Xe buýt thắng lại để đỗ lại trước cổng, và nhóm người nối đuôi nhau lặng lẽ bước ra. Schuyler nhận thấy rằng ngay cả những đồng nghiệp mệt mỏi nhất của cô, một bộ sưu tập khá kiêu căng của các nam diễn viên làm đêm và các nữ diễn viên cùng với một trợ lý đầu bếp tự mãn hoặc hai, đang nhìn xung quanh với vẻ ngạc nhiên.

Tòa nhà và cơ sở của nó không chê vào đâu được thật lộng lẫy và đáng sợ như viện bảo tàng Louvre, ngoại trừ vẫn có người sống ở đây. Đây là một căn nhà, chứ không phải là một di tích quốc gia. Khách sạn Lambert đã bị đóng cửa bởi dân chúng vì tính lịch sử của nó. Chỉ có thói khoe khoang khoác lác mới được hoan nghênh bên trong những cánh cửa to lớn này. Phần còn lại của thế giới có thể dở những hình ảnh trong những cuốn sách, hoặc tham gia như 1 nhân viên phục vụ. Khi họ đi qua các đài phun nước đang chảy róc rách, Oliver thúc khủy tay vào người cô. Được rồi, anh hỏi bằng tiếng Pháp. Một trong nhiều lý do để biết ơn trường Duchesne. Nhiều năm thực hiện các yêu cầu về ngôn ngữ nước ngoài bắt buộc có nghĩa là họ đã có thể vượt qua hai nhân viên nhà hàng Marseille tại cuộc phỏng vấn việc làm, mặc dù giọng sách giáo khoa của họ nguy hiểm cho họ đi bất cứ lúc nào.

- Trông cậu lo lắng. Có chuyện gì hả?

- Không có gì. Mình chỉ nghĩ về cuộc điều tra một lần nữa. - Schuyler nói khi họ tiến về phía lối đi dành cho phục vụ nằm ở mặt sau của ngôi nhà.

Cô nhớ ngày khủng khiếp đó tai Sở lưu trữ, khi cô bị buộc tội một cách bất công.

- Làm thế nào họ có thể tin rằng đó là do mình?

- Đừng lãng phí thời gian nhiều hơn về chuyện đó. Sẽ không thay đổi bất cứ điều gì. - Oliver nói 1 cách kiên quyết. Chuyện đã xảy ra ở Corcovado thật khủng khiếp, và đó không phải là lỗi của cậu.

Schuyler gật đầu, lẩn tránh những giọt nước mắt đến bất cứ khi nào cô nghĩ về ngày hôm đó. Oliver đã đúng như mọi khi. Cô đang lãng phí năng lượng cho 1 kết quả khác. Những gì đã qua là quá khứ. Họ phải tập trung vào hiện tại.

- Không phải nơi này rất đẹp sao? - cô nói.

Sau đó thì thầm để không ai nghe được, Cordelia đã đưa mình đến đây vài lần, khi bà đến vì các cuộc họp với Hoàng tử Henri. 2 bà cháu vẫn ở trong căn hộ dành ch khách ở phía Đông. Nhắc mình chỉ cho cậu thấy phòng trưng bày Hercules và thư viện Ba Lan. Họ có đàn piano của Chopin.

Cô cảm thấy 1 sự pha trộn của sợ hãi và buồn bã khi cô theo đám đông im lặng băng qua những hội trường được xây bằng đá cẩm thạch sáng bóng. Kinh sợ trước những vẻ đẹp của nơi này, được xây dựng bởi nhà kiến trúc sư đã thiết kế Cung điện Versailles, và thể hiện cùng những đường gờ mạ vàng và những nét trang trí hoa mỹ kì dị, và nỗi buồn vì tòa nhà nhắc nhở cô về Cordelia. Cô có thể chắc chắn áp dụng 1 số tính ngoan cố, cộc cằn của bà cô ngay sau đó. Cordelia Van Alen sẽ không suy nghĩ hai lần về việc lẻn vào bữa tiệc để có được những gì bà muốn, trong khi Schuyler có quá nhiều sự do dự. Bữa tiệc tố nay được gọi là Ngàn lẻ một đêm, tỏ lòng tôn kính Ball Oriental ngông cuồng đã chết tãi Dinh thự vào năm 1969. Giống như những bữa tiệc khác, tối nay tiết mục chính sẽ là những cô gái nô lệ nhảy múa, người cầm đuốc bán khỏa thân, người chơi đàn tam thập lục, và các nhạc sĩ Hindu. Tất nhiên, cũng sẽ có bổ sung 1 số tiết mục hiện đại : toàn bộ các diễn viên của một vở nhạc kịch Bollywood sẽ biểu diễn vào lúc nửa đêm, và thay vì là con voi giấy bồi tại cửa ra vào, một cặp voi thực sự của Ấn Độ đã được mướn của một đoàn xiếc du lịch Thái. Những con voi sẽ chở người biểu diễn đi dưới những màn trướng bằng vàng.

Báo chí đã đặt tên cho bữa tiệc là Bữa Tiệc Cuối Cùng. Bữa tiệc sẽ kết thúc tất cả các bữa tiệc. Bữa tiệc sẽ đánh dấu sự kết thúc của một kỷ nguyên. Đêm cuối cùng tòa nhà trong truyền thuyết sẽ trả tiền bản quyền. Bởi vì khách sạn Lambert đã được bán. Ngày mai nó sẽ không còn là một tập đoàn nước ngoài. Ngày mai lâu đài sẽ rơi vào tay các nhà phát triển, những người đủ giàu có để đương đầu với việc đòi hỏi giá cả. Ngày mai nó sẽ được phân chia, hoặc cải tiến, hoặc làm thành một viện bảo tàng, hoặc bất cứ điều gì mà tập đoàn đã lên kế hoạch cho nó. Nhưng tối nay, nơi đây là cảnh tượng quan trong cuối cùng của những Ma Cà Rồng Bal des : xã hội Máu Xanh người Paris tụ tập lại với nhau một lần cuối cùng trong một nghi lễ xứng đáng của Scheherazade.

- Cordelia đã kể với mình Balzac được thực hiện thông qua bà một lần, trong buổi khiêu vũ tại đây. Khi đó bà là debutance, ở vòng đời trước, trước khi cô trở thành bà của mình. - cô nói với Oliver khi họ đi xuống hầm nhà bếp rộng lớn, thiết bị bằng thép không gỉ hiện đại được lắp đặt bên cạnh lò sưởi thời trung cổ. Cô nói anh đã khá say.

- Cậu có tưởng tượng được không?

Một trong những ngọn đèn chiếu sáng hàng đầu của Pháp đang rọi xuống 1 cô gái 18. Anh mỉm cười, đẩy mở một cánh cửa đang đong đưa.

- Hoàn toàn.

Bữa tiệc diễn ra trong 2 tiếng nữa, và họ nhận thấy những đầu bếp đang giận dữ la hét lẫn nhau, toàn bộ nhà bếp trong sự nhộn nhịp của các chuẩn bị vội vàng. Hơi nước đã đã dân lên cuồn cuộn từ những thùng công nghiệp có kích thước khổng lồ, và nơi này đầy mùi bơ nóng bỏng, đầy khói và thơm ngon.

- Các cậu làm gì ở đây? - bếp trưởng gặng hỏi khi chờ nhân viên đến.

- Allez, Allez, lcó trên lầu không?

Đầu bếp đã có tranh cãi ngắn gọn với quản lý nhân sự, nhưng cuối cùng họ đã đồng ý rằng những người hần bàn có thể giúp nhân viên kỹ thuật, Schuyler và Oliver bị tách ra.

Schuyler được cử ra bên ngoài, nơi cô thấy các huấn luyện viên voi đang giải thích với nam, nữ diễn viên đóng vai Vua và Nữ hoàng của Siam làm thế nào để quản lý các con thú. Quan sát 1 cách cẩn thận, cô bố trí những cây nến đang được thắp sáng, vuốt phẳng khăn trải bàn, và sắp xếp các cây cỏ ở vùng trung tâm. Xung quanh cô, khoảng sân tràn ngập tiếng ồn chói tai, với người biểu diễn và nhào lộn nhảy ra khỏi những mái nhà, những nhạc sĩ đang lên dây đàn, và những vũ nữ nô lệ cười khúc khích trước các người mẫu bán khỏa thân nam.

Cuối cùng tất cả các ngọn nến đã được thắp sáng. Các bàn tiệc đã được bố trí. Mọi thứ đã sẵn sàng. Một điều chắc chắn. Điều này sắp sửa sẽ có vài bữa tiệc. Cô thấy Oliver đang đánh bóng thủy tinh tại vị trí của anh.

- Hãy nhớ, gặp mình ở phía cuối cầu thang sau vòng đầu tiên của cậu. - Oliver thì thầm, cố gắng để không thu hút quá nhiều sự chú ý của những người phục vụ khác.

- Mình sẽ canh gác cho cậu. Họ được lệnh tắt điện thoại di động của cấp trên, điều này không quan trọng kể từ khi không ai trong số họ có thể bắt được tín hiệu. Không điện thoại di động những tòa tháp là một phần độc quyền của hòn đảo.

Schuyler gật đầu.Họ có nhiệm vụ của mình: cô sẽ là một phần của nhóm chịu trách nhiệm về chào đón khách khứa với những khay sâmbanh trong giây phút họ đáp xuống từ các tàu thuyền. Oliver sẽ ở trên lầu, làm việc sau quầy bar.

- Và, Sky? Sẽ ổn thôi. Bà ấy sẽ phải nhìn thấy cậu. - Anh mỉm cười.

- Mình chắc chắn điều đó. - Sự làm ra vẻ can đảm của cậu thậm chí làm cho cô yêu mến cậu hơn. Oliver đáng yêu, ngọt ngào, ân cần, người đã từ bỏ mọi thứ cậu yêu quý ở New York để cứu nguy và bảo vệ cô. Cô biết anh sợ hãi như cô, nhưng anh sẽ không thể hiện điều đó.

Kế hoạch tối nay là một phát bắn tốt nhất. Cô thậm chí không biết Nữ Bá Tước của Paris, bà chủ nhà của buổi tối nay và sẽ sớm trở thành cựu chủ sở hữu của khách sạn Lambert, sẽ nhớ cô. Ít nhất là sẽ cung cấp cho họ nơi trú ẩn mà họ mải mê đi tìm. Nhưng cô đã yêu cầu, vì lợi ích của cô và Oliver. Và nếu cô muốn trả thù con quỷ đã giết ông cô, cô phải cố gắng.

Hội đồng châu Âu là niềm hy vọng cuối cùng và duy nhất của cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play