Âm mưu vĩnh viễn không thích hợp trong giới giang hồ, nó chỉ thích hợp cho làm chính trị, đạo lý này cũng giống như áo ngực vậy, chỉ thích hợp cho đàn bà chứ không hợp với đàn ông.

Vốn chỉ định kéo Hắc Quả Phụ vào bang, không ngờ lại câu được một con cá lớn. Cái tên đàn em được đưa về khiếp sợ sự hung hăng của Báo Tử, đương nhiên biết gì nói nấy, nói rõ ngọn ngành, khai hết toàn bộ âm mưu của Đầu Lâu bang ra. Thì ra Đầu Lâu bang đã liên kết với bốn bang phái hạng ba muốn làm cái liên minh gì đó, rồi chuẩn bị ba ngày sau phát động chiến tranh toàn diện với Quỷ Hồn bang. Sau khi Quỷ Vương biết được liền tập hợp anh em ngay trong đêm diệt luôn hai bang, chỉ để lại Đầu Lâu bang và một bang khác, tiếp đó hắn lại tung tin ra là nếu ai dám động đến Quỷ Hồn bang thì tốt nhất nên chuẩn bị giác ngộ về cái chết đi. Lập tức các bang phái nhỏ đó liền rút lui khỏi liên minh, Đầu Lâu bang đương nhiên là tức đến nhảy tanh tách, cũng chẳng biết là do tên nào đã để lộ tin tức ra ngoài, để Quỷ Hồn bang ra tay trước, hơn nữa tên Bạch Cốt cũng chẳng biết đã biến đi đâu, chẳng tìm thấy gã nữa.

Những chuyện này đều không liên quan đến Tiêu Hồng Vĩ, bây giờ chuyện khiến hắn đau đầu nhất chính là cô gái bên cạnh hắn.

Hôm Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo đưa Hắc Quả Phụ về nhà trị thương, Tiểu Nghi vốn đang mặt đầy giận dữ mà ngồi ở phòng khách đợi Tiêu Hồng Vĩ về, chỉ vì hắn nuốt lời không về nhà ăn cơm, Tiêu Hồng Vĩ cũng thật không ngờ cô bé này lại đợi hắn lâu đến thế.

Thấy Tiêu Hồng Vĩ về, mặt Tiểu Nghi đầy oan khuất, đôi mắt đã ngân ngấn lệ, nghẹn ngào bước đến bên cạnh Tiêu Hồng Vĩ, thì lại phát hiện lúc này toàn thân Tiêu Hồng Vĩ đều là máu, mùi máu tanh nồng nặc khiến cô có cảm giác như muốn ngất đi, cô gái xinh đẹp vốn sắp phát khóc lập tức khóc ngay, thấy người đẹp lo lắng cho mình đến thế, sau một hồi cảm động đương nhiên là một phen an ủi. Nói với cô rằng đây không phải máu của hắn, là của người phía sau, vậy mới khiến Tiểu Nghi ngừng khóc. Nhưng khi Hắc Quả Phụ toàn thân đầy máu xuất hiện ở trước mặt Tiểu Nghi, Tiểu Nghi vẫn bị dọa đến giật nảy mình.

Tiêu Hồng Vĩ mau chóng dặn Tiểu Nghi đi nấu nước sôi, những tiếng ồn ào ở phòng khách đã đánh thức hai cô gái đẹp đang ngủ trong phòng. Sư tỷ và Yến Tử còn mắt nhắm mắt mở bước ra phòng khách.

“Chuyện gì vậy ? Sao ồn thế !” Yến Tử dẹo lưng lười biếng nói, cái vẻ mặt chưa tỉnh ngủ của cô vẫn chưa nhìn thấy bộ dạng của Hắc Quả Phụ , nhưng có người đã nhìn thấy rồi.

Sư tỷ kinh hoàng nhìn Hắc Quả Phụ đang nằm trên ghế sofa, chuyện này là thế nào ? Sư tỷ trong lòng đầy nghi vấn và lo lắng nên không kịp hỏi Tiêu Hồng Vĩ, vì máu của Hắc Quả Phụ lại chảy ra, tiếp theo Yến Tử cũng bắt đầu bận rộn.

Mọi người chỉ thấy Tiêu Hồng Vĩ xé rách quần áo của Hắc Quả Phụ một cách thuần thục, sau đó lấy kim chỉ rồi dùng rượu để khử trùng xong may vết thương lại, tất cả động tác đều rất nhuần nhuyễn, những kinh nghiệm này đều được tích lũy từ lúc trước.

Sau khi mọi người sắp xếp cho Hắc Quả Phụ xong, Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo đã mệt mỏi còn bị thẩm vấn, đến cả Sư tỷ lúc này cũng đứng cùng chiến tuyến với Tiểu Nghi, tất cả đều mang vẻ mặt nếu anh không nói rõ ràng thì đừng có hòng mà ngủ.

Hai người không muốn người mình yêu thương quá lo lắng nên đương nhiên không nói rõ chân tướng với họ, thế nên nói xạo Hắc Quả Phụ là do họ ra tay nghĩa hiệp mà đưa về, nhưng ba cô gái thông minh sao lại dễ dàng tin họ đến thế. Tiểu Nghi nói trước tiên: “Anh bảo cô ta là do các anh thấy ở trên đường nên đưa về, nhưng tại sao cô ta bị thương nặng thế mà hai anh không đưa cô ta đến bệnh viện, mà lại đưa về nhà chứ ?”

“Còn nữa, tại sao anh khâu vết thương lại nhuần nhuyễn đến vậy ? Đừng có nói với em là anh đã từng làm y tá ở trường học nha !”

“Hơn nữa các anh đối diện với tình huống có máu tanh như vậy mà không hề có chút hoảng loạn, các anh làm sao đưa cô ta về đây vậy ? Em nghĩ chắc taxi sẽ không để cho hai anh lên xe đâu nhỉ !”

Ba cô gái hỏi hết câu này đến câu khác, câu nào cũng rất sắc bén, cứ giống như là cảnh sát đang thẩm vấn vậy. Nhìn vẻ mặt đầy nghi ngờ của ba cô gái, Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo quả thật không muốn họ lo lắng, hai người cũng muốn đem sự thật nói hết cho ba cô nghe, nhưng sau khi nói rồi chỉ làm tăng thêm gánh nặng cho các cô, đó là điều mà hai người họ không muốn nhìn thấy.

May mà lúc này Hắc Quả Phụ tỉnh lại, làm đứt đoạn sự thẩm vấn của các cô, nhưng cô ta vẫn không thể nói chuyện, vừa tỉnh lại thì đã ngất tiếp rồi. Tiêu Hồng Vĩ lấy cớ muốn để cho Hắc Quả Phụ nghỉ ngơi, và cứ thế mà hắn được chuồn êm. Sau cùng Lâm Hạo bị đuổi ra khỏi phòng, ngủ cùng với Tiêu Hồng Vĩ ở phòng khách.

Tốc độ hồi phục của Hắc Quả Phụ chỉ có thể dùng hai từ khủng khiếp để mà hình dung, mới có một tuần lễ mà vết thương trên người đã hồi phục đến 7, 8 phần, trong thời gian đó Báo Tử có đến thăm một lần, đồng thời nói với mọi người trong tuần này Đầu Lâu bang đã bị Quỷ Hồn bang diệt gần hết. Đồng thời sức khỏe của Sư tỷ cũng đã tốt trở lại, mấy hôm nay đang chuẩn bị để dọn về nhà ở. Cô đã lâu không về nên không biết làm sao đối diện với mấy bạn học cùng phòng, nhưng những gì cần đến thì sẽ đến, hiện thực luôn cần được đối diện mà.

Tiêu Hồng Vĩ từ chỗ Hắc Quả Phụ biết được cô ta vốn là người của Đầu Lâu bang, nhưng sau đó đã rời khỏi bang phái, còn về nguyên nhân thì cô ta không nói, Tiêu Hồng Vĩ cũng không hỏi tới. Trước giờ hắn luôn là dùng người thì không nghi, nghi thì không dùng, nhưng do trước đây Hắc Quả Phụ là người trong Đầu Lâu bang, bây giờ Đầu Lâu bang và Quỷ Hồn bang đang lúc dầu sôi lửa bỏng nên không thể vào Quỷ Hồn bang được, thế là lão đại Quỷ Vương bèn sắp xếp cho Hắc Quả Phụ bảo vệ Tiêu Hồng Vĩ, thật ra với thực lực của Tiêu Hồng Vĩ vốn không cần phải bảo vệ, lão đại làm vậy cũng là vì lo lắng cho hắn thôi.

Nhưng Tiêu Hồng Vĩ thì lại đau đầu thôi rồi, cái cô Hắc Quả Phụ này rất yêu nghề, nhất là sau khi cô ta biết Tiêu Hồng Vĩ mới thật sự là ân nhân cứu mạng của mình, thì lại càng bảo vệ Tiêu Hồng Vĩ chặt chẽ hơn, bất luận là Tiêu Hồng Vĩ ăn cơm, ngủ nghỉ cô ta đều đứng ở bên cạnh hoặc đứng gác ở ngoài cửa. Ở nhà thì cũng không sao, nhưng đến trường thì đúng là càng khiến Tiêu Hồng Vĩ sợ hơn.

Một cô gái tầm 25, 26 tuổi cứ theo bạn suốt ngày, vậy người khác nhìn vào sẽ nghĩ sao. Điều lấy mạng là chiều cao của Hắc Quả Phụ quả thật là đáng kinh ngạc, với chiều cao 1m8 thì bất cứ ở đâu cũng rất dễ gây chú ý, mà không chỉ có vậy thôi, Hắc Quả Phụ tuy là người phương đông, nhưng lại có thân hình ma quỷ của người phương tây, cái thân hình có trước có sau, phần ngực ngạo nghễ, còn có vẻ mê hoặc trên khuôn mặt đều rất hấp dẫn ánh mắt của mọi người, đến cả giáo viên nam của mấy bộ môn cũng bị vấp té hết mấy lần chỉ vì cái nguyên nhân này. Những giáo viên lúc trước lên lớp đều không hề di chuyển, thì giống như trúng tà vậy, cứ quanh đi quẩn lại bên cô ta, khiến Tiêu Hồng Vĩ không biết nên khóc hay nên cười.

Khó khăn lắm mới qua nổi một tiết học, cuối cùng đã có thể ra ngoài hít thở không khí rồi, tiết học tiếp theo là tiết thể dục, Tiêu Hồng Vĩ chọn học môn bóng rổ, cái cô bảo tiêu này cũng theo sát hắn, hai người đến sân bóng, Tiêu Hồng Vĩ sợ lại gây chú ý nên dứt khoát ngồi trên sân bóng chờ giáo viên đến, Hắc Quả Phụ đương nhiên cũng ngồi bên cạnh hắn.

Tiêu Hồng Vĩ cũng chỉ dám nói chuyện với Hắc Quả Phụ khi cô ta đã ngồi xuống, ai bảo cô ta cao thế, muốn nói chuyện với cô ta cũng phải mỏi cả cổ.

“Tại sao chị được gọi là Hắc Quả Phụ ?” Tiêu Hồng Vĩ luôn cảm thấy kỳ lạ với cách xưng hô này, trong mắt hắn Hắc Quả Phụ thật ra có một bộ dạng thùy mị mà tất cả những cô gái thành thục khác đều khó mà sánh được, tuy cô ta không phải loại đẹp nhất, nhưng cô ta có cái khí chất mà ai ai nhìn cũng cảm thấy cao quý hay trang nhã, khác biệt quá xa so với cái tên gọi Hắc Quả Phụ của cô ta.

“Sau này anh sẽ biết !” Giọng nói của Hắc Quả Phụ tuy băng giá nhưng trong lòng cũng đầy nghi vấn với vị ân nhân cứu mạng này, tướng mạo bình thường, thân hình nhỏ bé, một Tiêu Hồng Vĩ mà thường ngày cứ mang cái vẻ mặt vô lại, lại mang cho cô ta một cảm giác nguy hiểm, trong lòng cô luôn tự nhắc nhở mình đừng bao giờ đụng vào cái tên này.

Đang lúc nói chuyện, thì giáo viên đã đến. Tiêu Hồng Vĩ ra hiệu cho Hắc Quả Phụ đứng ở một bên là được rồi, hắn thật sự không muốn cô ta bước ra, nói không chừng huấn luyện viên nhìn thấy cô ta rồi sẽ kéo ngay cô ta đi làm vận động viên bóng rổ mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play