Mỹ nhân dâng tới cửa, ngu gì không lấy.

Viễn Ninh gật đầu hài lòng với sự sắp xếp của Trịnh Phàm, vui vẻ bước lên phòng.

Phải ngủ sớm a, sáng mai cô còn phải đến công ty gặp tiểu thiếp của Từ Ngôn a.

[--------------------------------------ta là đường phân cách vui vẻ------------------------------------------]

“Quản gia, ông giúp cháu giao bài luận văn này cho Kiều giáo sư, nói với thầy ấy là hai ngày sau cháu sẽ quay lại lấy bằng tốt nghiệp.”

Viễn Ninh đưa xấp giấy luận văn cho quản gia, dặn dò thêm vài câu xong mới đi.

“Hải Lam, lần này có bao nhiêu người trúng tuyển sơ bộ?” Viễn Ninh vửa xem bản hợp đồng bán công ty Tịch Thiên vừa hỏi.

“Khoảng 87 người.”

“Nhiều vậy sao, hình như tôi nghe thư ký Tô nói trong đó có một người tên Trương Mĩ Ái.” Viễn Ninh ngước nhìn bên sườn mặt Hải Lam, thầm gật đầu khen Hải Lam càng ngày càng mĩ hơn a.

Hải Lam im lặng, trong lòng anh dâng lên một trận đau sót.

Một bên là em gái anh, một bên là tiểu thư. Hai bên có xảy ra xung đột anh không biết nên làm như thế nào cho đúng.

Thấy Hải Lam không trả lời, Viễn Ninh nhìn ra sự khó chịu trong lòng Hải Lam, cũng không nói nhiều,muốn cho anh thời gian suy nghĩ.

Khoảng 10 phút sau, một chiếc thể thao màu đỏ dừng trước JL’s Weal.

Viễn Ninh cầm hồ sơ, khóe miệng cong lên, chậm rãi bước vào công ty.

Từ Ngôn, anh chờ đó cho tôi, đợi tôi chơi chán rồi tôi chuẩn bị cho anh một món quà thật lớn.

Viễn Ninh ngồi vào ghế chính giữa, chào hỏi với mọi người xong, lên tiếng cho bắt đầu phỏng vấn.

Phỏng vấn tới người thứ 52 Viễn Ninh nhàm chán ghé đầu lên bàn gật gù buồn ngủ. Cô liếc sang Hải Lam kế bên, buồn bực: “Trương Mĩ Ái chừng nào mới tới cô a, tôi rất buồn ngủ, lỡ cô tới chậm,tôi ngủ rồi làm sao đây?”

Tâm Hải Lam trầm xuống, mệt mỏi xoa mi tâm : “ Tiểu thư, Mĩ Ái số 78, xin cô vì tôi phục vụ tiểu thư từ nhỏ mà ra tay nhẹ với Mĩ Ái được không?”

Hải Lam hiểu con người của Viễn Ninh, anh không ôm hy vọng Viễn Ninh sẽ chấp nhận lời thỉnh cầu của anh nhưng anh không thể im lặng nhìn em gái mình bị hành hạ.

Viễn Ninh không thèm để ý đến lời nói của Hải Lam. Cô áp má trên bàn phì phò ngủ.

Nghe người thông báo gọi tên Trương Mĩ Ái, Viễn Ninh mới lờ mờ giương mắt tỉnh dậy.

Cuộc phỏng vấn diễn ra hết sức bình thường, Viễn Ninh chỉ ngồi nghe Mĩ Ái lưu loát trả lời mọi câu hỏi phỏng vấn.

Đợi Mĩ Ái vào làm ở công ty thì cô sẽ hành hạ cô ta sau, còn bây giờ cô rất buồn ngủ, không có sức đùa với cô ta.

Trương Mĩ Ái trước khi bước ra khỏi phòng phỏng vấn, lén lút nháy mắt, cười với Hải Lam.

Đương nhiên hành động lén lút của Mĩ Ái không qua được con mắt thèm ngủ của Viễn Ninh, cô khinh bị Mĩ Ái.Phỏng vấn cả buổi chẳng lẽ cô ta còn sợ không vào được công ty. Cho dù cô không có năng lực vào công ty làm thì Viễn Ninh cũng sẽ phê chuẩn cho cô ta vào.

Chưa kể đến khuôn mặt, dàng người quyến rũ của cô ta mới bước vào phòng liền phóng mị nhãn khiến những người xung quanh Viễn Ninh vì ngại tổng tài ở đây nên không dám thất thố.

Viễn Ninh đứng dậy dự định đi ra ngoài, cô không thể chịu đựng cho đến kết thúc.

“Hạ Du Nguyệt.” Người thông báo hét lớn.

Viễn Ninh khựng người lại, nhướng mày nhìn người con gái tao nhã bước vào phòng, nghiêng đầu nở nụ cười, đi phớt qua Du Nguyệt ra ngoài.

Cô ngây ngốc ở quán nước gần công ty gần một tiếng đồng hồ thì Du Nguyệt mới xuất hiện.

Viễn Ninh oán giận trừng mắt với Du Nguyệt.

Du Nguyệt nhìn bộ dạng giận dỗi của Viễn Ninh mà bật cười.

“A Viễn, tớ xin lỗi. Chút mời cậu một bữa ăn để đền bù được chứ?” Du Nguyệt chớp chớp đôi mắt hạnh đào to tròn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play