Lạc Nguyên Kỳ cúi người cười: “Cậu không cần bày dáng vẻ đó nó không hiệu quả đối với tớ.”

Thực ra nơi Lạc Nguyên Kỳ chở Viễn Ninh tới là địa điểm ngắm cảnh, du lịch nổi tiếng, nơi này có biển cũng chẳng có gì là kì lạ, chỉ thấy lạ là Viễn Ninh đang sống chết không chịu bước xuống xe.

Cầu xin, khóc thảm thiết làm đủ trò không những thế còn làm ra vẻ yếu ớt, đáng thương hề hề cộng thêm khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần thật khiến cho người khác hận không thể dỗ dàng yêu thương.

Trước cảnh này bỗng chốc thu hút rất nhiều ánh nhìn, có một người mạnh dạn bước đến đẩy Lạc Nguyên Kỳ ra: “Vị tiên sinh này anh đang làm gì vậy sao có thể làm cho một cô gái xinh đẹp khóc?”

Mạn Tuyên cùng Vệ Gia Phúc đứng phía xa thấy mọi người đang vây xung quanh dường như đang xem gì đó. Mạn Tuyên nhón chân lên xem có chuyện gì.

“Ơ, không phải xe của Nguyên Kỳ sao?”

Hai người nhìn nhau, trong mắt đôi phương có thể thấy đầy sự nghi hoặc cùng lo lắng. Hai người bước nhanh, chen chân qua đám người đến hiện trường vụ án.

Hiện trường vụ án là một chiếc xe và hai người đàn ông đứng bên cạnh đang tranh chấp.

Mạn Tuyên sặc cả nước nhìn bộ dạng lệ vũ khuynh tâm của Viễn Ninh, Vệ Gia Phúc sa sẩm mặt nhìn tình cảnh trước mắt, nhìn Lạc Nguyên Kỳ rồi nhìn sang người đàn ông kia, ánh mắt phức tạp ấy ẩn chứa biết bao nhiêu cảm xúc.

Vệ Gia Phúc vẫn chưa biết chuyện gì đang diễn ra nên rất tự nhiên đứng xem kịch lại còn kéo Mạn Tuyên cười đến vui vẻ, kết quả nhận lại cái liếc sắc như lưỡi dao.

Vệ Gia Phúc làm ra vẻ vô tội nhìn Mạn Tuyên. Mạn Tuyên hừ lạnh, sau đó Vệ Gia Phúc nhún vai, không biết nên nói gì.

Mạn Tuyên kéo tay Vệ Gia Phúc: “Cậu đi giải quyết đi. Tớ không đi.” Đúng là giọng điệu của người từng trải, trông rất ra dáng “chị đại”.

“Tớ không đi.” Vệ Gia Phúc khoanh tay đứng nhìn, giọng điệu không nóng không lạnh.

“Hửm không đi à?” Mạn Tuyên bật cười: “Cậu chết chắc rồi.”

Vệ Gia Phúc nhếch mép cười.

Mạn Tuyên chạy ra giảng hòa, nói chuyện giúp Lạc Nguyên Kỳ.

Viễn Ninh hoàn toàn không biết rằng “nhờ cô” mà mọi chuyện rối loạn xạ lên. Viễn Ninh thấy Mạn Tuyên đi tới thì thở dài, cầm khăn giấy lau mấy giọt nước mắt trên mặt. Cô ngồi nghe bọn họ tranh cãi nói chuyện mà buồn cười, không sợ chết ngồi đó híp mắt nhìn và lặng lẽ vui vẻ một mình.

Vì có Mạn Tuyên ra mặt giải quyết nên mọi chuyện đều giải quyết ổn thỏa, mọi người thấy không còn chuyện gì vui nữa cũng bắt đầu tản ra. Cô xoay người nhìn Viễn Ninh cười rạng rỡ.

Quả thật Viễn Ninh không muốn nháo tới như vậy càng không muốn Mạn Tuyên giải quyết giùm Lạc Nguyên Kỳ, cô chỉ muốn xem cái người mặt lạnh xấu xa Lạc Nguyên Kỳ tự giải quyết chuyện này như thế nào. Nếu nói ra suy nghĩ của mình chắc chưa tới lượt Lạc Nguyên Kỳ giết cô thì Mạn Tuyên đã bay vào cắn xé cô rồi. Thế nên Viễn Ninh nghĩ rằng tự mình cảm nhận niềm vui một mình thì tốt hơn.

Mạn Tuyên khó chịu, nhéo cái mặt đang cười tủm tỉm với cô: “Cậu muốn cười lớn thì cười đi, không sợ ảnh hưởng đến chức năng của cơ mặt sao?”

Viễn Ninh nghiêm túc nói với Mạn Tuyên: “Tớ có muốn cười lớn đâu? Bây giờ tớ đang rất sợ hãi a.”

Mạn Tuyên nhìn khuôn mặt thối của Lạc Nguyên Kỳ, nghe Viễn Ninh nói vậy khiến cô dở khóc dở cười. Nháy mắt với Viễn Ninh cậu tự cầu phúc.

Viễn Ninh bước xuống xe vẻ mặt vui vẻ. Vừa bước xuống xe liền buộc tóc ra sau. Cúi người cầm đôi giày cao gót, chuẩn bị co chân lên chạy.

Bỗng nhiên Lạc Nguyên Kỳ khom người bế Viễn Ninh lên. Từ khoảng khắc bị bế lên nụ cười vụt tắt, sa sầm khuôn mặt, cô vùng vẫy muốn thoát khỏi Lạc Nguyên Kỳ vẫn không được.

Lạc Nguyên hắc ám cười: “Không phải cậu rất thích biển sao?”

Lạc Nguyên Kỳ bước chân hướng về phía bãi biển. Quăng chìa khóa xe của mình về phía Vệ Gia Phúc.

Mạn Tuyên chạy theo sau. Vệ Gia Phúc lắc đầu cười, thu dọn tàn cuộc.

Viễn Ninh âm thầm sợ hãi, ra sức níu lấy quần áo của Lạc Nguyên Kỳ, có chết cô cũng không muốn đụng vào nước biển.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play