" Cậu vừa mới làm gì Mộng Dao của tôi vậy? " Ánh mắt Thượng Nguyên dừng lại trên người Hướng Vũ Lạc một chút rồi lại nhìn Mộng Dao. Hướng Vũ Lạc cười mang vẻ khinh khỉnh xoay người lại nhìn Lâm Thượng Nguyên đang giận dữ. Cậu ta tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt với Thượng Nguyên rồi quay sang Mộng Dao vẫn còn đang ngái ngủ nhưng sắc mặt cô lúc này đã đỏ lên vì thẹn, cười cười nói:
" Chúc cậu ngủ ngon nha Mộng Dao!"
Mộng Dao cười cười rồi xoay lưng ra ngoài. Bắt gặp Nguyên Phương cùng Vũ Kiệt vừa lên tầng hai, Mộng Dao vội vã quay lưng trốn đi. Có lẽ do sợ Nguyên Phương cùng con sói giảo hoạt Vũ Kiệt chọc phá nên xoay người bỏ chạy nhanh về phía cuối hành lang - phòng ngủ của cô cùng cô gái nọ.
" Rầm! " Mộng Dao đụng phải một ai đó nên té xuống đất. Nguyên Phương cùng Vũ Kiệt chạy nhanh đến bên Mộng Dao, Vũ Lạc cùng Thượng Nguyên ở trong phòng cũng mở cửa phòng chạy ra. Mộng Dao cả kinh:
" Ai? Là ai đã làm bản cô nương té vậy hả?! "
" Thầy... là thầy sao? " Bọn họ lắp bắp hỏi. Hứa Thư Hàn cười cười, nhìn Mộng Dao đang xụi lơ ngồi dưới đất, Nguyên Phương nhanh chóng đỡ Mộng Dao đứng dậy, hỏi hỏi xem cô có bị thương không. Mộng Dao chỉ cười cười lắc lắc đầu. Hướng Vũ Kiệt hiếu kỳ quay sang hỏi Hứa Thư Hàn:
" Thầy à, sao thầy lại ở tầng này?! Phòng thầy ở tầng dưới cơ mà! không lẽ... là vì muốn... "
" Tầm bậy tầm bạ! Ai bảo tôi lên đây tìm cô ấy cơ chứ!... " Hứa Thư Hàn nhanh chóng phản bác, nhưng lại không biết rằng đó là kế dụ địch của tên kia. Hướng Vũ Kiệt bật cười thành tiếng trong sự ngỡ ngàng của mọi người, hắn cười nói:
" Thì em đã nói gì thầy đâu! Thầy không đánh mà tự khai hả?!"
Hứa Thư Hàn tức muốn hư khí huyết, nhìn chăm chăm vào mặt tên khỉ kia với ánh mắt tóe lửa. Vũ Kiệt vờ như không biết rồi đi nhanh qua phía Hứa Thư Hàn rồi cười cười, vỗ nhẹ vài cái lên vai hắn. Vũ Kiệt thầm thì:
" Thầy yên tâm, em đảm bảo sẽ không tiết lộ chuyện thầy cùng chị ấy tối hôm nay ra đâu. Cơ mà hai người đã thân thiết rồi sao?! "
" Wei! Không phải như mấy trò nghĩ đâu nha! "
Bộ dạng lúc này của Hứa Thư Hàn được gói gọn trong bốn chữ " chân tay lóng ngóng ", Hứa Thư Hàn xua xua tay ám chỉ ai về phòng nấy đi. Bọn Hướng Vũ Kiệt đồng thanh hô :
" Thầy ngủ ngon a! "
Bọn họ ai nấy đều bị bọn họ đều nhảy chân sáo tung tăng vào phòng. Mộng Dao chạy nhanh vào phòng, đóng cửa phòng lại. Nguyên Phương cùng Vũ Kiệt cũng nhanh chóng trở về phòng. Nguyễn Phương hơi ngoái đầu nhìn về phía phòng của Mộng Dao...
" Cốc!Cốc! "
Mộng Dao vẫn còn ngủ say nhưng cô gái cùng phòng với Mộng Dao vẫn còn thức, có lẽ là đang đợi Hứa Thư Hàn. Cô gái nọ ra mở cửa nhưng bóng dáng trước mắt cô không phải là Hứa Thư Hà mà là Vương Nguyên Phương. Sắc mặt cô gái có chút hơi thất vọng rồi cô lên tiếng:
" Khuya rồi cậu còn qua đây làm gì vậy?! "
" Mộng Dao còn thức không?! " Nguyên Phương hơi nghiêng đầu nhìn vào trong phòng thì thấy Mộng Dao đang ngáy o o ngủ. Cô gái nọ cười cười, nhẹ giọng nói:
" Để tôi gọi cô ấy dậy! Cậu đợi Mộng Dao một chút! "
" Làm phiền rồi! " Nguyên Phương cười cười gãi đầu một chút rồi nghiêng người tựa vào cánh cửa đang hé mở...
" Mộng Dao! Dậy đi! Có cậu bạn nào tới tìm em kìa! " Cô gái ấy lay lay Mộng Dao vài cái thấp giọng lên tiếng. Mộng Dao còn ngái ngủ nên mệt mỏi đứng dậy, lê lê bước chân tới cạnh cửa. Nguyên Phương thấy Mộng Dao đi ra liền đứng thẳng dậy vuốt thẳng lại bộ quần áo của mình. Mộng Dao ngước mặt lên nhìn nhìn người trước mặt rồi nhẹ giọng nói:
" Khuya rồi cậu không ngủ còn chạy qua đây làm gì?! "
Nguyên Phương cười cười thấp giọng nói:
" Thì tôi không ngủ được nên mới qua tìm cậu tâm sự đây! "
Nguyên Phương kéo tay Mộng Dao ra ngoài, cùng lúc bắt gặp Hứa Thư Hàn cũng đang đi về phía phòng của Mộng Dao. Cô ngay lập tức tỉnh ngủ, kéo Nguyên Phương chạy vào một góc khuất rình Thư Hàn cùng cô gái ấy. Nguyên Phương nhìn Mộng Dao đang cười híp cả mắt cũng bất giác cong khóe môi cười theo. Nguyên Phương ngờ hoặc hỏi:
" Vậy là bọn họ... "
" Ừ " Mộng Dao hơi ló đầu ra nhìn thì thấy cô gái kia cười tươi như hoa nhìn Hứa Thư Hàn, Nguyên Phương đột ngột kéo tay Mộng Dao đi xuống sảnh chính. Mộng Dao ngoái đầu nhìn bọn họ cho tới khi bóng bọn họ khuất đi mới thôi. Mộng Dao nhìn hắn một lúc rồi lên tiếng hỏi:
" Wei, cậu kéo tôi xuống đây làm gì vậy?! " Mộng Dao bức xúc hỏi. Cổ tay cô bị tên Nguyên Phương kia nắm tới đỏ lên, cô xoa xoa cổ tay, mặt xị ra một đống. Hắn hơi hoảng sợ, cả kinh hỏi :
" Cậu không sao chứ?! Xin lỗi tôi không cố ý! "
" Nếu không nói gì thì tôi đi đấy nhé! " Mộng Dao lại hiếu kỳ muốn xem hai người kia nói gì với nhau. Cô chỉ chỉ tay về phía cầu thang tỏ ý muốn đi về phòng. Nguyên Phương nhìn Mộng Dao một chút rồi cười khẽ...
*****
Tại phòng của Mộng Dao...
Hai người một nam một nữ đứng đối diện nhau, bốn mắt nhìn nhau nhưng không nói gì có lẽ là giao tiếp với nhau bằng ánh mắt. Không khí im lặng này ngay lập tức bị phá tan bằng một câu nói:
" Thầy không ngủ hả?! Đã khuya lắm rồi mà. " Cô gái kia nhẹ giọng hỏi.
" Tôi không ngủ được. Còn cô sao giờ này chưa ngủ?!" Hứa Thư Hàn ngay lập tức đáp lại rồi hỏi ngược lại, cô cười cười thẹn thùng rồi quay mặt đi chỗ khác. Hứa Thư Hàn cũng cong khóe môi với ánh mắt mang ý cười.
" Tạch!" Cửa phòng bên cạnh bật mở, Đại Thành vừa đi ra ngoài thì cảnh tượng này lập tức đập vào tầm mắt. Hắn đi tới cạnh hai người họ rồi cười hỏi:
" Khuya thế này hai người không ngủ mà còn đứng đây làm gì?!"
" Không gì cả. Mà tại sao cậu lại ra đây vào giờ này?!" Hứa Thư Hàn đánh lạc hướng cậu ta bằng câu hỏi khác. Đại Thành cũng thật thà trả lời:
" Thật ra em hơi khát nước nên định xuống dưới uống nước."
" Ừm, uống nhanh đi rồi đi ngủ chứ trễ thế này rồi còn thức hại sức khỏe lắm." Hứa Thư Hàn muốn đuổi con kỳ đà cản mũi này đi nên giả vờ tốt bụng chứ bình thường thì cậu ta có làm gì thì hắn cũng mặc kệ. Đại Thành ậm ừ rồi sải chân bước về phía cái cầu thang xa đằng kia. Cậu đi xuống được vài bậc cầu thang thì nhìn thấy Nguyên Phương cùng Mộng Dao đang ngồi ở cái Sofa trong sảnh chính, cậu nấp đi một chút để quan sát tình hình. Trong lòng nghi hoặc rằng Nguyên Phương và Mộng Dao có tình cảm với nhau. Nghĩ tới đó cậu nhanh chóng bước xuống cầu thang rồi đi nhanh về phía hai người. Đại Thành lên tiếng hỏi, giọng điệu mang vẻ hoang mang, gấp gáp:
" Hai người đang làm gì ở dưới này vậy?!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT