Trên thế giới này nếu có người còn vô lại hơn cả vô lại, thì chỉ có đàn bà thôi – Tiêu Hồng Vĩ.
Thời gian: Hai ngày sau
Địa điểm: Một căn nhà có bốn phòng nơi Tiêu Hồng Vĩ ở, tại Chung cư Kim Hải.
Nhân vật: Tiêu Hồng Vĩ, Lâm Hạo, Tiểu Nghi và Yến Tử.
Nội dung: Điều khoản thuê nhà hoặc có thể gọi là điều kiện ràng buộc.
Tiêu Hồng Vĩ thoải mái dựa vào lưng ghế, hai chân gác chéo trên bàn, trên tay cầm một tờ giấy trắng, đôi mắt có chút chán ngán, con nhắm con mở, khẽ nhếch mép mang theo nụ cưới đáng ghét. Lâm Hạo ngồi bên cạnh lại trái ngược hoàn toàn với hắn, đang chăm chú đọc cái thứ trên tay, mặt đầy nghiêm túc.
Đối diện Tiêu Hồng Vĩ lại là Tiểu Nghi đã sớm bị chọc tức đến mím răng mím lợi rồi. Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền, với một chiếc thắt lưng màu hồng phấn, lại thêm một bông hoa màu hồng phấn trên ngực càng điểm tô thêm cho sự trẻ trung của cô. Trên gương mặt đã đỏ hồng vì tức giận cùng với đôi mắt mở to đến độ không thể to hơn được nữa, liếc nhìn tên đàn ông giống một tên vô lại ở trước mắt mình.
Cũng không biết tại sao, hễ Tiêu Hồng Vĩ gặp cái cô gái dễ nổi giận này thì lại cứ thích trêu cô ấy, mặc dù hắn luôn là người giữ hình tượng quân tử trong mắt các cô gái đẹp, tuy là trước giờ vẫn chưa thật sự làm được, nhưng khi đối diện với cô gái đẹp trước mặt này hắn luôn hiểu hiện sự vô lại của mình.
“Bốp” Bàn tay ngọc ngà của Tiểu Nghi đập xuống bàn, trên hai má ửng đỏ dường như muốn hiện ra hai chữ “Giết người” vậy. “Xin cậu đừng gác chân lên bàn nữa !” Tên vô lại ở trước mắt mình, quả thật rất quá đáng. Mới sáng sớm mình và Yến Tử đã đến đây để ký hợp đồng, nhưng hắn lại cứ làm ra cái vẻ mặt như người chết vậy. Cô đã tự nói với mình đừng nên tức hắn không chỉ một lần, phải nhẫn nhịn. Cho dù cái mặt của hắn quả thật có chán ngán, cuối cùng đến khi Tiểu Nghi tự nhủ với mình lần thứ 13, thì chịu không nổi đã bộc phát.
Lâm Hạo và Yến Tử ngồi bên cạnh nghe tiếng bốp đến giựt cả mình, nhưng cũng rất mau chóng trở lại như cũ, ngấm ngầm hiểu ý nên tiếp tục xem hợp đồng, chỉ có cái tên gây sự kia vẫn với cái vẻ mặt như không nghe thấy gì cả.
“Ê, cậu làm ơn lấy cái chân cậu ra, được không ? Thúi chết đi được !” Tiểu Nghi cố gắng phẩy phẩy cái tay, giận dữ nhìn Tiêu Hồng Vĩ. Thật ra chân của Tiêu Hồng Vĩ đâu có thúi, chẳng qua là để chân ở trước mặt người khác như vậy, quả thật rất khó chịu, huống chi đối phương còn là một cô gái đẹp nữa.
“Ủa, cậu đang nói chuyện với tớ hả ?” Tiêu Hồng Vĩ mở đôi mắt đang khép hờ ra, làm ra vẻ như mới tỉnh ngủ.
“Nhảm nhí, không nói với cậu, thì nói với ai đây, bỏ chân của cậu xuống đi !” Nhẫn nại của Tiểu Nghi đã đến giới hạn.
“Không có tâm trạng !” Tiêu Hồng Vĩ nói một câu nhạt nhẽo, lại bắt đầu lim dim đôi mắt.
“Không có tâm trạng ?!” Tiểu Nghi rõ ràng đã ngớ người ra, sau đó hình như đã hiểu ra điều gì, khuôn mặt đỏ ửng trong phút chốc sa sầm lại. ‘Không có tâm trạng ! Hứ, đó có thể gọi là lý do sao ! Tên vô lại này từ lúc đầu đã chống đối với mình, hôm nay lại càng lấn lướt hơn, gác luôn cái chân hôi thối của hắn lên bàn, rõ ràng là muốn mình khó coi mà, hôm nay phải xử cho bằng được hắn.’
Nhìn sắc mặt Tiểu Nghi cứ thay đổi liên tục, Tiêu Hồng Vĩ có một cảm giác vui vẻ lạ thường: “Nếu cậu chịu không nổi thì có thể tự mình lấy xuống !” Tiêu Hồng Vĩ nói tiếp, hắn đoán là cô sẽ không đụng đến chân của mình, nên cố tình nói thế.
“Thôi ! Thôi ! Thôi !” Tiểu Nghi liên tục nói 3 tiếng thôi, giọng điệu càng lúc càng cao, nụ cười trên mặt Tiêu Hồng Vĩ càng tươi hơn, mép môi cũng đã kéo ra đến hai bên má, nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô, Tiêu Hồng Vĩ đột nhiên có cảm giác hài lòng.
Nhưng cái gọi là vui quá hóa buồn, chỉ nghe một tiếng la đau, Tiêu Hồng Vĩ đã té ngay xuống đất, thì ra là Tiểu Nghi đẩy mạnh chân hắn xuống, Tiêu Hồng Vĩ vốn đang dựa vào ghế, trọng tâm vốn đã không vững, cứ thế nên cơ thể đã ngã lăn xuống đất, cái ghế dựa đó cũng ngã đè lên thân hắn.
Tiểu Nghi quay lưng đi về phía phòng vệ sinh, bước chân nhẹ nhàng nói: “Tớ đi rửa tay !”
Tiêu Hồng Vĩ xoa cái đầu đau điếng của mình, cô gái này đâu phải là gái đẹp, chắc chắn là gái thích bạo lực rồi, động tí là ra tay, lần trước ở quán trà cũng vậy, hôm nay ra tay còn độc ác hơn, ra tay nặng như thế, cái đầu của tôi ơi ! Tiêu Hồng Vĩ nghĩ mới mối hận này bất giác lại tăng thêm lực ở tay, kết quả là lại la đau oai oái.
Hai người Lâm Hạo ở kế bên, chỉ đành lắc đầu bó tay. Trời ! Hai tên oan gia này sau này còn gây dài dài.
Khi Tiểu Nghi từ trong phòng vệ sinh bước ra, hợp đồng cũng đã xem xong rồi, chỉ đợi ký tên thôi.
“Yêu cầu của hai cậu tớ đã xem qua rồi, trên cơ bản tớ đồng ý. Sau này hai cậu ở hai phòng này, phòng khách và nhà bếp dùng chung, tiền thuê một phòng là 300 một tháng, tiền điện tiền nước tự đóng.” Lâm Hạo ngừng một lúc, nhìn hai nhân vật nguy hiểm đều không có ý kiến, nên nói tiếp: “Phòng vệ sinh chỉ có 2 cái, do đó cái ở phía bắc cho hai cậu dùng, còn vấn đề gì không ?”
“Tôi có !” Tiêu Hồng Vĩ liếc nhìn Tiểu Nghi, quay đầu hỏi: “Thời gian thuê là bao lâu.”
“Một năm !” Lâm Hạo nhìn hợp đồng rồi nói.
“Sao nào, hối hận vì để cho chúng tớ thuê rồi à ! Cậu sợ à !” Tiểu Nghi không để lỡ cơ hội liền khiêu khích ngay.
“Hứ ! Tớ mà sợ. Tớ thấy người sợ là các cậu ấy ! Ký có một năm, có phải sợ ở đây không chịu nổi không ?” Tiêu Hồng Vĩ cũng đáp trả lại ngay, hai người đúng là tám lạng nửa cân.
“Tớ sợ à ? Được, Yến Tử, sửa hợp đồng lại, đổi thành 3 năm.”
“Ba năm ?!” Yến Tử dở khóc dở cười. “Tiểu Nghi, ba năm có dài quá không, chúng ta có ở được một năm hay không còn chưa biết được, một hơi thuê luôn 3 năm như vậy hình như không hay lắm !”
“Ha ha, sợ rồi nha !”
“Ai sợ thì làm chó con.”
Thấy Tiểu Nghi đã quyết định, Yến Tử chỉ đành gởi gắm hy vọng vào Lâm Hạo, mong là Lâm Hạo có thể khuyên Tiêu Hồng Vĩ. Nhưng trong lòng Lâm Hạo lại có dự tính khác. Ba năm, cũng gần hết một quãng đời sinh viên rồi, có hai cô gái sinh đẹp ở chung, thì sao hắn có thể nói giúp cho chứ, ủng hộ còn không kịp nữa là. Thế là chỉ đành lắc đầu ra vẻ không làm gì được với Yến Tử, tỏ rõ mình đã cố gắng hết sức rồi.
“Đợi đã !” Tiểu Nghi đột nhiên dừng bút, mắt cô ánh lên chút gian xảo. “Trước khi ký, tớ có một điều kiện nữa.”
“Một điều kiện nữa ?” Lâm Hạo thắc mắc hỏi.
“Này cô bé, có phải cậu đã sợ nên mới cố tình đề ra một điều kiện khác nữa , nếu sợ thì chỉ cần hai cậu gọi tớ một tiếng anh trai tốt bụng, thì tớ sẽ bỏ qua cho cậu, không tính toán nữa.” Tiêu Hồng Vĩ vốn không tin Tiểu Nghi sẽ có một điều kiện khác nữa.
“Chỉ cần cậu hứa sẽ ký bản điều kiện đó, thì tớ sẽ sửa lại hợp đồng !” Tiểu Nghi hình như đã có tính toán từ trước, Yến Tử ngồi bên cạnh thì mặt đầy ngạc nhiên.
“Được !” Tiêu Hồng Vĩ trả lời dứt khoát.
Quả nhiên Tiểu Nghi đã lấy ra cái gọi là một bản điều kiện khác, còn Tiêu Hồng Vĩ vì mặt mũi đến cả coi cũng chẳng thèm coi đã ký tên ngay, đương nhiên Tiểu Nghi cũng không nuốt lời, sửa thời hạn thuê thành 3 năm.
Tiêu Hồng Vĩ vì bị thách thức nên đã mù quáng, nhưng Lâm Hạo ở bên cạnh thì không vậy, nên cầm lấy bản điều kiện lên, căng thẳng mà xem lại, xem xong chỉ nói ra bốn chữ “Điều kiện ràng buộc”.
“Gì mà điều kiện ràng buộc chứ ?” Tiêu Hồng Vĩ thắc mắc hỏi.
“Cậu tự xem đi !” Lâm Hạo không biết làm sao đành đưa điều kiện ràng buộc cho Tiêu Hồng Vĩ.
Tiêu Hồng Vĩ đón lấy xem xong, chỉ có thể kinh ngạc la lên: “Mắc lừa rồi, cái này đúng là lừa đảo thương nghiệp, tôi không thừa nhận hợp đồng này có hiệu lực !”
“Đương nhiên, nếu cậu chịu gọi tớ một tiếng chị gái tốt bụng, thì tớ có thể suy nghĩ lại tha cho cậu lần này ! “ Tiểu Nghi học luôn cái kiểu cách nói chuyện lúc nãy của Tiêu Hồng Vĩ, cái này gọi là gậy ông đập lưng ông.
“Tiểu Nghi, vậy rốt cuộc là điều kiện gì vậy ?” Yến Tử nhìn thấy thái độ vùng vằng của Tiêu Hồng Vĩ, cảm thấy rất kỳ lạ, rốt cuộc là điều gì đã khiến cho cái tên vô lại này khẩn trương như vậy.
“Điều 1: Thân là nam sinh nên chăm sóc nữ sinh ở bất cứ trường hợp nào, nếu nam sinh nói năng không lễ độ trước mặt nữ sinh thì sẽ bị phạt lau dọn vệ sinh một ngày.
Điều 2: Ở nhà không được uống rượu, để tránh rượu say làm bậy; không được hút thuốc.
Điều 3: Do nữ sinh trời sinh đã cần ngủ đủ giấc để bảo vệ vẻ đẹp của làn da, do đó vì đại nghĩa không muốn để cho càng nhiều nam sinh thất vọng, nam sinh nhất định phải hy sinh cái tôi bé nhỏ của mình, để chuẩn bị bữa sáng cho nữ sinh.
Điều 4: Nam sinh phải mặc quần áo che đậy tối thiểu 60% cơ thể, bằng không sẽ không được bước ra khỏi phòng.
Điều 5: Bất cứ ai khi về nhà đều cần phải gõ cửa trước khi bước vào. Lúc vào phòng của đối phương cũng phải gõ cửa.
Điều 6: Sau nửa đêm, nam sinh không được xuất hiện ở phòng khách, ngoại trừ bên nữ.
Điều 7: Vì để bảo vệ hình tượng xinh đẹp lịch thiệp của bên nữ, bên nam phụ trách đổ rác mỗi ngày.
Điều 8: Do bên nữ có sở thích nấu ăn, nên chỉ cần là những món ăn do bên nữ làm, thì bên nam không được từ chối với bất cứ lý do nào.
............”
Tiểu Nghi đọc một hơi hết luôn tám điều, Yến Tử nghe đến nỗi cả một lúc lâu sau mới định thần lại.
“Woa ! Tiểu Nghi ơi cậu thông minh quá, ha ha, vậy thì sau này tớ sẽ khỏi phải làm nhiều chuyện nữa, uhm, còn có thể ngủ nướng nữa chứ. Ha ha, hay quá, tớ thấy thời hạn 3 năm lúc nãy còn ít đó, nếu sớm biết có cái điều kiện ràng buộc này, thì tớ đã bảo cậu ký thêm vài năm nữa rồi !” Gần mực thì đen gần đèn thì rạng, độc nhất là lòng dạ đàn bà. Lúc nãy còn lo lắng muốn chết, bây giờ nghe nói có cái điều kiện này thì tiếc rẻ sao không ký thêm vài năm nữa, Lâm Hạo chửi mắng thầm trong lòng.
“Nếu tớ đã ký thì sẽ không hối hận. Nhưng có một số điều kiện quả thật tớ không thể nào chấp nhận được. Giống như điều 1, dựa vào cái gì mà chúng tớ phải chăm sóc cho các cậu, mà không phải là các cậu chăm sóc cho chúng tớ ? Bây giờ không phải là nam nữ bình đẳng sao ? Còn điều thứ 3, chuẩn bị bữa sáng cho các cậu, lý do này mà cũng đưa ra được sao. Điều 5, tại sao đã về nhà mình mà còn phải gõ cửa ? Điều 7 còn nhảm nhí hơn, tớ quả thật nhìn không ra cậu có chỗ nào lịch thiệp đâu !”
Nghe Tiêu Hồng Vĩ hỏi liên hồi như súng liên thanh vậy, Tiểu Nghi tỏ ra rất nhẫn nại: “Hết chưa ? Còn gì hỏi không ?”
“Hết rồi !” Tiêu Hồng Vĩ nghệch mặt ra nói.
“Lý do của tớ chính là không có lý do nào cả, dù sao thì cậu đã ký rồi thì cậu phải tuân theo, chỉ cần cậu làm trái một trong số những điều đó, thì phải chịu phạt, ngày mai chúng tớ sẽ dọn đến, nhớ giúp chúng tớ khuân đồ đấy !” Tiểu Nghi bây giờ đã chơi chết Tiêu Hồng Vĩ rồi, ai bảo hắn huênh hoang như thế.
“Dựa vào cái gì !” Lần này phản ứng của Lâm Hạo cũng khá nhanh
“Vì điều thứ nhất đó ! Bên nam phải chăn sóc cho bên nữ ở bất kỳ tình huống nào. Ha ha, Tiểu Nghi, cậu bảo xem mình có nên dọn luôn cái giường của mình tới hay không, để ở đó thì tiếc lắm. Tớ nhớ cái giường đó hình như làm bằng sắt, cũng có vẻ nặng đó.” Yến Tử cố tình nói.
Trời ơi, tại sao vậy trời ? Đó đâu phải là hai cô gái đẹp, rõ ràng đó là hai nữ địa chủ. Hai người Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo, có trăm tính ngàn tính cũng không ngờ được, vốn định tìm hai cô gái đẹp, không ngờ lại rước phải hai cô địa chủ xinh đẹp. Chúa ơi, xin cứu con với ! Hai người đang thầm gầm thét trong thâm tâm mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT