Cảm giác ngủ được một trận no nê , ta cũng không biết là mình đã ngủ bao lâu, trong giai đoạn tỉnh lại cùng tiếp tục nằm mơ , ta ì ra mất một hồi lâu , trong mộng là từng bó từng bó mỹ nam đang chờ ta đùa giỡn, khi tỉnh lại chỉ có một An công tử đang chờ bắt nạt ta , cho nên ta rất muốn cứ như vậy mà ngủ tiếp .
Nhưng là trong lúc mông lung ta cảm giác được có một ánh mắt vẫn bao phủ trên người ta , ánh mắt kia thật mãnh liệt , rất giống như hai ngọn đèn pha, làm cho ta vô cùng muốn cởi hết nội y để cúng bái anh ấy , An công tử anh đây là canh trộm sao?
“Tỉnh rồi sao ?”
Vừa mở to mắt liền nhìn đến khuôn mặt đang để vô cùng gần của An công tử , anh ấy đang nằm ngay bên cạnh ta , cánh tay chống đầu nhìn ta.
Kỳ thật ta đã sớm tỉnh , chính là không muốn mở to mắt ra mà thôi, ta còn không biết nên đối mặt với cuộc sống bảo mẫu ở chung này như thế nào .
An công tử mặt mang ý cười , “Chân đã tê rần rồi phải không? Nhịn không nhúc nhích lâu như vậy , chắc đã sớm tê mỏi rồi .”
Quả nhiên, thằng nhãi này nhìn ra được ta giả bộ ngủ , bất quá cũng thật gian xảo , biết rõ ta giả bộ ngủ thực vất vả lại còn ở nơi này không chịu đi, muốn xem ta bị chê cười a! Có người như vậy sao?
Ta bĩu môi, giận mà không dám nói gì.
“Có đói bụng không?” Anh ấy hỏi ta.
“Có chút.”
“Chính là có chút thôi sao? Em đã ngủ một ngày một đêm rồi .”
“Cái gì?” Ta bật ngay dậy, nhưng là bởi vì tốc độ quá nhanh , đầu ta mê muội một trận , lại nằm bệt tại trên giường.
“Sao anh không gọi em dậy?” Ta khóc thét .
“Làm sao mà em biết anh không gọi em ? Anh gọi là em bao nhiêu lần , chính là em không tỉnh, anh sắp nhanh bị em làm cho chết đói rồi !” Anh ấy ghé vào trên vai ta , chôn mặt ở cần cổ của ta , giọng điệu đầy sức sống này sao nghe kiểu gì cũng không giống như người bị đói bụng một ngày một đêm vậy .
Ta bỗng nhiên nghĩ ra một điều , lao đến cầm đầu anh ấy rồi hỏi, “Có phải em đã bị tính là bỏ bê công việc hay không ? Toàn bộ tiền thưởng tháng này của em sẽ không có phải không ?”
“Cái này a…” Anh ấy cố ý kéo thành âm điệu, “Em là muốn đi làm việc , hay là muốn xin nghỉ phép, hoặc là định bỏ bê công việc?”
Vô nghĩa! Đương nhiên là đi làm việc rồi , đầu bị lừa đá a! Ta cũng không ngốc !
Đương nhiên những lời này ta cũng chỉ dám nói ở trong lòng , trên mặt ta nặn ra một cái tươi cười sáng lạn , ta mặc niệm ở trong lòng , đây không phải An công tử, đây không phải An công tử , đây là tờ nhân dân tệ màu phấn hồng !
Ta nịnh nọt, “An công tử! Anh đói bụng rồi phải không , em đi nấu cơm cho anh nhé , ha ha… Anh muốn ăn cái gì nào ?”
“A? Còn có thể gọi món sao?”
“Sư phụ Khang hay là Mạch Lang a?”
“Em mượn mì ăn liền để trêu anh sao ? Tô Nhuận , em…”
“Không có! Tuyệt đối không phải! Em đây không phải là sợ nhà anh nhiều năm không nổi lửa , không có nguyên liệu nấu ăn sao, anh lại đang đói lợi hại, cho nên mới nghĩ ra phương pháp rất nhanh này .”
Ta thực sự không biết nấu ăn, cho tới bây giờ đồng chí Kỷ Hoài cũng không để cho ta chạm vào mấy thứ này , bà ấy luôn nói để về sau lại học cũng kịp, nhưng là cái về sau này liền sau rất nhiều năm, ta trừ bỏ mì ăn liền thật đúng là cũng không làm cái gì .
“Thế à , cái này thì em không cần lo lắng , lúc em ngủ anh đã mua rất nhiều đồ rồi , đều đặt ở phòng bếp , em đi xem muốn làm cái gì thì làm cái đó đi .”
What ? Thằng nhãi này tuyệt đối là cố ý !
“Em nhanh chút a, hiện tại anh thương nặng chưa lành , đang chờ ăn cơm đó .” Anh ấy lăn xe ra ngoài, đi đầy nghênh ngang , làm sao mà giống bệnh nhân?
Đổi xong quần áo, phát giác trong gian phòng đều chỉnh tề , đồ đạc của ta đều được thu dọn vào ngăn tủ , ta ngạc nhiên , chẳng lẽ đây là An công tử làm ?
Tại phòng bếp quả nhiên chồng chất không ít nguyên liệu nấu ăn, tủ lạnh thì đã sớm được nhồi vào, trên bệ bếp ra vẻ còn để một đống, xem ra là An công tử quyết tâm muốn rèn luyện kỹ thuật nấu ăn cho ta .
Ta tìm cái tạp dề buộc vào người , nắm rổ vo gạo rồi phát sầu.
“Em đang dùng ý niệm để nấu cơm?” An công tử đột nhiên từ phía sau nhảy xổ ra , dọa ta thiếu chút nữa thì ném cái rổ đi .
Ta lắc lắc đầu, “Em chỉ là đang nghĩ xem nên làm cái gì, em không biết anh thích ăn cái gì.”
“Em làm cái gì thì anh ăn cái đó , điều kiện tiên quyết là em biết làm cái gì?”
An công tử tựa hồ là thấy rõ ta, hoàn toàn không cho ta mặt mũi , ta cắn chặt răng , vứt cái rổ xuống : “Em cái gì cũng không biết làm, tiền lương cho anh tùy tiện trừ đó ! Dù sao anh là tổng giám đốc , anh nói là được!”
An công tử nở nụ cười, xoay người nhặt cái rổ vo gạo lên nhét vào trong tay ta , “Anh dạy cho em.”
Anh ấy dạy ta nhặt rau rửa rau, sau đó là cắt thái , rồi đến đặt cơm, An Tùy Dụ thật đúng là làm cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa , hay là người đàn ông này thật là nhân vật cấp đại thần , cái gì đều biết a!
Anh ấy ngồi trên xe lăn , động mồm động mép, còn ta thì đứng trước kệ bếp động thủ (ra tay).
Ép buộc hơn hai tiếng đồng hồ , ta làm ra được bốn món ăn một món canh.
“Ăn cơm thôi !” Ta cơ hồ là rơi lệ đầy mặt.
An công tử ngồi trước bàn cơm, mỉm cười nhìn ta, “Kỳ thật là em vẫn có tiềm chất làm hiền thê lương mẫu , chính là thiếu người bồi dưỡng thôi .”
“Thật vậy chăng? Oa ca ca!” Ta làm càn nở nụ cười, được An công tử khích lệ là một chuyện thực không dễ dàng, ta có thể nào không đắc ý cơ chứ , lại có thể nào không vô ý cơ chứ ? Cho nên giây tiếp theo , ta liền nói một câu thực sát phong cảnh , “An công tử , anh khen em như vậy , nếu Duy Cầm cậu ấy mà biết về sau sẽ hối hận chứ , sẽ quay về tìm em chứ ?”
Trong nháy mắt sắc mặt An công tử giống như dẫm phải cứt chó , anh ấy dùng sức cắn miếng sườn một cái , bộ dáng nghiến răng nghiến lợi kia thật làm cho ta nghĩ đến bộ dáng Ngân Phiếu nhà ta đang gặm xương , ta chính đang liên tưởng An công tử quỳ rạp trên mặt đất gặm xương , bỗng nhiên nghe được anh ấy nói, “Em làm cho cậu ta thử xem xem!”
Ta cười gượng một trận , “Ăn cơm ăn cơm , em chỉ đùa một chút thôi mà .”
Loại chuyện như rửa bát này ta phi thường chán ghét , cho nên dưới ánh mắt nhìn chăm chú bức thiết của ta , An công tử chủ động đi rửa chén , nhưng là khi anh ấy lăn xe vào phòng bếp , ta lại có một loại dự cảm điềm xấu , anh ấy như thế này xem như rất tốt với ta sao? An công tử rửa bát ? Đây cũng coi như scandal nhỉ , post lên diễn đàn của công ty thì sẽ có bao nhiêu oanh động a!
Ta ở bên này miên man bất định, bên kia thế nhưng xuất hiện một chuyện vô cùng thần kỳ , An công tử lại một lần nữa đứng lên, anh ấy đứng bên bồn rửa bát ! Anh ấy thế nhưng đứng thật bằng phẳng, không phải anh ấy thân chịu trọng thương sao? Ngày hôm qua không phải anh ấy nói bị ta đạp một cước liền đau không xuống giường được sao? Thế hiện tại là cái tình huống gì ?
Ta lén lút lẻn vào, thừa dịp anh ấy chưa chuẩn bị muốn nghiệm minh ý nghĩ của bản thân , rốt cuộc là anh ấy lừa ta , hay là thật sự không thể tự gánh vác được cuộc sống , nhưng là khi ta phủ phục bên chân anh ấy , ta liền do dự , cầm lấy ống quần anh ấy không biết nên làm thế nào cho phải. Ta kiểm nghiệm như thế nào đây?
“Em làm gì vậy?” An công tử đột nhiên ra tiếng , làm ta sợ tới mức hoa dung thất sắc, hơn nửa ngày mới há miệng ra cười, “Không có việc gì, trên quần anh có vết bẩn .”
“Xem xong chưa?”
“Ừ.” Ta định đứng dậy, đột nhiên phát hiện phía dưới ống quần anh ấy lộ ra một đoạn băng gạc , ta nhanh chóng xắn cái ống quần đó lên .
“Này ! Em định làm gì?” Anh ấy muốn lui về phía sau, nhưng là đại khái sợ đá đến mặt ta , cho nên mới không dám có động tác quá lớn .
Ta nhìn đến trên đầu gối anh ấy quấn mấy tầng băng gạc , đầu gối bên chân trái tựa hồ có chút sưng lên, băng gạc quấn quít nhìn không ra bộ dáng bên trong , ngày hôm qua cái chân này còn bị ta đá , lúc ấy hình như có đổ máu , nói như vậy thì cũng thương không nhẹ a, ta nhịn không được mà cay cay sống mũi .
An công tử cúi người đem ta ôm lấy, “Không có việc gì, không cho em xem mà em lại cứ đòi xem, bị dọa rồi phải không ?”
Ta cúi đầu không nói được một lời.
An công tử đột nhiên nhéo nhéo cái mũi của ta, “Đau lòng cho anh à ? Kỳ thật cũng chả có gì , chỉ là bị con chó cắn một miếng , đã đi tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại rồi , em đừng lo lắng.”
Ta lắc lắc đầu, “Tên khốn Cổ Quyền này “
An công tử sửng sốt, “Cổ Quyền?”
“Đầu gối cùng một chỗ với trứng sao? Kém xa như vậy cơ mà , mắt bị lác hay sao , mà còn tự xưng thông hiểu bát quái cơ đấy ? ! Quả thực là tên khốn!” Ta liên tiếp nuốt lệ vào lòng , nếu không phải Cổ Quyền nói dối quân tình , ta cũng sẽ không bị kéo đến nơi đây làm trâu làm ngựa , tên Cổ Quyền chết tiệt này , tốt nhất cậu nên cầu nguyện bà đây không ra được , bằng không một khi bà đây về công ty, ta liền giết chết nhà ngươi!
“Tô Nhuận! Em còn dám nói hươu nói vượn một câu nữa thì tiền thưởng năm nay em cứ chờ đấy cho anh!” An công tử nói xong ngồi xuống xe lăn , tiếp tục xoay xoay bánh xe đi ra ngoài.
Ta đứng một mình tại cái phòng bếp đã được thu dọn sạch sẽ tiếp tục ngẩn người, hơn nửa ngày mới phản ứng ra anh ấy nói là cái gì, rơi lệ đuổi theo , “An công tử anh không thể như vậy a!”
Cạch ! Anh ấy đóng cửa phòng ngủ lại, thiếu chút thì nữa thì cái mũi của ta liền đâm vào mặt trên.
Chẳng lẽ là tức giận quá sao ?
Ta vẫn nghĩ nên dỗ dành anh ấy như thế nào , nhưng anh ấy đóng cửa như thế thì ta cũng không dám đi quấy rầy, chỉ có thể quay về phòng mình , đột nhiên nhớ tới ta còn một cái đề án đặc biệt chưa làm xong làm xong, chị Khổng còn đang đòi như đòi nợ kia kìa . Vì thế ta gọi điện cho chị Khổng , “Chị Khổng , cái đề án kia em sẽ giao ngay lập tức , chị để thư thả một ngày rồi sáng ngày mai em sẽ gửi đến hòm thư của chị nhé.”
Chị Khổng ngẩn người nói, “Không phải ban ngày cô đã giao cho tôi rồi sao? Tôi xem qua cảm thấy khá được , đã thông qua a, Tô Nhuận cô làm sao vậy?”
Giao lên rồi sao ? Khi nào thì ta giao ?
Ta liếc mắt tới chiếc laptop bên giường một cái , còn chưa có tắt , ta di di chuột , tìm được cái đề án ta phải làm kia , xác thực đã là đã hoàn thành xong . Hơn nữa , trừ bỏ ý chính không thay đổi , còn đâu chỉnh thể chi tiết nhỏ đều được cải biến một ít , nói như vậy là An công tử đã giúp ta ? Anh ấy đã làm mất bao lâu ?
Đi tới phòng bếp pha một ly sữa đun nóng , sau đó đến gõ cửa phòng An công tử . Anh ấy thế nhưng cũng không ở trong phòng, xoay người ta lại đến thư phòng, quả nhiên đèn sáng , từ khe cửa thấy anh ấy vẫn đang bận rộn.
Ta gõ gõ cửa , anh ấy trầm giọng nói: “Vào đi.”
Ta cười đem sữa đặt ở bên tay anh ấy , “Nghỉ ngơi sớm một chút đi. Anh còn bệnh chưa khỏi đâu.”
An công tử mỉm cười với ta , “Ừ đã biết rồi , lập tức sẽ đi ngủ.”
“Anh đang làm cái gì vậy ?” Ta ngó qua , muốn nhìn xem gần đây anh ấy đang bận cái gì.
Thế nhưng anh ấy lại lập tức khép laptop lại , “Không có gì, rỗi hơi mà thôi.”
Sợ ta xem sao ? Xí ! Ai thèm xem.
“Em nói đúng a, thời gian không còn sớm , chúng ta đi ngủ đi.”
Ta vừa nghe thấy lập tức đỏ mặt , nói ra thanh âm cực kỳ bé nhỏ, “Ai muốn cùng anh ngủ a, chúng ta…”
“Em về phòng em , anh về phòng anh , chẳng lẽ không đúng sao ?”
“Hử ?”
An công tử cau mày nhìn ta, lắc lắc đầu , lại thở dài, “Tô Nhuận a , trong óc em rốt cuộc chứa cái gì vậy ? Em nói xem , em đối với anh có phải có ý đồ gì hay không ?”
“Em? Ý đồ? Tây Môn Khánh mới có ý đồ với anh ! Dở người !” Ta căm giận đạp cửa đi ra ngoài, không thấy được An công tử ở phía sau cười giống như con hồ ly .
Đồng chí Kỷ Hoài gọi điện nói, “Mày làm chút canh móng giò hầm chân gà cho con rể mẹ ăn , tục ngữ nói ăn gì bổ nấy !”
Ta đột nhiên cảm thấy lời này vẫn có chút đạo lý , vì thế đẩy An công tử đi siêu thị mua đồ. Kẻ này tựa hồ là nghiện ngồi xe lăn , rõ ràng là có thể đi đường bình thường , thế mà anh ấy vẫn kiên trì đòi ngồi xe lăn.
An công tử nói, “Cái xe lăn này là công ty mua cho anh , anh phải ngồi cho đủ a!”
Vì thế, ta chỉ đành phải đẩy anh ấy ra ra vào vào, gặp phải bậc thang anh ấy cũng không thèm đứng dậy, bắt buộc ta phải tìm người nâng anh ấy đi lên. Ta bỗng nhiên cảm thấy, phải tặng cho An công tử một pho tượng nhỏ màu vàng (ý là tượng Oscar) , thằng nhãi này diễn trò thật sự là quá tốt , đủ để lấy giả đánh tráo.
“Hôm nay ăn cái gì a?” Ở nhà tĩnh dưỡng một tuần , ta hầu hạ một tuần , An công tử cũng uống canh móng giò hầm chân gà một tuàn.
Ta trực tiếp đẩy anh ấy đến khu bán thịt , dùng hành động của mình nói cho anh ấy , An công tử thế nhưng bắt lấy cái giá để hàng bên cạnh, cau mày nói: “Tô Nhuận , em đây là ngược đãi anh!”
Ta cười ngọt, “Em đây là bồi bổ thân thể cho anh a! Em luôn đối với anh thật tốt!”
“Tô Nhuận! Anh hết bệnh rồi!”
“Không có khả năng , anh vẫn còn ngồi xe lăn cơ mà. Chúng ta mau đi mua móng giò thôi , bằng không lát nữa không còn đồ mới đâu .”
“Tô Nhuận em không nên ép anh.”
“Em đây là thương anh !”
Ta cười đểu , đẩy anh ấy đến khu bán móng giò bên kia , An công tử đứng ngay dậy , “Đột nhiên anh nhớ ra tối nay có bữa tiệc, chúng ta đi dự tiệc đi!”
Nói xong, anh ấy đã túm ta đi ra ngoài.
Ta cười khanh khách , An công tử cũng có thời điểm kinh ngạc a! Ta nhịn không được ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời mây đen dầy đặc , cảm khái một câu, thời tiết hôm nay thật đẹp !
Buổi chiều, anh ấy mang ta đi mua một bộ váy dạ hội , màu tím đậm cùng tím nhạt luân phiên xen kẽ làn váy , thiết kế hở vai , gợi cảm kèm thêm chút đáng yêu. Người trang điểm cho ta , nghe nói là từng làm cho rất nhiều ngôi sao nổi tiếng . Phải nói là thần tiên hãi quỷ thần khiếp , ta xem qúa trình phức tạp của anh ta mà mắt thành viễn thị , nhưng không thể không nói, trông thật giống như mới được PS (photoshop) vậy.
Khi ta tràn đầy tự tin đứng trước mặt An công tử đang mặc bộ vest màu trắng , anh ấy ngẩng đầu nhìn ta, nói: “Chuyển một vòng xem nào .”
Ta nghe lời xoay vòng , anh ấy mỉm cười gật đầu, sau đó thì nói với người trang điểm , “Làm khó cậu .”
Nụ cười trên mặt ta hoàn toàn cứng ngắc , đây là có ý khỉ gì a?
Loại tiệc rượu mang ý nghĩa thượng lưu chân chính này , ta vẫn là lần đầu tiên tham gia, trường hợp lớn nhất mà trước kia gặp qua cũng chỉ là đại hội cuối năm của công ty chúng ta , lần trước có vẻ tùy tính , nhưng lúc này đây đại khái là bất đồng .
Ta nhìn thấy rất nhiều gương mặt thường xuyên xuất hiện trên tivi , vắt hết óc suy nghĩ xem rốt cuộc là ai, sau lại nghe người ta giới thiệu mới nhớ ra , là vị cục trưởng nào đó , vị quan lớn nào đó , khó trách có cái bụng lớn như vậy .
Hôm nay , đến đây đại đa số là người trong giới kinh doanh , An công tử thong dong đến chỗ bọn họ chào hỏi, hàn huyên vài câu, nói vài câu đùa không ảnh hưởng tới toàn cục . Ta từ đầu tới đuôi liền khoác lấy cánh tay anh ấy , bảo trì mỉm cười.
Tay An công tử vẫn luôn đặt trên tay của ta , chậm rãi truyền tới độ ấm , kỳ thật ta vô cùng muốn nói cho anh ấy là ta tuyệt không khẩn trương.
“Tùy Dụ ! Đã lâu không thấy.” Một người phụ nữ mặc bộ váy dạ hội màu lửa đỏ đi tới, cầm trên tay một ly sâm panh , cô ta tươi cười như hoa, là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp .
An công tử nhíu mày, sau đó mỉm cười, biểu tình rối rắm như vậy ở trên mặt anh ấy cũng tự nhiên lên, “Đã lâu không thấy , Hàn tiểu thư.”
Mỹ nữ đại khái là muốn một cái ôm , nhưng là An công tử lại lui nửa bước về phía sau , vẫn duy trì nụ cười xa cách , mỹ nữ tươi cười liền cứng ngắc lại . Ta không thể ca ngợi An công tử một chút , chiêu này quá độc ác!
Mỹ nữ khẽ cười, “Tùy Dụ , anh thật đáng ghét, sao lại gọi em là Hàn tiểu thư , này , anh vẫn còn tức giận vì chuyện lần trước à?”
“Không có.” An công tử trên mặt là tươi cười, nhưng trong ánh mắt hoàn toàn lại không có. Anh ấy quay đầu nhìn ta, thế nhưng cho ta một nụ cười sáng lạn vô cùng . Làm cho ta nhịn không được mà run rẩy , nếu không phải giờ phút này anh ấy đang ôm lấy thắt lưng của ta , ta khẳng định đã xụi lơ xuống rồi .
Ánh mắt của mỹ nữ đột nhiên chuyển hướng về phía ta, “Xin chào , tôi là Hàn Tử Kiều.”
“Xin chào , tôi là Tô Nhuận.” Ta bắt tay mang tính tượng trưng với cô ta, đây là lễ phép cơ bản .
“Vẫn là lần đầu tiên thấy Tùy Dụ mang bạn gái khác đến , trước kia đều là tôi cùng anh ấy đến. Tùy Dụ anh ấy có đôi khi vẫn còn tính trẻ con, cùng anh ấy tham dự các hoạt động có đôi khi thật vất vả a!” Nụ cười trên mặt mỹ nữ cứ như hận không thể rách toác ra , ta không hiểu cô ta nói mấy điều này với ta làm gì, lúc khoe khoang cũng không xem sắc mặt An công tử .
Ta chỉ có thể mỉm cười gật đầu, không nói thêm gì cả .
An công tử khẽ ôm ta, một đôi mắt phượng liên tiếp liếc đến ta , ta nhịn không được nhỏ giọng hỏi anh ấy, “Mắt anh bị rút gân à ?”
Anh ấy không trở lời ta, ngược lại nói, “Anh dù có không tốt như thế nào , tiểu Nhuận em đều phải chịu đựng, ai bảo em là vị hôn thê của anh cơ chứ .”
Vừa vặn lúc này âm nhạc ngừng lại , vừa vặn những lời này vang lên không nhỏ, vừa vặn tất cả mọi người đều nghe được, sau đó mọi động tác đình trệ.
Nhiều vừa vặn như vậy làm ta hoài nghi, anh ấy là cố ý , anh ấy rốt cuộc muốn làm gì vậy ?
Chỉ thấy trong nháy mắt mặt mỹ nữ khó coi giống như đi chỉnh dung bị thất bại vậy , mặt cô ta vặn vẹo , sau đó phẫn nộ xoay người bước đi.
Bộ dáng của An Tùy Dụ nhưng lại như chẳng sao cả , nhìn ta cười ngây ngô liên tiếp . Ta hung hăng véo anh ấy một cái , “Anh điên rồi sao?”
Anh ấy cười hì hì , “Ba mẹ anh đều đồng ý , ba mẹ em cũng đồng ý , em còn có ý kiến phản đối sao?”
Ta hoảng sợ, anh ấy uống nhầm thuốc à ? Trong óc ta hiện lên một cảnh tượng, vừa rồi mỹ nữ kia kỳ thật là mối tình đầu của An công tử , bởi vì ích lợi mà rời bỏ An công tử, vì thế An công tử ghi hận trong lòng , hôm nay cố ý mang ta đến để chọc tức cô ta . Lý do này làm cho ta nhất thời cảm thấy oán giận, đây là định lợi dụng ta sao ? Mẹ nó , nếu máu chó như vậy , ta sẽ làm cho anh ấy ăn móng giò hầm chân gà một tuần luôn !
Ta lạnh lùng nói, “Anh có ý tứ gì?”
Anh ấy thu liễm mỉm cười , trịnh trọng nói: “Chúng ta kết hôn đi. Anh thấy rằng cảm giác mỗi ngày vừa tỉnh dậy liền thấy em kỳ thật tốt lắm , cho nên cách hợp pháp để vẫn tiếp tục như vậy chỉ có thể là kết hôn.”
Ta thất thần không biết nên làm như thế nào cho phải, trong lòng suy nghĩ xem trong lời nói của anh ấy có mấy phần có thể tin, chúng ta có phải hay không tiến quá nhanh ? Quả thực hơn cả đua F1 a!
Lúc này đột nhiên có mấy người xông tới, tuổi xấp xỉ với An Tùy Dụ , tươi cười trên mặt lộ vẻ ái muội không rõ, “Tùy Dụ , chúc mừng a!”
An Tùy Dụ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, “Nhớ rõ tới tham gia hôn lễ không thể thiếu tiền biếu .”
“Này này này ! Làm anh em nhiều năm như vậy , cậu còn xảo trá a? Nói chuyện tiền bạc tổn thương tình cảm a!” Một người đàn ông mặc bộ vest màu đen trong đó nói.
“Không nói chuyện tiền bạc với những người như các cậu mới tổn thương tình cảm .”
Người đàn ông mặc bộ vest màu đen bưng ly rượu lại đây, “Tô Nhuận chúc mừng hai người.”
Đối với rượu thì ai đến ta cũng không cự tuyệt , An công tử cũng biết tửu lượng của ta , vì thế để mặc ta với người này cùng uống một ly. Bọn họ đều là hồ bằng cẩu hữu (bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, xấu xa) của An Tùy Dụ , tương giao nhiều năm, người uống rượu cùng ta này tên là Khổng Từ , con của một người kinh doanh công ty điện lực , khi cười rộ lên thì trên mặt có hai cái lúm đồng tiền , An công tử nói, đó là biểu hiện cho những kẻ đầu trộm đuôi cướp .
Uống một hồi ta cùng Khổng Từ còn sinh ra hữu tình cách mạng , rất có tư thế anh hùng gặp anh hùng , về sau Khổng Từ lại nói, hai chúng ta là nhất kiến như cố , tái kiến ái mộ, chỉ kém lấy thân báo đáp . An công tử nghe xong lời này , rất tự nhiên tìm người hack bôi đen máy tính của Khổng Từ , phó mặc cho đống số liệu quan trọng trong máy tính của anh ta .
Từ bữa tiệc đi ra ngoài, chúng ta thuận tiện thuê phòng chung uống rượu ngay tại khách sạn này , đều là một số ít bạn bè của An công tử . Đề nghị này là Khổng Từ đề suất , An công tử nghe xong chính là lắc đầu, “Các cậu thảm rồi .”
Đối với rượu, ta là càng uống càng tỉnh , rượu qua ba lượt thì thấy lũ người bên Khổng Từ kia đều ngã chỏng vó nằm ở nơi nào. Ta nhếch môi hướng về phía An công tử cười cười , An công tử bất đắc dĩ lấy khăn tay lau khóe miệng cho ta , “Về sau không được uống nhiều rượu như vậy .”
Ta dùng sức gật đầu, cảm giác được một trận mê muội, có vẻ thật sự uống nhiều sao?
Khổng Từ từ dưới sàn đứng lên, lôi kéo cánh tay của ta ở bên tai ta nói một câu, “Tiểu Nhuận cô thảm rồi , An Tùy Dụ nhà cô chính là một cầm thú a, về sau cô phải sống chung với cầm thú đó .”
“Hả?”
“Đúng là đồ uống nhiều!” An công tử hung tợn đẩy Khổng Từ ra , sau đó nói với ta, “Chúng ta về nhà thôi.”
“Ừm.” Ta gật đầu, bước chân cứ phiêu phiêu nhẹ hẫng , cảm giác được anh ấy ôm chặt lấy cánh tay của ta. Sau đó, ta hoàn toàn đã hiểu , Khổng Từ nói cầm thú là có ý gì. Quả thực là cầm thú a!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT