Ngày hôm nay, nghe nói Phạm Kiên sẽ dẫn chú ruột của mình tới đây gặp gỡ cha mẹ Tuyết Hồ. Có vẻ như là lễ gặp mặt chào hỏi ban đầu, còn mục đích chủ yếu chính là chuẩn bị nói chuyện về chung thân đại sự của con cái hai nhà, trước là ăn hỏi, sau là thành thân.

Lúc nghe được tin này do chính Đặng Nguyên nói ra trong bữa cơm, Tuyết Hồ quả thực có giật mình. Nhưng thói quen đã khổ công luyện tập thời gian dài, nàng đã không còn lộ ra những biểu hiện thái quá. Cho dù như vậy, chỉ cần ba người trong nhà để ý một chút đều có thể nhận ra, bàn tay cầm đũa của nàng đang không ngừng run rẩy.

Tuyết Liên đương nhiên là người vui vẻ nhất. Nàng suốt bữa ăn chỉ im lặng không nói, nhưng trên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp luôn lộ rõ nét cười.

Thanh xuân luôn là độ tuổi đẹp nhất của con gái. Hơn nữa lại là một thiếu nữ thanh xuân đang yêu, Tuyết Liên có vẻ đẹp vừa dịu dàng vừa đằm thắm lại rất duyên cực kì lay động lòng người.

Không chỉ Tuyết Hồ nhận ra, mà đám người làm trong nhà gần đây đều vụng trộm bàn luận với nhau. Cô lớn nhà bọn họ xinh đẹp quá!

Thiếu nữ xinh đẹp không những giỏi giang, hiểu biết mà còn dịu dàng như vậy, tìm được một vị hôn phu tốt như công tử Phạm Kiên quả thật là xứng đôi vừa lứa vô cùng. Khác hoàn toàn với cô hai nhà bọn họ, người đã chẳng xinh đẹp, lại còn đành hanh khó chiều. Có lẽ đợi tới năm ngoài hai mươi tuổi vẫn chẳng kiếm được người yêu. Lão gia, phu nhân chắc chắn phải chịu trách nhiệm nuôi con gái già trong nhà rồi!

Lại nói tới công tử Phạm Kiên, người làm trong nhà không phân biệt nam nữ, già trẻ đều vô cùng yêu mến. Hắn có vẻ bề ngoài rất ưa nhìn, cử chỉ nói năng đều rất từ tốn lễ phép. Đối với kẻ hầu người hạ như bọn họ thái độ đều luôn khiêm tốn. Nhất là đối với cô hai quái đản như vậy vẫn luôn giữ thái độ quan tâm săn sóc, quả thực khiến cho người ta ngưỡng mộ.

Ngày hôm nay bọn họ tất bật chuẩn bị cho chuyến thăm hỏi của bên nhà công tử, trong lòng đều âm thầm vui sướng. Cô lớn cuối cùng cũng sắp được gả cho một người rất xứng. Thế nhưng bọn họ cũng âm thầm ngậm ngùi. Cô lớn đi rồi, tiểu thư Tuyết Liên của bọn họ sắp phải rời khỏi nhà họ Đặng để về nhà người ta rồi! Hu hu hu…

Nhưng thực tế lại cho thấy, lo lắng của người làm trong nhà chỉ là lo xa.

Chú của Phạm Kiên tới đây, kì thực ngoài hai việc quan trọng đã kể trên còn phải bàn tới một việc vô cùng quan trọng khác nữa.

Có thể nói, chỉ một câu ngắn ngủi mà Đặng Nguyên vừa nói ra thôi chẳng khác nào sấm vang chớp giật. Không kể gia đình ba người cùng với chú cháu họ Phạm, ngay cả mấy người làm có cơ may hầu hạ chủ nhân đang ngóng tai nghe chung đều giật mình sửng sốt.

Ông nói, ông muốn Phạm Kiên tới nhà mình ở rể!

Ở rể… Phạm Kiên thế nhưng lại ở rể…

Đặng Nguyên đối với sự kinh ngạc của mọi người thì tỏ vẻ không mấy kì lạ. Đó là chuyện sớm đã nằm trong dự liệu.

Ông bình thản nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, phong thái ung dung chững chạc của một người buôn bán lâu năm trong nghề. Hồi lâu mới thong thả tiếp lời, bình tĩnh như đang đàm phán làm ăn.

- Gia đình chúng tôi vốn chỉ có hai cô con gái. Gái lớn gả chồng là chuyện đương nhiên. Thế nhưng sản nghiệp gia đình xây dựng đã mấy đời phải cần có người gánh vác. Cháu Kiên đây là người rất có tư chất, cũng rất khiến cho người lớn yên tâm. Dám mong ông đồng ý với đề nghị này của tôi.

Chú của Phạm Kiên sau một thoáng giật mình cũng bình tĩnh lại, ánh mắt thoáng nhìn qua cháu trai, thong thả tiếp lời:

- Ông đã nói vậy thì tôi cũng xin thưa. Cháu Kiên từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, tôi coi cháu như con cái trong nhà mà nuôi dạy tới bây giờ. Quả thực cháu rất có tài, nhiều năm nay giúp đỡ gia đình không ít việc. Nhưng bây giờ cháu cũng đã lớn rồi, sắp tới cũng chuẩn bị thành thân, việc này là của cá nhân cháu, tôi hoàn toàn tôn trọng ý kiến của nó, không có gì phản đối hay ngăn cản cả.

- Ông đã nói như vậy, tôi quả thực rất cảm ơn. Vậy cháu Kiên nghĩ sao?

Đặng Nguyên nhìn về phía Phạm Kiên, giọng nghiêm túc.

Có lẽ đối với Phạm Kiên mà nói, đây là chuyện quá sức hệ trọng. Hắn vẫn còn băn khoăn đắn đo không nói được câu nào. Thế nhưng đã có một người thay hắn lên tiếng:

- Không được!

Tuyết Hồ ngồi ở hàng ghế phía sau bà Thị Giang, đứng bật dậy nói to. Hành động này của nàng, quả thực là làm nhiều hơn nghĩ. Nàng tuy đã học được cách giữ bình tĩnh, thế nhưng đối với chuyện mà ngay cả người vốn điềm tĩnh như Phạm Kiên cũng không bình tĩnh nổi này, làm sao nàng có thể thành công.

Gia đình ba người đối với hành động đường đột này của Tuyết Hồ cũng vô cùng kinh ngạc. Đặng Nguyên là người phản ứng đầu tiên, nét mặt giận dữ quát to:

- Tuyết Hồ! Ngồi xuống, ai cho con lên tiếng ở đây?

Nàng cố chấp đứng yên, ánh mắt kiên định lặp lại lần nữa:

- Cha ơi, không được!

Bà Thị Giang thấy tình thế không ổn, vội vã kéo tay con gái, nhỏ giọng khuyên nhủ:

- Tuyết Nhỏ, có gì lát nữa trong nhà nói sau. Bây giờ ngồi xuống đi đã. Đi, nghe con!

Tuyết Hồ cúi đầu nhìn mẹ, thoáng suy nghĩ, rốt cuộc cũng chịu ngồi xuống.

Đặng Nguyên rất giận, cố bày ra nụ cười niềm nở với hai vị khách quý:

- Thật ngại quá! Để cho hai người chê cười rồi!

Chú của Phạm Kiên vội vã xua tay nói không sao, chỉ có Phạm Kiên vốn đang chìm trong băn khoăn lại thêm phần sửng sốt, lo lắng.

Buổi gặp mặt vốn dĩ tốt đẹp lại kết thúc không mấy thuận lợi như vậy. Rút cuộc việc chính vẫn chưa bàn tới, mà vấn đề vừa được đưa thêm ra lại bị hoãn lại vô thời hạn.

Mặc dù Đặng Nguyên nhiệt tình mời ở lại, nhưng chú của Phạm Kiên lấy cớ có họ hàng xa muốn tới thăm nên rời khỏi. Trước khi đi đều hẹn rõ ngày mai tiếp tục bàn chuyện.

Đặng Nguyên tiễn khách quý xong xuôi trở về, trên mặt hoàn toàn là lửa giận. Tuyết Hồ lúc bật dậy đứng lên nói câu đó không nghĩ gì nhiều, nhưng cũng thừa hiểu, bây giờ đang chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ nhận quát mắng và hình phạt của cha. Nhưng đó chẳng phải điều nàng lo lắng, thứ bận tâm duy nhất trong đầu nàng hiện tại chính là, cha mẹ muốn Phạm Kiên ở rể!

Hắn có đồng ý hay không nàng không dám chắc, thế nhưng ngộ nhỡ…

Tuyết Hồ quả thực vô cùng sợ cái ngộ nhỡ ấy xảy ra. Bấy lâu nay đối với nàng đã là tra tấn quá đủ rồi. Nếu như còn tiếp tục, một năm, hai năm… Cho dù không sống được lâu đi chăng nữa, nàng làm sao dám chắc suốt thời gian ở chung ấy nàng không gây ra chuyện gì nghiêm trọng? Mọi người đòi hỏi ở nàng quá nhiều rồi. Sức nàng đã yếu, chỉ sợ chẳng thể cố gắng duy trì được lâu!

Nàng phải liều mạng ngăn cản, thế nhưng… cái cớ là gì?

Đầu óc rối tung, tay chân run lên lẩy bẩy. Nàng quả thực không thể nghĩ ra cái cớ nào cho sự phản đối này cả. Đừng nói tới tìm cách ngăn cản, ngay cả một lời giải thích cho cha mẹ ngay lúc này nàng cũng không tìm được!

Tuyết Hồ đứng lặng giữa phòng khách, đối diện với ánh mắt đầy giận dữ trước giờ chưa từng gặp của Đặng Nguyên. Bà Thị Giang ngồi ở ghế bên kia vẻ mặt đầy lo lắng, nửa giận con nửa sợ chồng phạt quá nghiêm khắc, mấy lần định mở miệng đều thở dài rút lại. Không khí trong phòng khách im ắng tới cực điểm, căng thẳng và lo sợ.

- Tuyết Hồ, con giải thích cho cha nghe xem nào!

Người đầu tiên lên tiếng và cũng là người duy nhất có đủ tư cách và năng lực phá vỡ cục diện bế tắc hiện tại chính là Đặng Nguyên. Ánh mắt nhìn thẳng con gái đang đứng cúi đầu giữa phòng dường như muốn bắn ra lửa. Trước giờ ông vẫn có tiếng nuông chiều con gái, thế nhưng cho dù nuông chiều tới đâu thì cũng phải giữ được khuôn phép. Chưa kể tới đây là chuyện chung thân đại sự cả đời vô cùng quan trọng của con gái lớn, chỉ riêng mặt mũi của gia đình đã bị đứa con gái thứ hai này bôi nhọ.

Tuyết Hồ vẫn đứng ngẩn người giữa phòng, hai tay nắm chặt lấy nhau đặt phía trước. Trong đầu nàng đang nghĩ gì, chính nàng cũng không hiểu. Mọi chuyện, mọi cảm xúc đều đang xoay vần trong đầu nàng, xáo trộn thành một đám hỗn độn không cách nào gỡ bỏ.

Cha đã hỏi rồi, nàng biết phải nói thế nào?

Không thể nói. Cũng chẳng có gì để nói. Tuyết Hồ chỉ còn một lựa chọn im lặng. Im lặng chờ đợi Đặng Nguyên trút cơn tức giận.

Con gái hồi lâu vẫn không trả lời, cơn giận trong lòng Đặng Nguyên càng tăng lên gấp bội. Ông vốn biết đứa con gái nhỏ này luôn tùy tiện, hiểu biết cũng không bằng được Tuyết Lớn, thế nhưng chưa từng nghĩ tới nó lại vô lễ, ngoan cố tới mức này.

- Nói mau!

Đặng Nguyên giơ tay đập mạnh “chát” một tiếng lên bàn gỗ. Hai chén trà đầy nước cũng run rẩy chực tràn. Bà Thị Giang giật nảy mình, lấy tay bưng ngực vội vã lên tiếng. Giọng nói vì sợ hãi mà cũng hơi nghẹn ngào:

- Ông nó, có gì từ từ dạy bảo. Việc gì phải nóng giận như vậy?

Đặng Nguyên bình thường vẫn là người chiều vợ, bà nói gì đều dễ dàng nghe theo. Thế nhưng lần này mấy lời nói khuyên giải kia đều hoàn toàn để ngoài tai, vẻ mặt vẫn vô cùng giận dữ nhìn về phía Tuyết Hồ. Hai môi mím lại thành một đường thẳng, hồi lâu mới nói ra được thành lời:

- Giỏi lắm, lớn rồi thì không cần nghe lời cha mẹ nữa đúng không? Phạt con từ ngày hôm nay không được bước chân ra khỏi cửa phòng, đóng cửa suy nghĩ cho kĩ đi xem nên hối lỗi thế nào với cha mẹ, với chị gái!

Dứt lời liền phất mạnh tay áo đứng dậy bỏ đi. Để lại trong phòng bà Thị Giang đang nghẹn ngào, một Tuyết Hồ đứng im lìm, cùng với một Tuyết Liên vẫn đang lặng lẽ rơi lệ.

Đặng Nguyên lúc đi qua con gái lớn liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt đáng thương ấy, không nhịn được mủi lòng. Mủi lòng rồi lại đối với Tuyết Hồ càng thêm phần tức giận. Lần này quyết phải trừng trị cho ra nhẽ!

- Tuyết Nhỏ, lần này con sai rồi! Ở trong phòng mấy ngày suy nghĩ kĩ lại mọi việc đi. Nghe mẹ đi con!

Bà Thị Giang lặng lẽ rời khỏi, trong phòng chỉ còn vang lên một vài tiếng nức nở khe khẽ của Tuyết Liên.

Nàng cuối cùng cũng đợi được tới lúc, nhẹ nhàng đứng dậy nắm lấy tay em gái. Trong giọng nói cất chứa nghi ngờ cùng e dè lo lắng:

- Tuyết Nhỏ, em không thích Phạm Kiên sao? Nói với chị, nếu em không thích, chị nhất định sẽ xin cha không yêu cầu chàng ở rể nữa!

Tuyết Hồ đầu cúi càng thấp. Nàng quả thực không muốn cho hắn ở rể, thế nhưng vì vậy mà nói với chị rằng nàng không thích hắn hay sao? Việc này khó quá, khiến chị gái tổn thương như vậy, nàng làm không nổi.

Tuyết Liên chờ đợi hồi lâu cũng chẳng thể tìm được một câu trả lời. Cuối cùng vỗ nhè nhẹ lên vai em gái, dặn dò một câu rồi cũng rời khỏi.

Một mình Tuyết Hồ đứng trân trân giữa phòng khách hồi lâu, không biết tới bao giờ mới tìm lại được tinh thần, xoay người trở về phòng đóng cửa suy nghĩ theo đúng yêu cầu của Đặng Nguyên.

Đêm ấy nàng mất ngủ. Cơm tối cũng không ăn nổi một hạt.

Tuyết Hồ trằn trọc cả đêm, hai mắt đăm đăm nhìn ngọn nến bập bùng lấp lóe trên bàn, trống rỗng vô hồn.


***


Mấy ngày hôm sau hai người kia vẫn tới làm khách như đúng hẹn, Tuyết Hồ đương nhiên bị giam lỏng trong phòng không có gì phải chối cãi.

Hai nhà bàn bạc hồi lâu, còn cẩn thận mời thêm một thầy tướng số cao tay tới tận nhà nghiên cứu xem xét kĩ càng. Ngày ăn hỏi hay ngày cưới cũng đều đã lựa chọn cần thận, ấn định rõ ràng. Ngay cả chuyện Phạm Kiên có tới ở rể hay không cũng đã có lời giải đáp.

Phạm Kiên mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sống cùng với chú ruột. Mặc dù hiện tại nắm giữ vai trò lớn trong việc kinh doanh buôn bán của nhà chú, thế nhưng đó lại chỉ là tạm thời. Đợi tới khi mấy em trai trong nhà lớn dần lên, đủ sức gánh vác trọng trách, sản nghiệp do một tay chú của Phạm Kiên gây dựng lên đương nhiên sẽ về tay bọn chúng. Tuy rằng hắn luôn biết điều này, cũng không nuôi bất cứ ý đồ nào khác nhưng trong mắt người ngoài, dường như hắn tiếp tục ở lại đó lâu cũng không phải một việc hay.

Chú của Phạm Kiên tuy trong lòng không nghĩ vậy, ngoài mặt cũng không biểu hiện bất cứ thái độ gì nhưng Phạm Kiên chủ yếu vẫn nghĩ cho ông, sớm muốn ra ngoài tự lập.

Kì thực việc tới ở rể tiếp quản công việc làm ăn tốt đẹp của nhà vợ từ trước tới nay vẫn hay bị người đời nghi ngờ chỉ trỏ. Nhưng Phạm Kiên không phải người suy nghĩ hẹp hòi như vậy. Hắn nhìn được gia đình họ Đặng quả thực rất cần có người giúp đỡ. Hắn về làm rể, giúp đỡ cha mẹ vợ cũng là điều không có gì phải xấu hổ. Chỉ cần trong lòng hắn hiểu rõ, hắn không màng tới chuyện chiếm đoạt tài sản. Vợ hắn, cha mẹ hắn hiểu rõ là được. Còn con mắt người đời, từ trước tới nay làm gì có ai quản nổi?

Vì vậy, Phạm Kiên sau hai đêm dài suy nghĩ, rốt cuộc tới thưa chuyện với người lớn ý nghĩ của hắn, cũng nhận lời tới ở rể. Chỉ có điều:

- Bác trai, bác gái, cháu mặc dù vậy vẫn còn có điều băn khoăn. Chuyện em Tuyết Nhỏ ngày trước…

- Con bé không hiểu chuyện, cháu không có gì phải lo lắng cả. Cứ yên tâm nghe lời bác, chắc chắn không có vấn đề gì hết!

Đặng Nguyên vừa nghe tới đó đã vội vã ngắt lời.

Vì vậy mọi chuyện đều là ván đã đóng thuyền. Lúc Tuyết Hồ nghe được tin này từ mấy lời thì thầm trò chuyện của người làm từ phía sau cửa sổ, cũng chỉ còn biết lặng lẽ bần thần.

Đêm cuối tháng, ngoại trừ chút ánh sáng hiếm hoi của mấy ngọn đèn từ phía sân trước hắt lại, hoàn toàn không có lấy một tia sáng nào khác. Tuyết Hồ đứng bên cửa sổ, trong phòng không thắp nến. Ngay cả bàn tay năm ngón cũng chẳng thể nhìn được rõ. Cảnh vật chìm trong đen lặng, u tối, phủ kín lên tương lai của nàng.

Dù vẫn biết sẽ chẳng có cách nào lay chuyển, thế nhưng vì sao lòng vẫn nặng trĩu? Cuộc sống sau này, càng biết phải làm sao?…

Giam lỏng tới ngày thứ bảy, khi mà vị khách quý kia đã về hẳn, Tuyết Hồ cuối cùng mới nhận được lệnh tha bổng.

Không khí trong nhà quá đỗi ngột ngạt, nàng không chịu được. Vì vậy đã lén mọi người, một mình rời nhà đi dạo.

Trước kia chỉ cần Tuyết Hồ vừa bước ra khỏi cửa mà bị người ta nhìn thấy, nhất định họ sẽ xúm lại vừa chửi bới vừa ném đồ. Cha nàng lại một lần nữa dùng lúa gạo trong nhà mua chuộc lòng người, cậy nhờ họ để cho nàng được yên ổn. Sau ra ngoài không còn tới nỗi đi không nổi nữa, chỉ là nhiều khi bất trắc cũng gặp một hai chuyện không hay. Bởi thế, mỗi lần ra đường đều có nha hoàn và hộ vệ đi cùng. Lâu như thế, người ta nhìn nàng cũng thành quen, không còn cố ý chủ động gây sự nữa.

Hiện tại xem ra gia đình cũng cẩn thận quá rồi chăng, đi một mình nãy giờ cũng đâu có chuyện gì?…

Còn đang nghĩ vậy, một bên thái dương bất chợt bị vật gì rất cứng đập mạnh vào. Cơn đau nhói bất chợt khiến Tuyết Hồ kêu một tiếng, một tay bưng trán, cả người ngồi sụp xuống.

Trước mắt hơi mờ đi, mãi sau mới nhìn thấy một viên đá lớn cỡ lòng bàn tay đang nằm im lìm ngay cạnh người, cùng với một giọng trẻ con ở rất gần vang lên:

- Cho mày chết đi! Đồ yêu quái!

Tuyết Hồ hiểu ngay vấn đề. Tâm trạng vốn đang không tốt, đương nhiên cơn tức giận cũng dễ dàng bùng phát hơn.

Bỏ qua đau đớn vẫn nhói lên không ngừng, nàng đứng dậy đi nhanh mấy bước tóm lấy đứa trẻ kia. Một bé trai chỉ chừng năm sáu tuổi, tóc trên đầu còn để chỏm thôi mà cũng đã muốn bắt nạt nàng sao? Không có cửa đâu!

Tuyết Hồ tóm gọn lấy cánh tay nó, giữ chặt không cho nó quay người bỏ chạy. Một bên siết tay, một bên trừng mắt quát:

- Làm cái gì vậy? Có biết ném đá người khác bị thương sẽ bị quan nhốt vào ngục không hả?

Thằng bé bị giữ không đi được, lập tức quay đầu lại, vênh mặt trêu tức:

- Lêu lêu lêu, bị ném là đúng, còn kêu cái gì?

Tuyết Hồ bực bội véo tai nó, tiếp tục đe doạ:

- Được rồi, để chị dẫn mày lên trình quan. Xem họ phạt đánh như thế nào!

Dứt lời liền làm bộ kéo tay nó đi. Thằng bé có vẻ hoảng, dùng cả hai tay để kéo người lại, chân cũng bám chặt trên nền đất. Vừa giằng co vừa to giọng hét:

- Không đi, không đi!

Có vẻ sợ rồi nhưng vẫn cứng miệng không chịu xin tha. Tuyết Hồ tiếp tục làm tới để doạ nó. Song còn chưa kéo được bao xa, ở một nơi vắng người như vậy lại có một kẻ đột ngột xuất hiện giữ chặt cánh tay nàng.

Lại một lần nữa, ở vào một hoàn cảnh tương tự đột ngột xuất hiện. Vẫn là hành động giữ lấy tay nàng như vậy, vẫn là đứng cùng với người khác để chống lại nàng.

Tuyết Hồ không rõ, chỉ đơn giản là trùng hợp thôi, hay đó chính là duyên phận của bọn họ?

Phạm Kiên giữ chặt khuỷu tay nàng, vẻ mặt nghiêm khắc, ngay cả trong ánh mắt cũng toát lên vẻ khó chịu khi thấy chuyện bất bình.

Người này tiễn chú trở về cũng nhanh quá nhỉ? Đã có thể xuất hiện ở đây để làm việc nghĩa rồi cơ đấy!

- Tuyết Hồ, em buông tay ra. Nó mới chỉ là một đứa trẻ thôi.

À, không thân thiện gọi Tuyết Nhỏ nữa sao? Thái độ cũng rõ ràng quá nhỉ!

- Việc gì tôi phải buông? Là nó ném đá vào đầu tôi trước.

- Nó còn nhỏ, sao phải chấp nhặt như vậy?

- Tôi cứ thích chấp nhặt đấy! Phải để quan binh dạy nó hiểu thế nào là lễ độ!

Dứt lời liền quay người định đi tiếp. Nhưng bàn tay nắm lấy nàng vẫn rất chặt, sức nàng làm sao địch lại được.

Hắn nói, giọng đã bắt đầu tức giận:

- Tôi nói dừng lại!

Tuyết Hồ cũng nóng, quay đầu đối diện với mắt hắn, cánh tay giật mạnh, gằn giọng:

- Bỏ ra.

Nhìn vẻ ương bướng trên mặt Tuyết Hồ, cuối cùng Phạm Kiên không còn chỉ nói nữa. Một tay nắm chặt lấy cánh tay Tuyết Hồ khiến nàng bị đau mà phải thả đứa bé ra, một tay nắm cổ áo đứa bé kéo ra xa.

Tuyết Hồ ôm cánh tay bị đau, nhìn Phạm Kiên vừa hỏi han đứa bé vừa răn dạy nó. Cơn bực bội khiến hốc mắt cũng nóng rực lên.

Nàng cắn chặt răng, cố ngăn không để nước mắt chảy ra. Nàng hoàn toàn bất lực, không thể làm được bất cứ điều gì, chỉ có thể trước khi bỏ đi uất nghẹn nói ra một câu:

- Phạm Kiên, cứ nhớ đấy!

Nhưng hắn vẫn dửng dưng không thể hiện bất cứ thái độ gì.

Tuyết Hồ chạy nhanh trở về nhà.

Nàng nói hắn nhớ đấy, nhưng nhớ cái gì? Ngay hiện tại, hay trong cả tương lai, nàng có thể làm được điều gì sao?

Bao nhiêu bức bối, bao nhiêu uất ức cứ bủa vây lấy nàng. Tuyết Hồ hiện tại đang cần, rất cần một nơi có thể giải toả.

Trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh con sư tử lông trắng muốt của nàng. Dù sao đi chăng nữa, hiện tại vẫn có Chân là hi vọng duy nhất của Tuyết Hồ.

Phải, may mắn còn có Chân…


Nhưng trên đời này vốn dĩ vẫn luôn luôn ẩn chứa rất nhiều điều bất ngờ.

Người ta nói, không có đáng sợ nhất, chỉ có đáng sợ hơn.

Điều bất ngờ trước mắt Tuyết Hồ này chính là thứ đáng sợ hơn ấy…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play