Trước khi đôi mắt tinh tường của bà ấy quét qua, tôi đã bỏ tay ra khỏi vai Trịnh Dị, nhưng Trịnh Dị lại phản ứng chậm chạp, vẫn đặt tay lên eo tôi nên tôi chỉ đành khép nép đứng cạnh anh ta, lúng túng mỉm cười với bà ấy.

Trịnh Dị nói: “Đây là bạn con, con gái của một vị giáo sư của con.”

Bà Hứa nhìn bàn tay đang đặt trên eo tôi của Trịnh Dị, nở một nụ cười hời hợt nhưng lại đầy ý nghĩa: “Là bạn gái con nhỉ?”

“…Không phải ạ.” Trịnh Dị ho nhẹ một tiếng, ngại ngùng buông tay ra.

Bà Hứa khẽ mỉm cười, trông không uy nghiêm như lúc nãy nữa, thậm chí giọng nói còn có chút hiền từ: “Giờ chưa phải nhưng sau này thì không chắc được.”

Tôi và Trịnh Dị: “…”

Bình thường bị trêu chọc vài câu cũng không thấy gì, nhưng giờ bị bà ấy nói một cách nghiêm túc như vậy trước mặt bao nhiêu người, đột nhiên cảm thấy có chút quen tai là sao nhỉ? Đám người Dung Tranh nghe thấy vậy liền cười khúc khích, vẻ mặt cũng thả lỏng hơn, đưa tay ra uống trà do người làm mang lên.

Thế nhưng ngay sau đó, sắc mặt bà cụ Hứa đột nhiên thay đổi, khóe miệng hạ xuống, trầm giọng hỏi Hạ Thanh: “Con thấy có phải không, con dâu?”

Tách trà đã được đưa lên đến miệng của Dung Tranh, Châu Tuấn và Trịnh Hạo lập tức được lặng lẽ đặt về chỗ cũ.

Hạ Thanh đứng bên cạnh bà ấy, nét mặt cứng đờ, một hồi lâu không nói gì, một lúc sau mới miễn cưỡng nở ra được nụ cười: “Tình cảm của bọn trẻ dễ thay đổi lắm, sao biết trước được…”

Bà cụ Hứa cười khẩy một tiếng rồi chống gậy đi vào phòng.


Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, lau mồ hôi lạnh trên trán, trong đó sắc mặt của Hạ Thanh là khó coi nhất.

Trịnh Dị lên tiếng, quay đầu lại hỏi Hứa Nặc: “Phòng cô ở tầng mấy? Chân cô ấy không tiện lên lầu, cô giúp cô ấy lấy xuống đi?”

Hứa Nặc trông cũng rất khó coi, có lẽ là muốn thoát khỏi bầu không khỉ ngại ngùng vừa nãy, “ồ” một tiếng rồi vội vã lên lầu.

Hạ Thanh mỉm cười, lấy lại vẻ dịu dàng thường ngày của mình: “Bà cụ mới đi dạo quanh vườn hoa, chắc là mệt rồi, để cô đi xem sao, các cháu cứ thoải mái, không cần khách sáo.”

Đợi bà ta đi rồi, Trịnh Hạo thở phào một hơi: “Những ngày tháng có bà Hứa chắc nhà Hứa Nặc lại căng thẳng như trước đây rồi.”

Châu Tuấn bối rối hỏi: “Lúc nãy bà Hứa có ý gì vậy? Tôi không hiểu.”

Tôi cũng nheo mắt nhìn Trịnh Dị, tỏ ý: Chuyện gì thế này? Tỏ thái độ với con dâu ngay trước mặt con cháu, bá đạo thật đấy.

Trịnh Dị liếc nhìn tôi, không nói gì.

Dung Tranh xoa cằm, mỉm cười không nói gì, dường như đã hiểu được nội tình, tôi nói: “Mẹ chồng nàng dâu có mâu thuẫn à?”

“Mâu thuẫn này cũng không chỉ là ngày một ngày hai nữa.” Dung Tranh cười nói rồi quay qua chế nhạo Trịnh Dị: “Xem ra ý kiến nội bộ của họ về chuyện của cậu không thống nhất rồi, bà cụ không vừa ý cậu.”

Trịnh Dị thờ ơ “hừ” một tiếng, nói với Dung Tranh: “Uống nước cũng không bịt được miệng của cậu à?”

Châu Tuấn không hiểu gì, chọc vào người Trịnh Hạo ở bên cạnh, nói: “Cậu hiểu bọn họ đang nói gì không?”

Trịnh Hạo nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng ngơ ngác lắc đầu.

Tôi: “…”

Một lúc sau, Hứa Nặc đi xuống cầu thang, tay cầm mấy bộ đồ, giơ tay ra đưa cho tôi: “Đây là mẫu mới của quý này, tôi chưa mặc đâu.” Rồi nói tiếp: “Cô vào phòng thay đồ của bố mẹ tôi thay đi.”

Phòng thay đồ của Hạ Thanh và Hứa Kính Đình ở ngay sau phòng khách. Biệt thự nhà họ nhỏ hơn biệt thự của nhà họ Trịnh một chút, bố cục cũng gọn gàng hơn, bên cạnh phòng thay đồ là phòng của bà cụ. Lúc tôi mở cửa muốn vào phòng thay đồ, nghe thấy giọng nói của Hạ Thanh ở phòng bên cạnh loáng thoáng truyền đến.

“Mẹ, mẹ nói là sẽ ở lại một khoảng thời gian cơ mà, giờ nếu mẹ đi luôn thì lát Kính Đình về con biết ăn nói thế nào đây?”

Bà cụ Hứa thấp giọng nói: “Sống chung với mấy người tôi sẽ tức chết mất, tôi vẫn muốn sống thêm mấy ngày.”

“Mẹ…” Giọng của Hạ Thanh vừa bất lực, vừa có phần kiềm nén: “Kính Đình ngày một thờ ơ với công ty, mới có báo cáo tài chính quý trước, thành tích giảm sút nghiêm trọng, còn xảy ra sự cố sản xuất nữa, lẽ nào con không thể nghĩ cho nhà họ Hứa sao?”

“Đừng đề cao bản thân mình quá, tương lai của nhà họ Hứa còn có anh của Kính Đình, công ty trong tay mấy người là chuyện riêng của mấy người, làm thành thế nào, tôi mặc kệ, nhưng vô liêm sỉ đến mức đem bán cả con gái thì cô phải đợi người nhà họ Hứa chết hết đã!

“Mẹ đừng nói vậy.” Hạ Thanh nói như đinh đóng cột: “Hứa Nặc là con gái con, tất nhiên con sẽ không để con bé chịu uất ức, con bé và Trịnh Dị là thanh mai trúc mã, vốn không phải như mẹ nói…”

Bà cụ Hứa cười khẩy: “Thanh mai trúc mã? Mắt cô mù chứ mắt tôi còn tốt lắm! Đứa cháu gái này của tôi ngốc thì ngốc thật nhưng cũng không đến nỗi này! Còn cô, Hạ Thanh, cô yêu tiền như mạng, cô không biết liêm sỉ, nhưng nhà họ Hứa này cần mặt mũi!”

Tôi: “…”


Tôi lén bước vào phòng thay đồ, tùy tiện lấy bộ đồ, ngồi trên ghế, vừa thay đồ, vừa thầm gào thét trong lòng: Mình mới nghe thấy gì thế này! Bà cụ cũng độc miệng thật đấy! Mắt cũng độc!! Nhìn cái thôi là biết người mẹ này của mình yêu tiền như mạng! Chẳng trách bà ta muốn Trịnh Dị làm con rể mình còn hơn cả Hứa Nặc!!

Lượng thông tin quá lớn khiến tôi không xử lí kịp, thay đồ xong nhất thời vẫn chưa đi, ngẩn người ngồi trên ghế, nghe tiếng đóng cửa từ phòng kế bên truyền đến, tôi đứng dậy, thấy Hạ Thanh bước vào với đôi mắt đỏ hoe.

Hạ Thanh: “…”

Tôi: “…”

Hạ Thanh nhanh chóng hoàn hồn, lập tức quay đầu đi, lấy tay lau mắt, lạnh mặt nói: “Sao cô lại ở đây?”

Khi ở riêng với tôi, bà ấy không hề che giấu bộ mặt thật của mình, tôi cũng khá bất ngờ.

“Hứa Nặc bảo con vào đây thay đồ.” Tôi nhanh hóng điều chỉnh vẻ mặt, di qua chỗ bà ta rồi nói: “Cô Hứa sao lại khóc thế này? Con mới nghe thấy bà cụ Hứa ở phòng bên la mắng, nói gì mà yêu tiền như mạng, không biết liêm sỉ, lẽ nào là nói cô?”

Mắt Hạ Thanh càng đỏ, mặt cũng đỏ, lúc nói môi tức đến run cầm cập: “Cô…”

Thấy bà ta khóc tôi lại nhớ đến lúc mình khóc khi ngã khỏi lưng ngựa, tôi nói: “Ôi, cô đừng kích động, lúc nãy con có nghe, còn tưởng chuyện gì ghê gớm lắm chứ, thật ra cô bảo bà Hứa cứ yên tâm, có người vừa thông minh vừa hiểu chuyện như con ở bên, Trịnh Dị sao có thể thích con gái cô chứ? Cô thấy đúng không?”

Vẻ mặt của Hạ Thanh trở nên vô cùng khó coi, bà ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Loại…loại tiện nhân được mẹ sinh ra mà không biết dạy như cô, Trịnh Dị không thể thích loại người như cô được!”

Tôi nghe thấy thế đột nhiên thấy vô cung nực cười, thấy buồn thay cho Hạ Thanh, cũng thấy buồn thay cho chính mình, tôi nói: “Đúng đấy, tôi có mẹ sinh ra mà không biết dạy đấy, lần đầu gặp bà tôi đã thấy bà rất giống với mẹ tôi, nếu có thể nhận bà làm mẹ nuôi thì tốt, còn giờ…”

Ánh mắt bà ta có một chút ngạc nhiên thoáng qua, sau đó lại nâng cao cằm, cười khẩy với tôi: “Cô mà cũng xứng! Hôm nay ngang ngược trước mắt tôi, mai tôi sẽ khiến cô cút khỏi thành phố H!”

“Được thôi, tôi sẽ đợi.” Tôi cũng không nói nhiều nữa, nhếch mép cười rồi vòng qua người bà ta, đi ra ngoài.

*

Ăn cơm xong, trên đường về nhà, Trịnh Dị đột nhiên lên tiếng: “Thế nào, không được chơi game với Trịnh Hạo nên rũ rượi thế à?”

“Hửm?” tôi quay đầu lại, nhất thời chưa tỉnh táo.

Trịnh Dị liếc nhìn tôi, nói: “Hồn vía lên mây.”

“…” Tôi rõ ràng đang suy nghĩ đấy anh hai! Tôi ngẫm một lúc rồi hỏi anh ta: “Nhà Hứa Nặc là làm gì thế? Tôi nghe nói nhà cô ta mới gặp sự cố sản xuất?”

“Nghe nói?” Trịnh Dị cau mày: “Nghe ai nói?”

Dù sao cũng không thể nói là nghe lén được, cái khó ló cái khôn, tôi nói: “Nghe Trịnh Hạo nói, nói là thành tích quý trước của nhà họ tụt dốc nghiêm trọng.”

“Thành tích của công ty của Hứa Kính Đình tụt dốc không chỉ quý trước,” Trịnh Dị hừ nhẹ một tiếng “Đã đối mặt với nguy cơ phá sản rồi.”

“Nghiêm trọng vậy sao?” Chẳng trách Hạ Thanh điên cuồng muốn kéo chàng con rể này về nhà, tôi hỏi anh ta một cách thích thú: “Vậy lúc này nhà họ có cần đầu tư không? Giá trị thị trường của họ cao không? Tôi mua được khoảng bao nhiêu cổ phiếu?”


Trịnh Dị liền cau mày: “Cô nghe ai nói thế? Chẳng phải tôi đã bảo cô tránh xa Hứa Kính Đinh ra sao? Ông ta đến tìm cô xin tiền à?”

“Tôi tự nghĩ đấy, trước đây chẳng phải tôi từng nói muốn làm chủ một công ty sao? Công ty của ông ta vừa hay giá trị thị trường thấp, cổ phiếu lại bị đè ép, tôi thu mua về chẳng phải khá tốt sao?” Đây là kế hoạch mà tôi suy nghĩ kĩ càng cả một buổi chiều, phản công trước mặt Hạ Thanh, trở thành chủ của bà ta.

“Đừng có nghĩ nữa.” Trịnh Dị cau mày nói: “Mua một công ty sắp phá sản, với năng lực của cô, có xoay chuyển được tình thế không? Hay là thấy để tiền ở chỗ tôi thì tiêu chậm nên muốn phá sản sớm?”

Tôi: “…”

“Tôi phát hiện từ lúc đến nhà Hứa Kính Đình là cô cứ lạ lạ,” Trịnh Dị thấp giọng nói: “Giờ nhà bọn họ đang hỗn loạn lắm, ai cũng có ý đồ riêng, người tiếp cận cô không mấy ai có ý tốt đâu, tốt nhất cô nên hiểu rõ cho tôi.”

Anh ta nói rất nghiêm túc, tôi chỉ biết gật đầu, ngoan ngoãn không nói gì.

Một thời gian trước đây anh ta tức giận vì tôi qua lại gần gũi với Hứa Kính Đình, lúc đó tôi còn không hiểu tại sao nhưng hôm nay nghe vậy thì cũng hiểu ra rồi.

Chỉ là, tôi thật sự không quan tâm số tiền này cuối cùng sẽ ra sao, chỉ cần làm Hạ Thanh sống không yên là được. Hai ngày nay tôi đang nghĩ, Hạ Thanh và Hứa Kính Đình đúng là vợ tung chồng hứng, nếu có một ngày tôi vạch trần Hạ Thanh trước mặt mọi người, Hứa Kính Đình liệu có trở mặt, li hôn với bà ta không? Cho dù là có thì hai người đó cũng làm vợ chồng hơn hai mươi năm rồi, lúc li hôn tài sản chắc cũng phải chia mỗi người một nửa chứ nhỉ? Với tính khôn khéo, hám tài của Hạ Thanh, bà ta chắc có chuẩn bị đừng lui cho mình nhỉ?

Nếu không thể một đao chí mạng, khiến bà ta thân bại danh liệt thì chỉ có thể tra tấn lẫn nhau mà thôi.

Nghĩ đến đây là tôi lại không kiềm được mà thở dài, đây là kết cục của người quá lương thiện, không nỡ xuống tay. Người khác muốn tôi ngã khỏi lưng ngựa mà chết, còn tôi lại nghĩ nếu bà ấy biết tôi là con gái bà ấy, có phải sẽ không làm vậy không?

Tối nay Trịnh Dị nói rất nhiều, anh ta nghiêng đầu nhìn tôi, lên lớp nói: “Sau này cô đừng có chơi bời lêu lổng với Trịnh Hạo, cái gì nó cũng nói với cô, cô lại ngốc, mấy ý kiến vớ vẩn cũng đều nghe theo.”

“Tôi nghe theo ý kiến gì vớ vẩn rồi?” Anh ta đột nhiên châm biếm tôi như vậy, tôi cũng không vui: “Hơn nữa tôi và Trịnh Hạo sao có thể gọi là chơi bời lêu lổng chứ? Sao anh nói khó nghe thế?”

Trịnh Dị hừ nhẹ một tiếng: “Lúc chiều gặp mặt thiếu điều muốn ôm nhau, lúc ăn tối thì chụm đầu lại chơi game với nhau, tôi thấy quan hệ hai người tốt đến nỗi có thể mặc chung một cái quần rồi đấy. Hay là cô mua một biệt thự cạnh nhà nó luôn đi.”

Tôi: “…”

Mấy ngày không gặp, nhiệt tình một chút chẳng phải rất bình thường sao? Chơi game thì sao chứ, anh với Dung Tranh bàn chuyện hàng hóa như bàn thiên thư ấy, mấy người chúng tôi lẽ nào còn không được chơi game à? Hai người không hợp nhau, còn không cho nảy sinh tình bạn với người khác à? Trịnh Hạo cũng chưa từng bảo tôi tránh xa anh.

Tôi nói: “Có lí, mai tôi bảo người đi hỏi giá cả xem sao.”

Trịnh Dị mím môi, trầm mặt lại, không nói gì.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play