Ban đêm đổ mưa, sáng sớm dậy không khỏi có vài phần lạnh lẽo, sau khi Tô Nhan rửa mặt, không vội chải đầu, đẩy cửa số phía bắc ra trước, mùi thơm của hoa Ngọc lan đọng sương phả vào mặt. Nàng hít một hơi thật sâu, chỉ một chút mà mùi hoa đầy bụng, mồm miệng thơm mát.
“Thập nương, coi chừng cảm lạnh.” Lục Tuyết vội vàng cầm chiếc áo, khoác lên người Tô Nhan.
Tô Nhan tiện tay khép lại vạt áo, chỉ để ý nhìn Ngọc lan ngoài cửa sổ đang nở rộ: “Ngày hôm qua Ngũ tỷ còn nói, Chờ Ngọc lan nở, muốn chiết hai cành cắm vào bình. Hàm Phương, em dẫn người đi chiết hai cành, đưa đi cho Ngũ tỷ.”
Hàm Phương có chút kinh ngạc, lại không nói thêm cái gì, chỉ đáp một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Lúc nhũ mẫu Uyển nương đi vào, nghe được một câu cuối cùng, liền ôn nhu khuyên nhủ: “Thập nương, cũng nên đưa đi cho Thập nương mới phải.” Theo Uyển nương nhận thấy, Thế tử và lang quân cùng mẹ sinh ra, tiểu cô tử nhà mình cũng nên cùng tỷ muội nhà Thế tử thân thiết hơn một chút mới phải.
Nàng lại thấy Tô Nhan choàng áo ngồi bên cửa sổ mở rộng, vội vàng bước tới, đỡ Tô Nhan rời đi, đau lòng nói: “Tối hôm qua có mưa, sang nay mới tạnh. Dậy sớm rất lạnh, Thập nương muốn ngắm hoa, cũng nên mặc nhiều quần áo mới phải, vạn nhất bị lạnh làm sao bây giờ.”
Tô Nhan từ Uyển nương đỡ đến ngồi xuống trước bàn trang điểm, nhìn nàng cầm lược, từ từ chải tóc cho mình, mới cười nói: “Thất tỷ tỷ không thích hoa Ngọc lan, chờ vài gốc Hải đường nở hoa, chiết mấy cành đưa đi là được.”
Bởi vì hoa Ngọc lan, ngày hôm qua Ngũ tỷ tỷ và Tứ tỷ tỷ còn có chút không vui, cô gái áo đỏ, ánh mắt long lanh kín đáo mỉa mai: “Nhà ai chiết Ngọc lan cắm vào bình.” Vành mắt Ngũ tỷ tỷ đều đỏ, lại không dám nói nhiều một câu. Tô Nhan nghĩ tới đây, giọng “ai” nhẹ nhàng, trong nhà có nhiều chị em gái, cũng không hoàn toàn là chuyện tốt.
“Thập nương, uống chén nước mật ong đi.” Thanh Vân cười híp mắt dùng khay nhỏ màu đỏ bưng một bát nước ấm đến đây: “Dậy sớm thấy hoa Ngọc lan nở đẹp, liền hái được mấy đóa, rót trà mật ong lại đây, Thập nương nếm thử một chút, có thể giống thường ngày không?”
Trong chén trắng muốt như ngọc đựng trà mật ong màu hổ phách, mang theo mùi thơm nhàn nhạt của hoa Ngọc lan. Tô Nhan tiện tay bưng lên, từ từ nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy giữa răng và môi tràn đầy mùi thơm thoang thoảng của mật ong và Ngọc lan, mới vừa có chút buồn bực nho nhỏ, lập tức cũng bay đi.
Uyển nương thấy Tô Nhan thích, cười nói: “Hoa Ngọc lan mới làm thành bánh ngọt không còn gì tốt hơn, một lát nô dẫn người hái một chút, làm ít bánh ngọt cho Thập nương ăn.”
Lúc ở Ngô quận, những lời này nào dám nhiều lời với thập nương, các nàng chỉ để ý làm rồi đưa lên, tùy Thập nương dùng. Nhưng vừa tới Thượng Đô, sợ Thập nương không quen, mọi chuyện mới dài dòng một chút.
Tô Nhan nhẹ nhàng gật đầu: “A mẹ thích bánh hoa Ngọc lan, nhũ nương làm chút đưa cho A mẹ đi.”
“Vâng.”
Uyển nương chải hai búi tóc hình xoắn ốc cho Tô Nhan, trâm cài đầu xinh xắn, Lục Tuyết, Thanh Vân cùng mấy người hầu hạ nàng thay quần áo, rồi vây quanh nàng đi qua Thanh viên.
Thời điểm cuối xuân, bên trong phủ Quốc công cỏ cây sum suê, sắc xuân rực rỡ, mưa nhỏ ban đêm hóa thành những giọt sương dưới ánh mặt trời càng thêm sáng long lanh. Một đường đi tới, không khí ẩm ướt, mang theo mùi thơm ngát của cỏ cây, để cho bước chân của Tô Nhan cũng nhẹ nhàng và nhanh hơn rất nhiều.
Vượt qua một hàng rào hoa, tiếp tục qua một hành lang, Thanh viên, nơi ở của vợ chồng Tô Chu Thành ở ngay trước mắt. Thanh viên là một sân nhỏ của vợ chồng Tô Chu Thành ở phủ Quốc công, khi hắn nhậm chức ở Giang Nam thì vẫn để trống. Lần này cả nhà trở về phủ, đương nhiên lại vào ở.
Ba anh em Tô Chính Tuân, Tô Chính Trạch và Tô Nhan, lại không có sân riêng. Bây giờ trở về, hai anh em trai tùy ý chọn hai sân trước kia làm chỗ ở. Tô Nhan ở chỗ tổ mẫu tự mình chọn, gọi là Thiên Hương các, bên trong phủ Quốc công, trừ chỗ ở của phu nhân Quốc công Vương thị, đó là một sân tráng lệ nhất. Trong sân trồng nhiều hoa và cây cảnh, trong đó lấy Mẫu đơn, Ngọc lan, Kim quế, Hải đường nổi tiếng và quý giá. Sau khi Tô Nhan vào ở, đổi tên chỗ ở của mình thành Ngọc Đường, ngày hôm nay Thiên Hương các đổi thành Ngọc Đường viện.
“Thập nương đến.” Nha hoàn trong Thanh Viên nhìn thấy Tô Nhan, cũng cúi người hành lễ, canh giữ ở cửa thì vội vàng đi vào báo tin. Có hai nha hoàn mặc đồ đỏ khác, vén cao mành lên, cười nói: “Nương tử nhắc đã lâu, Thập nương mau vào đi thôi.”
Trong nhà chính ở Thanh viên, rộng năm gian, hai bên còn có phòng ở. Hai vợ chồng Tô Chu Thành thích rộng rãi sáng sủa, trừ phòng ngủ của hai người, còn lại đều lấy hoa bày biện đan xen nhau, cũng không lộn xộn. Lúc này hai vợ chồng đang ngồi ở gian phòng phía tây, thấy con gái đi vào, Lục Tuệ mỉm cười hỏi: “A Xu, đêm qua ngủ có ngon không?”
Tô Nhan tiến đến thỉnh an cha mẹ, lại chào hỏi hai anh trai, mới ngồi xuống sát Lục Tuệ cười nói: “Cũng không tệ lắm, ban đêm có mưa, con cũng không biết.” Đang nói chuyện, nàng thấy cha vẫn mặc áo rộng, ngồi nghiêm chỉnh, triều phục lại treo ở một bên, mới giật mình: “A cha, đã hết thời gian nghỉ, nên vào triều rôi.” Thì ra, đã trở về nhiều ngày như vậy rồi, nàng không có chú ý tới.
Lại nói tiếp, cả nhà bọn họ trở về Thượng Đô cũng có hơn mười ngày rồi. A cha gặp mặt Thánh nhân rồi được mười ngày nghỉ, trừ một ngày mang người nhà sang nhà bà ngoại, thì luôn luôn tiếp đãi người tới gặp.
Hai ông anh, trở về đến ngày thứ tư, thì vào thư viện bên nhà ông ngoại, sớm một chút tiếp thu dạy dỗ. Còn nàng thì đi theo mẹ, đem những người bên trong phủ Quốc công bổ sung nhận biết.
Trước mặt con gái, từ trước đến nay Tô Chu Thành luôn là một người cha ôn hòa, đặc biệt là đối với con gái nhỏ, càng sủng ái có thêm. Quay sang nói chuyện với con gái, đem âm thanh giảm xuống năm phần: “A Xu, trở về mấy ngày nay, đã quen chưa? Thời tiết ở Thượng Đô so với Ngô quận lạnh hơn một chút, ra vào mặc nhiều quần áo hơn, chớ để lạnh. Ta nghe A mẹ con nói, trong nhà cũng mời thầy giáo cho các tiểu cô tử, con cũng không cần đi học cùng với các chị em trong nhà, ước trừng khoảng mười ngày, thầy giáo bên nhà ông ngoại tìm cũng sẽ đến. Thừa dịp mấy ngày này, chơi nhiều một chút. Cô tử ở Thượng Đô cũng hoạt bát chút, thích cưỡi ngựa, săn thú. Ngày hôm qua, Trương bá bá tặng mấy con ngựa, cha nhìn cũng tốt, con chọn hai con con thích, cưỡi ngựa chạy chơi nhiều một chút với Thất tỷ con...”
“Được rồi, được rồi, nhanh dùng điểm tâm, ông cũng nên vào triều rồi.” Lục Tuệ bất đắc dĩ cắt đứt lời chồng đang nói, quay đầu gọi bọn nha hoàn đem điểm tâm lên.
Làm quan triều Đại Hạ, luật pháp, tập tục phần lớn đi theo triều trước, lâm triều chia làm ba loại, một loại là đại triều, cử hành vào mùng một tết và lúc đông chí, long trọng nhất. Một loại là lâm triều vào mùng một và ngày rằm, mỗi tháng cử hành vào mùng một và mười lăm, quan viên cửu phẩm trở lên ở trong kinh đều tham gia. Còn sót lại là một loại bình thường, ba ngày một lần, ngũ phẩm trở lên mới được tham gia. Lâm triều bắt đầu lúc 7 giờ sang, ước chừng đến buổi trưa mới kết thúc. Hôm nay đúng là mười lăm, lâm triều ngày mùng một và mười lăm, nếu so với bình thường thì đi sớm hơn một chút.
Đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, mỗi người một bàn, chia ra mà ngồi. Ăn không nói, ngủ không nói, anh em Tô gia quy củ đều là từ nhỏ đến lớn xây dựng lên. Một lúc cơm xong, sau khi rửa mặt, Tô Chu Thành mang theo con trai đi đến viện trước, Lục Tuệ mang theo con gái đi thỉnh an mẹ chồng.
Đến Thọ An đường, hai mẹ con vừa là người cuối cùng đến, sau lễ chào hỏi, Vương thị đem Tô Nhan kéo vào trong ngực, một lát sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, một lát siết bàn tay nhỏ bé, lo lắng hỏi: “Tối hôm qua có mưa, thời tiết chuyển lạnh, ngươi có bị lạnh không?” Cô cháu gái nhỏ này, vẻ ngoài không cần phải nói, tính hết các tiểu cô tử cả đế đô, cũng không có một người nào, không có một cái nào có thể bì kịp. Thế nhưng thân thể lại giống mẹ nàng, ngày thường mảnh mai, để cho bà nhìn không khỏi nghi ngờ là thương yêu một chút.
Tô Nhan chưa kịp mở miệng, liền nghe Tô Dung ngồi đầu tiên phía dưới cười nói: “Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thập muội muội, trong trắng lộ hồng, có lẽ là không lạnh.”
Vương thị giận nàng một cái: “Ngươi còn dám nói? Tiết trời xuân lạnh chết người. Ngươi liền dám lúc mặt trời chưa lên, đi chiết hoa gì, đông lạnh làm sao bây giờ? Không sợ uống thuốc đắng rồi hả?” Nói xong lại quay sang trách mắng con dâu cả Lưu thị: “Nha đầu này là được ngươi chiều hư, muốn ra là ra. Người bên cạnh cũng không biết khuyên chút, đều hồ đồ theo nàng.”
Tô Dung hơi bĩu môi: “Mặt trời chưa lên thì hoa chưa nở ra, chiết cắm một bình mới phải.”
Lưu thị vội vàng trợn mắt nhìn nàng một cái: “Ngươi chú ý chút, người bên cạnh ngươi dùng làm cái gì, không phải chính là ngươi.”
“Hoa đưa bà nội và A mẹ, dĩ nhiên con muốn tự tay chiết mới được.” Tô Dung thẳng thắn chính trực nói.
“Ngươi nha.” Vương thị cũng không kìm được, ánh cười trong mắt tràn ra ngoài, đưa tay vẫy nàng tới bên, để cho Tô Dung ngồi xuống bên còn lại, bất đắc dĩ điểm cái trán của nàng: “Lần tới không cho thế nữa, bọn nha hoàn chiết tới cũng giống nhau, cũng là lòng hiếu thảo của ngươi.”
“Vâng.” Tô Dung cũng vội vàng cười đáp một tiếng.
Ngay từ lúc Tô Nhan đi vào, liền thấy trên bàn bên cạnh bà nội Vương thị, bày bình sứ trắng cao cổ thon nhỏ, để cho Hải đường kiều diễm rủ xuống như tơ, trên cánh hoa mềm mại màu đỏ, vẫn còn đọng những giọt sương, vẫn chưa nở hết, giống như thiếu nữ đang thẹn thùng, cúi xuống mặt ngọc đỏ hồng, vô cùng xinh đẹp.
Ngồi bên cạnh Tứ nương Vân Lan là Ngũ nương Vân Cúc, mềm mại đáng yêu nói cảm ơn Tô Nhan: “Thập muội muội, đa tạ hoa ngươi đưa cho ta.”
Vương thị nghe thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “A Xu, ngươi cũng giống như Thất tỷ tỷ ngươi, đi chiết hoa lúc sáng sớm hả?” Gương mặt lão thái thái đau lòng, trực tiếp đem tiểu cô tử kéo vào trong lòng, hết lần này đến lần khác chống lại đôi mắt dịu dạng như nước thì không tự chủ được nhẹ giọng: “Chớ học tính tình bướng bỉnh của Thất tỷ ngươi, thân thể ngươi yếu, lại mới trở về, không thể so với nàng chạy suốt ngày.”
Tô Dung cũng mỉm cười theo: “Đúng vậy, Thập muội muội. Ngươi mới từ Ngô quận về, còn không có thích ứng với khí hậu ở Thượng Đô, phải cẩn thận.”
Tô Nhan cười một tiếng nhạt nhẽo: “Đây là Hàm Phương dậy sớm đi chiết.”
“Vậy thì tốt.” Vương thị thở dài.
Tô Dung cười nói: “Lại nói, Hải đường trong vườn phía tây của muội muội cũng sắp nở hoa? Đến lúc đó muội muội nhớ đưa cho ta hai cành.” Nói xong, trong lúc lơ đãng liếc Vân Cúc một cái, thấy nàng ta vẫn nhẹ nhàng cười, không chút thay đổi, trong lòng cười lạnh một tiếng, Tô Vân Cúc này càng ngày càng giả dối rồi. Đến Vân Lan ngồi bên cạnh nàng ta, trong mắt ẩn giấu nhanh.
Bát nương Vân Phù cười nhẹ hỏi: “Thập muội muội, ngươi tặng Ngũ tỷ hoa gì? Để cho nàng vui mừng từ sáng sớm.”
Tô Nhan kinh ngạc nhìn Vân Phù, ngày hôm qua Vân Cúc nói chuyện với nàng, không phải cũng nghe được, lúc này lại hỏi làm gì? Trong lòng nghĩ như vậy nhưng vẫn trả lời một câu: “Ngọc lan trong viện ta đã nở, Ngũ tỷ tỷ thích, liền chiết một cành đưa nàng.”
“Aaaaa...” Vân Phù kéo dài giọng, mang theo tò mò hỏi: “Nghe thấy là, người có học ở Giang Nam cạnh tranh nhau cũng rất lịch sự, cũng là người có tài của Đại hạ chúng ta, nghĩ đến Ngô quận và Thượng Đô chúng ta cũng nhất định không giống nhau. Thập muội muội, có phải hay không ngay cả tảng đá ở Ngô quận cũng có mùi thơm, một bức tường màu trắng tùy tiện cũng có tác phẩm xuất sắc của tài tử.”
Tô Nhan lệch nghiêng đầu, đôi mắt nhẹ nhàng như nước ánh lên vui vẻ, trong nháy mắt thật giống như trời đầy nắng xuân tụ hội trong mắt nàng, có vẻ như Hải đường kiều diễm ở bên cạnh cũng mất đi màu sắc. Vân Phù đang nhìn nàng, không khỏi ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy như mình đang thấy được trăm hoa nở rộ, ngay cả phòng cũng sang rực rỡ hơn vừa rồi, ngây ngốc nói một câu: “Thập muội muội, ngươi cười lên thật là đẹp mắt.”
“Ha...” Tô Dung bật cười, nàng đứng dậy đi tới trước mặt Vân Phù, cúi nửa người, đưa tay dí trán Vân Phù một chút, cười trêu nói: “Nhìn choáng váng? Ta mới biết, Bát muội muội cũng thích sắc đẹp.”
Mặt Vân Phù không khỏi ửng hồng, hai tay che mặt, quay người không thuận theo: “Thất tỷ...”
“Đừng xấu hổ, nhìn Thập muội muội đến choáng váng, cũng không phải chỉ có một mình ngươi.” Tô Dung cười tủm tỉm đi đến bên người Tô Nhan, hai tay bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, xem xét trái phải, không ngừng tán dương: “Quả nhiên như tam thẩm nói, Thập muội muội của chúng ta giống như tiểu tiên nữ, khó trách người nào nhìn cũng mê muội.”
Những lời khen ngợi như vậy, Tô Nhan nghe được từ nhỏ đến lớn, cũng không cảm thấy ngượng ngùng nữa. Đưa tay kéo Tô Dung, để cho nàng ta ngồi xuống cạnh mình, tùy theo chọn chủ đề câu chuyện khác, đem chuyện này bỏ qua. Chẳng ngờ Tứ nương Vân Lan đột nhiên mở miệng hỏi một câu: “Thập muội muội, nghĩ đến đất Ngô quận đầy phong tục, vậy chuyện dâng hoa có giống Thượng Đô không?”
Tô Nhan giật mình, khôi phục rồi cười nhàn nhạt: “Cũng không có gì khác nhau, người có học trong thiên hạ coi trọng cũng không sai biệt lắm.”
“A, thật không.” Tô Vân Lan cười cười, không cần phải nhiều lời nữa.
Nàng ta nói như vậy, bầu không khí giữa các tiểu tỷ muội lạnh xuống. Vương thị đang mỉm cười, nghe mấy cô gái nhỏ nói chuyện, thấy tình cảnh này, nhàn nhạt nhìn Vân Lan, thân thể lùi dựa về phía sau: “Không còn sớm, các ngươi nên đi học thì đi, làm việc thì làm, để A Xu theo ta là tốt rồi.”
Vương thị ở miệng, Lưu thị, La thị và Lục Tuệ, hai cháu dâu và một đám cac tiểu cô tử vội vàng đứng dậy hành lễ cáo lui. Tô Nhan nhạy bén phát hiện, Lưu thị liếc Vân Lan một cái, tâm tình cực kỳ phức tạp, mà mắt Vân Lan ửng đỏ, môi đỏ mọng mím lại chặt chẽ, trên mặt như có vẻ không cam lòng. Còn Tô Dung, vẫn cười tủm tỉm, không có chút xíu cảm xúc.
Đợi tất cả mọi người lui xuống, trong lúc nhất thời trong nhà yên tĩnh lại. Vương thị yêu thương vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Tô Nhan: “Muốn ngủ không, có muốn ngủ một lát không.” Theo lão thái thái, cô gái còn nhỏ vẫn tham ngủ, thức dậy sớm như vậy nhất định sẽ buồn ngủ.
“Tô Nhan lắc đầu dịu dàng nói: “Bà nội, con không ngủ, chúng ta đánh song lục đi.” Lão thái thái tuổi đã hơn sáu mươi, ngày xưa tương đối yêu thích vận động, như cưỡi ngựa, đánh bong ngựa linh tinh, không tốt chơi tiếp. Những trò chơi nhỏ như song lục, đố câu linh tinh, vẫn có thể chơi một chút. Về phần đánh cờ, phân loại hương linh tinh cùng những trò chơi nho nhã, lão thái thái một chút cũng không hiểu, do vậy Tô Nhan hỏi cũng không hỏi.
“Tốt.” Vương thị vừa nghe liền có tinh thần, cao giọng gọi kẻ hầu mang cái bàn, cầm con cờ.
Ngươi tới ta đi, đang lúc chơi cao hứng, nhà ngoài truyền tới dồn dập tiếng bước chân, Vương thị cau mày, rất là không vui hỏi: “Người nào ở bên ngoài?”
“Nương tử, đại hỉ.” Một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, mặc váy màu xanh, mặt mày vui vẻ bước nhanh đến, nhìn thấy Vương thị vội vàng hành lễ, bởi vì vui mừng, giọng nói có chút sắc bén: “Nương tử, Tứ lang làm Thượng thư Tả phó xạ, Thánh nhân đặc biệt ân chuẩn, để Tứ lang tiến vào Chính Sự đường tham gia chính sự.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT