Những trận mưa không ngớt. Dần xa vời theo tiếng ve sầu kia.
Chỉ khi ta ngoảnh đầu lại. Mới nhận ra rằng thời gian đang lặng lẽ trôi qua.
Em chỉ biết khóc, khóc cho đến đôi mắt em đẫm lễ mờ nhạt.
Em ngước nhìn lên, bầu trời tựa như kính vặn hoa rực rỡ..."
Tiếng hát vang lên khắp canh nhà, những cô người hầu ở ngoài kia điều nhìn về phía cánh cửa, một tiếng hát tuyệt vời phải làm cho người ta phải say đắm.
" sao dừng lại vậy" hắn nói
"Tớ chỉ nhớ tới đó thôi, nhưng tớ đang cố gắng thuộc lòng bài hát, sau này tớ sẽ hát nguyên một bài cho cậu " nó cười
"Này các cậu đang nói gì thế" Anh Tuấn vào phòng thấy hai người vui vẽ liền hỏi
" không có gì, mà mày đi toilet gì mà lâu thế "
"Kệ người ta, còn mày thì sao, tại sao mày lại nằm lên đùi của Băng"
"Tại Băng là vợ của tao, tao làm gì kệ tao"
"....." Anh Tuấn nghe xong thì im luôn, không nói câu nào nữa liền chuyển chủ đề khác để nói, "này cậu đọc gì thế"
Chuyển chủ đề nhanh ghê HahHaha ( suy nghĩ của Hạ Băng)
Hắn ngồi dậy và nói "Tao đang đọc chuyện...." Hắn chưa nói hết thì tiếng điện thoại vang lên như đồng hồ báo thức vậy, rất ồm ào cho nên không thể nào nghe được tiếng gì ngoài cái chuông điện thoại mà hắn đang cầm trong tay.
"NGHE MÁY ĐI CÁI HẰNG QUỶ NÀY!!!" Anh Tuấn la lên
Mình Cứ tưởng ổng đổi chuông điên thoại rồi chứ, ai ngờ...... Chưa đổi.....sao còn chưa bắt máy muốn bà già này nổi điên à.... Ồn ào chết đi được. (Hạ Băng nghỉ thầm)
Vài phút sau tiếng điện thoại cuối cùng củng tắt
"Này, sao không chả lời" Hạ Băng cố bình tĩnh lại rồi nói
"Tại vì khi mà mở máy thì càng ồn ào hơn đó, cậu không thích ồn ào mà đúng không" hắn trả lời
"Ờ, nhưng cậu để như vậy thì nó càng ồn ào hơn"
"Nhưng mà, ai gọi mà mày tắt máy vậy" Anh Tuấn nói
" à, là...." Hắn chưa nói xong thì tiếng điện thoại lại vang lên thêm một lần nữa, Anh Tuấn nhìn sắc mặt của Hạ Băng liền tới thì thầm vào tai của Minh Hoàng
"Mày mau mở máy nhanh đi, nếu không thì... Tao với mày sẽ nghe Hạ Băng chửi cho tới một tiếng đấy"
"Hả..." Hắn nghe xong thì nhìn qua Hạ Băng, sắc mặt của Hạ Băng không được tốt cho lắm nhưng hắn biết một điều là nó đang lên cơn điên. Hắn liền nghe máy
"Ai lô" hắn nói
"Tút tút tút"
"......"
"Gì vậy" Anh Tuấn hỏi nhìn Minh Hoàng
"Tắt rồi, hình như chúng ta phải nghe những câu chửi từ Băng rồi" hắn thì thầm
Bình tỉnh nào, bình tỉnh,..... (Nó nghĩ thầm)
Tiếng chuông thứ ba vang lên một lần nữa, lần này thì hắn liền mở mày thì bị nó ngăn lại
"TẮT ĐIỆN THOẠI NGAY CHO TÔI, ỒN ÀO CHẾT ĐI ĐƯỢC" nó la lên làm cho Anh Tuấn hoảng sợ, còn Minh Hoàng thì im liền một chổ.
"CMN, CỨ TƯỞNG ĐỔI CHUÔNG ĐIỆN THOẠI RỒI CHỨ!!!, NGHE HAI LẦN THÌ BÀ GIÀ NÀY ĐÃ NỖI ĐIÊN RỒI, NGHE BA LẦN THÌ SẼ TRỞ THÀNH NỔI CÁU ĐÓ!!!!" Nó la lên đến nổi giọng nó bắt đầu khàn đi.
Nổi điên với nổi cáu có khắc gì nhau đâu (Anh Tuấn)
Bà già à? Hình như hơi Lố rồi đó, mới 17 tuổi thôi mà ( Minh Hoàng)
"Khụ khụ khụ, Hên cho các người hôm nay sức khỏe tôi không được tốt, chửi 13 giây là được rồi" nó nói với cái giọng lạnh lùng, và xuống dưới để uống nước
20 phút sau
~~"reng reng reng" tiếng chuông điện thoại của hắn lại reng lên một lần nữa (Y: hình như lần này là lần thứ tư rồi thì phải. MH: không phải đâu là lần thứ 10 mới đúng. Y: Ồ)
"Ai lô" hắn trả lời
"ĐMM! SAO BÂY GIỜ MỚI TRẢ LỜI!!!"
"TAO MỚI VỪA ĂN CHỬI ĐÓ, MÀY NÓI NHỎ LẠI CHO TAO!!!" Hắn hét lên làm cho Hà Băng ở dưới lầu giật mình
"Vâng" nhỏ đó nghe vậy liền im luôn
"Chuyện gì, nói đi" hắn nhỏ nhẹ nói
"Tao về Việt Nam rồi, tao chuyển tới trường mày đó, và MÀY NÓI MÀY ĐI RA ĐÓN TAO MÀ, SAO BÂY GIỜ CÒN CHƯA THẤY!!"
"Tao nói hồi nào" hắn đơ ra
"Thôi quên đi, bây giờ tao tới trước cổng Nhà mày rồi, Xuống đây nhanh lên"
"Tao không có ở nhà" hắn trả lời tỉnh bơ
"THÌ MÀY ĐANG Ở ĐÂU" nhỏ tức lên
"Nhà vợ tao"
"Ừ, ở đó cho tao, tao tới liền"
Hắn tắt điện thoại rồi đi xuống dưới với Anh Tuấn để ăn tối, nó thấy hai người đó xuống thì kêu đồ ăn ra và để lên bàn ăn.
" Băng à" hắn nói
"Gì"
"Linh về đây rồi, sẽ tới đây sau ít phút nữa"
"Vậy à" nó cười
"Linh là ai vậy" Anh Tuấn hỏi
Tên Linh nghe quen quen nhỉ ( Anh Tuấn)
"Chút đã rồi biết " hắn nói
5 phút sau, ( nhà nó với hắn rất gần nhau cho nên mất có 6 phút đi bộ thôi, là tới rồi)
"Tíng tong tíng tong" tiếng chuông vang lên
"hình như Linh tới rồi đó" Minh Hoàng nói
"Vậy tớ ra mở cửa"
"Hạ Băng, tao nhớ mày quá đi mất, cái hằng chồng của mày dám bỏ tao ở sân bay kìa" nhỏ ôm lấy Băng rồi nói
"Ừ biết rồi, mày không ở Úc nữa à" nó nhìn vào Đống Vali mà nó mang theo và nói
"Ừ"
"Tại sao"
"Lấy chồng"
"Mỹ Linh?" Một tiếng nói từ đằng sau nó vang lên, đó không ai khác là Anh Tuấn
"Anh Tuấn à?" nhỏ hỏi
"Ừ anh đây nè"
"Chồng ơi" nhỏ đẩy nó qua một bên và ôm lấy Tuấn thật chặt
"Vợ à" Tuấn đáp lại
"Chồng" nó và hắn đồng thanh. "Vợ" đồng thanh một lần nữa.
Mỹ linh: (nhỏ)một người rất quậy, bạn thân của Hạ Băng và Minh Hoàng từ lớp 8 cho tới lớp 10 mỹ linh phải qua bên Úc để học tiếng anh, ba cô là chủ tịch tập đoàn NSS (top 4 thế giới bên Úc) còn mẹ cô thì là một giám đốc Công ty hay bán vũ khí ở thế giới ngầm, tính tình rất vui vẽ, hoà đồng nhưng có điều là Mỹ Linh rất là ồn ào, hay bị ăn chửi từ Hạ Băng. Cô là người trong băng 'Dead Devils'.
(Hình như mình chưa giới thiệu Minh Tuấn thì phải, nếu mình giới thiệu rồi thì bây giờ giới thiệu lại nhé)
Anh Tuấn: vui vẽ, hoà đồng, nói nhiều, vui tính, quậy phá, mẹ anh là giám đốc công ty thời trang nổi tiếng bên Úc, còn ba anh là chủ tịch tập đoàn KQJ (top 3 thế giới), bạn của Mỹ Linh từ lớp 5 cho tới 7, và củng là vợ sắp cưới của Anh Tuấn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT