Đó là đêm trước ngày tựu trường. Đã được 1 tuần kể từ khi Dylan xuất hiện vì cô, và đôi khi Bliss tự thuyết phục rằng cô chỉ mơ về anh. 1 gấc mơ đẹp, nhưng chỉ là một giấc mơ. Nhưng sau đó anh tiếp tục trở lại và nói chuyện với cô, nói với cô những điều mà cô không biết (mà không bao giờ xảy ra trong một giấc mơ: bằng cách nào đó, cô luôn biết cô chỉ đang nói chuyện với tiềm thức của mình), và cuối cùng cô cũng quyết định rằng đó là Dylan người mà cô đang nói chuyện, hoặc ít nhất là một phần của anh ta.
Cô không bao giờ biết khi nào anh sẽ trở lại. Đôi lúc, cô nhắm mắt lại và chờ đợi và không có gì xảy ra. Hoặc những lần khác, cô sẽ ở giữa thứ gì đó, đang mua cà phê hoặc đang mang giày và cô phải ra khỏi đó 1 cách nhanh nhất có thể vì tìm 1 nơi để cô được 1 mình. Ngày đó cô đang xếp những cuốn sách cho buổi học. Cô thích mùi của những cuốn sách giáo khoa mới, và thích lướt những ngón tay cô trên những trang giấy bóng loáng. Bắt đầu của một năm học luôn hứa hẹn rất nhiều điều tốt đẹp. Cô vui mừng khi được trở lại.
Anh cũng thích chúng, Dylan nói, nhìn qua vai cô. Cô giật mình khi nhìn thấy anh đang đứng bên cạnh cô, với 1 bàn tay đặt lên chiếc bàn của cô.
Chúa ơi! Anh làm em sợ đấy.
Xin lỗi. Thật khó khăn khi xuất hiện trước mặt em, anh phải làm cho em thấy anh, mặc dù bây h em biết rằng anh ở đây, điều này được dễ dàng hơn 1 chút. Anh tiếp tục nhìn qua vai cô. Năm nay em chọn môn nào vậy?
Như thường lệ.Một loạt các lớp học AP và các lớp danh dự. Có lẽ em nên bỏ môn học nghệ thuật cá nhân. Dylan gật đầu và nhấc người lên cạnh bàn khiến đôi chân dài của anh đong đưa trên sàn. Có muốn xem thứ gì đó mát mẻ không?
Chắc rồi.
Và không cảnh báo trước, đột nhiên Bliss đang ngồi với Dylan trên mái của tòa nhà Cloister, một bảo tàng ở vùng trên của Manhattan. Dĩ nhiên chúng chỉ ở đó trong tâm trí của cô hoặc của anh. Trong thực tế, cô vẫn còn ngồi trên ghế tại bàn học của cô trong căn hộ. Dylan đã giải thích rằng ký ức của anh đã mang họ đến đó. Chưa bao h được đến Cloister.
Dylan đã giải thích rằng họ có thể ở bất cứ nơi đâu. Họ không cần phải ở trong khoảng không tăm tối, với không có gì xung quanh họ, hoặc bất cứ nơi nào Bliss đã xuất hiện vào lúc này. Họ có thể đi bất cứ đâu miễn là một trong 2 người đã ở đó. Nó giống như có một hộ chiếu cho bất cứ nơi nào trong quá khứ của họ. Và Dylan yêu Cloisters. Quang cảnh nhìn từ mái nhà khá là tuyệt vời.
Uh-oh, Bliss nói. Hắn ta trở lại.
Dylan nhìn qua vai anh, nơi những đám mây ồ ạt đã bất ngờ tập hợp lại phía trên thành phố. Ngay cả trong bong bóng chứa đựng sự an toàn của họ, họ cung không thể thoát khỏi Người Khách. Em biết phải làm gì rồi đấy, anh nói.
Liệu em, Bliss hỏi. Nhưng Dylan đã biến mất, và Bliss bỏ lại khoảnh khắc hạnh phúc của họ trên mái nhà.
Người Khách đã lấy quyền điều khiển, và Bliss đang rơi vào trong bóng tối, cô đã giả bộ như 1 bức tương tĩnh mịch. Trong khi bên ngoài, cơ thể cô đang bước trong phòng, quát tháo những mệnh lệnh vào Forsyth. Và Hội đồng.
- Barlow đã thông qua nghị quyết đề nghị Charles Force là người lãnh đạo Hội đồng 1 lần nữa, nên hắn ta trở lại, - Forsyth lo lắng nói. - Hắn ta rất kiên quyết.
- Rắn hổ mang run rẩy, trùm lại. Điều này đang khuấy động. Michael! Bọn chúng luôn về phía Michael! Bọn chúng đã quên ai là người đem chúng đến Thiên đàng!
Forsyth nới lỏng cà vạt 1 cách lo lắng. - Ah. . .và về chuyện ở Paris. Ngài Leviathan đã khẳng định không còn cánh cổng ở Lutetia. Chỉ có 1 giao lộ mà ngài Leviathan suýt nữa bị hút vào đó. Đó là lý do tại sao việc phá vỡ không được thực hiện, vì ở đó không có cánh cửa để phá hủy. Chúng ta đã bị lừa. Charles đã đặt một cái bẫy cho chúng ta. Nhưng sự giải thoát của ngài Leviathan khỏi cái chết trắng ở giao lộ đã tạo ra một khoảng trống thời gian.
- Ngài Leviathan gần như bị kéo vào bên trong nó. Nhưng tin tốt là Ngài tin rằng cái bẫy của Charles cũng hoàn thành việc mà Ngài ấy chưa làm. Tổng lãnh thiên thần đã bị phá hủy.
- Hắn có thể chứng minh được điều này không?
- Không, thưa Ngài. Nhưng không có dấu hiệu của Charles Force kể từ khi ở Paris nữa.
- Vậy là. Michael đang chơi 1 trò chơi với chúng ta. - Người Khách lặp lại.
- Ta đã ở đó, ngươi biết đấy, cái ngày mà hắn giả mạo chìa khóa của cánh cổng. Cái ngày mà hắn tự phong chi mình làm người giữ cổng.
- Hắn ta thật xảo quyệt, thưa Ngài. Michael chưa bao giờ tin tường được.
- Xảo quyệt là những gì hắn có. Nhưng h thì chúng ta đã biết. Cánh cổng không lâu nữa sẽ ở Lutetia. Hắn phải tìm cách để di chuyển nó. - Người Khách nghiền ngẫm 1 lúc.
- Nghị quyết này của Barlow phải bị nghiền nát. Nhưng phải làm nhẹ nhàng thôi. Ngươi phải thuyết phục Hội đồng rằng bọn chúng không thể tiếp tục mà không điền vào các vị trí. Linh hồn của Coven đòi hỏi một Regis. Bọn chúng sẽ thay đổi ý kiến, khi hàng tuần hàng tháng trôi qua và Charles vẫn vắng mặt. Lúc đầu ngươi sẽ từ chối, nhưng bọn chúng sẽ ép ngươi chấp nhận. Ngươi sẽ là Regis.
- Như ngài muốn, thưa Ngài.
- Sau khi nhậm chức, công việc thực sự của chúng ta có thể bắt đầu. Không có Charles, không có Lawrence, bọn chúng sẽ tìm kiếm một nhà lãnh đạo mới. Ngươi sẽ bước vào khoảng trống đó. Bọn chúng sẽ trở lại bên ta. Bọn chúng sẽ cầu xin ta lãnh đạo bọn chúng 1 lần nữa, và thông qua ngươi, Forsyth, công việc thực sự của chúng ta có thể bắt đầu. . .
Không được cảnh báo trước, Bliss bất ngờ bị đẩy trở về khoảng không trống rỗng.
Chuyện gì vậy? Dylan hỏi. Tại sao em trở lại đây?
Em không biết. . .Em đã bực bội. . .Chắc hẳn hắn đã cảm thấy cái gì đó. . .Cô nói với anh những gì cô nghe được.
Em phải trở lại đó. Hãy làm đi.
Bliss tập trung. Cô cố gắng hết mức có thể. Cô giật mạnh đường ngăn cách cô với thế giới thực buộc chính mình nhìn thế giới như Người Khách đã làm.
Và lần này, cô ở ngay trong tâm trí của hắn ta.
Nhưng hắn đã không còn nói chuyện với Forysth nữa.
Thay vào đó, cô nhìn thấy những gì hắn nhìn thấy. Những thi thể. Những xác chết. Xếp chồng lên nhau. Những đứa trẻ. Chúng nằm trong một khán phòng. Chúng đã uống 1 thứ gì đó. Một lọ thuốc. Một chất độc. Bị trộn lẫn bởi 1 con quỷ. Cô nhìn thấy một cậu bé gầy gò như 1 bóng ma đang cầm một cây đàn guitar, và một bé gái xinh đẹp nhưng trông nghiêm khắc với mái tóc đen, và cậu bé khác, đẹp trai, sáng sủa và trông có vẻ lo lắng. Tất cả chúng đang đứng trước thảm họa đó. Đây là vụ thảm sát người vô tội. Có rất nhiều trẻ em. . .Máu Đỏ. . .bị tàn sát.
Sau đó, cô nhìn thấy con quỷ: nò trong hình dạng của 1 cậu bé khác. 1 đứa trẻ đẹp trai nhưng có 1 nụ cười khinh bỉ xấu xí trên môi. Nó đã gây ra điều đó. Một đứa trẻ Lucifer.
Những hình ảnh tiếp tục : cái chết, phá hủy, căm thù, chiến tranh. Việc làm của ma quỷ. Sau đó, cũng giống như đột ngột, tầm nhìn dừng lại. Bliss bị đánh thức. Cô đang ngồi trên bàn của cô, 1 mình. Cô đang run rẩy dữ dội đến nỗi cô làm rớt cây bút của mình.
Chuyện gì đã xảy ra với Charles Force? Ông có bị phá hủy như bọn chúng nghĩ không? Bọn chúng đang nói về chuyện gì? Cánh cổng nào mà Người Khách muốn phá hủy?
Và những ảo ảnh mà cô đã nhìn thấy thì những đứa trẻ đó là ai? Đó có phải là tương lai? Và Người Khách sẽ làm gì 1 khi Forsyth được bổ nhiệm làm Regis? Kế hoạch của bọn chúng là gì? Khủng khiếp thậm chí không bắt đầu để miêu tả những gì mà cô cảm nhận. Dylan đã đúng: cô phải tìm cách ngăn chuyện này lại, cho dù chuyện đó là gì, thì nó cũng đang xảy ra.
Cô nhắm mắt lại. Dylan? Dylan? Anh có ở đó không? Anh đang ở đâu?
Nhưng không có ai trả lời, bên trong lẫn bên ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT