Về đến nhà, cất xe xong vừa bước vào cửa. Mẹ nó đã hét toáng lên :

- Mày đi đâu mà son môi đỏ chót dính trên má thế kia ? Thế con ấy thế nào ? Chừng nào dắt về ?

- Cái j ? Má nói j ?

Chạy vội vào nhà tắm. Đúng là mẹ nó nói ko sai. Hai dấu môi hồng điểm lên một bên má của nó. Khôi hài sao lại trúng ngay cái lúm đồng tiền. Mỉm cười mà lòng thấy vui vui nó khẽ nói :

- E hại anh rồi đấy cô pé xấu trai ah. Thể nào cũng bị chất vấn cho mà xem.

Lau đi vết son. Nó có luyến tiếc 1 chút nhưng ko lẽ lại ôm cái mặt thế này đi ngủ. Khăn giấy vẫn lưu lại. Nó cười rồi kẹp lại cất đi vào ví. Lại phải ra ngoài trả lời chất vấn của TW rồi.

- Quen nhau lâu chưa thế hả ông trời con ? Hôm sau dắt về cho má nhìn chút nào...

- Dzời ơi. Hun cái chào tạm biết thôi đó mà. Má cứ làm quá cả lên. Chưa đâu. Ctrai má còn xa lắm.

Ba nó cứ tủm tỉm cười... Ông hiểu khi một đứa cgai’ hôn ctrai là thế n%

An ủi e, nước mắt e cứ trào ra nhưng e không khóc. E thu người vào trong lòng nó mà khóc. E quá sợ rồi, đáng lẽ nó ko nên cho e đi theo. Bỗng nhiên e cất tiếng nói :

- A ác lắm. Biết người ta thích mình, chủ động nắm tay a, ôm a rồi chủ động hôn a nữa mà a không thèm quan tâm... Người ta muốn a tối đó đưa đi chơi nhiều hơn mà a cứ bắt về. Người ta vì nhớ a nên mới đòi đi theo để rồi bị thế này... A biết mà sao a không thèm đế ý gì vậy ? ...E không tin là mình yêu anh nhưng sự thật là e phải chấp nhận như vậy. Vắng a bên cạnh e chẳng hề thấy mình cười một chút nào. A có biết không ? ...Hu. hu.

E vòng 2 tay lên ôm lấy cổ nó. Ôm thật chặt như thể e sợ nó sẽ lại bỏ xa e lúc nãy. Vừa ôm, e vừa khóc. Nó như chết đứng vài giây rồi vỗ về an ủi e.

- Đừng sợ nữa, có a đây rồi mà. Ngoan nào, đừng khóc nào. Con rắn nó chết rồi mà...

- A thôi đi...A hiểu những gì e nói mà...A hiểu hết những gì e làm với a. Nhưng tại sao a lại ko chấp nhận nó ? E chán ghét đến thế ư ?...E không xứng để làm người yêu của a ư ?...

Nó im lặng. Cả hai lúc này chìm vào sự im lặng và e thì vẫn đang ôm chặt nó. Nó không trả lời mà chỉ suy nghĩ. Không ai biết dc lúc này nó đang nghĩ j. Một lúc sau, nó mới cất tiếng :

- A biết cả chứ... Ngay từ khi e vòng tay ôm a là a đã biết rồi. A cũng rất thích e. Nhưng a chưa thể tiếp nhận dc e ah... Nỗi buồn trước kia quá lớn làm a suy sụp. A sợ lắm, sợ cái gọi là tình yêu. Sợ cái gọi là rung động. ...Nhưng thật sự, a đã rung động trước e... E hãy chờ nhé, chờ cho tình yêu quay lại với a...Và khi đó, e sẽ dc đón nhận một t.y đầy trọn vẹn và chân thành từ a...

- Người lớn hứa là phải làm đấy. Ko dc nói dối con nít đó nghen ông già khó tính.hehe.

Giọng vui vẻ trở lại, e lại ôm chặt nó, nở nụ cười rạng rỡ. Kéo nó xuống, e trao cho nó một nụ hôn. Không phải hôn má như lần trước mà lần này đích đến của e là đôi môi. Môi e thật ngọt. Nụ hôn thật ngọt ngào giữa rừng khi mà ánh nắng mai len qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất. E trao cho nó yêu thương, trao cho nó tình yêu của e và trao cho nó nụ hôn đầu tiên...

Rời khỏi người nó. Em e thẹn quay mặt đi. Hai vành tai đỏ như gấc cho thấy e đang ngượng ngùng. Nó mỉm cười rồi quay mặt e lại đối diện với mình. Nó hôn e. Cái hôn như thay nó trả lời. Lại một lần nữa nó dc nếm vị ngọt của đôi môi e. Mắt e nhắm nghiền với đôi má hồng hồng...

Nó ôm e thật chặt rồi thả ra. Giọng nó cất lên :

- E sẽ đợi chứ ?

- Vâng ! E sẽ đợi. Đợi đến khi nào pha lê có thể lành lặn trở lại. Và khi đó e sẽ là người cgai’ hạnh phúc nhất...

- Mình về thôi e...

Khi về. Mọi thứ đã sẵn sàng. Buổi ăn trưa đầy rượu bia nhanh chóng trôi qua.Dọn xong nó lại ôm súng tha thẩn vào rừng. Lần này nó không đi sâu mà chỉ men theo con suối. Quay nguời lại thấy e vẫn lẽo đẽo theo sau. Nó cười hỏi :

- Không sợ rắn nữa hay sao mà cứ đòi đi theo a thế hở hehe ?

- Lúc nãy tính lên trên thì thấy ba a với cậu đang lấy giấy tờ bàn bạc gì đấy. E thấy chắc là có chuyện nên thôi ko lên nữa. Anh M với chị thì cũng đang nói chuyện nên e ngại. Ngồi vẩn vơ thì thấy a đi nên e đi theo thôi. Mà có a bên cạnh thì ko sợ nữa. Hehe...

E vẫn còn say. Nét cười cứ hiện diện trên khuôn mặt. Mạnh dạn tiến tới ôm cánh tay nó. E nói :

- Hồi nãy e thấy trên khu bên kia nhiều hoa lan lắm. E dắt e tới chỗ đó lần nữa nhé...

Ánh mắt mong chờ của e khiến nó không thể từ chối. Đi vài phút là đã đến. Mùi phong lan thơm ngát, từng chùm hoa đủ màu khoe sắc trong nắng trưa. E đòi ngồi nghỉ. Ngồi cạnh e, bây giờ nó mới để ý kĩ. Mùi nước hoa của e hôm nay rất nhẹ. Phải sát bên mới nhận ra được. E vẫn chưa rời cánh tay nó.

E chỉ từng bông hoa. Hơi thở e thơm ngát. Nó không biết đó là mùi hoa lan hay là từ hơi thở của e nữa. Rượu làm nó cũng hơi say. Bỗng e níu tay chồm hẳn lên người nó mà hôn. Nụ hôn thật dài.

Nó và e trao nhau nụ hôn tưởng chừng như bất tận. Hoa như khẽ đùa với nắng. Từng cơn gió nhẹ thổi qua làm không khí trở nên mát mẻ hơn. E đang chủ động hôn nó. Đôi môi thật ướt át và mềm mại. Nó cảm thấy mùi rượu vẫn còn đọng lại trên môi e. Nhưng hôm nay thật ngọt ngào. Hai bàn tay nó dần dần hoạt động theo bản năng. Vuốt ve trên lưng e rồi luồn nhẹ vào áo. Da thịt e phẳng lì không có một dấu vết. Người e mát rượi như thể nó đang đưa tay vào làn nước vậy.

Đè e xuống.Đôi tay nó dần tiến lên trên. Nó biết là e cảm nhận dc. Người e khẽ run nhưng không có phản ứng gì khác. Nó vẫn đang đắm chìm vào cõi mê bất tận mà nụ hôn e mang lại. E ôm chặt lấy nó. Ôm như không muốn nó rời xa e.Chợt nó rút tay ra, ôm lấy e thật chặt rồi miệng nó như muốn nuốt luôn cả đôi môi e vào.

Nụ hôn thật sâu, bàn tay nó khẽ thả e ra. Miệng nó cũng rời khỏi e. Môi mấp máy, nó nói :

- A…...xin lỗi…...A ko kiềm chế dc...Có lẽ a say mất rồi………...Em ...em đừng giận a nha...

Ngập ngừng một chút rồi e nói :

- Em không giận anh đâu ngốc ah...Nếu e không cho phép, liệu a có làm vậy được không ? hjhj

- Vậy là tự nguyện đồng ý đúng không. Hehe. Vậy mình làm lại đi.

-...

Cấu vào tay nó. Chạm hai bàn tay vào khôn mặt đang cười của nó. E lại hôn. Nhanh thôi khiến nó không kịp phản ứng. Ôm nó rồi e thủ thỉ vào tai nó:

- E yêu anh mất rồi Nguyên ah. Thật sự là e yêu anh mất rồi, ông cụ khó tính của e ah...

-...

Ôm chặt e. Thổi vào một bên tai khiến e bủn rủn. Nó nói lời nhẹ nhàng :

- A mong e sẽ chờ anh nhé. A biết mình cũng yêu e nhưng a không vượt qua được bức tường đó. Chờ a nhé e.

- E sẽ chờ anh. Và bắt đầu từ bây giờ e sẽ chính thức tán tỉnh anh. Sẽ khiến anh phải yêu e. Anh cứ chờ đấy, hjhj

Thả nó ra, nắm lấy bàn tay nó rồi e đánh nhẹ. Vừa đánh vừa nói :

- Cái tay hư này, ghur ghur. Hại con người ta đỏ hết cả mặt...>.

- He he. A là a không biết gì đâu đấy. Do nó tự nhiên chứ không phải do a. Hehe.

- A còn nói nữa. Huhu...

Mặt e như sắp khóc. Nhưng a có biết e vui lắm. Miệng e vẫn cười. Nhắm mắt lại. Một giọt nước mắt lăn trên gò má e. Giọt nước mắt hạnh phúc vì biết a cũng yêu e. Vì biết a là một người đàn ông đứng đắn. Và hơn hết, e biết a cũng yêu e nên không muốn làm vậy với e.

Nó khẽ hôn lên giọt nước mắt của e. Rồi mỉm cười. lắng nghe tiếng gió, tiếng hát của núi rừng. Thời gian như dừng lại. Giữa nó và e không còn khoảng cách. E và nó im lặng, chỉ ôm nhau như không bao giờ muốn phải xa rời mà thôi...

Nó nhẹ nhàng thả em ra rồi đứng dậy. Những lọn tóc mất trật tự lòa xòa trên khuôn mặt e. Nhẹ đưa tay lên vuốt, e nhìn nó bằng ánh mắt ướt át trìu mến. Nó muốn lại hôn e, muốn bỏ lại tất cả, chỉ có nó và e ở nơi này thôi. Nhưng không thể làm dc. Rất nhiều thứ đang đợi nó trước mắt và nó vẫn còn một lời hứa gần như đã trôi vào xa vắng..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play