Edit: Cà Rốt Kapie

Lần đầu tiên bị người khác nắm chặt bàn tay, lần đầu tiên tựa vào lưng người khác, nhịp tim cứ như vậy xuyên thấu qua áo truyền đến thân thể nàng. Tay nhỏ bé có chút không biết làm sao ôm sát cổ của Mộc Tâm, Mặc Tử Khanh chỉ có thể mặc cho Mộc Tâm cõng hắn lên, từng bước từng bước rời đi Yên Hà lâu.

“Nhi tử, mẹ báo thù cho ngươi rồi. Về sau ai dám khi dễ ngươi, mẹ liền hung hăng đánh hắn, ngươi nói có được hay không?” Mộc Tâm dùng giọng nói dịu dàng chưa bao giờ có. Cõng người nho nhỏ sau lưng, nàng cảm thấy tim của mình như bị cái vật nhỏ này nhồi vào tràn đầy vậy.

Thật ra thì nàng cũng từng ảo tưởng qua, ảo tưởng có một ngày, nàng có thể tìm thấy người yêu chân chính cùng nàng ẩn lui giang hồ, sinh một đám đáng yêu nhi tử. Hoặc là, coi như không tìm được người nàng yêu, nàng có thể sinh hạ cốt nhục thuộc về mình, cả đời này cũng liền hạnh phúc. Không nghĩ tới, nàng trước khi chết còn là xử nữ, càng không có nghĩ tới sau khi trùng sinh lại có một đứa con trai.

Ngay từ đầu trốn tránh nay đã biến thành ràng buộc không dễ dàng buông tay. Hoàn toàn không biết mình đến tột cùng làm cá lớn bực nào Ô Long, Mộc Tâm còn tự cho mình là từ mẫu nhẹ nhàng ru Mặc Tử Khanh.

“Ân” Buồn buồn đáp lời, Mặc Tử Khanh nhìn về phía Mộc Tâm, con ngươi tràn đầy nghi ngờ. Nàng là kẻ ngốc sao? Hắn là bắt phải một Tu Tiên Giả ngu ngốc? Bằng không, nàng làm sao sẽ vì hắn thiếu chút nữa đem mụ tú bà đang sống đánh chết? Phải biết cái nữ nhân béo đó chỉ là lưu lại mấy dấu tay trên cánh tay hắn mà thôi.

Vẫn còn trong trạng thái tức giận, Mộc Tâm đột nhiên nghĩ đến, chủ nhân trước của thân xác này là một người yếu đuối? Vừa nãy nàng ra tay như vậy có thể hay không doạ sợ Mặc Tử Khanh? Hay là… dứt khoát nói cho hắn biết, mẫu thân hắn đã chết, mình chỉ là một cô hồn mược xác mà thôi? Do do dự dự, Mộc Tâm cà lăm mở miệng: “Nhi tử, thật ra thì… ta không phải là mẫu thân ngươi biết trước kia, ta là… ta là… một người mẫu thân mới. Chính là người a… từ Diêm Vương điện đi một lần tính tình sẽ thay đổi… cho nên hiện tại mẫu thân mới cùng trước kia có chút không giống nhau. Ta đây nói gì, ngươi hiểu không?”

“Ân.”

“Ai u, ta nói con ta thông minh thật không sai mà, ngươi xem, nói gì hiểu gì.” Mộc Tâm vui vẻ mừng rỡ đem Mặc Tử Khanh xem như thần đồng, hận không thể đem cả bầu trời sao hái xuống đưa cho hắn.

“Nhi tử về sau ngoan ngoãn đi theo mẹ, mẹ sẽ bảo vệ ngươi, chờ ngươi trưởng thành, mẹ sẽ tìm một đứa con dâu xinh đẹp, sau đó sinh một đống con nít xinh đẹp, sau đó ở đây...bla...bla” Mộc Tâm cứ thao thao bất tuyệt thật giống như bài hát ru con, làm cho Mặc Tử Khanh cảm thấy buồn ngủ.

Cho đến khi nghe được sau lưng truyền đến rất nhỏ tiếng ngáy, Mộc Tâm mới đóng chặt miệng. Còn là một đứa bé a, nói một chút như vậy liền mệt mỏi. Lần nữa đem Mặc Tử Khanh chỉnh lại ngay ngắn trên lưng, giữa trưa nắng gắt, hai người rời đi trong yên lặng.

Âm thanh chán ghét rốt cuộc dừng lại, thế giới của hắn lần nữa khôi phục lại bình thường. Con ngươi khẽ mở ra, theo bước chân của nàng, đôi mắt nho nhỏ khẽ lay động. Hơi thở của nàng đã hỗn tạp mùi vị của hắn, viên xà đan này cứ an tĩnh đợi trong cơ thể nàng. Chỉ là, sẽ không lâu nữa, chỉ cần thu hồi nội đan, hắn liền không cùng một chỗ với nữ nhân này nữa.

Bởi vì, hắn cảm giác không thoải mái, hắn không có thói quen nhìn nàng dịu dàng, nàng che chở, bọn họ là kẻ địch, không ai có thể rõ ràng hơn hắn!

Mộc Tâm, Mộc Tâm, Mộc Tâm...... Có lẽ, có lẽ đến lúc đó, hắn sẽ lưu lại nàng một mạng, coi như là nàng đã làm tròn giấc mộng của hắn, đó sẽ là thù lao tốt. Hắn nhất định sẽ chôn thật sâu ở đáy lòng, giấc mộng được người khác quan tâm......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play