Ta thật là bị phòng bếp của An công tử làm cho chấn kinh rồi!
Nhìn lên theo hướng bốn mươi lăm độ đến tủ bát, đống đồ làm bếp kia căn bản là chưa từng được sử dụng , sạch đến mức không nhiễm một hạt , một đống lớn cái thứ gọi là nguyên liệu nấu ăn mà ta không biết tên , còn có ta giống như hung linh u oán trong đêm khuya , cùng với An công tử kiađang cười tươi như bãi nước mùa xuân, tất cả hợp thành một hình ảnh, làm cho ta nghĩ tới hai chữ, kinh dị , ba chữ , thật kinh dị .
Ta nuốt nước miếng, “Không phải là anh sẽ bắt tôi đem những thứ này đều biến thành đồ ăn cho anh đấy chứ ?”
Anh ta gật gật đầu, “Tôi cũng không biết là cô biết làm cái gì, thế nên mỗi dạng đều mua một chút , cô xem thế nào rồi làm đi.”
“Anh không hối hận chứ ?”
“Bớt nói nhảm đi !”
An công tử đóng cửa phòng bếp lại , rất có xu hướng để cho ta tự sinh tự diệt ở bên trong .
Ta đối với một đống nguyên liệu nấu ăn này phát sầu, nghĩ rằng , An công tử anh cũng thật tín nhiệm tôi , anh không sợ tôi thiêu rụi cả phòng bếp nhà anh sao ?
Tay nghề nấu ăn của ta thế nào ta biết rõ , chính là dừng lại ở trình độ nấu mỳ, cho nên từ nhỏ ta đã bắt Đường Duy Cầm luyện tốt tay nghề nấu ăn , để về sau khi chúng ta kết hôn thì cậu ấy sẽ là người nấu cơm. Nhớ tới Đường Duy Cầm, ta liền cảm thấy trong lòng hốt hoảng, một bên cắt thái, một bên mắng Hasse, thật không phải là người!
Mắng mắng một hồi , ta liền đã quên chính mình đang làm gì , thẳng đến nghe thấy phịch một tiếng, ta ôm đầu thét chói tai tránh ở dưới cái bàn , An công tử nghe tiếng chạy đến, nhìn thấy trong phòng bếp một mảnh chướng khí mù mịt, tầm mắt mơ hồ trong chốc lát, tìm được ta ở dưới cái bàn , lôi ta từ bên trong ra cứ như là diều hâu quắp con gà con , thuận tay vứt một cái , ta liền lảo đảo lăn ở trên thảm .
“Này này này ! Anh cũng quá vô nhân tính đấy !” Thật ra không đau, chính là ta cảm thấy đây không phải biểu hiện của tinh thần chủ nghĩa nhân đạo .
An công tử tắt bếp ga đi, ngẩng đầu nhìn thoáng qua , bất đắc dĩ thở dài, “Tô Nhuận, ai cưới cô thật đúng là không hay ho , chẳng lẽ cô không biết lò vi sóng không thể trực tiếp đun nóng thực phẩm còn nguyên bao bì sao ?”
Ta gật gật đầu, ta cũng thật không biết , lúc ấy ta đem con gà kia trở thành Hasse , trực tiếp bỏ vào đun nóng , nghĩ nóng chết nó càng tốt, làm sao lo lắng để cho nó cởi quần áo nữa chứ .
“Để cho cô nấu cơm chính là sai lầm!” An công tử đem toàn bộ đống nguyên liệu mua được ném vào thùng rác, “Tôi đưa cô về nhà.”
“Không ăn cơm à ?”
“Phòng bếp đều sắp bị cô đốt rụi rồi , tôi còn dám đợi cơm của cô sao ?”
Đổi quần áo xong , An công tử mang ta ra ngoài .
Bảo vệ mở cửa cho An công tử , xe chậm rãi vòng ra , khi ông bảo vệ kia nhìn thấy ta ngồi bên cạnh An công tử , trong nháy mắt đã há hốc mồm ra, ước chừng có thể nuốt được một quả trứng vịt .
“Có phải tôi rất đẹp hay không ? Anh xem kìa , ông bảo vệ cửa sau khi thấy tôi đã có biểu tình khiếp sợ đó .” Ta vuốt vuốt khuôn mặt hỏi An công tử.
Anh ta đột nhiên dẫm phanh một cái , đầu ta trực tiếp đập vào trên kính thủy tinh , anh ta u oán liếc mắt nhìn ta một cái, “Tô Nhuận, thời điểm lái xe thì đừng nói ra những chuyện khủng bố như vậy được không? Tôi còn trẻ!”
Rất tổn hại ! Sao có thể nói như vậy a! Ta mắng anh ta ở trong lòng , trên mặt còn phải mỉm cười gật đầu, có việc cầu người chính là phải khúm núm như thế .
Phía trước có vài người công nhân đang sửa chữa cái gì đó , An công tử đành phải vòng xe qua , ta mắt sắc phát hiện , bọn họ đang làm lại cống thoát nước, nghiêng tai đi nghe thì nghe được có một người nói: “Đã bảo các anh sớm sửa một chút đi , lại cố tình không làm , bây giờ thì hay rồi , cũng không biết là cái gì rơi vào, chặt gẫy mất một ống dẫn nước , bây giờ thì phiền toái chưa !”
Ta chấn động toàn thân , An công tử có chút kinh ngạc đánh giá ta, “Thể trọng của cô là bao nhiêu vậy ?”
“Tiêu chuẩn! Phi thường tiêu chuẩn!” Ta một mực chắc chắn , nhưng là trên thực tế ta cũng đã phát hiện , gần đây ta béo , hơn nữa càng có xu thế béo hơn nữa, nếu cứ phát triển đi xuống, phỏng chừng ta đi bơi cũng không mất công sải tay sải chân , chỉ cần nằm im là vẫn nổi lều phều được .
“Đưa đến đây là được rồi , đa tạ An công tử, trên đường đi cẩn thận nha!” Ta mỉm cười vẫy tay với An công tử .
Anh ta tắt máy, xuống xe, dùng sức đóng cửa lại .
Cái tay đang vẫy kia của ta liền dừng lại, “Anh không quay về sao?”
“Không phải là cô phải lo cơm cho tôi sao? Tôi đều đã đến cửa nhà , cô còn đuổi tôi đi sao ? Tô Nhuận cô cũng thật vô lương tâm quá đi!” An công tử u oán nhìn ta.
Ta phát hiện, hôm nay anh ta thật sự rất thích dùng loại ánh mắt u oán này xem ta , làm cho ta tự đáy lòng cảm giác được căng thẳng vô cùng .
Anh ta túm lấy ta, đi hướng cửa hàng nhà ta .
“Này này này ! Anh buông tay, chúng ta không quen thân a!” Ta một bên giãy dụa , một bên che mặt, ở trong mắt láng giềng, ta chính là vợ tương lai của Đường Duy Cầm , nếu như bị bọn họ nhìn thấy ta thân thiết với người đàn ông khác thì đó là chuyện tày đình a!
An công tử cười cười, đột nhiên dùng sức một cái , kéo ta vào trong lòng.
“Anh anh anh làm gì vậy ?” Tay đặt tại ngực anh ta , cố gắng kéo xa khoảng cách ra một chút.
Anh ta mỉm cười, vẫn là theo kiểu mặt than , ta có thể nào lại không biết ghê sợ cơ chứ ?
Anh ta nói: “Không phải tôi là đồng tính luyến ái sao, cô sợ cái gì hả?”
Ta rõ ràng tránh ở phía sau anh ta , những ánh mắt chú mục dọc theo đường đi cũng không phải là đơn giản như vậy . Ta hy vọng tất cả mọi người sẽ không nhìn thấy ta, để cho ta bình an tiêu sái đi qua .
“Tô Nhuận, cô làm sao vậy?”
Nhưng là luôn có người không để cho ta an bình, mỗi khi có người đi ngang qua, hơn nữa quay lại nhìn ngó đầy kinh ngạc , An công tử đều đã nói một câu như vậy .
Ta ngẩng đầu hung tợn trừng mắt nhìn anh ta , hận không thể cắn chết anh ta luôn .
Rốt cục đến cửa hàng nhà mình , ta lập tức lủi ngay vào trong , rốt cuộc An công tử cũng không ngăn trở ta nữa mà chậm rì rì tiến vào theo .
Thời điểm mà mẹ Kỷ Hoài thấy ta đã dùng cổ họng gào lên rồi lao tới, “Con bé chết tiệt kia, mày đã chạy đi đâu vậy ? Cả đêm mày không về đã tá túc ở đâu a? ! Mày nói đi , đêm qua mày với con rể mẹ đã làm gì hả ? !”
Ta bưng kín lỗ tai, ý đồ muốn giảm nhỏ sự độc hại mà bà ấy gây ra cho màng tai của ta , than thở nói: “Cái gì cũng chưa làm, con không cùng cậu ấy một chỗ.”
Mẹ Kỷ Hoài hít một hơi thật sâu , bà ấy nhìn chằm chằm vào An Tùy Dụ , người cùng trở về với ta , qua một hồi đánh giá cao thấp , nhanh chóng tiến đến bên tai ta hỏi: “Bảo bối ! Đây là tên quỷ đoản mệnh mà lần trước bị ngộ độc thức ăn kia sao?”
Ta cả kinh, quay đầu nhìn nhìn An công tử , không khỏi vươn ngón tay cái với mẹ ta , cái từ quỷ đoản mệnh này dùng để hình dung tính mặt than gián đoạn của An công tử này thật đúng là chuẩn xác a! Trước kia sao ta lại không nghĩ ra cơ chứ ?
Ta gật gật đầu, mẹ Kỷ Hoài nhíu mày, “Cậu ta tới làm gì? Đòi bồi thường tiền à ? Bảo bối , sao mày còn chưa bãi bình cậu ta a, sao lại còn mang cậu ta về nhà hả ?”
Ta bĩu môi, An công tử giống như cũng không thèm đòi nhà chúng ta bồi thường tiền, sợ là chút tiền của nhà chúng ta này cũng không đủ cho An công tử nhét kẽ răng ấy chứ .
“Đại bảo bối ! Không phải là cả một đêm con đều ở cùng cậu ta đấy chứ ?” Mẹ Kỷ Hoài đột nhiên kinh hô một tiếng.
Ta cũng phải gật gù , gật gù là tại sao mẹ ta lại có một đôi mắt hỏa nhãn kim tinh tuyệt vời như thế chứ .
Đồng chí Kỷ Hoài vừa thấy biểu tình của ta liền hoàn toàn hiểu được , nắm lấy lỗ tai của ta , bộ dáng ‘cá không ăn muối cá ươn’, “Làm bậy a! Con rể tao mà biết thì phải làm sao a? Con bé này , sao mày cũng học được hồng hạnh ra tường (ngoại tình) a?”
Con rể…
Con rể của bà ấy hiện tại chỉ sợ đang lăn trên giường với Hasse ấy chứ ! Làm sao có sức lực để quản ta chết sống!
“Mẹ nghĩ đi đâu vậy! Đây là tổng giám đốc công ty con !” Ta nói có chút không kiên nhẫn.
Mẹ Kỷ Hoài vừa nghe lập tức hai mắt tỏa ánh sáng.
“Dì ơi , dì đừng hiểu lầm, cháu chỉ là mới đi ngang qua, đưa cô ấy trở về mà thôi.” An công tử mỉm cười nói với mẹ ta , bộ dáng nhẹ nhàng khoan khoái như gió xuân vậy.
Đồng chí Kỷ Hoài nhìn xem đầy sửng sốt , mẹ ta cũng là người thấy soái ca cũng không cầm giữ được sự vui vẻ thoải mái, An công tử này kêu một tiếng dì thật sự là làm cho bà ấy sướng tê người .
“Thật sự là phiền toái lãnh đạo , nếu là không chê bai thì hãy ở lại nhà chúng tôi ăn bữa cơm rau dưa rồi lại đi đi!” Mẹ Kỷ Hoài mỉm cười thản nhiên .
Ta vừa thấy vẻ tươi cười này thì cũng hiểu được rằng , mẹ ta tuy rằng thích xem mỹ nam, nhưng là cũng có cái hạn độ , đối với thủ trưởng như An công tử , cho tới bây giờ bà ấy đều là khuyên ta không cần giao tiếp quá nhiều . Cho nên câu này kỳ thật chính là đang đuổi An công tử rời đi đó , lấy bất biến ứng vạn biến.
“Tốt quá ! Vừa vặn cháu cũng chưa ăn cơm .” An công tử lại một lần nữa xuất ra nụ cười mang theo sự suy thoái mặt than , dọa ta với mẹ ta đồng thời lui về phía sau nửa bước.
“Đại bảo bối , quản lí của mày có bệnh hay không đấy?” Mẹ Kỷ Hoài nhỏ giọng hỏi ta.
Ta dở khóc dở cười gật đầu, nguyên lai An công tử thật sự đến ăn ké cơm a!
Thứ Hai đi làm, cả người ta đều không có tí tinh thần nào . Lúc đi đến gian pha nước thì nghe được hai nữ đồng nghiệp khe khẽ nói nhỏ.
“Nghe nói gì chưa , tổng giám đốc của chúng ta lại nằm viện đấy , ngộ độc thức ăn a!”
“Nghiêm trọng như vậy a? Có nguy hiểm tới sinh mệnh không ?”
“Khó mà nói a!”
“Nếu thật sự đi đứt thì rất đáng tiếc a! Một soái ca tuyệt vời như thế , sao lại bị ngộ độc thức ăn cơ chứ ?”
Các cô ấy đi rồi, ta lại cảm thấy bị một phát sấm đánh vào trên người mình , An công tử lại bị ngộ độc ư ? Sẽ không phải là vì bữa cơm mà anh ta ăn ở nhà ta ngày hôm qua đấy chứ ? Thân thể anh ta là làm bằng giấy sao, tùy tiện chạm vào cái gì đó là suy sụp luôn ? Ta còn trông cậy vào anh ta đoạt lại bạn trai giúp ta như thế nào a? !
Ta tránh ở trong toilet , vụng trộm gọi điện thoại cho An công tử , nhưng vẫn không ai nghe máy , ta bắt đầu tin tưởng , phỏng chừng anh ta thật sự bị bệnh, vì thế ta gửi một cái tin nhắn cho anh ta : ‘An công tử , anh trăm ngàn đừng có đi đứt a! Anh mà đứt thì tôi phải làm sao bây giờ?
Hơn nửa ngày, An công tử cũng chưa thèm trả lời lại ta, ta liền ngồi luôn tại trong toilet , ta chính là không thèm quay về làm, Hasse có thể làm gì ta nào? Dù sao ta đều đã xoát thẻ ! Ta không nghĩ nhìn thấy bộ mặt Phan Kim Liên kia của Hasse . Làm cho tên quản lí như anh ta đi chơi trứng thôi! Bản trợ lý không thèm hầu hạ!
Nhưng là luôn luôn có vài người như vậy , làm bạn cho dù có ngồi trong toilet thì cũng không sống yên ổn được , liên tiếp đến gõ cửa của bạn , ta không kiên nhẫn , hô to một tiếng, “Đang đi vệ sinh đây ! Đừng giục nữa!”
Người đứng ngoài cửa tựa hồ sửng sốt trong chốc lát, sau đó nói: “Cô gái à , toilet nam phải sửa chữa , phiền toái cô nhanh chút.”
“À ờ , chờ tí !” Ta sửa sang lại quần áo một chút , mở cửa đi ra ngoài.
Có vài công nhân đang đứng ở cửa , ta đi xuyên qua bọn họ , sắc mặt không được tốt lắm . Những người này thật sự là, sớm không sửa trễ không sửa, hiện tại lại đòi sửa cái gì a!
Ta vừa niệm kinh , vừa đi ra ngoài, thời điểm đi tới cửa thì thấy chị Khổng đi từ phía đối diện ra, ta kinh ngạc nhìn chị ấy , chị ấy có chút kỳ quái đánh giá ta trong chốc lát, cuối cùng lắc đầu đi luôn.
Tin tức động trời a! Chị Khổng đi toilet nam ư? Đang lúc ta mừng thầm một trận nghĩ đến chính mình phát hiện ra một cái xì xăng đan lớn , ta nhìn lại, trên cửa cái hình người bé xíu không mặc váy kia nhất thời làm cho ta tâm như tro tàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT