẹ này chúng ta sẽ phải cung phụng như tổ tông.”

Lý An:.... Y quên mất chuyện này.

Thái tử lại nhịn xuống bàn tay đang rục rịch, vì phòng ngừa mình không khống chế được ý muốn sờ sờ tiểu cô nương, còn cố ý đem móng vuốt sói ra sau lưng, ho nhẹ một tiếng: “Sư muội, thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi.” Hắn dấn đầu đứng lên, hơi khom lưng, vươn tay, thể hiện một nụ cười như gió xuân: “Ta kéo ngươi.” Lúc đó ánh mắt lóe ra ánh sáng, trong lòng hưng phấn không ngừng nín thở, sẽ được cầm tay sư muội rồi.

Bản năng Tô Nhan cảm giác có chút không đúng, nàng vừa định cười cự tuyệt, liền cảm thấy thân thể mình được báo mẹ đẩy lên.

Thái tử: “.....” Rất thất vọng, rất đau tim.

Tô Nhan: Ngoan quá, thật thông minh.

“Chúng ta đi thôi.” Thái tử kịp thời thu hồi vẻ mặt có hơi chút đưa đám, nhẹ nhàng trấn an tiểu cô nương: “Sư muội đừng sợ, ta sẽ giúp ngươi thuyết phục sư thúc. Vạn nhất sư thúc, sư mẫu không đồng ý, liền đem nó nuôi ở Đông cung, ta sẽ thay ngươi chăm sóc nó thật tốt.”

Lý An suy nghĩ muốn xông ra nói một câu: Thánh Nhân cũng sẽ không chuẩn Điện hạ ngài nuôi báo mẹ ở Đông cung. Nhưng y không dám, chỉ có thể đỏ mắt giống như cô vợ nhỏ chịu ủy khuất theo ở phía sau, thẳng tắp nhìn chằm chằm Thái tử, hi vọng hắn có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, không cần làm chuyện nguy hiểm như vậy.

Tô Nhan khó xử cắn môi đỏ mọng, lập tức làm Thái tử đau lòng gần chết, khổ nỗi không thể biểu hiện quá rõ ràng, chỉ có thể hơi cúi người xuống, chống lại đôi mắt đen nháy của Tô Nhan, nhẹ nhàng hỏi: “Thế nào?”

“Ta đang đơi Tiểu Bạch.” Tô Nhan có chút khổ sở cúi thấp đầu xuống, nàng cảm giác rất có lỗi với Thái tử, người ta đưa con vật cưng cho nàng, nàng lại không thật sự yêu mến, mới đem theo tới bãi săn một lần, đã vứt bỏ Tiểu Bạch rồi.

Thái tử lúc này mới nhớ tới con Bạch Ưng cũng đi theo Tô Nhan, hắn quay đầu nhìn về phía Lý An, đặc biệt phân phó một câu đơn giản: “Để cho người đi tìm.” Con chim kia có chết hay không thì liên quan gì đến hắn, nhưng để cho Thập nương đau khổ là không được.

Lý An:...... Y cảm giác hôm nay số lần mình im lặng hơi nhiều, vườn thượng uyển bao lớn, phần lớn cũng đều là rừng sâu núi thẳm, muốn tìm một con chim Ưng... A a a, Điện hạ ngài làm khó chết lão nô rồi.

Nhưng khó hơn nữa cũng là Điện hạ giao phó xuống, chẳng những hắn phải làm, còn phải hoàn thành, Lý An nén lệ đồng ý.

Tô Nhan vô cùng ngượng ngùng: “Điện hạ có chuyện hãy đi trước, ta ở chỗ này chờ nó là được rồi.” Nàng cảm thấy Tiểu Bạch nhất định sẽ tìm được nàng, giống như ban đầu nó đậu xuống bên ngoài cửa sổ của mình vậy.

Thái tử làm sao có thể để cho Tô Nhan ở chỗ này một mình chờ con chim chết kia, liền lập tức bày tỏ: “Ta không sao.” Nói xong, lại ngồi xuống, còn phân phó người đi tìm có nguôn nước hay không: “Bọn họ bắt chút cá, thừa dịp còn tươi nướng là tốt nhất.”

Tô Nhan cũng có chút hăng hái: “Là bắt được ở chỗ đầm nước kia sao?” Cảm giác phương hướng vô cùng tốt, quay người chỉ hướng đầm nước mình vừa ngốc qua.

“Chắc không phải.” Thái tử lắc đầu một cái, “Ngươi từ bên kia qua sao, đi vào sâu chút, khóc trách lại gặp phải con báo gấm này. Cá bạc là đặc sản ở đây, có thể thấy ở khắp nơi, không riêng gì đầm nước ngươi đi qua mới có.”

“Oh.”

“Đúng rồi, nghe nói Dương An đề nghị so tài, ngươi đã bắt đủ con mồi chưa?” Lúc này Thái tử mới có tâm tư đi xem ngựa của bọn thị vệ, thấy mọi người có treo con mồi hoặc nhiều hoặc ít, không khỏi cười nói: “Không nghĩ tới sư muội nhìn mảnh mai, thân thủ cũng không tồi.”

Tô Nhan khó được ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Đều là công lao của Tiểu Bạch và thị vệ, ta không biết bắn tên.” Quả thật, nàng cũng không bắn qua mấy lần, còn sau khi trở lại Thượng Đô, bị ca ca và ông ngoại bắt đi học.

“Con mồi Tiểu Bạch và thị vệ bắt tới cũng là của ngươi nha.” Thái tử vội vàng an ủi nàng, còn nêu ví dụ nói rõ: “Ngươi cho rằng Dương An các nàng hằng năm đi săn, lúc tranh tài đều là tự mình săn con mồi sao? Theo năng lực của các nàng, có thể gặp bừa được hai con đã không tệ, phần lớn đều là bọn thị vệ săn được.”

Còn co kiểu so tài như vậy sao? Tô Nhan có chút giật mình, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn.

Thái tử dùng sức gật đầu một cái: “Năm ngoài Tân An vì tranh đứng nhất, chẳng những để cho thị vệ đi săn, còn làm cho quý nữ vài nhà đem con mồi săn được cho nàng ta.” Nói đến cái này, ánh mắt hắn sáng lên: “Sư muội, con mồi của ta cũng cho ngươi hết, tránh nhất không khó lắm.” Thái tử mang rất nhiều người biết săn, lúc trước hắn lại có lòng tranh nhất, vì vậy thu hoạch rất phong phú. Bây giờ, hắn cảm thấy thay vì mình tranh nhất, không bằng để cho sư muội tranh nhất, để Thập muội dùng Diệu Nhật bảo đao trấn nhà, người khác cũng không xứng được.

Tô Nhan lắc đầu một cái, xoay người lại nhìn một con mèo lớn nhắm mắt theo đuôi mình, còn có hai con lông tròn, cười híp mắt nói: “Có bọn nó, ta muốn thắng không dễ dàng, ít nhất sẽ không thua quá thảm.”

Thái tử sờ cằm như có điều suy nghĩ: “Ta cho ngươi thêm một phần, chúng ta nhất định sẽ tranh nhất.”

Bọn thị vệ:.............

Lý Bình, Lý An:............. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play