Bên ngoài cửa sổ, mặt trời đang lên trên vịnh Hudson. Mimi khoác chiếc áo choàng vào, cho chân xuống giường để cô có thể nhìn nhận rõ ràng hơn. Hay để cô nói được với anh ấy. Cô cảm thấy... bối rối. Và cô không thích điều đó.

Cô vỗ nhẹ túi cái áo choàng để tìm thuốc lá, rồi nhớ ra cô đã bỏ hút thuốc. Dù thế nào thì nhai kẹo không giống thế. Cô phải giải khuây cho mình bằng cách gõ ngón tay vào kính. Ngoài kia, bầu trời màu đỏ và cam rực rõ, bóng đêm sắc tía và màu vàng của sương mù hoà vào phía chân trời. Nhưng Mimi đã chán bức tranh buổi bình minh đẹp đẽ, hay thậm chí cả những buổi hoàng hôn, vấn đề là: cô thấy chúng nhạt nhẽo, uỷ mị, dễ dàng đoán trước. Bất cứ ai cũng có thể thích hoàng hôn. Và cô không phải bất cứ ai, cô là Mimi Force.

Quay trở lại đây đi.

Nửa mời mọc, nửa ra lệnh.

Cô quay lại. Kingsley Martin đang nằm trên giường, khoanh tay để sau đầu. Tên xấu xa kiêu ngạo. Rio là một sai lầm. Những cơn sóng cảm xúc sau khi trở nên quá gần gũi với Người Giám sát, khiến cô muốn trốn chạy... hai người đã gặp nhau sau đêm đó ở khách sạn của họ. Rồi thì. Chuyện gì phải đến đã đến. Cô không thể thay đổi chuyện đó.

Cô đã ở xa nhà quá lâu và cảm thấy yếu đuối. Nhưng cô chẳng có gì để bào chữa cho đêm hôm qua. Được rồi, sau khi Kingsley kể cho cô nghe toàn bộ câu chuyện buồn bã và kinh khủng của anh ấy, chia sẻ gánh nặng về điều bí mật của anh, họ đã đóng cửa quán bar dưới tầng, sau đó tất cả mọi thứ trở nên không thể tránh khỏi. Bị lôi cuốn một lần nữa là sai lầm. Lần thứ hai ư? Hai lần là một vấn đề rồi. Mandarin Oriental là một trong những nơi Mimi thích. Còn ở New York thì sao? Giá như cô có thể thuyết phục được bản thân rằng cô đang ở đây để thưởng thức cảnh đẹp.

Thôi nào, anh đang đợi đấy - giọng nói mượt mà của anh thông báo.

Anh nghĩ anh có thể kêu em tới chỗ này chỗ kia sao? - Cô nói, hất mái tóc qua vai: một hành động theo thói quen mà cô làm không định trước. Cô biết anh ta thấy cảnh tượng mái tóc xoã ra sau lưng cô hấp dẫn.

Kingsley chỉ ngáp. Anh ta kéo mạnh góc áo choàng của cô, kéo nó xuống trễ xuống khỏi vai cô, trước khi cô ngăn anh ta lại.

Có chuyện gì thế? - Anh ta hỏi.

Hai tuần tới em sẽ kết hôn, đó chính là chuyện - Cô cáu kỉnh nói, buộc chặt lại dây áo choàng của mình. Cô đã hỏi anh ta trong đêm đó ở Rio rằng liệu chuyện này đã từng xảy ra giữa họ trước kia. Cô đã lại hỏi anh ta lần nữa vào đêm qua. Nếu họ đã từng ở bên nhau... nếu... nếu... nếu... Dĩ nhiên Kingsley từ chối trả lời. Anh ta khiến người khác phát điên. Làm bài tập của em đi, anh ta đã nói thế. Hãy tự mình nhớ lại. Anh ta chọc ghẹo và chế giễu cô, từ chối trả lời câu hỏi của cô.

Nếu chuyện này đã từng xảy ra trước đây, cô có thể tha thứ cho bản thân mình, cô nghĩ. Có lẽ đây là một điểm yếu của mình. Có thể anh ta là điểm yếu của mình.

Em có thể hỏi anh vài chuyện được không? - Mimi hỏi, quan sát Kingsley mặc đồ và bước tới chiếc bàn ăn nhỏ. Kingsley đã gọi bữa sáng dành cho một ông vua. Không phải chỉ đĩa trứng và thịt muối thông thường. Nó có cả đĩa hải sản ướp lạnh, một lon đầy trứng cá muỗi, những khoanh bánh mì nướng, hẹ, kem chua và hành tây cắt nhỏ. Một chai vang của Cristal được ngâm trong xô để rượu vang.

Bất cứ điều gì - Anh ta nói khi lấy một chút trứng cá muối bằng ngón tay và liếm sạch. Anh ta lấy đầy thức ăn vào đĩa, rồi mở chai rượu champagne và rót vào hai chiếc ly, đưa cho cô một ly với một nụ cười.

Em đang nghiêm túc đấy... Em không muốn anh bị khó chịu.

Anh ư? - Anh ta hỏi, đặt bữa sáng của mình cân bằng trên đùi khi ngồi xuống cái trường kỷ và đặt châ lên bàn uống nước.

Những... những người Máu Bạc thì sống bằng gì? Ý em là ngoài cafein, đường và những con tôm to bằng nắm tay - Mimi vừa hỏi vừa nhìn anh ta ăn - Ý em là anh vẫn thực hiện Nụ hôn thần thánh chứ? Với con người, ý em là thế?

Kingsley lắc đầu. Anh ta trông thật buồn rầu khi nhúng con tôm của mình vào sốt cocktail.

Không - Anh ta cắn một miếng - Không, em yêu, đó không còn là lựa chọn cho những người như bọn anh, những người đã từng uống dòng máu bất tử. Anh e rằng dòng máu duy nhất mà Croatan quan tâm là dòng máu đang chảy trong huyết mạch của em.

Mimi ngồi khoanh chân trên giường đối diện với anh ta. Cô cúi đầu.

Vậy anh đã bao giờ cảm thấy thèm khát.

Mọi lúc - Anh mỉm cười lười biếng.

Vậy anh làm gì?

Có thể làm gì với nó kia chứ? Anh không thể. Anh đã thề danh dự với Luật. Anh sống trong sự ràng buộc. Anh vẫn có thể ăn thức ăn... và thỉnh thoảng có vài thứ khá ngon lành - Anh ta nhún vai và lau sạch ngón tay của mình bằng một mép áo sơ mi.

Cô muốn nói với anh ta rằng đừng làm điều đó nhưng lại không muốn nghe như mẹ anh ta.

Ý anh là anh không thể nếm được vị của bất cứ thứ gì?

Anh cố thử.

Nhưng tất cả những chiếc bánh rán đó... - cô nói, bỗng nhiên cảm thấy tiếc cho anh. Anh bất tử với nghĩa hoàn hảo nhất của từ đó. Anh chẳng cần bất cứ thứ gì để sống sót. Thật là một cách sống cô đơn và lạ lẫm.

Đúng vậy, anh biết - Anh ta cười, nhưng đôi mắt đượm buồn - Anh ăn nhiều bởi anh chỉ có thể nếm được một phần những gì ở trước mặt anh. Anh có cơn thèm ăn không đáy, chẳng bao giờ đầy - Anh ta nháy mắt - Và đó là lý do tại sao Máu Bạc lại đáng ghê tởm.

Anh làm cho những vấn đề nghiêm trọng trở nên nhẹ nhàng, anh đã nói chuyện đó với em một lần.

À ừ, đúng thế. Chúng ta rất giống nhau - Kingsley nói. Anh ta đặt chiếc đĩa trống không và chiếc ly của mình xuống, bước qua đứng trước mặt cô - Và chúng ta đã vui vẻ cùng nhau, không phải sao? - Anh ta hỏi - Thừa nhận đi, chuyến này vui vẻ mà... không phải sao? - Anh ta liếm cổ cô, rồi tai cô, nhẹ nhàng hôn lên lưng và vai cô. Cô cảm thấy mùi vị champagne trên môi anh.

Mimi nhắm mắt lại. Vui một chút, đó là tất cả. Nó chẳng có ý nghĩa gì. Không với anh ta, không với cô. Sự lôi cuốn. Đó là tất cả những gì họ đang làm. Hoàn toàn chỉ là thể xác và niềm vui thú. Không hề có cảm xúc nào liên quan, không có mối liên hệ thần thánh thiêng liêng, không có sự sắp đặt của đất trời... Đây chỉ là trò vui. Thuần tuý và giản đơn.

Kingsley vẫn đang hôn cổ cô khi cô cảm thấy răng nanh của anh ta hiện ra, nhẹ nhàng như kiến bò, buồn buồn trên da cô.

Anh nghĩ anh đang làm gì vậy? - Cô hỏi, cảm thấy sợ, nhưng cũng kích thích. Cô chưa bao giờ biết cảm giác sẽ thế nào khi bị đối xử như một nạn nhân. Như một con mồi. Anh ta nguy hiểm. Một Máu Bạc đã hối cải. Một con người cũng có thể gọi anh ta là một Doberman đã cải tạo.

Im nào... nó sẽ không đau đâu... anh hứa đấy - Và rồi khi anh ta cắn vào cổ cô, chỉ một cái rất nhẹ - đủ để cô cảm nhận được răng nanh của anh ta cắm xuống và xuyên qua da, rồi cô cảm thấy lưỡi anh ta liếm máu của cô. Anh ta liếm môi và mỉm cười với cô - Em thử đi.

Mimi khiếp hãi. Anh ta vừa mới làm gì vậy? Và bây giờ anh ta muốn cô cũng làm thế sao?

Không - Nhưng cô phải thừa nhận rằng cô cũng bị cám dỗ. Cô đã luôn thắc mắc nó sẽ như thế nào. Tại sao Máu Bạc lại thích nó hơn Nụ hôn thần thánh.

Cứ làm đi. Em sẽ chẳng làm đau anh đâu. Anh thách em đấy.

Ở bên cạnh anh ta khiến cô cảm thấy mình đang sống và tự do. Có mất gì đâu cơ chứ? Chỉ chạm một cái. Chỉ một giọt. Chỉ là một hành động chọc ghẹo. Cô không muốn uống máu anh ta... nhưng cô, đột nhiên, rất muốn nếm thử nó.

Để chơi đùa với ngọn nến đang cháy. Để đưa tay mình vào lửa, rụt lại trước khi nó cháy rụi. Con dao sắc ngăn cách giữa mối nguy hiểm và trò vui. Một chuyến tàu lượn siêu tốc. Adrenaline đã bốc lên tận đầu. Cô nhe răng nanh của mình ra và vùi mặt mình vào cổ anh ta.

Mặt trời lên, lấp đầy căn phòng bằng ánh sáng. Và Mimi Force đang tận hưởng thời gian của cuộc đời mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play