Hôm sau trời nắng. Sau mấy hôm mưa rả rích, cuối cùng những đám mây đen dày tan đi phân nửa, gió thổi khá mạnh, mặt trời lười biếng trốn sau mây đen mấy ngày trời đã chịu ló đầu rót ánh nắng ấm áp xuống mặt đất. Nắng dịu dàng vương vất trên ngọn cây ngô đồng. Chim chóc hót véo von đầu cành.
Tâm trạng của Nhược Nhược rất thoải mái, hôm qua cô đã giải quyết rõ ràng mọi chuyện với Tiểu Cáp. Hôm nay, hai người lại cùng nhau đến lớp. Không cần nát óc nghĩ cách trốn tránh, cảm giác này thật tuyệt! Đáng tiếc, cuộc vui vốn nhanh tàn. Mới bước chân tới cửa lớp 12A2, Nhược Nhược lập tức thấy có gì đó khang khác. Tiểu Cáp đi bên cạnh cô cũng lùi lại hai bước, ghé sát vào cô, hỏi nhỏ: “Chị Nhược Nhược, chị có cảm thấy ánh mắt của cả lớp hôm nay hơi lạ không?”
Được Tiểu Cáp nhắc nhở, Nhược Nhược liền quan sát bốn phía.
Cô phát hiện, lớp học đang rất ồn ào, nhưng hai người vừa bước chân vào lập tức trở nên im ắng. Nhiều bạn nhân lúc hai người không để ý, liền liếc trộm, khi bị phát hiện thì vội quay đi, giả vờ nói chuyện với bạn bên cạnh. Một vài bạn nữ còn nhìn Nhược Nhược với ánh mắt hằn học, phát hiện Nhược Nhược nhìn thấy mình chẳng những không tránh đi mà còn hất cằm, tỏ ý khinh thường.
Thấy tình hình như vậy, Nhược Nhược trán túa mồ hôi. Cô chắc chắn, trừ phi cô bị mắc bệnh đãng trí của người già, còn không cô nhớ rõ mình đâu có đắc tội với ai. Tại sao chỉ sau một đêm cả lớp đã thay đổi thái độ với cô như vậy? Chẳng lẽ trong lúc mộng du cô đã làm chuyện gì xấu xa?
Nhược Nhược nhìn cô bạn thân, thấy Lệ Lệ đang dùng tay ra hiệu cho cô “mau tới đây”. Có chuyện gì thế nhỉ?
Nhược Nhược cau mày suy nghĩ, nhấc chân định đi tới chỗ ngồi của mình.
“Khoan đã!” Tiểu Cáp vội vàng kéo cô lại, ghé vào tai cô khẽ nhắc: “Chị Nhược Nhược, cẩn thận có mìn.”
Nhược Nhược giật mình, mắng: “Nói linh tinh gì thế? Trong lớp học lấy đâu ra mìn. Cậu xem nhiều phim hình sự quá rồi đấy.”
Tiểu Cáp, mặt ỉu xìu cúi đầu, lẩm bẩm: “Gì chứ! Tình hình ở đây giống hệt như mấy căn phòng gài đầy cạm bẫy trong phim mà.”
“Cậu còn đứng đó lẩm bẩm gì thế, đi nhanh lên.”
Nhược Nhược thúc giục, Tiểu Cáp chẳng dám ho he gì nữa, xốc lại cặp sách trên vai, đi vào lớp.
Tiểu Cáp theo Nhược Nhược tới chỗ Lệ Lệ, tò mò muốn biết chuyện gì khiến Lệ Lệ thường ngày bình tĩnh là thế hôm nay lại trở nên sốt sắng đến vậy.
“Nhược Nhược, xảy ra chuyện lớn rồi.”
Hai người đi gần tới nơi, Lệ Lệ đã sốt sắng chụp lấy tay Nhược Nhược, nói: “Chuyện hôm qua chúng ta cãi nhau với Mạc Uyển Như, thầy tổng phụ trách biết rồi.”
Nhược Nhược tá hỏa, lập tức hiểu ra vấn đề: “Cậu nói là Mạc Uyển Như và Hoàng Lạc Thiên, tớ và Tiểu Cáp...”
“Đúng thế! Đúng thế!” Lệ Lệ gật đầu lia lịa. “Cậu cũng biết, nhà trường nghiêm cấm học sinh yêu đương. Lúc nãy thầy tổng phụ trách đến nói hai người tới lớp thì lên văn phòng gặp thầy ngay.”
“Trời ơi! Sao lại đen đủi thế không biết!” Nhược Nhược ôm đầu kêu trời.
Thảo nào chỉ sau một đêm mà thái độ của cả lớp với cô thay đổi đến vậy. Thảo nào đám con gái trong lớp lại nhìn cô như thế. Ai cũng tưởng cô và Tiểu Cáp yêu nhau, đám con gái cho là cô cướp mất bạch mã hoàng tử của họ, thử hỏi sao họ không lườm cô cho được.
“Chị Nhược Nhược, chị đừng sợ, em sẽ đi cùng chị.”
Tên đầu sỏ gây họa vẫn ngây ngô nhìn cô, dõng dạc nhận hết trách nhiệm về mình.
Nhược Nhược buồn bã liếc nhìn cậu ta, đáp: “Tiểu Cáp, thật cảm ơn cậu quá!”
Tiểu Cáp có ngốc đến mấy cũng hiểu mấy câu đó của Nhược Nhược chẳng phải khen ngợi gì cậu, cậu liền im lặng, không dám hé răng nói gì nữa.
Nhược Nhược chẳng thèm để ý tới cậu ta, tiếp tục bàn với Lệ Lệ cách giải quyết: “Lệ Lệ, cậu nói lát nữa gặp thầy tổng phụ trách tớ phải giải thích thế nào đây? Hay là...”
Nói tới đây Nhược Nhược ngừng lại, nhìn quanh, những cái cổ đang cố nghển lên nghe lén lập tức rụt cả lại. Nhược Nhược hạ giọng: “Hay là tớ nói với thầy tổng phụ trách, tớ và Tiểu Cáp không yêu đương gì hết. Cậu bảo liệu thầy có tin không?”
Trường De La từ trước tới nay có tiếng kỷ luật rất nghiêm những học sinh mắc vào chuyện yêu đương, vụ này lại đình đám đến như vậy, sợ khó mà qua được. Cô phải nghĩ ra cách gì đó, nếu không thanh danh của cô còn đâu nữa.
Lệ Lệ ngẫm nghĩ một lát rồi phân tích: “Tuy cậu và Tiểu Cáp không phải một đôi thực sự, nhưng hôm qua ở căng tin chúng ta và Mạc Uyển Như to tiếng như vậy, chỉ sợ bây giờ cả trường đều tin rằng cậu với Tiểu Cáp là một đôi rồi. Cậu nói thật với thầy tổng phụ trách nhưng chỉ sợ thầy cho là cậu sợ tội nên nói dối, hơn nữa...”
Lệ Lệ dừng lại, ghé lại gần cô, nịnh nọt nói: “Nhược Nhược, nếu cậu nói toẹt mọi chuyện ra, Mạc Uyển Như sẽ cười nhạo chúng ta, cậu đừng có nói chuyện hai người là một đôi giả được không?”
Nhược Nhược nghe vậy liền giãy nảy: “Đến nước này rồi, cậu còn sĩ diện được à?”
“Nhược Nhược yêu quý...”
Lệ Lệ nhìn cô vẻ khẩn thiết, hai tay nắm tay áo cô lắc qua lắc lại.
Nhược Nhược đầu óc quay cuồng, day day hai bên thái dương, nói: “Được rồi, được rồi! Tớ biết rồi, tớ không nói, cùng lắm chịu một trận mắng nên thân là xong.”
“Tốt quá, cảm ơn cậu, Nhược Nhược!” Lệ Lệ ôm chầm lấy Nhược Nhược. Sau đó, cô cười tươi roi rói nhìn Tiểu Cáp, hỏi: “Vậy... cậu cũng không nói chứ, Tiểu Cáp thân mến?”
Tiểu Cáp nhìn Nhược Nhược, không chần chừ nói: “Chỉ cần chị Nhược Nhược không nói thì em cũng không nói, em sẽ nghe lời chị Nhược Nhược.”
“Tốt quá!” Lệ Lệ yên tâm, thở phào. Rồi chợt nghĩ ra điều gì đó, cô đỡ lấy hai chiếc sặp sách trên vai Tiểu Cáp, đẩy hai người, giục: “Hai người mau tới văn phòng của thầy đi, đừng để thầy đợi lâu quá.”
Đứng trước cửa văn phòng thầy tổng phụ trách, Nhược Nhược nhìn tấm biển sắt nhỏ màu bạc treo bên trái cửa phòng, trên đó đề ba chữ “Phòng kỷ luật”. Dòng chữ đen sì như cảnh báo cô phía trước là một trận bão táp.
Học tại trường De La gần ba năm trời, Nhược Nhược luôn là trò ngoan được thầy yêu bạn mến, chưa bao giờ cô nghĩ có ngày mình phải lên đây. Tốt nghiệp tới nơi rồi, không ngờ lại để xảy ra chuyện như thế. Càng không ngờ rằng, lần đầu tiên tới phòng kỷ luật lại là vì chuyện mất mặt này.
Nhược Nhược rầu rĩ thở dài, quay sang nhìn Tiểu Cáp, cậu ta vẫn cứ ngây ngây ngô ngô nhìn cô, không hay biết đại họa sắp ập xuống đầu. Kể ra cậu ta cũng đen đủi, đang yên lành lại bị kéo vào cuộc chiến tranh giữa cô với Mạc Uyển Như, bây giờ còn phải chịu kỷ luật cùng cô. Nhưng mọi chuyện đã tới nước này, cũng chẳng còn đường rút, không muốn đối mặt cũng không được.
Tiểu Cáp như đọc được suy nghĩ trong đầu Nhược Nhược, cậu không nói gì hết, chỉ nhè nhẹ kéo tay áo cô, dịu dàng nhìn cô, nói: “Chị Nhược Nhược, chúng ta vào thôi.”
Nhược Nhược gật đầu, giơ tay lên gõ cửa, nói: “Thưa thầy, em là Lâm Nhược Nhược.”
Lập tức, từ trong văn phòng vọng ra một giọng nói nghiêm khắc: “Vào đi!”
Nhược Nhược hít một hơi thật sâu, mở cửa. Trong văn phòng, thầy tổng phụ trách béo lùn đang ngồi ngay ngắn trước bàn đối diện cửa chính.
Đôi mắt sắc lạnh pha chút gian xảo quét một lượt trên người hai cô cậu học trò đã ở trong đó từ bao giờ. Rõ ràng, trước khi Nhược Nhược và Tiểu Cáp tới, thầy đã nói chuyện với hai người đó.
Nhìn từ phía sau lưng, cậu học trò này khá cao to, nho nhã, lịch sự, ăn mặc rất hợp mốt, chắc hẳn không đến nỗi xấu. Cô gái đứng bên cạnh cậu ta lại rất mảnh khảnh, mái tóc màu hạt dẻ, xoăn dài quá lưng. Không biết thầy tổng phụ trách đã nói những gì mà cậu nam sinh cúi gằm mặt, còn cô nữ sinh kia vẫn ngẩng cao đầu, tỏ vẻ thách thức không chịu khuất phục.
Nhược Nhược nhìn kỹ lại, hóa ra chính là Hoàng Lạc Thiên và Mạc Uyển Như. Hai người họ có mặt ở đây, chắc chắn cũng vì vụ “đại náo căng tin” hôm qua.
Sau vụ “đại náo căng tin”, cô định cạch mặt Mạc Uyển Như luôn, tránh cãi lộn, phiền phức, thật không ngờ hôm nay lại phải gặp cô ta ở đây. Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Nhược Nhược than thầm, cùng Tiểu Cáp kẻ trước người sau bước vào, tiến đến trước bàn thầy tổng phụ trách.
Hoàng Lạc Thiên nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu nhìn hai người, thoạt đầu có vẻ ngạc nhiên, nhưng chỉ một thoáng anh ta hiểu ngay mọi chuyện, lại cúi gằm xuống. Mạc Uyển Như cũng quay sang nhìn, phát hiện hai người mới tới chính là oan gia của mình thì chỉ hận không thể nhảy tới mà xé xác họ.
Sau khi Nhược Nhược đi vào, thấy thái độ của bốn người như vậy, thầy tổng phụ trách nhìn Mạc Uyển Như với ánh mắt khó hiểu rồi nhìn sang Nhược Nhược và Tiểu Cáp. Thầy không nói gì, chỉ im lặng tựa lưng vào ghế, hai tay vòng trước ngực, nhìn hai người, đến khi Nhược Nhược nổi hết cả da gà, thầy mới chậm rãi nói: “Hai cô cậu có biết vì sao bị tôi gọi lên đây không?”
Nhược Nhược sợ đến nỗi tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, theo phản xạ quay sang nhìn Tiểu Cáp, đôi mắt trong veo mở to nhìn thầy giáo, dáng vẻ vâng lời, ngoan ngoãn.
“Hôm qua ở căng tin cô cậu cãi nhau với Mạc Uyển Như to như thế, chắc hôm nay vẫn chưa quên chứ?” Thầy tổng phụ trách nửa cười nửa không nhìn hai người, rồi không quên liếc nhìn Mạc Uyển Như một cái.
Mạc Uyển Như cũng liếc trả lại ông thầy, rồi quay ngoắt mặt đi, vô cùng kênh kiệu.
Nhược Nhược há hốc miệng vì kinh ngạc. Cô thầm nghĩ bụng Mạc Uyển Như to gan thật, chẳng coi thầy tổng phụ trách ra gì. Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ chuyện ấy, phải tính xem làm sao mà trả lời cho vừa ý thầy trước đã.
“Sao không nói gì cả thế?” Thầy tổng phụ trách lại quét mắt nhìn Nhược Nhược và Tiểu Cáp, rồi to tiếng quát nạt: “Hay cô cậu cho rằng làm thế là đúng?”
Tiểu Cáp thấy Nhược Nhược chau mày, lại ngoan ngoãn cúi đầu, nói nhỏ: “Thưa thầy, xin thầy đừng phạt chị Nhược Nhược, tất cả là lỗi của em.”
“Không!” Nhược Nhược lắc đầu nói: “Thưa thầy, em cũng có lỗi.”
Cô không thể để Tiểu Cáp một mình nhận hết trách nhiệm, nói cho cùng, cậu ta chẳng có lỗi gì cả. Nếu không phải vì ngày trước cô từ chối anh trai của Mạc Uyển Như thì đâu đến nỗi như ngày hôm nay.
Thầy chủ nhiệm ngồi thẳng dậy, chắp hai tay đặt lên bàn, hỏi tiếp: “Cô cậu có biết mình sai chỗ nào không?”
Nhược Nhược cắn môi, do dự một lúc, mới ủ rũ nói: “Chúng em không nên yêu sớm ạ!”
Tiểu Cáp cũng lí nhí nói theo: “Chúng em nên tập trung học hành.”
Thầy tổng phụ trách gật đầu hài lòng, bước tới đứng chắn giữa hai người, đặt tay lên vai cả hai, ôn tồn nói: “Thầy không muốn trách phạt các em, nhưng các em tuổi còn quá nhỏ, thầy lo nếu không có người lớn dạy dỗ, các em sẽ vì một phút dại khờ mà đi sai hướng. Thầy đã hỏi qua thầy cô bộ môn của các em, họ đều nhận xét các em rất tốt. Chỉ mấy tháng nữa là tới kỳ thi đại học rồi, các em đều là những học sinh xuất sắc, với nền tảng của các em hiện nay, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa, nhất định sẽ đỗ vào một trường danh tiếng...”
Tiếp đó, thầy tổng phụ trách dành hẳn hai mươi phút chỉ để giảng giải cho hai người nghe tác hại của việc yêu sớm. Nhược Nhược và Tiểu Cáp cúi gằm như những học sinh ngoan ngoãn tiếp thu lời thầy dạy.
Chỉ khổ cho Hoàng Lạc Thiên và Mạc Uyển Như cứ phải đứng trơ như tượng ở đó. Hoàng Lạc Thiên trước sau cúi gằm mặt nhìn chiếc giày thể thao, không hiểu đang nghĩ gì nữa. Mạc Uyển Như trước còn đứng yên, sau dường như không nhẫn nại được nữa, hết nghịch tóc lại nhìn ngang ngó dọc, thậm chí cô ta còn “lộp cộp” chà gót giày xuống nền nhà.
Hai mươi phút nữa lại trôi qua, thầy tổng phụ trách vẫn thao thao bất tuyệt.
Mạc Uyển Như đã hết chịu nổi, bèn ngắt lời: “Thưa thầy!”
Thầy tổng phụ trách ngừng lại, quay sang phía cô ta, hơi bực mình hỏi: “Mạc Uyển Như, em có việc gì sao?”
“Thưa thầy, em đứng đây mỏi đến rã rời chân rồi, có thể về được chưa ạ?” Mạc Uyển Như vừa nói, vừa gập người, ôm lấy đôi chân đã tê cứng.
Thầy tổng phụ trách cau mày, từ chối ngay lời đề nghị của cô ta: “Không được! Em cứ đứng nguyên đó, đến bao giờ nhận ra lỗi sai của mình thì thôi.”
Mạc Uyển Như vênh cằm, gắt lên: “Em chẳng làm gì sai hết. Em và Hoàng Lạc Thiên chia tay rồi, không còn là một đôi nữa.”
Mạc Uyển Như và Hoàng Lạc Thiên chia tay rồi sao?
Nhược Nhược kinh ngạc ngẩng lên nhìn Hoàng Lạc Thiên. Hoàng Lạc Thiên lại như thể chẳng nghe thấy gì, không mảy may thay đổi tư thế, chỉ có hai cánh tay buông thõng hai bên đùi nắm lại thật chặt, khớp ngón tay trắng bệch.
Anh ta rất yêu Mạc Uyển Như, vậy tại sao hai người họ lại chia tay? Chẳng lẽ Mạc Uyển Như không thích Hoàng Lạc Thiên nữa? Nhưng mới hôm qua thôi cô ta còn âu yếm ôm lấy Hoàng Lạc Thiên, hai người đằm thắm thế cơ mà, sao nói chia tay là chia tay ngay được?
“Cứ cho là hai người đã chia tay nhưng yêu sớm vẫn là sai.”
Tiếng thầy tổng phụ trách kéo Nhược Nhược ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn, cô ngẩng lên vừa hay thấy thầy chỉ vào tường, lạnh lùng ra lệnh cho Mạc Uyển Như: “Em đứng úp mặt vào tường, suy nghĩ lại về những hành động của mình.”
Đợi Mạc Uyển Như ngoan ngoãn làm theo mệnh lệnh, thầy tổng phụ trách mới quay lại phía Nhược Nhược và Tiểu Cáp: “Bố mẹ hai em biết chuyện hai em yêu sớm không?”
Nhược Nhược và Tiểu Cáp cùng lắc đầu.
“Các em đã biết nhận lỗi, thầy sẽ không nói chuyện này với bố mẹ các em, cũng không truy cứu nữa, nhưng thầy hy vọng các em nên sớm kết thúc chuyện tình cảm nhăng nhít này. Chỉ còn mấy tháng nữa là tới kỳ thi đại học, thầy không muốn những chuyện vớ vẩn đó sẽ làm ảnh hưởng đến việc học tập của các em.”
Nhược Nhược nghe mà chẳng cảm thấy dễ chịu gì, nhưng để sớm thoát khỏi nơi này, cô đành ngoan ngoãn gật đầu đáp: “Vâng, thưa thầy. Em hiểu rồi ạ!”
“Vậy còn em, Lâm Tiểu Cáp?” Thầy quay sang Tiểu Cáp nãy giờ vẫn im lặng.
Tiểu Cáp cúi đầu, trầm tư một lát, rồi lại nhìn Nhược Nhược, khẽ gật đầu.
Lúc nãy bị Mạc Uyển Như ngắt lời, thầy tổng phụ trách cũng không còn hứng mà thuyết giảng đạo lý nữa, chỉ nói qua loa với hai người vài câu rồi bảo: “Các em về đi. Học hành cho chăm chỉ, đừng để thầy cô thất vọng.”
“Vâng, cảm ơn thầy đã chỉ bảo.”
Hai người lần lượt cảm ơn thầy rồi rời khỏi phòng kỷ luật.
Thầy tổng phụ trách quay sang nói với Hoàng Lạc Thiên: “Em cũng về được rồi. Về nhà nên suy nghĩ lại. Chuyên tâm để thi đại học trước đã, biết chưa?”
“Vâng, thưa thầy.”
Hoàng Lạc Thiên gật đầu, quay người đi ra. Mới đi được hai bước, anh ta quay đầu nhìn Mạc Uyển Như, lòng bộn bề rời khỏi phòng kỷ luật.
Bên ngoài, nắng chói chang.
Hoàng Lạc Thiên đưa tay lên trán che ánh nắng chói mắt.
“Có rất nhiều thứ không phải chỉ cần dùng tay là có thể che được, ví dụ như chuyện tình cảm.”
Nhược Nhược đứng cạnh một bồn hoa bước tới, nắng vàng cũng theo bước chân cô.
Hoàng Lạc Thiên bỏ tay xuống, nheo mắt nhìn Nhược Nhược và ánh nắng cùng bước tới: “Nhược Nhược, em vẫn chưa đi sao?”
“Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Nhược Nhược đứng trước mặt anh ta, hơi ngẩng đầu nhìn. “Anh và Mạc Uyển Như chia tay rồi?”
Hoàng Lạc Thiên cúi đầu, cổ họng khẽ động đậy, nuốt cục tức ứ trong cổ, hồi lâu mới gật đầu, khẽ đáp: “Đúng!”
“Tại sao vậy?” Nhược Nhược nhìn anh ta chằm chằm, không bỏ sót bất cứ một thay đổi nào trên mặt anh ta. “Chẳng lẽ vì chuyện hôm qua tôi và cô ta cãi lộn? Nếu là tại tôi, tôi có thể xin lỗi cô ta.”
Hoàng Lạc Thiên chua xót mỉm cười, lắc đầu nhìn Nhược Nhược, thấy ân hận nói: “Không, Nhược Nhược, em không cần xin lỗi, người phải xin lỗi là anh và Tiểu Như. Tiểu Như nóng tính, hôm qua anh nên kéo cô ấy đi. Đã gây phiền phức cho em và bạn trai của em rồi, anh thật xin lỗi.”
“Vậy sau này anh và Mạc Uyển Như...”
Hoàng Lạc Thiên quay lại nhìn văn phòng kỷ luật cách đó không xa, cơn gió ấm áp mang theo cả tiếng gắt gỏng của Mạc Uyển Như truyền ra ngoài.
Mắt anh thoáng buồn, anh quay đầu lại, thở dài, cay đắng nói: “Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, cứ để tự nhiên đi.”
Nói tới đó, anh ngừng lại mấy giây, lướt qua vai Nhược Nhược nhìn anh chàng Tiểu Cáp đang đứng cách xa nhìn hai người, cười nhạt, nói: “Anh thấy cậu Lâm Tiểu Cáp đó rất thích em, em nên biết trân trọng.”
Nhược Nhược quay về phía Tiểu Cáp. Thấy Nhược Nhược nhìn mình, Tiểu Cáp lập tức nở nụ cười ngây ngô. Cô cũng cười nhạt, quay đầu lại chẳng buồn giải thích với Hoàng Lạc Thiên về quan hệ giữa hai người, chỉ khẽ gật đầu, nói: “Tôi biết.”
Hai người đứng im, lặng lẽ nhìn nhau. Bao nhiêu kỷ niệm phút chốc hiện lên trong đầu họ, hai người không ai bảo ai cùng im lặng.
Lâu sau, Hoàng Lạc Thiên nuốt khan, khó nhọc mở miệng: “Nhược Nhược, chuyện đó... thật xin lỗi em.”
Tuy Hoàng Lạc Thiên không nói rõ “chuyện đó” là chuyện gì, nhưng Nhược Nhược hiểu rất rõ, anh ta xin lỗi cô vì trước đây đã vì Mạc Uyển Như mà bỏ rơi cô. Chuyện đó đã từng đè nặng trong lòng cô, cô đã vì chuyện đó mà đau lòng, buồn bã, cho tới khi gặp được Tiểu Cáp. Cô nên cảm ơn Tiểu Cáp, nếu quãng thời gian qua không có Tiểu Cáp ở bên, cô không thể vượt qua nỗi đau dễ dàng như vậy.
Nghĩ tới đó, Nhược Nhược đang buồn bã liền nhoẻn miệng cười, bình thản nói với Hoàng Lạc Thiên: “Không sao, mọi chuyện đã qua rồi.”
Thấy Nhược Nhược độ lượng tha thứ, Hoàng Lạc Thiên mỉm cười: “Nhược Nhược, cảm ơn em. Vậy... anh đi trước đây.”
Nhược Nhược gật đầu, vẫy tay chào: “Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Hoàng Lạc Thiên cũng vẫy tay chào, rồi trở về lớp. Mới đi được hai bước, anh nhớ ra chuyện gì đó, liền dừng lại. Do dự một hồi, anh mới quay lại nói với cô: “Nhược Nhược, em phải đề phòng Mạc Uyển Như, mấy hôm nay tâm trạng cô ấy không ổn định, anh sợ cô ấy sẽ gây chuyện xấu cho em.”
Nhược Nhược kinh ngạc, chẳng kịp suy nghĩ, liền nói: “Cảm ơn, tôi sẽ chú ý.”
Cô vẫy vẫy tay, miệng cười tươi. Nắng vàng trải dài trên tóc cô, từng sợi ánh lên rạng rỡ, lúc này trông cô đẹp và trong sáng như một thiên thần khiến Tiểu Cáp từ xa nhìn đến thẫn thờ.
Hoàng Lạc Thiên nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, ôm theo một mớ bòng bong bỏ đi.
Nhược Nhược trông theo cho tới khi bóng anh khuất hẳn, cô hít một hơi dài. Không ngờ vừa quay đầu lại, cô giật thót vì một bộ mặt hờn dỗi không biết ở sau lưng cô từ lúc nào, liền lùi hai bước.
“Cậu làm trò gì thế? Định dọa chết tôi chắc?” Nhược Nhược giận dữ nhìn Tiểu Cáp, đẩy mạnh cậu một cái.
Tiểu Cáp vò đầu, hờn dỗi nhìn cô, nói: “Chị Nhược Nhược, chị thích anh chàng đó à?”
“Trước đây có thích, nhưng bây giờ không thích nữa...”
Nhược Nhược chợt nghĩ ra điều gì đó, liền chống nạnh sấn tới trước mặt Tiểu Cáp: “Tại sao tôi lại phải nói với cậu chứ? Cậu hỏi chuyện này làm gì?”
Tiểu Cáp nhìn theo hướng Hoàng Lạc Thiên vừa đi, vẻ đầy ngưỡng mộ nói: “Em thấy chị đối với anh chàng đó rất tốt. Lúc nói chuyện với anh ta chị rất dịu dàng, không hề tức giận, còn cười rất tươi với anh ta, như là thiên thần vậy.”
“Thói quen thôi.”
Nhược Nhược mỉm cười, nhìn theo hướng Hoàng Lạc Thiên vừa đi, nhớ lại chuyện cũ: “Anh ta là bạn trai cũ của tôi, tính cách nhẹ nhàng, nho nhã, thích những cô gái dịu dàng, nữ tính. Trước đây, khi tôi và anh ta yêu nhau, tôi thường giả vờ làm một cô gái thỏ thẻ, nhẹ nhàng. Bây giờ đã chia tay nhưng quen mất rồi, trước mặt anh ta vẫn cười như vậy.”
Tiểu Cáp nhìn cô, tủi thân nói: “Nhưng chị chưa bao giờ đối với em như thế.”
“Có gì quan trọng không?”
Tiểu Cáp gật đầu, nói: “Quan trọng! Rất rất quan trọng!”
Nhược Nhược thấy vẻ trẻ con của cậu ta mà tức cười, liền nảy ra ý đùa cậu ta.
Cô cố tình hỏi: “Cậu biết tại sao tôi không cười với cậu không?”
Tiểu Cáp hai mắt tròn xoe, ngây ngô nhìn cô, lắc đầu.
Nhược Nhược chìa tay véo má cậu ta một cái, cười khì khì, nói: “Vì nhìn mặt cậu đã biết dễ bắt nạt rồi.”
Biết mình bị đùa cợt, Tiểu Cáp ấm ức, phản bác: “Chị Nhược Nhược!”
“Thôi được rồi, đừng có trẻ con nữa, về thôi. Còn la cà ở đây thì tan học mất.”
“Vâng!” Tiểu Cáp không dám ho he gì nữa, cun cút theo cô trở về lớp.
Nhược Nhược hoàn toàn không để tâm đến lời cảnh báo của Hoàng Lạc Thiên. Cô không ngờ phiền phức lại đến nhanh như vậy.
Tối hôm đó, ăn tối xong, ông bà Lâm ngồi ghế xem ti vi, Nhược Nhược và Tiểu Cáp ở trong phòng làm bài tập toán. Đúng lúc hai người đang vùi đầu nghiên cứu một bài toán khó, chiếc điện thoại ở góc bàn đổ chuông. Tiếng nhạc chuông cùng với tiếng rung ù ù phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Nhược Nhược bỏ cuốn sách xuống, nhấc điện thoại lên, bấm nút nghe. Sau đó, chợt nghĩ ra điều gì đó, cô nhìn Tiểu Cáp đang chăm chú làm toán, nhỏ giọng nói: “A lô! Tôi là Lâm Nhược Nhược.”
Miệng nói mà mắt cô vẫn dán chặt vào quyển vở bài tập toán, bài toán hàm số bậc ba này làm cô đau hết cả đầu. Thực ra cô có thể nhờ Tiểu Cáp giúp nhưng Tiểu Cáp nói rằng, khi gặp một bài toán khó, tốt nhất phải để cô tự động não trước, khi nào không thể giải nổi mới hỏi người khác, có vậy mới nhớ lâu được. Cô đành tự lực cánh sinh, ngồi vắt óc hơn nửa tiếng đồng hồ mà vẫn chưa nghĩ ra cách làm.
“Tôi, Mạc Uyển Như đây.”
Trong điện thoại vọng ra một giọng nói trầm khàn không hề giống chất giọng cao ngạo, hay mỉa mai thường ngày của Mạc Uyển Như, nhưng nghe kỹ vẫn nhận ra đúng là giọng nói của cô ta.
Nhược Nhược im bặt mấy giây, hơi bất ngờ, hỏi: “Cậu tìm tôi có việc gì?” Nhược Nhược thắc mắc vì sao Mạc Uyển Như lại có số điện thoại của cô, nhưng nghĩ tới mối quan hệ giữa cô ta và Hoàng Lạc Thiên thì việc cô ta có được số điện thoại của cô đâu có khó. Cô tự hỏi sao bỗng nhiên Mạc Uyển Như lại gọi điện cho cô, quan hệ của hai người như thế, Mạc Uyển Như gọi cho cô ắt hẳn có việc gấp.
Đầu bên kia, Mạc Uyển Như im lặng một lát rồi từ từ nói tiếp: “Cậu có muốn biết vì sao tôi và Hoàng Lạc Thiên chia tay không?”
Nhược Nhược càng kinh ngạc, không ngờ Mạc Uyển Như lại nói với cô như vậy. Bình tĩnh lại, Nhược Nhược liền từ chối: “Tôi không muốn biết, chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi.”
Có vẻ Mạc Uyển Như cũng hoàn toàn bất ngờ vì câu trả lời của Nhược Nhược. Cô ta im lặng khá lâu, rồi cười mỉa mai: “Không liên quan đến cậu? Là Hoàng Lạc Thiên nói sao?”
Cô ta nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ mọi chuyện lại không đơn giản như vậy? Nhược Nhược bỗng có dự cảm không tốt.
Nhược Nhược cau mày, e dè hỏi: “Rốt cuộc cậu định nói gì? Nếu không có chuyện gì, thì tôi cúp máy đây.”
Mạc Uyển Như như hiểu rõ Nhược Nhược đang nghĩ gì, cười khục khục mấy tiếng, chậm rãi nói tiếp: “Làm gì mà vội cúp máy vậy? Sợ rồi à?”
“Mạc Uyển Như!” Nhược Nhược tức giận, gắt lên cảnh cáo.
Nói xong, phát hiện Tiểu Cáp đang lo lắng nhìn cô, cô mới nhận ra vừa rồi mình hơi mất bình tĩnh. Cô giơ tay ra hiệu cho cậu ta cứ tiếp tục làm bài, rồi bỏ bút xuống, ra chỗ cửa sổ nghe điện.
Mạc Uyển Như lại tiếp tục: “Nếu cậu muốn biết vì sao tôi và Hoàng Lạc Thiên chia tay, thì lập tức tới công viên Tư Nhân, tôi đứng ở gốc cây thứ ba bên hồ Trăng đợi cậu. Không đến, sau này đừng có hối hận. Tôi nói xong rồi, cậu cứ nghĩ cho kỹ đi. Tạm biệt!”
“Khoan đã! Mạc Uyển Như! Mạc Uyển Như!” Nhược Nhược hét gọi liên hồi trong điện thoại, nhưng đầu bên kia chỉ vọng lại mấy tiếng tút tút.
“Chị Nhược Nhược, là Mạc Uyển Như à?” Tiểu Cáp lo lắng hỏi.
“Ừ!” Nhược Nhược gật đầu, phân vân mấy giây, rồi quyết định vớ lấy chiếc túi ở đầu giường. “Tiểu Cáp, tôi đi ra ngoài một chút, cậu thấy mệt thì cứ về phòng nghỉ trước nhé.”
“Chị Nhược Nhược, chị định đi gặp Mạc Uyển Như sao?”
“Ừ!” Nhược Nhược vừa dọn đồ, vừa dặn dò: “Tôi đi đây, ra khỏi phòng thì đóng cửa giúp tôi.”
“Chị Nhược Nhược!” Nhìn cô chuẩn bị bỏ đi, Tiểu Cáp vội gọi lại.
“Sao thế?” Nhược Nhược đứng ở cửa phòng, nhìn cậu ta hỏi.
Tiểu Cáp ngẫm nghĩ một lát, ấp úng nói: “Chị Nhược Nhược, bây giờ... muộn lắm rồi, chị... chị đừng đi có được không?”
“Tiểu Cáp, tôi có việc gấp.”
Nhược Nhược nhìn cậu ta vẻ e ngại.
“Vậy... vậy cho em đi cùng được không?”
Nhược Nhược nhún vai, khoát khoát tay: “Cậu biết là không được mà.”
“Nhưng em rất lo cho chị.”
Tiểu Cáp chau mày, lo lắng nói. “Hoàng Lạc Thiên nói dạo này Mạc Uyển Như tâm trạng không ổn định, em sợ cô ta sẽ làm khó dễ chị.”
“Đừng lo, Mạc Uyển Như tuy chua ngoa, nhưng cô ta chỉ là con gái, chẳng làm hại tôi được đâu. Được rồi, tôi phải đi đây, tạm biệt!” Nói rồi, cô đóng sầm cửa lại, cắt đứt ánh mắt lo âu của Tiểu Cáp.
Công viên Tư Nhân cách nhà Nhược Nhược không xa, bình thường đi chậm cũng chỉ khoảng hai mươi phút là tới, tối nay cô sốt ruột nên đi rất nhanh, hơn mười phút đã tới nơi.
Buổi tối ở công viên Tư Nhân rất yên ắng, chỉ có mấy đôi tình nhân đang ngồi ở ghế đá tâm sự. Gió đêm lạnh từng cơn thổi tới, cành lá đung đưa xào xạc. Ngọn đèn cao áp hơi tối, tiếng côn trùng lách rách trong bụi cây.
Tới hồ Trăng chỉ có một con đường nhỏ rải những viên đá cuội to nhỏ không đều, hai bên đường là những ngọn đèn cao áp tỏa ánh sáng vàng vọt, yếu ớt xuống nền đá cuội trơn nhẵn. Mặt hồ Trăng phẳng lặng như chiếc gương khổng lồ, lung linh, bàng bạc dưới ánh đèn đêm.
Nhược Nhược men theo con đường đá cuội, đi về phía hồ Trăng. Quả nhiên Mạc Uyển Như đang đứng đợi dưới gốc cây thứ ba bên hồ, cô ta ngẩng đầu nhìn trời, có vẻ đã đợi khá lâu rồi.
Nhược Nhược tiến nhanh về phía cô ta, tiếng dép lẹp kẹp vang lên trên mặt đường đá cuội.
Mạc Uyển Như từ từ quay người lại, vòng tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Nhược Nhược đang tiến lại mỗi lúc một gần, miệng cong lên mỉa mai: “Xem ra cậu vẫn để ý đến Hoàng Lạc Thiên.”
Nhược Nhược coi như không nhìn thấy nụ cười ấy, lạnh lùng đứng trước mặt cô ta, nói: “Tôi tới rồi, cậu có thể nói nguyên nhân chia tay Hoàng Lạc Thiên được rồi chứ?”
Mạc Uyển Như không trả lời, nhìn cô như thẩm phán nhìn bị cáo, đến mức cô cảm thấy rờn rợn, rồi chậm rãi lên tiếng: “Cậu vẫn thích Hoàng Lạc Thiên sao?”
“Chuyện tôi và Hoàng Lạc Thiên không liên quan đến cậu, tôi không có nghĩa vụ phải trình bày với cậu.”
“Cậu không muốn nói cũng không sao, tôi cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
Mạc Uyển Như nhún vai vẻ bất cần. “Vậy tại sao cậu lại tò mò lý do tôi và Hoàng Lạc Thiên chia tay?”
“Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc cậu định giở trò gì.”
“Ý cậu là sao?”
“Hôm qua cậu và Hoàng Lạc Thiên còn âu yếm là thế, hôm nay nói chia tay là chia tay, tôi muốn biết lý do.”
Mạc Uyển Như chớp chớp mắt, nụ cười mỉa mai dần tắt. Cô ta đi tới ven hồ, tựa lưng vào gốc liễu rồi ngồi xuống, lặng lẽ nhìn mặt hồ.
Hôm nay trời không có trăng sao, chỉ có những đám mây xám. Mặt hồ yên ả, ánh đèn vàng nhạt chiếu xuống mặt nước như thể cả trời sao đã ùa cả xuống đây. Gió thổi nhẹ, một chiếc lá liễu mảnh mai lìa cành rơi xuống mặt hồ, mặt hồ phẳng lặng lăn tăn gợn sóng.
“Thực ra từ trước tới nay tôi chưa bao giờ thích Hoàng Lạc Thiên, tôi đến với anh ta là vì cậu, chia tay với anh ta cũng là vì cậu.”
Mạc Uyển Như bất ngờ lên tiếng, giọng nói âm trầm lạc giữa đêm vắng. Nhược Nhược hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ một thoáng liền hiểu ngay: “Vì chuyện của anh trai cậu?”
“Đúng!” Mạc Uyển Như chống cằm lên đầu gối, mái tóc dài rủ xuống che cả mặt nên không thể nhận ra thái độ của cô ta. “Cậu bỏ rơi anh trai tôi, tôi cũng phải khiến cậu nếm thử mùi vị bị người ta bỏ rơi, cho nên tôi mới cướp Hoàng Lạc Thiên từ tay cậu.”
“Tôi không hề bỏ rơi anh trai cậu”, Nhược Nhược phản đối. “Khi anh trai cậu ngỏ lời với tôi, tôi cảm thấy tính cách chúng tôi không hợp nên đã thẳng thắn từ chối. Tôi chưa từng yêu anh ta thì làm sao nói là bỏ rơi được.”
“Chuyện đó đối với tôi như nhau cả thôi. Vẫn là cậu làm tổn thương anh trai tôi. Nếu như cậu không từ chối, anh ấy sẽ không bị bạn bè cười nhạo.”
“Vì chuyện đó tôi cũng thấy rất áy náy, nhưng cậu không thể vì thế mà làm xáo trộn cuộc sống của tôi.”
Nhược Nhược cau mày, tiến tới cạnh Mạc Uyển Như, cúi xuống nhìn cô ta.
Mạc Uyển Như nhếch mép, nói như thể chuyện đó là đương nhiên: “Tại sao lại không chứ? Cậu khiến anh trai tôi bị người ta cười nhạo, tôi cũng sẽ khiến cậu phải như thế.”
Nói tới đây, cô ta dừng lại, cười lạnh lùng. “Nhưng tôi không ngờ cậu lại vượt qua được nỗi đau thất tình nhanh đến vậy, càng không ngờ cậu lại tìm được một anh chàng còn hơn cả Hoàng Lạc Thiên.”
Nhược Nhược hiểu Mạc Uyển Như đang nhắc tới Tiểu Cáp, không ngờ cô ta vì chuyện này mà chia tay với Hoàng Lạc Thiên. Cô muốn giải thích với Mạc Uyển Như, định nói với cô ta rằng cô và Tiểu Cáp không phải yêu nhau thực sự, nhưng Mạc Uyển Như hoàn toàn không cho cô cơ hội.
Không để cho Nhược Nhược kịp lên tiếng, Mạc Uyển Như nói tiếp: “Nếu cậu đã không thích Hoàng Lạc Thiên nữa, thì anh ta không còn giá trị lợi dụng, tôi không rảnh để lãng phí thời gian với anh ta. Bởi vậy, hôm qua vừa ra khỏi căng tin, tôi đã chia tay anh ta.”
Nhược Nhược tròn mắt ngạc nhiên, hỏi: “Cậu nói hết những chuyện này với anh ta rồi?”
Mạc Uyển Như đứng dậy, điềm nhiên phủi quần áo, không ngại ngần thừa nhận: “Đúng thế, tôi nói với anh ta cả rồi.”
“Cậu thật tàn nhẫn!” Nhược Nhược run run chỉ vào Mạc Uyển Như. “Hoàng Lạc Thiên yêu cậu như vậy, tại sao cậu có thể đối xử với anh ta như thế?”
“Trong từ điển của tôi chỉ có thích hay không thích, chứ không có có thể hay không thể.”
Mạc Uyển Như kiêu ngạo ngẩng cao đầu, đắc ý nói: “Chỉ cần tôi thích, thậm chí tôi có thể bảo ba tôi mua hẳn trường De La cho tôi! Thật ra mà nói, Hoàng Lạc Thiên có kết cục ngày hôm nay, hoàn toàn phải trách cậu. Nếu không phải cậu làm tổn thương anh trai tôi trước, tôi cũng sẽ không làm tổn thương anh ta, tất cả đều do cậu mà ra. Tôi khuyên cậu nên nhận lời làm bạn gái của anh trai tôi, bằng không tôi không dám bảo đảm những gì xảy ra với Hoàng Lạc Thiên sẽ không tái diễn với anh chàng bạn trai mới của cậu đâu.”
“Mạc Uyển Như, cậu thật quá đáng!” Nhược Nhược giận dữ quát lên, do quá kích động cô sấn lại gần Mạc Uyển Như.
Chỗ Mạc Uyển Như đang đứng rất gần hồ, trận mưa lúc tối làm mặt đất rất trơn, Nhược Nhược không cẩn thận nên trượt chân, người loạng choạng suýt ngã xuống hồ.
Mạc Uyển Như hoàn toàn bất ngờ, nhất thời không biết phản ứng ra sao, chỉ đứng ngây ra nhìn.
Bỗng vang lên tiếng gọi thất thanh. “Chị Nhược Nhược!”
Liền sau đó, Tiểu Cáp không biết từ đâu lao ra, nhanh như cắt ôm chầm lấy Nhược Nhược.
Đúng lúc Nhược Nhược gần rớt xuống hồ, Tiểu Cáp kịp thời kéo cô lại, nhưng cậu ta lại quá hoảng loạn nên trượt chân, rơi “bùm” xuống nước.
Nhược Nhược còn chưa kịp hoàn hồn, chỉ biết đứng ngây ra. Đến khi Tiểu Cáp vùng vẫy trên mặt nước, bất lực la hét: “Cứu!”, cô mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
“Tiểu Cáp!” Nhược Nhược hoảng loạn nhìn mặt hồ, la hét, hồn phách như tiêu tan hết.
Tiểu Cáp vẫn vùng vẫy, tiếng kêu cứu ú ớ vọng lên: “Chị Nhược Nhược... cứu... cứu em... em... không biết bơi...”
Nhược Nhược cuống cuồng không biết nên làm sao, tim như sắp rơi ra khỏi lồng ngực.
Phải làm sao? Phải làm sao? Cô phải làm sao bây giờ? Nhảy xuống hồ sao? Nhưng cô cũng không biết bơi. Chẳng những không cứu được Tiểu Cáp mà cả hai cùng gặp nguy hiểm. Hay đi tìm người cầu cứu? Nhưng muộn thế này rồi, bốn phía lặng như tờ, tìm ai được đây? Làm thế nào bây giờ? Rốt cuộc cô phải làm thế nào? Còn chần chừ thì Tiểu Cáp sẽ nguy mất.
Nhược Nhược hoảng đến độ chỉ muốn khóc thét lên.
Không! Những lúc thế này không được hoảng loạn. Nhược Nhược nhắm mắt lại, tự nhủ: Lâm Nhược Nhược, mày phải bình tĩnh! Mày phải bình tĩnh lại! Không được hoảng loạn! Hoảng loạn sẽ không giải quyết được gì. Bây giờ chỉ có mày mới cứu được Tiểu Cáp, mày nhất định phải bình tĩnh, phải bình tĩnh mới nghĩ ra cách cứu Tiểu Cáp.
Cố gắng kìm nén giọt nước mắt chực trào ra, Nhược Nhược cố bình tĩnh lại.
Cô lấy điện thoại gọi số máy khẩn cấp 120, hai tay run bần bật, điện thoại mấy lần suýt tuột rơi mất. Sau đó cô lay thật mạnh Mạc Uyển Như đang đứng chôn chân, cô hiểu rõ hiện tại người có thể giúp cô và Tiểu Cáp chỉ có Mạc Uyển Như.
Bị Nhược Nhược lay mạnh, Mạc Uyển Như mới giật mình tỉnh lại. Cô ta hoảng sợ nhìn Tiểu Cáp đang ngoi ngóp trên mặt hồ, mặt mày trắng bệch, miệng run run, cuống quýt kêu lên: “Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ? Xảy ra án mạng rồi.”
“Mạc Uyển Như, cậu không được hoảng loạn. Cậu mau đi tìm người giúp đi! Mau lên!”
“Được... được...” Mạc Uyển Như sợ hãi gật đầu, ba chân bốn cẳng chạy đi.
Ở hồ Trăng chỉ còn lại Nhược Nhược và Tiểu Cáp, cô cố kìm nén nỗi sợ hãi, lớn tiếng động viên: “Tiểu Cáp, cậu cố gắng lên, Mạc Uyển Như đi tìm người giúp rồi.”
“Chị Nhược Nhược...”
Tiếng vùng vẫy của Tiểu Cáp càng lúc càng yếu, đến cả tiếng kêu cũng nhỏ dần.
Nhược Nhược có dự cảm rất xấu, cô cố hét lớn: “Tiểu Cáp! Lâm Tiểu Cáp! Cậu nhất định phải cố lên! Lâm Tiểu Cáp!”
Tiểu Cáp không thốt ra tiếng nữa, chỉ “hừ hừ” mấy tiếng đáp lại, rồi dần chìm xuống.
“Lâm Tiểu Cáp! Lâm Tiểu Cáp!” Nhược Nhược quá đỗi sợ hãi, gào thét gọi cậu ta, nhưng không nghe tiếng đáp lại. Cậu ta dần biến mất trên mặt hồ.
Nhược Nhược không đắn đo gì nữa, quẳng chiếc túi trên vai, lao xuống hồ.
Nước hồ lạnh buốt, tháng Tư ở phương nam thời tiết bắt đầu ấm dần lên nhưng nhiệt độ ban đêm xuống rất nhanh, chênh lệch rất lớn so với ban ngày. Ban đêm mà ngâm dưới hồ chẳng khác nào chui vào một tảng băng lớn. Lúc lao xuống nước, Nhược Nhược cảm nhận được một luồng khí lạnh buốt xông lên đầu, nhưng cô chẳng để ý được nhiều nữa. Trong đầu chỉ văng vẳng tiếng: Cứu người! Cứu người! Cứu người!
Nhược Nhược không biết bơi, cô chỉ hoa chân múa tay theo bản năng, bơi về phía Tiểu Cáp.
“Lâm Tiểu Cáp! Lâm Tiểu Cáp! Cậu nghe thấy tôi nói không?” Cô cứ theo hướng Tiểu Cáp mà gọi thất thanh, chân ra sức đạp.
Cánh tay cô soải thật rộng, ra sức bơi. Được một quãng ngắn, Nhược Nhược thấy chân tay nặng nề, hít thở cũng khó khăn. Cô phải há hốc miệng, hớp lấy không khí, hơi lạnh cô thở ra nhanh chóng tan vào gió.
Làm sao đây? Cứ thế này chẳng những cô không cứu được Tiểu Cáp mà đến mạng mình cô cũng không giữ nổi.
Nhược Nhược sợ đến run bần bật, đôi môi tím bầm như sắp đóng băng. Nhưng cô tự nhắc mình không được bỏ cuộc, bây giờ chỉ có cô mới cứu được Tiểu Cáp, nếu cô bỏ cuộc, cậu ta sẽ chết. Cô không thể để cậu ta chết.
Nhược Nhược hít một hơi dài, dồn chút sức lực còn lại, bơi đến chỗ Tiểu Cáp.
“Lâm Tiểu Cáp... Lâm Tiểu Cáp... Cậu nghe thấy tôi nói không? Lâm Tiểu Cáp...”
Cô vừa bơi vừa hét gọi tên cậu ta, không cẩn thận uống liền hai ngụm nước.
Nước hồ lạnh ngắt khiến cô ho sặc sụa. Cô quên mất mình đang ở dưới nước, liền ngừng đạp, tay ôm lấy lồng ngực đau rát. Người cô cứ thế chìm xuống.
Nhược Nhược hoảng quá, cố vùng vẫy cho người nổi lên, nhưng không thể. Chẳng mấy chốc, chân tay cô cứng đờ, cảm giác nặng nề như đeo đá. Rồi cử động của cô chậm dần, hơi thở mỗi lúc một gấp gáp. Muốn giãy giụa, muốn cố bơi, nhưng chân tay tê đến mức không còn nghe theo sự điều khiển của cô nữa. Thế là cô cũng chung số phận với Tiểu Cáp, dần dần chìm xuống đáy hồ.
Trước khi mê man, cô còn mơ màng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía xa xa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT