“A thì ra là Tụ Mẫn Kha , hôm nay tới bữa tiệc này, thật không nghĩ cô cũng tham gia.”
“Tại sao tôi không được tham gia? Hừ đừng tưởng trở thành vị hôn thê của Nguyên đại thiếu gia là muốn nói gì thì nói, cũng nhờ anh trai mình mà cô mới được cái chức vị này đừng có mà lên mặt với tôi.”
Chu Thiến khẽ cười: “Mẫn Kha nói vậy làm người khác hiểu lầm, Mẫn Kha đây là ý nói Nguyên Đại thiếu gia không có mắt bị bạn bè tùy ý sắp đặt, không biết nhìn người?”
Tụ Mẫn Kha hận người con gái trước mắt, muốn giơ tay xé rách tấm mặt nạ tiểu bạch thỏ của cô ta ra để mọi người đền biết bộ mặt thật cô ta là gì.
“Tôi không có…”
“Chu Thiến nói vậy là hiểu lầm ý của Mẫn Kha rồi, sao Mẫn Kha có thể nói Nguyên thiếu như vậy được, dù sao chuyện này cũng chưa biết kết thúc ai sẽ thắng, cưới nhau có thể ly hôn huống chi là đính hôn.” Mâu Thanh Khuê từ xa đi đến.
“A, thật không nghĩ đến một người thanh cao, lạnh nhạt như Mâu nhị tiểu thư cũng muốn chức vị này a.” Chu Thiến cười nhạt.
“Chu Thiến hiểu Khuê tới vậy thì chắc cũng biết Khuê đã có người thương trong lòng, làm gì có suy nghĩ không an phận với người bạn mình yêu đâu.” Thanh Khuê nhớ tới khuôn mặt tuấn tú của một người liền thẹn thùng.
“Có người thương? Không biết công tử nhà ai thật xui xẻo được cô nhớ mong.” Chu Thiến khinh thường.
“Cô thì biết cái gì, từ nhỏ Thanh Khuê đã đính hôn với Ngô nhị thiếu gia, hừ so với cô ….” Tụ Mẫn Kha tức giận hét.
“Mẫn Kha, cậu im miệng.”
Thanh Khuê nghe Mẫn Kha nhắc đến bảy từ “đính hôn với Ngô nhị thiếu gia” thì tức giận. Chuyện đó chính là cái đinh trong lòng cô từ nhỏ đến lớn. Cô không muốn thành nhị thiếu phu nhân Ngô gia, cái mà cô muốn chính là Đại thiếu phu nhân. Cái tên Ngô Liệt ngu ngốc, không bằng một phần tài giỏi của Ngô đại thiếu gia. Chính vì ngại lão phu nhân Ngô gia còn sống nên Mâu gia không lùi hôn ước sang Ngô đại thiếu gia, dẫn đến hôn ước đến tận bây giờ. Mỗi lần Thanh Khuê bắt chuyện hay cố gắng thân cận Ngô đại thiếu gia đều bị cái tên Ngô Liệt phá hoại, mở miệng nào là > , >…. Khiến cô hận mà không thể làm gì, im lặng nhẫn nhịn.
Mẫn Kha vội che miệng, tự trách bản thân mình.
Chu Thiến hứng thú nhìn sắc mặt thoát trắng thoát xanh của Thanh Khuê.
Thanh Khuê vuốt ngực vài cái, điều chỉnh lại tâm tình, mỉm cười nhìn Chu Thiến.
Chu Thiến thầm vỗ tay khen hay! Thanh Khuê này thật có tố chất của một vị phu nhân gia chủ sau này. Rất biết điều chỉnh, che dấu cảm xúc.
“Chu Thiến, không nên để trong lòng chuyện Mẫn Kha vừa nói. Dù sao thì chuyện này cũng là gia đình hai bên ước định nhưng cũng không có giấy bút chỉ là một câu nói bâng quơ, không quan trọng. Chuyện chính vẫn là đại thiếu phu nhân Nguyên gia cuối cùng là ai.”
“Đúng vậy, không biết ai mới là người thắng cuối cùng, phải không Ung tam tiểu thư?” Một cô gái tư sắc tựa như yêu tinh quyến rũ, một nụ cười cũng có thể làm hàng chục nam nhân vì nàng mà hãm vào luân hồi.
Vị Ung tam tiểu thư từ một phía khác đến, khó chịu nhíu mày: “ Hồ ly tinh, tại sao cô ở đây, không phải giờ này cô đang dùng thân thể dơ bẩn của mình phục vụ nam nhân sao?”
Cô gái kia khẽ che miệng cười quyến rũ: “ Ung Cát vẫn miệng chanh chua như ngày nào, người mà người ta muốn phục vụ bây giờ là sáu vị thiếu gia IY của thành phố này nha.”
“Hừ, đồ tiện tì dơ bẩn như ngươi cũng đòi phục vụ cho sáu vị thiếu gia IY?” Ung Cát trầm giọng khinh thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT