Bên bờ sông Hưng Khánh, đám đông như tuôn ra, Tô Nhan đỡ tay nha hoàn, từ từ đi lên thuyền hoa. Dõi mắt nhìn về nơi xa, màu xanh biếc dập dờn, thuyền nhỏ nhiều sắc thái bố trí trong đó.
Tâm tình Tô Dung rất vui chỉ vào một con thuyền nhỏ trên sông rất gần thuyền hoa cười nói: “Thập muội, đó chính là trong phủ chúng ta, năm ngoái đua thuyền thì phủ chúng ta được thứ ba đó. Năm nay có Tứ ca và Ngũ ca ở, tranh tên đầu cũng có thể.”
Tô Nhan trừng mắt nhìn, suy nghĩ một chút dáng người ca ca giống như gậy trúc, nhìn lại một chút nam nhi cường tráng trên thuyền đi ngang qua sông, có chút không đành lòng nói cho Thất tỷ của nàng biết, kết quả có hai ca ca của nàng, không chừng thứ ba cũng không kiếm nổi. Tuy nghĩ về ca ca của mình như vậy có chút không hiền hậu, nhưng sự thật là như thế.
“Thất tỷ, đó là...” Tô Nhan chỉ vào một chiếc thuyền trang trí rất phú quý bên trái, trèo thuyền đều là thiếu nữ mặc nam trang, đủ các phong thái. Trên thuyền sợ vàng nổi trội một phương, nằm nghiêng trên đó là thanh niên chừng hai mươi tuổi, sinh được tuán tú, chỉ là tác phong của hắn, thật sự làm cho Tô Nhan không thích.
Thanh niên kia mặc một thân áo tay hẹp cổ tròn đỏ, nửa ngồi nửa nằm ở trong ngực thiếu phụ tuổi thanh xuân, bên cạnh còn quỳ một cô gái xinh đẹp mặc áo lụa mỏng, ngón tay nàng ta nhỏ nhắn như cây hành, cầm chén vàng uy nam tử uống rượu.
Tô Dung khó được lộ ra biểu tình chán ghét, lôi kéo Tô Nhan: “Thập muội, chúng ta đi vào thôi.”
Nhưng nam tử trên giường đã thấy hai tỷ muội, lật người ngồi dậy, nở nụ cười rực rỡ, đặc biệt ân cần chào hỏi: “Thất nương tử tốt. A, cái tiểu nương tử này là ai?” Một đôi con mắt hẹp dài hầu như dính vào trên người Tô Nhan, chọc cho nàng biến sắc, mắt lạnh liếc xéo.
Mắt nam tử kia lộ vẻ si mê: “Mỹ nhân tức giận, có phong cách... điệu bộ, hắc hắc.”
Tô Nhan tức giận, chỉ hận mình hôm nay ra cửa thế nào không có mang cung tên ra ngoài, coi như tài bắn cung của nga không quá giỏi, khoảng cách gần như vậy, cho dù bắn không trúng, hù dọa hắn một cái cũng tốt. Bây giờ chỉ có thể hận nói: “Cút.” Lại phân phó nha hoàn bên cạnh: “Hàm Phương gọi thị vệ đuổi người đi.” Hôm nay nàng nhớ kĩ, đợi biết tên háo sắc là ai, lại dọn dẹp hắn.
Tô Dung lôi kéo Tô Nhan, trên mặt đã đổi nụ cười nhạt nhẽo, thậm chí hơi phúc thân hành lễ: “Bình vương Thế tử tốt, đây là nữ nhi của Tứ thúc nhà ta.”
Tô Nhan vừa nghe xưng hô này liền hiểu, người trước mắt là con trai duy nhất của Bình vương thân đệ đệ cùng mẹ với Hoàng đế, khó trách liều lĩnh như thế, cho dù Bình vương ở đây, cũng không thể cợt nhả vô lễ như thế. Tô Nhan mặt lạnh, phất tay áo trở vào thuyền hoa.
“Tứ thúc ngươi?” Bình vương Thế tử hình như nghĩ đến điều gì, mặt lập tức vo thành một nắm: “Tô Chu Thành? Con rể Lục thái phó?”
“Đúng.”
“Ai nha, Thất nương tử có thể phải năm nỉ muội muội của ngươi một chút, bên ta mới đắc tội nhiều, đắc tội nhiều, để cho nàng ngàn vạn lần chớ trách tội.” Bình vương Thế tử vội vàng nói xong, liền rống cô gái chèo thuyền: “Mau chèo, mau chèo.”
Thuyền hoa tráng lệ ở ánh mắt kinh ngạc của Tô Dung, như lửa đốt, xịt khí thế cấp tốc rời đi: “Thập muội, đi ra đi, Thế tử đi.”
Tô Nhan đang bực bội, nghe Tô Dung gọi nàng, dịu dàng nói: “Thất tỷ tự mình chơi đi.” Hiện tại nàng không muốn đi ra ngoài.
Tô Dung nghe vậy cũng vào khoang thuyền, nhìn cái miệng hồng hồng của Tô Nhan đang bĩu môi, mắt phương đảo lại đang lúc tràn đầy tức giận, không khỏi ‘phốc’ một tiếng bật cười, chọc cho nàng hờn dỗi nhìn, “Thập muội, mọi người đều biết Bình vương Thế tử chính là người ngu ngốc, tức giận với hắn không đáng.”
“Hắn như vậy, sẽ không trông nom quan tâm sao?”
“Bình vương lấy vô số thê thiếp, sinh hạ chừng hai mươi nữa nhi, chỉ có một đứa con trai như vậy, nhìn xem như tròng mắt. Trong ngày thường hắn bất kể mọi việc, chỉ nghiêm túc việc của nhi tử, vì vậy Thánh nhân hàm hồ liền hàm hồ rồi. Cũng may mặc dù Bình vương Thế tử đần độn, cũng có thể chia ra nặng nhẹ, như chúng ta như vậy, hắn cũng không dám trêu trọc.”
Nói cách khác, những nương tử khác không có núi dựa, thì có thể tùy ý thôi? Cặp mắt phượng quyến rũ của Tô Nhan trừng thật to, trong đó tràn đầy không ủng hộ.
Tô Dung vỗ vỗ nàng, bất đắc dĩ thở dài nói: “Đó là cháu ruột Thánh nhân, nữ nhi khuê phòng chúng ta, thì có biện pháp gì đây? Có thể để cho hắn không trêu trọc đến chúng ta đã là vạn hạnh rồi.”
Tô Nhan mấp máy môi đỏ mọng, chỉ cảm thấy trái tim như bị một tảng đá đè nặng. cảm giác này, nàng thật lâu không có. Lần trước, ở Giang Nam đại hạn thì giả nam đồng đi theo phụ thân ra cửa thị sát thì thấy dân chúng bán nữ nhi, vô số nữ hài tử gầy yếu, không tiếng động rơi lệ, nhưng lại không thể không đi theo người môi giới, đi về nơi không biết số phận thế nào.
Lúc ấy nàng còn nhỏ, khóc hỏi phụ thân, “Tại sao muốn bán nữ nhi đi? Chẳng lẽ nữ nhi thì không phải là ruột thịt sao?” Còn nhớ rõ phụ thân đã vuốt đầu của nàng thở dài thật sâu, nhưng không cách nào cho nàng một đáp án.
Ngoài cửa sổ, trên sông Hưng Khánh, bao nhiêu thuyền hoa tinh sảo, trên thuyền có bao nhiêu nữ ca nhi, có bao nhiêu là bị cha mẹ bán đi đây? Nữ nhi gia vừa nãy ở trên thuyền, có bao nhiêu là bị Bình vương Thws tử cưỡng bách vào phủ đây?
“Thất tỷ, ta muốn về phủ rồi.” Tô Nhan không có tinh thần nói với Tô Dung.
Tô Dung thở dài nói: “cũng tốt, ta cho người đưa ngươi trở về.” Nàng mở miệng trước khi Tô Nhan ra tới cửa: “Thập muội, nếu không muốn bị người bắt nạt, muốn thế phải cao hơn người, đúng không?”
Dưới chân Tô Nhan đột nhiên dừng lại, cũng không đáp lời, cũng không quay đầu, đi thẳng.
Cũng là Tô Nhan xui xẻo, trên đường trở về phủ lại có thể gặp phải Bình vương Thế tử. Hắn không có ngồi xe, cưỡi một con ngựa cao lớn, hai đội thiếu nữ mặc nam trang theo hộ ở bên ngựa, hai người đẹp ngồi xe đi theo sau.
Người nọ lại tìm được mục tiêu mới, đang ngăn ở trước người tiểu nương tử, cười hì hì nói: “Tiểu mỹ nhân, ngươi ở nhà nào?”
“Thế tử tốt.” Một thiếu nữ mặc áo trắng váy vẽ tranh thủy mặc, phong thái gọn gàng, ngay cả có chút sợ, vẫn dũng cảm ngăn cản ở trước người một cô gái khác, nàng theo thanh âm run rẩy, làm cho người ta cảm thấy thương tiếc.
“Ơ, đây còn đẹp hơn, ngươi là nhà nào? Ta để cho A cha đến nhà ngươi cầu hôn.” Ước chừng Bình vương Thế tử thiên hướng muội tử thân hình mảnh mai hơn, cười đến thấy răng không thấy mắt, thậm chí lật người xuống ngựa, đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của người ta.
Cô gái kia hoảng sợ lùi lại phía sau, trong mắt mang theo lệ, nhưng vẫn lỗ lực chống mình: “Thế tử là hoàng tôn, hành động như thế sợ làm trên mặt Thánh nhân có ánh sáng đi?”
Cơn giận của Tô Nhan vừa rồi còn chư tan đâu, lại gặp tên này đùa giơn muooin tử ngoài đường phố, chỉ cảm thấy một ngọn lửa giận cũng không ép được, cầm roi ngựa trong tay, phát ngựa đi qua ( rất tốt là hôm nay cưỡi ngựa ra ngoài, nếu không muốn rút vũ khí đánh tên khôn này cũng không có).
“Thập nương.”
“Thập nương.”
Thị nữ, thị vệ che chở Tô Nhan về phủ cũng nóng nảy, lại không dám đưa tay kéo Tô Nhan, sợ xảy ra chút gì ngoài ý muốn, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng quẹo trái lượn qua phải, vòng vây linh hoạt, hướng về phía người Bình vương Thế tử ra tay, giơ roi quất xuống, khuôn mặt nhuộn tức giận giống như Hồng mẫu đơn nở rộ, vô cùng xinh đẹp, làm người ta nhìn váng đầu hoa mắt.
Roi rời khỏi người Bình vương Thế tử, mới nổi giận, ngẩng đầu thấy Tô Nhan, ngơ ngác ngay cả đau cũng không thấy.
“Đằng đồ tử. Còn không mau cút đi.” Tô Nhan ngồi trên lưng ngựa, trên cao nhìn xuống chằm chằm Bình vương Thế tử, cằm nhỏ năng cao, thần thái kiêu căng, mắt phượng nhuộm đầy tức giận.
Mỹ nhân tức giận, phong thái muôn vàn. Trên đường cái ở tửu lâu đối diện, mắt phượng chau lên tràn đầy si mê.
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Dung đầu tiên là xuyên qua, sau đó chết đi thì trùng sinh, Vương Thư Quân là đời con cháu xuyên về.
Vương Thư Quân biết đều là lịch sử ghi chép, trong lịch sử, Tô Nhan và Lục tễ là một đôi Thần tiên quyến lữ, được ca tụng rất nhiều, cho nên Vương Thư Quân biết.
Nhưng kiếp trước của Tô Dung, bởi vì nàng xuyên qua, lịch sử xảy ra thay đổi. Mẫu thân Lục Tễ trước nhìn trúng là Tô Dung, Tô Nhan tự nhiên không thể nào gả cho Lục Tễ, mà là làm Lục hoàng tử phi.
Tô Dung không biết lịch sử, cái nàng biết là trải qua một đời kia, cho nên hiểu biết sai lệch với Vương Thư Quân.
Về phần đời này, có Tô Dung và Vương Thư Quân gây Hiệu Ứng Hồ Điệp, lịch sử chỉ biết sẽ lợi hại hơn.
Được rồi, nam chính là Thái tử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT