Đối với việc An công tử đột nhiên được thăng chức, trong công ty có người kinh ngạc , có người lại coi đó là bình thường, coi như đó là theo lẽ thường phải làm .
Theo lý thuyết, vị trí quản lí này cũng không dễ leo lên được , nhưng là để cho người vừa mới vào công ty như An công tử ngồi lên thì càng kỳ quái . Không khỏi có người bắt đầu đoán già đoán non , An Tùy Dụ là dựa vào cái gì mà có được vị trí đó?
Cẩn thận ngẫm lại, tựa hồ trước kia vài vị tổ trưởng đều đối xử với An Tùy Dụ phá lệ khách khí, chẳng lẽ người này có hậu trường? Mọi người đều bắt đầu đoán, cái gì mà con riêng của chủ tịch , cái gì mà ba anh ta là quan lớn , cái gì mà hai đời nhà anh ta có liên quan tới chính phủ linh tinh linh tinh , đủ loại.
Đối với những chuyện bát quái không đâu vào đâu này , ta là không thèm để ý , bọn họ quá là đoán mò , thực rõ ràng là An công tử có khuôn mặt của nam sủng , sao không có người đoán theo phương diện này này cơ chứ ?
Đối với điều này ta tỏ vẻ vạn phần đau lòng, một bộ phận chuyên về trình bày đề án viết văn như thế này , không có tí xíu nào sức tưởng tượng thì đó quả là đáng sợ !
Nhưng là, ta càng thêm lo lắng về vấn đề sau này , An công tử vừa đi, chị Khổng thăng chức làm tổ trưởng. Mà chị Khổng lại vẫn không vừa mắt với ta, cho dù ta đã là nhân viên chính thức , thì cũng vẫn ở dưới tình trạng nguy hiểm .
Những chuyện gây khó dễ kiểu này thực đáng sợ, vạn nhất chị Khổng cũng giống Dung mama đối đãi với Tử Vi , thì ta đây không phải chết chắc rồi sao ? Ta cũng không có được vị mẫu thân bên hồ Đại Minh , càng không có một hoàng ama chuyên thổi râu trừng mắt a !
Còn có một điều cũng làm cho ta lo lắng , An công tử là người chuyên mang thù a, trước đó ta đã từng mắng anh ta nhiều lần , hiện tại khẳng định anh ta muốn trả thù lại a! Người đàn ông này ta rất hiểu a, anh ta khá là ghen tị thù hận với ta đó!
Đần độn cả một cái buổi sáng, ta chỉ có ngồi mà đoán trước đoán sau , bộ não hiện ra tình cảnh thảm thiết ta bị hai người bọn họ lăng trì xử tử vô số lần , trong lòng thật sự run sợ.
Giữa trưa vẫn cùng Joey đi ăn cơm, vẫn là tiệm ăn hôm nọ , cô ấy thấy bộ dáng không yên lòng của ta cũng là vô cùng đau đớn, một bên thở dài , một bên gắp đi mấy miếng thịt bò từ đĩa của ta.
Cô ấy vừa nghiến răng nghiến lợi ăn thịt bò của ta vừa nói: “Cậu sao thế ? Phiền muộn cái gì à?”
Ta ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, thịt bò cứ như vậy mà biến mất ở trước mặt ta .
Joey đột nhiên trở lên đứng đắn ”Thực sự gặp chuyện không may sao ? Tôi ăn thịt của cậu mà cậu cũng chưa có phản ứng a! Nói thử cho tôi nghe xem , xem tôi có thể giúp được gì hay không?”
Cô ấy bất quá cũng chỉ là một nhân viên bình thường , nếu ta nói cho cô ấy , không cẩn thận lại kéo theo cô ấy xuống nước, cho nên ta cũng không có nói rõ ràng , chỉ nói là một người bạn của ta đắc tội với thủ trưởng , về sau nên làm gì .
Joey thực rõ ràng nói cho ta biết, hẳn là nên suy nghĩ mà đổi công việc khác đi, trong đó nguyên do không cần giải thích , ta cũng đại khái hiểu được một ít.
Giương mắt nhìn lên, cây cối bên đường đã bắt đầu rụng lá , nguyên lai mùa thu đã đến gần như vậy , hồi tưởng lại lúc tốt nghiệp, coi như cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
“Chào quản lí ! Bên này có vị trí a!” Joey đột nhiên đứng lên, hưng phấn huy động cánh tay.
Ta nhìn theo ánh mắt nóng bỏng của cô ấy , hóa ra là An công tử , sao anh ta lại tới nữa rồi ? Thực rõ ràng, phí trợ cấp ăn cơm của anh ta so với bên ngoài không phải cùng một đẳng cấp, vì sao lại còn muốn tới nơi này ăn cơm? Ở trong ấn tượng của ta , người đàn ông mặc bộ vest chất lượng tốt giá trị mấy vạn đồng như vậy hẳn là nên ngồi ở mấy nhà hàng cao cấp , thực tao nhã nói tiếng chim với mấy người phục vụ mới phải .
Trong óc hiện ra trực giác thứ nhất , anh ta là đại BOSS, ta phải vuốt mông ngựa! Kết quả là ta xoạch một cái đứng dậy, định nhường vị trí cho An công tử , ta làm sao nghĩ được , chân anh ta lại dài như vậy , vài bước đã đứng ở phía sau ta , kết quả là ta thực không may , loảng xoảng một tiếng , lật đổ khay đồ ăn của anh ta.
Joey dùng thứ tiếng Anh sứt sẹo của cô ấy kinh hô: “Oh no , no , die!”
Ta quay đầu liền thấy bộ vest quý báu của An công tử lây dính đồ ăn , trước ngực anh ta bị bẩn một mảng lớn, vào lúc này ta cũng thật không ngờ, đây là kiệt tác của mình , ta chất phác nhìn anh ta một cái, sau đó nói: “Anh lại uống nhiều à? Sao lại nôn ra thế này!”
Joey hung hăng đạp vào đầu gối của ta, nhấp nháy ánh mắt.
Sắc mặt An công tử xanh mét , cười lạnh vài tiếng, “Tô Nhuận, cô giỏi lắm!”
Ta còn không quá hiểu được anh ta là có ý gì, nhưng tuyệt đối không phải là đang khen ta , ta cảm giác được phía sau lưng gió lạnh từng trận, ta nhìn như cầu cứu về phía Joey , cô ấy lại dùng vẻ mặt bi tráng để cho ta tự sinh tự diệt !
An công tử buông khay đồ ăn, nắm chặt nắm tay lại , tựa hồ ta có nghe được thanh âm các đốt ngón tay của anh ta kẽo kẹt vang lên , bắt đầu hoài nghi có phải anh ta bị bệnh viêm khớp hay không , thời điểm vuốt mông ngựa có cần đưa chút thuốc đả thông gân cốt gì đó hay không nhỉ.
“Tô Nhuận! Cô đi theo tôi!”
“Đi nơi nào?”
“Mua quần áo! Tôi như vậy thì đi làm kiểu gì !”
An công tử cả vú lấp miệng em đi ở phía trước, nói đùa à, ta sẽ theo sau chắc ? Kia không phải là muốn chết sao!
“Tô Nhuận! Cô định lề mề tới khi nào? ! Chạy nhanh theo tôi đi mua quần áo, chậm trễ công việc buổi chiều , cô chịu trách nhiệm được không ? !” An công tử hét lên vô cùng sung sức , không giống như là người chưa ăn cơm chút nào.
Ngược lại là ta, rõ ràng đã ăn lửng dạ , hiện tại lại cảm thấy bụng đói kêu vang.
Ta xẹt cái lập tức đứng lên đi theo , An công tử liếc mắt nhìn ta , rồi lại nói với Joey : “Trở về nói với tổ trưởng của các cô , Tô Nhuận tôi mượn đi , cô ấy đi theo mua giúp tôi một bộ quần áo! Không được thêm mắm thêm muối!”
Joey gật đầu như đảo toán , An công tử thế này mới vừa lòng ung dung mà đi , ta khổ sở nhăn mặt lại , quả thực muốn tự sát . Ta phải đền cho anh ta một bộ sao? Ta bán máu bán thận bán gạo cũng đền không nổi a!
Joey phất phất tay với ta , cái biểu tình kia như là người nhà đang đáp trả lễ ở lễ tang vậy .
An công tử lái xe đưa ta đi đến khu mua sắm đắt đỏ ở phụ cận , ta cắn răng cùng anh ta đi vào, thời điểm nhìn anh ta chọn quần áo , chân của ta như muốn nhũn ra, trong mắt vẫn hiện lên nhãn giá của mấy bộ quần áo đang nhảy nhót , làm cho ta hận không thể chọc thủng cặp mắt của mình, vì sao lại đắt như vậy a? !
Cô bán hàng vô cùng nhiệt tình đi theo An công tử, dùng lời hay liên thanh khích lệ , đề cử mấy bộ vest cho An công tử , mà biểu tình của An công tử vẫn là thản nhiên nhàn nhã , ngẫu nhiên nói một câu cám ơn, thoạt nhìn cũng là nho nhã lễ độ , nhưng sao đối với ta lại giống như là ăn đạn dược cơ chứ ?
An công tử cuối cùng chọn một bộ , tất tần tật từ trong ra ngoài, thời điểm đổi đồ xong anh ta đứng trước mặt ta , ta quả thật là ánh mắt sáng ngời , người đàn ông này quả nhiên mặc cái gì cũng đẹp , nhưng là nhìn đến giá cả của bộ tây trang này , ta liền vọt qua, dùng sức lột quần áo của anh ta , ý đồ muốn cởi ra.
An công tử nắm lấy tay ta, ta vẫn còn không ngừng phản kháng luôn mồm nói , “Quá khó nhìn, mau cởi ra cởi ra!”
“Tô Nhuận, rốt cuộc cô muốn làm gì?” Anh ta một bên giữ chặt tay ta một bên nói.
Khí lực của anh ta lớn hơn ta rất nhiều, một tay bắt lấy cả hai tay ta , làm cho tay ta bị giữ vòng ra phía sau, anh ta dùng sức lôi kéo, đem ta trói ở trong lòng.
Ta uốn éo cái đầu liền nhìn đến khuôn mặt của anh ta cùng với cái nhãn giá thực chói mắt kia , lại hoàn toàn quên đó là một cái tư thế gì .
“Cô muốn làm gì?” An công tử hỏi, trong hơi thở mang theo hương vị bạc hà , phun ở trên mặt ta.
Bởi vì mới vừa rồi ta vận động kịch liệt , lúc này thở dốc không ngừng , “Này… Khó coi a, đổi bộ khác đi!”
“Tôi lại cảm thấy được , liền chọn bộ này đi .”
Ta thật muốn rơi lệ a! Dùng bả vai đụng chạm anh ta một chút, “An công tử a , tôi không có nhiều tiền như vậy , anh có thể xuống tay nhẹ chút được không?”
An công tử tuyệt đối là kẻ đại biến thái , anh ta thế nhưng lại còn nở nụ cười, bộ dáng tựa hồ còn thực vui vẻ.
“Không có tiền ư ? Thế này mới có bao nhiêu a, bộ quần áo bị cô làm dơ lúc nãy còn mấy vạn đồng đó , tôi không bắt cô đền theo giá gốc đã xem như khách khí rồi !”
“Tôi giặt cho không phải là được sao!”
“Tôi không cần!”
“Anh! Thật không thể nói đạo lý , bộ đó anh đã mặc qua rồi , cho dù là chưa mặc thì cũng chỉ là đồ secondhand mà thôi, không đáng giá tiền a !”
“Cho nên để cô mua bộ quần áo này cho tôi đã xem như đáng giá rồi đó . Tô Nhuận a , nhanh nhanh bỏ tiền ra đi , còn phải đi làm đó , bằng không lát nữa lại bị trừ tiền lương.”
Ta nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đẫm lệ, loại thời điểm này , ta hẳn là phải có chút cốt khí, hẳn là nên vứt một nắm tiền lên mặt anh ta, hô to một câu, “Cầm tiền rồi cút đi cho tôi!”
Nhưng là, ta thật sự không có tiền, tiền lương chỉ có chút xíu như vậy , đồng chí Kỷ Hoài còn muốn lừa bịp tống tiền, ta nào có tiền để mua thứ này cho anh ta a?
An công tử , kẻ ác Hoàng Thế Nhân này , còn liên tiếp thúc giục ta, cánh tay đều bị anh ta vặn vắt cấu xé đã tê rần , bên cạnh cô bán hàng kinh ngạc nhìn hai người chúng ta .
Ta nhắm mắt lại , “Xin ngài hãy buông tay a, bằng không tôi làm sao lấy tiền ra được cơ chứ ? !”
“Thực mua cho tôi à?” An công tử tựa hồ càng vui vẻ .
Ta nhu nhu cái cổ tay bị nắm đau , trong lòng thật muốn một đầu đâm vào tường mà chết .
“Không có tiền! Trong thẻ của tôi chỉ có hai ngàn, còn chưa đủ một cái áo sowmi của bộ này . Anh làm gì thì làm ! Đòi tiền không có, đòi mạng chỉ có một cái!” Ta hiên ngang dũng cảm phun ra những lời này !
An công tử cũng không vội , nói chậm rì rì : “Vậy viết cái giấy nợ đi! Về sau chậm rãi trả cho tôi. Cô gái, cô có giấy bút không ? Phiền toái cho mượn một chút.”
Xoẹt xoẹt vài cái , An công tử đã nhanh chóng viết xong một cái giấy ghi nợ , sau đó cầm lấy tay của ta ấn cái vân tay rồi vui sướng tự mình đi xoát thẻ.
Hai vạn chín ngàn tám , ta đau thịt , đau lòng, đau cả trứng !
Trong xe, An công tử thả lỏng bản thân bằng cách nghe mấy bài hát thích hợp trong lễ hoả táng , ta ngồi rụt lui ở trên ghế cũng không ngẩng đầu lên, trong lòng đang mất máu.
“Đau lòng à?”
“Vô nghĩa! Không có ai lại bắt nạt người khác như anh , tiền lương của tôi vốn đã thấp, anh lại còn lừa bịp tống tiền tôi như vậy ! Anh quả thực là quá lưu manh , thật đáng giận , quá ngoan độc a, hai vạn chín ngàn tám của tôi đó a!” Bên này ta bắt đầu thao thao bất tuyệt mắng anh ta.
An công tử vẫn là không nhanh không chậm nói một câu, “Vậy cô có muốn được tăng tiền lương hay không ?”
“Anh quả thực là… Cái gì?” Ta sửng sốt.
“Tôi nói, tăng tiền lương cho cô , đổi cái chức vị làm trợ lý của tôi đi! Tiền lương sẽ tăng lên rất nhiều , hình như là gấp năm lần thì phải, cô muốn không ?”
Sẽ là bốn ngàn năm đó a ! Vài con số to tướng choán hết não ta, đầu ta bị những con số kia đè cho không đứng dậy nổi , thẳng tắp gật đầu.
Mặt An công tử không có chút thay đổi nhìn ta, lại lắc lắc đầu, “Đi theo tôi thì đừng có giả vờ ngớ ngẩn, không được phép làm ra chuyện ngu xuẩn , tôi cho cô làm gì, thì phải làm đấy, nếu không, trừ tiền!”
“Ừ! Bốn ngàn năm đó! Ngài nói cái gì thì là cái đó !”
“Tô Nhuận, tôi phát hiện ra cô đặc biệt chân chó (hay nịnh hót)!”
“Quản lí ngài thật sự là hoả nhãn kim tinh, lập tức liền nhìn ra bản chất của tôi rồi!”
Khóe môi của An công tử run run , ta không biết là muốn cười hay là muốn khóc, người đàn ông này bị bệnh mặt than lợi hại , có tiền như vậy sao lại không biết tìm cách chữa trị cơ chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT