Sau khi trở lại
Thượng Nghi cục, Thích Thượng nghi nghiêm mặt nói, "Vân Vụ, ngươi đi ra
ngoài đứng cho bản Thượng nghi, cảnh tỉnh mình thật tốt đi"
Vân Vụ lật lọng nói, "Thượng nghi đại nhân, vừa rồi Hoàng hậu nương nương còn nói ta có công, vì sao còn muốn ta cảnh tỉnh chứ?"
"Ngươi có công, chỉ là đánh đổi lại hình phạt xuất cung của ngươi thôi. Nhưng
chuyện ngươi bất kính với Hoàng hậu nương nương, bất kính với Tam hoàng
tử điện hạ, vừa mở miệng ra một tiếng ngươi hai tiếng cũng ngươi, không
có chút khái niệm tôn ti nào, bản Thượng nghi cho ngươi đứng ngoài cửa,
đứng cho tới khi ngươi tỉnh táo mới thôi, để cho ngươi nhận rõ bọn họ là chủ tử của ngươi, mà ngươi, vĩnh viễn chỉ là nô tỳ"
Lời nói
Thích thượng nghi làm cho Vân Vụ khó lòng chối cãi, không sai, ở trong
cung này, cung nhân phải biết rõ mình là một nô tì. Vân Vụ không phản
bác nữa, xoay người đi ra ngoài cửa, đứng trong yên lặng.
A Dung
sợ Vân Vụ muốn làm ra vẻ nên vội vàng hỏi Thích thượng nghi, "Cô cô,
nàng hiểu rõ chứ? Nàng sẽ không làm ra cái thành quả nào nữa chứ?"
"Sẽ không đâu! Mặc dù có, bản Thượng nghi cũng tuyệt đối không cho phép
nàng ta dính vào" Thích thượng nghi phất phất ống tay, ngẩng đầu nhìn
trời, cười nhạo sâu xa nói, "Hôm nay làm cho nàng ta chịu khổ. Từ nay về sau, nàng ta cũng không dám giương oai trên đầu bản Thượng nghi nữa"
A Dung cũng nhìn trời, lại không nhìn ra được gì, càng không hiểu cô cô cười đó là ý gì.
Vân Vụ một mình đứng chính giữa sân, cung nữ qua lại cười nhạo cũng không
ảnh hưởng gì đến nàng, chỉ là nàng đang nghĩ, vì mạng của cung nữ như cỏ rác, nên mặc cho người ta chà đạp sao? Vì sao người hoàng thất lại xem
nhẹ mạng người, cũng giống như Thu gia, hoàng đế chỉ cần nhẹ nhàng ghi
vài nét bút lên tấu chương, liền có thể lấy đi ba mươi sáu nhân mạng của Thu gia.
Nàng không tin ca ca bán nước tư thông với địch, nàng
chỉ muốn tiến cung điều tra rõ chân tướng, trả lại công đạo cho Thu gia, làm cho người trong thiên hạ không hiểu lầm Thu gia nữa. Nhưng sau khi
tiến cung, hết lần này đến lần khác lại vướng vào những chuyện vặt trong cung, lại hết lần này đến lần khác chuyện đều có quan hệ đến mạng
người.
Bắt nàng mang lòng dạ độc ác, vì báo thù mà bỏ mặc người
khác, nàng làm không được, bắt nàng trơ mắt nhìn hai mạng người kia tắt
thở trước mặt nàng thì càng không cần phải nói, chẳng lẽ trong cung này
chưa bao giờ xem mạng người là mạng sao?
Vì sao mạng cung nữ lại
bỉ ổi, mà mạng người hoàng thất mới được quý trọng? Từ lúc nàng tiến
cung đến nay, chữ nàng nghe nhiều nhất chính là hai chữ tiện tỳ, từ ngày đầu tiên nàng tiến cung, liền bị những người cao quý kia khác lên người hai chữ này, cả đời này, trong mắt những người kia, nàng chỉ có thể là
tiện tỳ
Ầm ~ ~ ầm ~~, Vân Vụ ngẩng đầu nhìn trời, đó... xem đi,
ngay cả ông trời cũng không công bằng, ngay cả khi nàng, một kẻ bị người khác gọi là tiện tỳ bị phạt đứng, mà ông trời cũng không chút thương
tiếc, mang nước tưới ướt toàn thân nàng, nước mưa lạnh như băng, từng
giọt từng giọt rơi xuống trên người nàng, giống như nàng có thể cảm giác được sự lạnh lẽo của nhân gian vô tình.
Vân Vụ không khỏi tự
giễu, bây giờ chỉ mới là buổi chiều, mà Thích thượng nghi nhẫn tâm kia
bắt nàng đứng tới nửa đêm, chẳng phải là muốn mình chết hay sao?
Nàng thù lớn chưa trả, làm sao có thể chết đi dễ dàng như vậy, Thích thượng
nghi, ta vô tình cùng ngươi tranh chấp, vô tình bị đám người A Dung dùng tâm cơ cùng thủ đoạn đùa giỡn, một màn nội thị cục, nàng chưa cảm nhận
được gì, nhưng chuyện ở lãnh cung cùng với chuyện ngày hôm nay, nàng sẽ
ghi tạc vào lòng toàn bộ. Nếu nàng muốn yên ổn, bọn người đó sẽ càng làm tới, nếu nàng không đáp trả, sợ rằng chính nàng sẽ còn thảm hơn.
"Hôm nay, ta, Vân Vụ thề với trời, người hại gia tộc ta diệt môn, làm ta vô
lực phản kháng, người đùa giỡn ta, ta nhất định sẽ trả lại gấp mười lần, hết thảy đều sẽ không có kết cục tốt, từng chuyện từng chuyện ta nhất
định sẽ bắt các ngươi trả hết"
Oanh ~~, Vân Vụ ngẩng đầu cười với trời, "Ngươi cảm thấy ta không thể sao?"
Oanh ~~, nàng lạnh lùng nhìn trời, tức giận nói, "Trời nói ta không thể, ta
nhất định sẽ nghịch thiên mà đi tới, đến cùng ai thắng ai bại, ngươi
trợn mắt già của ngươi mà nhìn rõ ràng cho ta, mỗi một thứ, ta cũng đều
không bỏ qua"
A Dung cùng Thích thượng nghi đến nơi cửa sổ trong
điện nhìn ra xa xa, Vân Vụ mang theo bộ dạng cam tâm tình nguyện nhắm
mắt đứng trong mưa, Thích thượng nghi cười lạnh, "Nàng ta ngược lại có
thể nhịn được, hừ!"
A Dung phụ họa nói, "Cô cô yên tâm, nhất định phải hành hạ đến khi chính nàng không chịu nổi nữa phải nhảy xuống
giếng tự sát mới thôi"
"Ừ, tóm lại phải nhanh một chút, còn phải bẩm báo lên Nguyệt Tu Dung nữa" Thích thượng nghi lạnh lùng đưa mắt nhìn Vân Vụ.
Vân Vụ chỉ nhớ mình đứng ngây người trong mưa thật lâu, cho đến khi chính
mình rốt cuộc không kiên trì được nữa mà có dấu hiệu lung lay, đột nhiên thật muốn tìm nơi nào đó để dựa vào, híp mắt nhìn sang bầu trời, sớm đã vào đêm, đến tột cùng khi nào mới là buổi sáng đây.
Sau một lúc
lâu, đầu óc nàng choáng, rốt cuộc không chống đỡ được nữa, liền ngửa mặt lên trời mà ngã xuống, nhưng lại không có xuất hiện đau đớn gì, mà lại
rơi vào bên trong một mùi hương Thanh Liên.
Ánh mắt nàng nỗ lực
mở ra, muốn nhìn thấy rõ ràng xem có phải là hắn hay không, chỉ thấy một mảnh màu trắng đập vào mi mắt, lại nghe Thích thượng nghi cùng chúng
cung nữ khiếp sợ nói, "Nô tỳ tham kiến Lục hoàng tử điện hạ!"
Cảm giác được hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, nhưng giờ phút này Vân
Vụ lại nghĩ đến người này là Nạp Lan Lạc, không khỏi cười nhạo chính
mình, chẳng lẽ nàng thật sự thích Nạp Lan Lạc rồi sao, vì sao nằm trong
ngực người khác lại tựa hồ như nghe được hơi thở của Nạp Lan Lạc, trong
nội tâm lại nghĩ tới, nói không chừng người nọ cũng mặc bạch y đây?
Có lẽ một câu "Đừng sợ, có ta ở đây" đã thấm sâu vào nội tâm của nàng, hóa thành một dòng nước ấm
Cho dù bản thân hôn mê bất tỉnh, lại có thể lơ mơ đến hồ đồ cảm giác được
hắn một mực bên cạnh chiếu cố nàng, nghe được tiếng bước chân linh tinh, nghe được âm thanh hắn tức giận mắng người, thậm chí còn nghe được
giọng nói của hắn ở bên tay nàng, "Thu Nguyệt Khê, ngươi làm sao còn
ngốc hơn cả heo nữa? Ngươi có biết không, ngươi bị thương, người đau
lòng chỉ có gia a!"
Toàn bộ thế giới dường như rơi vào an tĩnh, rốt cuộc Vân Vụ cũng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ
Không thể không nói, đây là đêm duy nhất Vân Vụ buông lỏng nội tâm mà ngủ
trong suốt mấy ngày nay, không có ác mộng xâm nhập, cũng không bị hoảng
sợ mà tỉnh, thân thể không tự chủ mà ôm lấy khối lò sưởi kia.
Kết quả, ngày thứ hai tỉnh lại, mở mắt lại thấy dung nhan phóng đại của Nạp Lan Lạc. Ngay cả lúc ngủ mà hắn cũng đeo mặt nạ bạch ngọc kia, chắc hẳn tổn thương trên mặt hắn rất nghiêm trọng rồi.
Nội tâm nàng đau
xót, ma xui quỷ khiến đưa tay tới muốn xem xét thương thế trên mặt của
hắn, lại bị hắn lơ đãng lôi kéo tay, thân thể lại không nghe theo sai
khiến mà tiến sát đến lồng ngực của hắn.
Sắc mặt Vân Vụ ửng hồng, trán tựa hồ như đụng phải một mảnh mềm mại mà lạnh như băng gì đó, nghĩ cũng không cần phải nghĩ rồi, nhất định là môi của hắn. Nàng ngay cả
thở cũng không dám thở mạnh, nơi trán bị hôn qua lại nóng như vừa bị
phỏng.
Đột nhiên ngồi dậy, bừng tỉnh đến bên cạnh hắn, hắn khẽ
híp mắt, âm thanh khàn khàn mà trầm thấp, làm cho tâm Vân Vụ như nai con chạy loạn, "Khi nào tỉnh?"
Thấy Vân Vụ không nói, bàn tay hắn đưa lên dò xét trán nàng, xem có phải nàng còn nóng hay không.
Ai ngờ mặt Vân Vụ vô ý nóng bỏng lên, Nạp Lan Lạc lại chưa chú ý đến vẻ
mất tự nhiên của nàng, nhẹ giọng nói, "Sốt cả đêm rồi, bệnh thương hàn
đến giờ này còn chưa hoàn toàn khỏi sao"
Vân Vụ gạt tay Nạp Lan Lạc qua nói, "Sao lại là ngươi?"
"Cái gì?"
"Ta, ta nói, lúc ta ngã xuống không phải Lục hoàng tử điện hạ cứu ta sao?"
Vân Vụ không chắc, tức giận nói, bởi vì nàng hoàn toàn không biết sẽ
cùng hắn đàm luận về đề tài gì.
Khóe miệng Nạp Lan Lạc quyến rũ,
mập mờ đến gần nàng, thổi hơi bên tai nàng, nhẹ nhàng cười một tiếng,
"Chẳng lẽ, ai cứu ngươi, ngươi liền lấy thân báo đáp sao?"
"Hở, nói bậy!" Vân Vụ thẹn thùng trừng mắt liếc hắn một cái, thấy hắn càng vui vẻ, đáy lòng bắt đầu sợ hãi.
Nạp Lan Lạc vui vẻ dạt dào, bởi vì hôm nay Vân Vụ cô nương lại mang bộ dạng thẹn thùng, gò má ửng đỏ còn có ánh mắt mất tự nhiên kia càng làm cho
hắn vui sướng trong lòng.
Tiện đà ngã xuống giường miễn cưỡng
nói, "Ai nha, hôm qua đúng là mệt chết gia rồi. Tên Lý Ngọc như ma ốm
kia tuy muốn cứu ngươi, nhưng bất quá chính hắn cũng bị bệnh rồi, vừa
lúc trên đường lại gặp người có tâm địa bồ tát như gia nên vui mừng đưa
ngươi cho gia chiếu cố"
Vân Vụ thoáng nhìn hắn, hắn từng có lòng tốt như vậy sao?
"Gia thấy là ngươi, nghĩ tới thường ngày ngươi giương nanh múa vuốt với gia, lần này ngươi thiếu gia một ân tình lớn như vậy, ngươi nói, lấy thân
báo đáp có đủ không?"
Quả nhiên, Vân Vụ mãnh liệt trợn mắt, tức
giận nói, "Cho nên, ngươi cảm thấy ta có thể sẽ lấy thân báo đáp ngươi,
cho nên không cần thông qua sự đồng ý của ta, liền cùng ta .... cùng
ta... ngủ chung?"
Nạp Lan Lạc lại điềm nhiên như không, mặt dày
mày dạn nói, "Uy, ngươi nhìn xem một chút đi, phòng này là của ai, của
gia; ngươi nhìn cái giường này đi, là của ai, cũng của gia; ngươi nhìn
ngươi một chút đi, về sau cũng sẽ là của gia; mặc dù không phải, gia
cũng sẽ biến ngươi thành của gia" (nhamy111: Lạc ca, ca đủ bá đạo nga)
Vân Vụ hoàn toàn cuồng nộ, vốn có một tia hảo cảm đối với hắn, ai ngờ hắn
dõng dạc nói như vậy, đối với danh dự của một cô nương lại xem nhẹ như
thế, vượt qua thân thể hắn, không thèm liếc hắn thêm một cái, kết quả
nghe âm thanh ung dung của hắn truyền đến, "Uy, ngươi cứ như vậy mà bỏ
qua gia sao? Người của ngươi gia đều thấy cả rồi, ngươi cứ như vậy mà
phủi mông đi sao, không thèm nói với gia một lời nào a"
"Đi..." Vân Vụ khẽ cắn răng, ầm đóng cửa lại.
Khóe miệng Nạp Lan Lạc rụt rụt, quả nhiên chỉ nói một tiếng.
"Tham kiến chủ mẫu"
Vân Vụ tựa hồ như bị sét đánh, hai cung nữ và hai thái giám cùng nhau đứng ở cửa làm nàng thở dài, mình không có nhìn lầm chứ?
Ách... không có nhìn lầm, cặp thái giám song sinh với vẻ mặt muốn ăn đòn vĩnh
viễn cũng sẽ không nhìn lầm được. Đương nhiên, điều bọn họ nói cũng
không thể nghe lầm.
"Chủ mẫu, về sau gia đã là người của ngài,
nếu không có việc gì, ngài nên đến Dương Quang điện nhiều một chút" Hòa
Phòng chân chó nói.
Vân Vụ xé môi ra, "Ta không thích nuôi chó!"
Hòa Khí đẩy Hòa Phong ra, ghét bỏ cách nói chuyện của hắn, sau đó dùng
khuôn mặt tươi cười chào đón nói, "Chủ mẫu, gia về sau là người của
ngài, tiểu nhân đây cũng sẽ là người của ngài, nếu ngài không ghét bỏ,
về sau tiểu nhân sẽ đốt giấy tiền vàng bạc cho ngài"
Khóe miệng
Vân Vụ rụt rụt, Mộc Mộc lập tức nói chen vào, "Chủ mẫu, mặc dù trước kia Mộc Mộc không ưa thích ngài, nhưng mỗi lần ngài đều làm cho tâm tình
của chúa thượng thay đổi tốt hơn. Làm thuộc hạ tự nhiên cũng hưởng được
đôi chút, về sau ngài cũng nên thường đến Dương Quang điện đi dạo a. Ha
ha..."
Mộc Băng lạnh lùng nói, "Tạm biệt, không tiễn! Lần sau lại đến"
Thân thể Vân Vụ run run không nói nên lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT