Hôm sau, Đỗ Vân Ny đúng hẹn đi đến tòa nhà Vĩnh Xương, còn chưa vào bên trong đã nhìn thấy hai người đứng ở cửa gây gổ.

"Ôi! Đau chết. Uy! Bà già, bà không có việc gì đứng ở cửa làm chi, chó ngoan không cản đường câu này bà chưa từng nghe qua sao?"

Cô gái ăn mặc hợp mốt, hoa lệ xinh đẹp, đang hết sức phách lối mắng một người phụ nữ trung niên.

"Cô nói chuyện như vậy không có người dạy dỗ sao? Chẳng lẽ cha mẹ của cô cho tới bây giờ không dạy cô đạo lý làm người sao? Tôi bất quá là không cẩn thận đụng cô, làm sao cô nói chuyện ác độc như vậy?"

Cô gái xinh đẹp, hai tay chống eo, hung tợn nhìn chằm chằm người phụ nữ trung niên trước mắt.

"Bà dám mắng tôi không có người dạy dỗ ? Bà muốn chết sao?"

"Cô này sao vậy? Coi như tôi không cẩn thận đụng vào cô, tôi đã nói xin lỗi, cô còn muốn như thế nào?" Phụ nhân cũng không cam chịu yếu thế phản bác lại.

"Nói xin lỗi thì coi như xong à? bà già mắt nhắm mắt mở, đụng hư còng ngọc của tôi ? Cái vòng ngọc này bà biết bao nhiêu không ? Bà bồi thường nổi sao?"

Cô gái xinh đẹp hướng vị người phụ nữ trung niên giơ chiếc vòng ngọc trong tay bị thiếu mất một nửa lên, mà thái độ cô ngông cuồng, ngay cả người bên cạnh nhìn cũng đều thấy tức giận.

"Hừ! Đừng tưởng rằng một câu xin lỗi thì xem như xong, vòng ngọc này rất đắt, lúc đầu trị giá mười vạn."

"Cùng lắm thì tôi trả cô mười vạn là được."

"Hừ! Bà trả nổi sao? Bất quá. . . . . . vòng ngọc ở trong mắt tôi giá trị không chỉ mười vạn ! Vòng ngọc này là của bạn trai tôi, cũng là giám đốc của công ty Vĩnh Xương, đưa cho tôi làm vật đính ước. Vật quý như thế, bà nghĩ mười vạn là có thể bồi thường lại sao?"

"Cô. . . . . . Cô cậy mạnh có thể kiêu ngạo, cố ý gây khó khăn cho tôi, có phải hay không?"

"Coi như tôi gây khó khăn cho bà, thì thế nào? bà già chết tiệt."

Đỗ Vân Ny không ưa người đàn bà phách lối lấy mạnh hiếp yếu, cố ý làm khó người khác. Cô rất muốn xông tới cho cô ta hai cái tát.

Nhưng là, với công việc là một người phục vụ chuyên nghiệp, trên nguyên tắc mọi chuyện dĩ hòa vi quý là tốt nhât nên cô quyết định trước đối với người đàn bà kia nói lý lẽ rồi tìm thêm cơ hôi dạy dỗ cô ta.

"Tiểu thư, vị người phụ nữ trung niên này chẳng qua là không cẩn thận đụng vào cô, không cần thiết phải làm to chuyện như thế? Huống chi bọn tôi hướng cô nói xin lỗi, không phải sao?"

Ai ngờ Chiêm Lộ Lộ không để ý tới Vân Ny nói, ngược lại đem đầu mâu nhắm ngay Vân Ny, tiếp tục pháo oanh.

"Cô là cái gì? Tại sao quản chuyện của tôi? Bạn trai của tôi là tổng giám đốc công ty Vĩnh Xương, nói một cách khác, tương lai tôi gả cho Tuyên Dĩnh, thì cũng coi như là chủ nhân của tòa nhà này, điều đó chứng tỏ tất cả những thứ ở đây đều thuộc về tôi trông nom. Tôi muốn ở chỗ này mắng chửi người, gây khó khăn cho người, người nào quản được?" Chiêm Lộ Lộ kiêu ngạo mà hất càm lên, bộ dáng chanh chua không ai bì nổi.

Lời của cô làm cho một người phụ nữ vừa đi tới, ghen ghét dữ dội, căm giận bất bình chống nạnh giận dữ hỏi:

"Cô là ai mà dám nói mình là nữ chủ nhân tòa nhà này ? Hừ! Tối nay người cùng Tuyên Dĩnh ước hẹn là bổn tiểu thư, cô là rễ hành?"

Đỗ Vân Ny kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy một cô nàng mặc trang phục công sở Chanel kiều diễm, căm tức nhìn Chiêm Lộ Lộ.

"Còn cô là ai? Cùng Tuyên Dĩnh có quan hệ gì?" Chiêm Lộ Lộ khó có thể tin mở to hai mắt, nhìn người phụ nữ trước mắt, cảm giác, cảm thấy cô ta có mấy phần nhìn quen mắt.

"Tôi là hồng phấn tri kỷ của Tuyên Dĩnh - Kiều An Na, đồng thời cũng là nữ chính sắp lên phim tháng sau, còn là người đẹp cùng qua đêm nay với Tuyên Dĩnh.”

Chiêm Lộ Lộ ngoài ý muốn phát hiện tình địch, lại là nữ minh tinh năm nay mới nổi Kiều An Na, trong lòng vừa tức giận lại vừa ghen ghét.

Vân Ny có chút kinh ngạc, Thiệu Tuyên Dĩnh cư nhiên như thế hoa tâm? Nhưng nhìn thấy trước mắt kia hai người phụ nữ mắt nhìn nhau chằm chằm, lại cảm thấy có chút hả hê. Nhìn loại này chó cắn chó, một miệng mao hí mã làm thành tiêu khiến, không tồi.

Nhất là Chiêm Lộ Lộ cứ như vậy trước mặt mọi người khinh dễ một vị người phụ nữ trung niên, thật là quá đáng. Không cho cô ta một bài học thì thật là có lỗi với cảm giác chính nghĩa của cô.

"Người ta là hồng phấn tri kỷ cũng đứng ra nói chuyện, cô giả danh là người phụ nữ trung niên của Tổng giám đốc, còn có mặt mũi ở chỗ này giương nanh múa vuốt?" Vân Ny hướng về phía Chiêm Lộ Lộ vừa nói.

"Cô. . . . . . Cô nói cái gì?" Chiêm Lộ Lộ tức giận nhìn chằm chằm Đỗ Vân Ny, trong lòng hận chết người đàn bà trước mắt xen vào việc của người khác.

Hơn nữa chính là, Tuyên Dĩnh quả thật cự tuyệt buổi gặp mặt tối nay với cô, cho nên cô mới không cam lòng đến công ty của hắn, muốn đích thân hỏi nguyên nhân hắn cự tuyệt cô. Không nghĩ tới còn chưa có hỏi, mà Kiều An Na đã nói cô ta cùng Tuyên Dĩnh có ước hẹn, hại cô dù tức giận thế nào, cũng không thể phản bác lại.

"Tôi đang nói cái gì, cô không phải là rõ ràng nhất ?" Vân Ny hướng Chiêm Lộ Lộ ra vẻ khinh miệt cười lạnh, tiếp đó dắt tay vị người phụ nữ trung niên bị khinh dễ kia, ôn nhu hỏi:

"Bác gái, bác coi như mới vừa rồi vận khí không tốt, bị chó điên cắn, cậy là người nhà Tổng giám đốc gây khó khăn cho bác, người điên khùng nói lời điên khùng bác đừng để ở trong lòng. Cháu nghĩ Tổng giám đốc Thiệu sẽ không đến nỗi coi trọng loại phụ nữ thế này, cũng sẽ không có liên quan với cô ta! Chắc cô ta lại mượn cơ hội lừa tiền người khác, bác phải cẩn thận."

Chiêm Lộ Lộ vừa nghe thẹn quá thành giận hét lớn: "Đứng lại! Cô cái đồ đàn bà ghê tởm nói cái gì? Bổn tiểu thư là loại người mượn cơ hội lừa tiền sao?"

"Tôi lại không cảm thấy cô ấy nói có chỗ nào không đúng." Kiều An Na đứng ra lên tiếng ủng hộ Vân Ny, ngay cả cô cũng không ưa người phụ nữ hách dịch này."Cô ta ngay cả xưng mình là người phụ nữ trung niên Tổng giám đốc chuyện như vậy cũng làm ra được, còn có cái gì không thể làm đây?"

"Cô. . . . . . Cô cô. . . . . . Các cô đều liên hiệp đối phó tôi."

"Vậy cô liền sai lầm rồi, " Kiều An Na cười lạnh nói: "Tôi căn bản là không để cô ở trong mắt!"

"Cô thật là quá đáng, Kiều An Na, cô nhớ cho bổn tiểu thư, tôi sẽ đi tìm Tuyên Dĩnh lý luận ngay bây giờ, cho hắn biết cô làm nhục tôi, cho hắn biết cô là người đàn bà có tâm cơ." Chiêm Lộ Lộ bị bức không còn kế gì, tính toán xông vào công ty Vĩnh Xương.

"Hừ! Nếu như tôi là cô, tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy." Kiều An Na vẻ mặt không liên quan, cười lạnh.

"Cô nói như vậy là có ý gì?"

"Cô chẳng lẽ không biết tính của Tuyên Dĩnh? Anh ấy từ trước đến giờ ghét nhất loại phụ nữ cố tình gây sự, quấy rầy công việc của anh ấy. Nếu như cô nghĩ đi tố cáo, liền đi đi!"

Chiêm Lộ Lộ bị Kiều An Na dọa sợ, nội tâm bắt đầu dao động. Hai người cứ như vậy giằng co không dứt, ai cũng không có ý thối lui.

Đỗ Vân Ny nhìn hai cô giằng co không dứt, vỗ nhẹ bả vai vị người phụ nữ trung niên nói: "Bác gái, hiện tại không ai làm khó dễ, bác nhanh lên rời đi."

Người phụ nữ trung niên vừa thấy Đỗ Vân Ny, đã cảm thấy cô có chút quen mắt, nhưng trong khoảng thời gian ngắn nhất thời không nghĩ ra đã từng gặp cô ở đâu, bất quá, bà lần đầu tiên nhìn đã thích cô gái lương thiện trọng nghĩa này.

Phụ nhân cười mị dắt tay Vân Ny, nói: "Dù sao bác chỉ là tới xem con bác một chút, cũng không vội đi. Nếu như cháu cũng không có việc gấp muốn làm, hãy theo bác nói chuyện một lát, như thế nào?"

"Có thể a! Bất quá. . . . . . Cháu hôm nay tới nơi này là muốn tới công ty Vĩnh Xương tìm Thiệu Tổng giám đốc, cho nên không thể cùng bác tán gẫu quá lâu."

Phụ nhân nghe thấy, trên mặt lộ ra khổ sở, vẻ mặt tiếc hận, "Như vậy a! Khó có được cơ hội gặp một cô gái hợp ý bác! Không thể tán gẫu lâu một chút thật đúng là đáng tiếc. Đúng rồi, cháu mới vừa nói muốn tìm Thiệu Tổng giám đốc, sẽ không phải là Thiệu Tuyên Dĩnh con bác chứ?"

Mọi người vừa nghe, tất cả thất kinh.

Nhất là Kiều An Na mới vừa căn bản không đem tên người phụ nữ trung niên để ở trong mắt, còn có Chiêm Lộ Lộ hung hăng khi dễ bà, vừa nghe thấy bà là mẹ của người mà các cô ngưỡng mộ đã lâu, trong lòng lập tức lạnh nửa đoạn.

Không thể nào? Người phụ nữ trung niên kia ăn mặc tầm thường như vậy, sao có thể là mẹ của một người đàn ông tuấn mỹ, ôn nhu đa tình, tài cao chí lớn tung hoành trên thương trường như Thiệu Tuyên Dĩnh.

Vân Ny cũng có chút bán tín bán nghi hỏi: "Bác gái, bác nói là thật sao? Thiệu Tổng giám đốc là con trai bác ?"

"Dĩ nhiên! Chẳng lẽ cháu cho là bác không thể nào sinh nổi một người anh tuấn như Tuyên Dĩnh à?”

Đỗ Vân Ny bị vẻ mặt nghiêm túc của vị người phụ nữ trung niên kia làm cho tức cười.

"Đã như vậy, vậy thì phiền toái bác mang cháu đi tìm Thiệu Tổng giám đốc được không?"

Người phụ nữ trung niên yêu thương vỗ vỗ bàn tay trắng nõn nà của Vân Ny: "Tốt nhất! Chúng ta bây giờ liền lên lầu."

Kiều An Na cùng Chiêm Lộ Lộ vốn là còn chưa tin người phụ nữ trung niên, chính là mẹ của Thiệu Tuyên Dĩnh, nhưng nghe bà nói chuyện như thế, chẳng lẽ nói. . . . . . bà thật sự là mẹ của Thiệu Tuyên Dĩnh? Các cô đó mới vừa đối với bà làm như không thấy, còn cố ý gây khó khăn cho bà, không phải. . . . . .

"Vân vân, người phụ nữ trung niên. . . . . . Không, bác gái, xin hỏi bác thật sự là mẹ của Thiệu Tuyên Dĩnh?"

An na cùng Chiêm Lộ Lộ đồng thời phát hiện sự kiện trọng đại, vội vàng đuổi theo hỏi thăm.

Nhìn hai cô gái được chiều chuộng vội vội vàng vàng chạy tới, lần này đổi lại người phụ nữ trung niên nghiêm sắc mặt nhìn.

Bà cố ý bày hé ra vẻ mặt nghiêm trọng, ngay cả con mắt cũng không nhìn các cô một cái."Hừ! tôi cùng Thiệu Tổng giám đốc là quan hệ như thế nào, không liên quan đến các cô ?"

Người nhiều tâm cơ nhất Kiều An Na nhìn tình huống thấy không ổn, vội vàng ngọt ngào với người phụ nữ trung niên, "Bác gái, thật ngượng ngùng, mới vừa rồi là An na có mắt không tròng, không có chú ý tới bác ở đây, cho nên đến bây giờ mới chào hỏi, thật là thất lễ."

Người phụ nữ trung niên khẽ hừ một tiếng, bày tỏ có nghe được cô nói.

"Lão. . . . . . Ách! Bác gái, mới vừa rồi là Lộ Lộ không đúng, bác xem Lộ Lộ tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện lớn bé, tha thứ Lộ Lộ một lần đi!"

Lần này người phụ nữ trung niên nặng nề hừ một tiếng, còn cố ý quay mặt qua chỗ khác, ngay cả liếc mắt cũng không liếc nhìn Chiêm Lộ Lộ.

"Cũng không nhìn một chút, trên mặt mình thoa một tầng phấn thật dầy, giống như muốn che giấu nếp nhăn trên mặt, lại còn ý tứ nói mình tuổi còn nhỏ, thật là không biết xấu hổ."

Nói xong, bà lại hết sức thân thiết quay đầu hỏi Vân Ny: "Đúng rồi, cháu tên là gì? Cháu làm việc ở đâu? Mới vừa rồi cháu giúp bác vất vả một phen, bác lại quên hỏi tên của cháu, thật là già nên hồ đồ rồi."

"Làm sao được? Bác còn không coi là già đây! Cháu tên là Đỗ Vân Ny, trước mắt cháu làm ở một công ty mỹ phẩm."

Đỗ Vân Ny? Cái tên này giống như rất quen tai .

Người phụ nữ trung niên một lần nữa cẩn thận nhìn Vân Ny, đôi mắt sáng như hai giọt nước, cảm giác như nhớ ra được cái gì, nhưng không thể nói ra nó là gì.

Ai. . . . . . Không có biện pháp, người đã già, trí nhớ cũng trở nên kém. Nếu không nghĩ ra, vậy dứt khoát cũng đừng nghĩ .

Bà yêu thương vỗ vỗ tay Vân Ny cười nói: "Cháu thật là hiểu chuyện, thông minh, không giống nhau với những người phụ nữ hiểu biết nông cạn."

Đối mặt với loại đãi ngộ khác biệt rõ ràng này, cùng với ý giễu cợt, Chiêm Lộ Lộ giận đến cả người phát run, cũng không dám phát tác.

Kiều An Na còn lại là không chút lưu tình cười trộm lên tiếng, tiếp lại hỏi: "Bác gái, bác cũng thiệt là, mới vừa rồi thế nào không nói sớm bác là mẹ của Tuyên Dĩnh? Như vậy hại An Na không biết, không có thể sớm một chút phát hiện đến bác, để mà chiếu cố bác cho tốt ."

Kiều An Na kia cố làm vẻ áy náy không biết, làm người phụ nữ trung niên toàn thân nổi da gà, tức giận nói: "Các cô lại không hỏi, tôi cái gì phải nói?"

Đụng lên nhiệt mặt lại đụng người tôi lãnh cái mông, An Na định thức thời không lên tiếng.

Người phụ nữ trung niên cứ như vậy dắt tay Vân Ny, nghênh ngang đi qua những người đang làm việc trong công ti Vĩnh Xương.

Mà hai người An Na cùng Chiêm Lộ Lộ, lại tò mò theo đuôi ở phía sau, mục đích là muốn xác nhận đến cùng bà có đúng hay không là mẹ của Thiệu Tuyên Dĩnh.

Một nhóm người đi tới cửa thang máy đợi một lát, trực đạt Tổng kinh lý phòng làm việc cửa thang máy một mở, vừa lúc thang máy đáp tới mở ra là trợ lý Vu Dương, một cái liền nhận ra mẹ của Thiệu Tuyên Dĩnh—— Chu Ngọc Diệp.

Hắn lễ phép cúi đầu, lên tiếng chào hỏi: "Người phụ nữ trung niên lại tới tìm Tổng giám đốc rồi ạ?"

"Ừ! Hắn vẫn còn ở trong phòng làm việc bận rộn sao?"

"Đúng vậy, mới vừa kết thúc một hội nghị cán bộ, Tổng giám đốc đang kiểm tra văn kiện của hội nghị tiếp theo."

"Ta và bằng hữu đi lên gặp nó, cậu cứ làm việc của mình đi!"

"Dạ! Người phụ nữ trung niên muốn dùng đồ uống gì để tôi kêu thư ký chuẩn bị.”

"Không cần, ta lát nữa nói với thư ký là được."

Chu Ngọc Diệp dắt tay Vân Ny vào thang máy, đi lên lầu.

Tiếp, Vu Dương nhìn thấy Chiêm Lộ Lộ cùng An Na đồng thời há to mồm, bộ dáng bị giật mình kinh sợ.

"Các cô tới nơi này làm gì? Tổng giám đốc có rất nhiều công việc bận rộn, không có thời gian cho các cô, mời các cô trở về đi."

Kiều An Na vừa thấy Vu Dương đối với Chu Ngọc Diệp thái độ cung kính như thế, một lòng đã sớm lạnh. Vì vậy, đối với lệnh tiễn khách của Vu Dương cũng không dám cãi lời, ngay sau đó chán nản rời đi.

Vậy mà Chiêm Lộ Lộ vốn kiêu căng bốc đồng, cũng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, cứng rắn muốn gặp Tuyên Dĩnh.

"Cút ngay, tôi muốn gặp Tuyên Dĩnh."

"Cô không thể đi lên." Vu Dương ngăn trước mặt Chiêm Lộ Lộ, cự tuyệt cô tự tiện xông vào phòng làm việc của Tổng giám đốc.

"Anh tại sao ngăn cản tôi, không để cho tôi gặp Tuyên Dĩnh?"

"Tổng giám đốc hiện tại bề bộn nhiều việc, không rảnh gặp khách."

"Gạt người, vậy anh mới vừa rồi tại sao để cho bà lão kia, cùng với người đàn bà lai lịch không rõ ràng đi lên?"

"Mời nói chuyện tôn trọng một chút! Người phụ nữ trung niên là mẹ của Tổng giám đốc, cũng không phải để cô tùy ý phê bình." •

"Tôi bất kể dù sao tôi chính là muốn lên đi gặp Tuyên Dĩnh, anh rốt cuộc có cút ngay không?"

Vu Dương đáy mắt thâm thúy, thoáng hiện ánh lửa thần bí, từ đáy lòng hắn đã sớm bất mãn kiểu đàn bà kiêu căng cậy mạnh. Nếu không phải cô ta vì đến gần Tổng giám đốc, cố ý ngụy trang thành bộ dáng ôn nhu đơn thuần, Tổng giám đốc tuyệt sẽ không nhìn đến loại người như cô ta.

Cũng được! Để cho cô ta đi lên biết một chút về Tổng giám đốc bề ngoài bình thường ôn nhu đa tình, không muốn người biết mặt khác cũng tốt.

"Nếu như cô kiên trì vô luận như thế nào, đều muốn vào lúc này thấy Tổng giám đốc gặp mặt nói chuyện..., cô hãy đi đi!"

Vu Dương tránh người sang một bên, cúi đầu nói.

"Hừ! Coi như anh thức thời."

Đợi cửa thang máy mở ra, Chiêm Lộ Lộ phách lối hất cằm lên, đi vào, mà Vu Dương là lộ ra nụ cười âm trầm kín đáo.

Thang máy vừa đến lầu ba mươi sáu, Chu Ngọc Diệp ngay sau đó kích động dắt tay Vân Ny đi về phía đại sảnh tiếp khách bên ngoài phòng làm việc của Tổng giám đốc.

Thư ký vừa thấy được Chu Ngọc Diệp xuất hiện, kinh ngạc hỏi: "Người phụ nữ trung niên sao lại tới đây?"

"Còn không phải là vì đến nhìn con trai ta một cái sao? Tuyên Dĩnh vẫn còn bận rộn ở trong phòng làm việc sao?"

"Đúng vậy, hôm nay có hai hội nghị quan trọng diễn ra, Tổng giám đốc vẫn còn ở bên trong xem lại văn kiện."

"Buổi chiều hội nghị mấy giờ tiến hành?"

"Ba giờ ạ."

"Thời gian vẫn còn sớm, ta đi vào tìm hắn tán gẫu một hồi, cũng sẽ không làm trễ nải đến công việc."

Chu Ngọc Diệp kéo Vân Ny đi đến phòng làm việc, Thư ký tò mò hỏi: "Người phụ nữ trung niên, vị tiểu thư này là ai ạ?"

"Đây là Đỗ tiểu thư, cô có chuyện muốn gặp Tuyên Dĩnh, lại cùng tôi vừa thấy liền hợp ý, tôi liền dẫn cô ấy đi lên. Như thế này phiền cô thay tôi mang hai tách cà phê đi vào."

"Vâng, không thành vấn đề."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play