Hiểu Bằng ngồi lột vỏ táo, cắt từng miếng để trên cái dĩa nhỏ.
Kế bên một cô gái, xinh đẹp tuyệt trần, khí chất tà mị, yêu nghiệt như một đóa hoa anh túc xen lẫn một chút độc tài, một chút lười biếng. Thân hình lồi lõm rõ ràng, quyến rũ đến nỗi chỉ cần một động tác nhấc tay cũng đủ khiến tất cả nam nhân nguyện ý bị hút hồn. Cô lười biếng nằm trên ghế so pha, tay cầm quyển sách, môi cười nhè nhẹ, đôi mắt hoa đào cong cong hình bán nguyệt, hai chân để trên đùi Hiểu Bằng.
Đối diện hai người là một chàng trai đang ăn ngấu nghiến như bị bỏ đói ba năm nhưng không mất đi vẻ tao nhã. Bề ngoài nhìn có vẻ ít nói, cao lãnh, đẹp trai tuấn lãng không kém gì Hiểu Bằng.
Đối diện còn có hai vị mĩ nữ vô cùng xinh đẹp chụm đầu nhìn vào tạp chí PlayGirl. Hai người đều mang trên người một nét dịu dàng, yêu kiều, mong manh dễ vỡ. Nhưng một người nét dịu dàng cổ điển Phương Đông còn một người nét dịu dàng hiện đại Phương Tây. So với cô gái đang nằm trên ghế so pha thì thua kém nhưng so với Chu Thiến hay bất kỳ vị tiểu thư thế gia nào khác chỉ có hơn chứ không kém.
Khung cảnh tuyệt mĩ, hai mỹ nam, ba mĩ nữ thật khiến người ta nhầm lẫn như đang bước chân vào chốn thần tiên nào đó.
Thế Huân vừa chạy vào phòng khách, thở hổn hển. Lảo đảo ngồi xuống ghế so-fa cầm ly nước trên bàn uống ực ực hết một hơi.
“Nước của ta, sao ngươi dám uống.” Chàng trai đang ăn thì thấy ly nước mình bị một tên mồ hôi nhễ nhải uống hết thì tức giận.
“Tiểu Đoàn tử, ta với ngươi quá thân quen, uống tý nước của ngươi cũng không được à.” Thế Huân quăng ly nước vào Tiểu Đoàn tử.
“Lão tử giết ngươi, tên ta là Đoàn Thiên Trạch, ngươi còn gọi Tiểu Đoàn tử nữa, Đoàn gia ta san bằng Ngô gia ngươi.” Đoàn Thiên Trạch quăng dĩa mì spaghetti về phía Thế Huân.
Thấy vậy, Thế Huân vội né sang chỗ khác, cô gái mang khí chất cổ điển Phương Đông hứng trọn dĩa mì spaghetti. Cô tức giận, buông quyển tạp chí xuống.
“Đoàn Thiên Trạch, hôm nay ngươi chết với lão nương. Dám làm vậy với lão nương, dám làm vậy với lão nương.” Cô cầm đôi giày cao gót đánh mạnh vào Đoàn Thiên Trạch.
Đoàn Thiên Trạch ôm khuôn mặt, la oai oải: “A Cầm, anh không cố ý, người em phải đánh phải là tên họ Ngô kia, nếu hắn không né sao trúng em được a. Á đau đau, đứng đánh nữa, đau chết anh.”
Cô gái nằm trên ghế so-fa khép cuốn sách lại. Ngồi dậy nhưng vẫn lười biếng dựa người vào Hiểu Bằng.
Hiểu Bằng cầm cuốn sách để một bên, một tay ôm eo mỹ nhân, một tay cầm miếng táo đưa cho mỹ nhân.
“Được rồi, gặp nhau là ồn ào, Cầm Cầm cậu còn đánh A Đoàn nữa thì sau này cậu trở thành góa phụ, tới lúc đó thì đừng khóc la với tớ.” Cô gái mang khí chất cổ điển Phương Tây vội vàng ngăn A Cầm.
Ngạn Thi Cầm hừ hừ hai tiếng, quay người bước lên cầu thang.
“Tên kia đâu? Cậu ta sao không đến.” Thế Huân nhìn xung quanh.
Thế Huân vừa nói xong thì một chàng trai bước vào. Bộ dáng chuẩn quần áo lụa là. Nếu so với Từ Ngôn- Từ đại thiếu gia nổi tiếng nhất trong đám công tử ăn chơi trác tang chỉ có hơn chứ không kém. Khuôn mặt có vài nét tương tự Trịnh Phàm. Đôi mắt phượng của anh nheo lại nhìn mọi người trong phòng rồi mê mẫn dừng trên một người.
“Tiểu Y có nhớ tớ không? Còn tớ ngày nào cũng nhớ Tiểu Y xinh đẹp a.”
“Nguyên Thiên Khải, tớ đang thiếu người thử thuốc đây.” Hiểu Bằng trừng mắt nhìn anh ta, hai tay ôm Tiểu Y thể hiện chủ quyền.
Nguyên Thiên Khải chậc chậc hai tiếng, ánh mắt lưu luyến nhìn Tiểu Y.
“Tiểu Y, cậu lần này trở về sớm vậy? Tớ còn tưởng vài năm sau nữa mới trở về.” Thế Huân nhanh chóng vào vấn đề chính.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT