Chiêu Viên bắt đầu cuộc sống gian khổ mà kéo dài như thế.

Trước mặt nàng, tên Đỗ Chân kia vẫn không biểu hiện gì nhiều. Được cái luôn tỏ ra quan tâm tới tình hình học tập của nàng. Đừng nói thái phó là thầy dạy học của nàng, Chiêu Viên nghĩ Đỗ Chân mới chính xác là người đảm nhiệm chức vụ ấy.

Chỉ là hắn luôn biết cách lấy lòng lại chiều ý nàng. Kiểm tra bài vở đều đặn thế thôi, song yêu cầu cũng không tới nỗi quá khắt khe. Khác với thái phó thỉnh thoảng không kiềm chế được mà ôm trán đau đầu, hắn chỉ một mực mỉm cười động viên nàng.

Nói đến đây mới nhớ, lần đầu tiên thấy Đỗ Chân cười, Chiêu Viên suýt chút nữa thì ngất xỉu. Biểu hiện đáng xấu hổ tới mức khiến thái tử ôm bụng cười lớn, đem ra làm chuyện cười trêu ghẹo nàng suốt mấy tháng trời. Nhưng bây giờ thì đỡ rồi. Người ta nói không sai, cái gì cũng vậy, cứ luyện tập nhiều là ắt thành quen ấy mà. Chiêu Viên nhìn hắn cười riết rồi cũng không tới nỗi quá xúc động như trước. Chẳng qua chỉ là muốn nhìn suốt như nghiện mà thôi.

Nhưng đi học chung thế này mới biết. Vì sao trong hoàng cung vẫn còn nhiều hoàng tử như vậy mà lúc phụ hoàng cùng thái phó muốn tìm một người học chung với thái tử để phụ giúp lại lựa chọn Đỗ Chân. Mỗi lời hắn nói, mỗi việc hắn làm đều khiến thái phó ưng ý vô cùng. Chiêu Viên biết hắn chắc chắn là một kẻ có tài, chỉ không biết cụ thể xuất thân thế nào mà thôi.

Cũng có lần thái tử hỏi nàng:

- Bây giờ muội đã biết thân phận của Đỗ Chân hay chưa?

Chiêu Viên không để ý mấy, chỉ bâng quơ đáp không biết.

Đỗ Chân đối với chuyện này lại tỏ ra hiếu kỳ, hứng thú hơn bình thường. Lúc ấy cũng chen vào hỏi nàng:

- Công chúa chẳng lẽ không muốn biết sao?

- Biết thì có ích lợi gì đâu? Chỉ cần ngươi mỗi ngày đều đặn vào cung để ta ngắm đủ là được.

Thái tử nghe vậy liền lắc đầu thở dài:

- Đã thấy chưa? Cứ chiều hoàng muội nhiều vào, để rồi cuối cùng chỉ đổi lại được suy nghĩ như thế!

Đỗ Chân lại không cho là phải, chỉ cười nhạt mà đáp:

- Có gì quan trọng đâu, công chúa thấy sao thì là vậy.

Một lát lại nói bâng quơ:

- Dù sao quả thực công chúa cũng còn nhỏ. Đợi sau này lớn rồi, tự khắc sẽ tò mò hứng thú thôi!

Tư Minh đương nhiên hiểu ý, lập tức cười rất là không mấy trong sáng:

- Ngươi nói cũng đúng. Dù sao từ nhỏ đã háo sắc như vậy, sau này lớn lên không biết còn khiến thế gian này kinh hãi tới mức nào!

Chiêu Viên nghe vậy thì lập tức nổi giận:

- Đỗ Chân, ngươi đừng cho là mỗi lần nói ý trêu chọc khiến ta chưa hiểu mà không bị ta ghi nhớ lại nhé! Chỉ là có khuôn mặt đẹp mà thôi, đừng tưởng ta không nỡ cho phạt ngươi!

Nàng làm sao không biết mỗi lần hắn nói bâng quơ khó hiểu gì đó khiến hoàng huynh sung sướng ôm bụng cười chính là đang trêu ghẹo nàng. Chẳng qua nhiều lúc hắn nói thật sự rất khó hiểu, Chiêu Viên không có lý gì để phản bác nên chỉ đành mặc kệ mà lơ đi. Nhưng mỗi lần nàng đều nhớ, hắn nhất định là có ý xấu!

Chỉ là Đỗ Chân vẫn luôn là một kẻ rất biết điều. Mỗi lần thấy nàng nổi giận đều khéo léo xoa dịu, lấy lòng.

Cũng giống như lúc này, hắn quay qua đây. Chỉ mỉm cười mà thôi nhưng đuôi mắt khẽ nheo lại, đáy mắt như mặt hồ đang khe khẽ xao động khiến cho cơn giận trong lòng Chiêu Viên cũng tự động mềm lại. Hắn nói, giọng dịu dàng dị thường, nhất thời có cảm giác như đang vỗ về trẻ con hờn dỗi vậy.

- Công chúa đừng vội nóng giận. Thần chỉ là nói lời vu vơ mà thôi. Đợi khi nào công chúa thực sự thấy có chỗ nào bất kính, tới lúc đó trừng phạt thần cũng chưa muộn có phải không?

Hắn không phải lại đang nói nàng chậm hiểu đó chứ? Nhưng thôi kệ đi, đã dùng tới kế mỹ nhân như vậy, lại nể tình hắn cũng có lòng thật sự, công chúa như nàng đâu cần chấp nhặt làm gì.

Chiêu Viên chỉ hừ một tiếng. Lát sau lại không nhịn được đưa tay miết nhẹ một bên má của hắn, mơ hồ lẩm bẩm:

- Nhưng không phải đã nói là không phải thái giám sao? Vì sao da mặt lại nhẵn nhụi mịn màng như vậy? Không giống như phụ hoàng chút nào.

Tư Minh đối với vấn đề xưa cũ mà vẫn dai dẳng này không khỏi dở khóc dở cười. Đỗ Chân ngoại trừ nản lòng buồn bã cũng chẳng có thể làm gì được hơn.

Mãi sau này, Chiêu Viên mới biết hối hận thì đã muộn.

Khi ấy Đỗ Chân bắt đầu có thói quen để râu ở cằm mọc lên lún phún. Trong lúc gì gì đó thường cọ lên da nàng, rất ngứa, rất tê dại. Thế nhưng cho dù làm cách nào đi chăng nữa hắn vẫn không chịu từ bỏ, còn thường xuyên dùng cằm miết nhẹ lên da nàng. Ôi, ngay cả trong ruột cũng ê ẩm không thôi! Chiêu Viên chỉ còn biết ngậm ngùi, tự làm tự chịu mà…

Thế nên mới nói, còn nhỏ thì háo sắc mà làm gì? Lúc ấy da mặt đủ dày thì lại không có cách mà chiếm lấy lợi thế. Đã vậy còn bị chuốc phải tội danh vừa gặp mặt lần đầu đã khinh nhờn người ta. Để rồi chịu cảnh bị cướp sắc mà còn mang tiếng háo sắc cả đời…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play