Tuy có xin phép ra về, nhưng cả Nhân Mã và Song Ngư đều không được chấp nhận.Ba mẹ của Song Tử cũng phải bỏ luôn việc buôn bán ngoài tiệm lo cho cô, gia đình vốn chỉ có tiệm tạp hóa là chỗ dựa duy nhất, nay con gái lại bị thương nặng như vậy hai người càng buồn khổ, gia đình trước kia cũng đủ ăn, nhưng từ lúc này, chi tiêu phải dè xẻn lại rất nhiều, mỗi ngày chỉ ăn có một ổ bánh mì rồi lại tất bật đi làm, gia đình lại trở nên nghèo khổ. Viện phí cũng chỉ đành vay tạm hàng xóm qua ngày.

Song Tử nằm viện mê man suốt mấy ngày,mẹ cô không biết phải làm thế nào, buổi sáng mua cháo cho cô xong thì nhờ y tá trông giúp, sau đó vội vàng chạy ra tiệm buôn bán, cha cô cũng phải đi làm thuê ở công trình để lo viện phí.

Hôm đó, đã qua hai ngày mà cô vẫn chưa tỉnh, mẹ cô rất lo lắng đi hỏi bác sĩ, nhưng lúc nào cũng chỉ nhận được câu trả lời:

-Bệnh nhân cần thời gian hồi phục, người nhà nên kiên nhẫn!

Không phải là người thân, nói gì làm gì đều sẽ rất dễ dàng, có nuôi con mới hiểu lòng cha mẹ, câu nói này quả thật không hề sai.

Mẹ cô vì lo lắng,suốt đêm đã ở lại với cô.

Nếu như ông trời biết họ sẽ túng quẫn đến mức này, nhất định không nhẫn tâm đến vậy.

Mẹ cô khóc suốt đêm, càng nhìn cô lại càng muốn khóc, nước mắt dù có rơi bao nhiêu cũng chẳng đong được nỗi đau ây.

Sau một quãng thời gian rất lâu, rất lâu, chợt nghe thấy tiếng máy đo nhịp tim 'tít' một cái, mẹ cô không cần biết như thế nào, lập tức tỉnh dậy, niềm hạnh phúc đột nhiên dâng trào, cô tỉnh rồi.

Đôi tay cô khẽ cử động, ban đầu rất khó khăn,mẹ cô thì quá vui mừng, lập tức cầm lấy tay cô, hét lớn

-Song Tử, con tỉnh rồi, tình rồi, con chờ một chút, mẹ đi gọi bác sĩ! Người đưa tay lau vội vàng một giọt nước mắt không cầm được, sau đó chạy ra khỏi phòng.

Một mình Song Tử ở lại, căn phòng lạnh lẽo và trống trải quá, giá cô có thể nói được, cô sẽ bảo bà ở lại.

Trong lòng đột nhiên có chút đau đớn không rõ ràng, nhưng lại làm cô khóc.

Mẹ cô vui mừng dẫn bác sĩ vào, trong lòng tuy có rất nhiều muộn phiền nhưng niềm vui sướng lại được biểu hiện rất rõ ràng, nét mặt sau rất nhiều ngày lại có thể cười.

Bác sĩ dùng tay xem xét gì đó trên người Song Tử, không rõ, sau đó quay ra nói với y tá vài câu bảo cô đi ra ngoài, quay sang nói:

-Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, người nhà xin bớt lo lắng!

Giây phút đó mẹ cô như vỡ òa. Một nụ cười hạnh phúc nở trên môi, tất cả bao vẻ mệt mỏi đều tan biến. Bà chạy lại ôm cô vào lòng, không ai biết lúc đó bà có khóc hay không.

Dừng lại một đoạn, ông bác sĩ hình như còn có ý định nói tiếp, và không đợi người ta hỏi, ông nói:

-Nhưng bác cũng cần chuẩn bị tinh thần, đôi chân đã bị một chất axit độc nào đó mà chúng tôi chưa tìm ra hủy hoại, tạm thời sau này có thể không đi lại được!

Niềm vui đang trào dâng đột nhiên lại câu nói đó chặn lại, sau đó đẩy nó xuống tận cùng, giống như bị ai cắt nát tâm can ném xuống vực sâu.

-Bác sĩ nói.....-bà quay lên, đôi tay run run cầm lấy tay ông ấy, thanh âm không rõ.

Ông ta chỉ im lặng.

-Con tôi...

-Người nhà không nên quá đau buồn! sau đó đi ra.

Bà từ từ tiến lại giường của cô, ngồi xuống chiếc ghế bà vẫn dùng để ngủ, sau đó rất nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, nói với rất dịu dàng:

-Con gái à, đừng lo nữa, con nghe không? sau này rồi sẽ bình phục phải không, sau đó lại có thể theo mẹ đến cửa hàng rồi, còn có thể đi chơi cùng Song Ngư, thằng bé đó, con biết không, nó thích con lắm đấy! ngày trước áo len cũng không phải là mẹ mua, lúc đó nhà ta rất nghèo mà, phải không? là thằng bé đó mua đấy! nó tốt quá phải không? sau này khi khỏi bệnh rồi con phải đối xử tốt với nó, sau này lành bệnh rồi... -không hiểu sao bà ấy lại nhắc đến Song Ngư, nhưng thành thật mà nói, đó mới chính là nỗi đau tột cùng nhất.

Nỗi đau lớn nhất, là nỗi đau không thể nói thành lời, ngàn vạn từ ngữ bi ai trên thế gian này cũng không thể diễn tả được.

Cô không khóc, mà có lẽ đau thương, đôi khi cũng không cần dùng nước mắt để diễn tả.







Không hiểu sao cắm trại thầy Sư Tử lại không đi, nhưng dù sao, thầy ấy không đi lại càng tốt.

Không hiểu sao, lại như vậy.

Sau khi tàn tiệc, đi tham quan rừng xong xuôi, trở về nhà,ông cụ đã đi công việc,người bạn cùng cùng chợt mời Bạch Dương và Nhân Mã uống nước ngọt ăn trái cây, nhưng có điều, cậu ấy hình như là người sạch sẽ, không chịu uống nước ngọt trong chai, bảo là biến chất gì đó rồi đi rửa ly, bắt uống nước ngọt bằng ly,người bạn ấy tên Dương Cửu, là con trai chính hiệu, trong mấy ngày ở đây, luôn rất quan tâm mọi người, gọi là con người tỏa nắng,

Sau khi trao đổi số điện thoại, cậu ấy lấy trong va li ra rất nhiều thứ đem khoe: hình cô bạn gái, hình mẹ, video du lịch,.... Nhân Mã và Bạch Dương cười cậu ấy, còn bảo là du lịch thôi, cần gì biến va li thành quyển từ điển như vậy.

Ba người coi như là giải tỏa căng thẳng, Dương Cửu biết hai người đang buồn liền luôn cố gợi đến chuyện vui, nói chuyện vui vẻ một hồi trái cây không còn nữa, mà Bạch Dương và Nhân mã lại... say bí tỉ.

Tên đó đúng là gian manh, hắn không phải lấy nước ngọt bình thường, mà là nước ngọt có cồn 4%, sau đó cười hả hê:

-Mấy người hiền lành quá đi, biết trước là lấy chai uống sẽ thấy nhãn hiệu,tôi đã đổ ra ly rồi hhehe,tôi đã quan sát hai người rồi, theo tôi, cậu thích Nhân Mã đúng chứ?( ghé xuống tai Bạch Dương nói sau đó cốc đầu hắn), vậy thì bây giờ đi chết đi nhé!

Sau đó cúi xuống, nói vào tai Bạch dương: Cậu thích Nhân Mã phải không?

Bạch Dương: -Khô...ng.. c...

-Không? chẳng lẽ tôi mà lại đoán sai?

Bạch Dương: Khô...ng.. tớ.. khôn... l..ấy...ảnh của bạn tra...i cậu đâu, tớ chỉ chụp hình lại.. đưa...c..hooo... Tô Vũ.. xem thôi... tớ không....*ợ*. sau đó ngủ tiếp.

-Thì ra tên chết tiệt này xấu xa thế! - Dương Cửu đập bàn.

- cậu có thích Nhân Mã không?

-K....hônnnnng.....

-Có hay không? - Dương Cửu bực mình.

- Cô ấy không yêu tôi....

-Vậy là cậu yêu cô ấy?- nó thò tay vào túi, lấy điện thoại ghi âm lại.

- Cô ấy không yêu tôi, nhưng tôi lại yêu cô ấy rất nhiều, rất nhiều, hức,có lúc tôi rất muốn chạy đến ôm cô ấy, bảo cô ấy đừng gây chuyện nữa, sau đó cho cả thế giới biết tôi rất yêu cô ấy. Nhưng cô ấy không yêu tôi, tôi muốn ôm cô ấy cũng không được, hức, muốn hôn cô ấy cũng không được, hức, chỉ có thể âm thầm bảo vệ cô ấy, còn muốn ôm cô ấy ngủ cùng nữa, cô ấy rất ấm, hức.....cô ấy có người khác.....hức hức... Bạch dương vừa nói vừa khóc, giống như trẻ con.

Dương Cửu đang ghi âm, dù là con trai cũng phải đỏ mặt, sao cái tên Bạch dương yếu đuối như con gái vậy!!

- Sao cậu biết cô ấy thích người khác?

-Vì... từ u uu u... sau khi gặp cậu ta, cô ấy cứ luôn nghĩ ngợi,....... luôn..

-Cậu ta là ai?

Bạch Dương nấc cụt vài tiếng, chắc do khóc khi uống ''nước cam'',sau đó nói:

-Cậu ta giàu có lắm.... đi xe Rolls Royce, hình như tên là..,,

-Tên là gì?

Bạch Dương im lặng, hình như đang nghĩ, sau đó đáp:

-Tên là.....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play