"Tiểu Bạch, rời khỏi Thiên La thành rồi chúng ta sẽ đi đâu."
"Hoa Hạ thành. Ta từng hỏi thăm qua rồi, Hoa Hạ thành là một nơi chuyên về buôn bán. Ở đó có thể chúng ta sẽ tìm được vài thứ hay."
Đông Phương Bạch cùng Chu Tước và Mộ Khải Siêu bắt đầu lên đường tới Hoa Hạ Thành. Đã lâu Đông Phương Bạch không có dịp tiêu dao thoải mái như vậy. Trước đây Đông Phương Bạch suốt ngày chỉ biết xử lý chính sự của Nhật Nguyệt thần giáo, ra ngoài thì cũng chỉ giao chiến với các phái, còn không luôn luôn nhốt mình ở Hắc Mộc nhai. Đông Phương Bạch vứt hết lo lắng tiêu sái bước đi nhẹ nhàng dưới bầu trời trong xanh. Mộ Khải Siêu bên cạnh mặc dù không hiểu tại sao tâm tình Đông Phương Bạch đột nhiên tốt lên nhưng cũng không hỏi, chỉ im lặng theo bên cạnh nàng. Một nam tử cao lớn tuấn mỹ với lam y thanh lịch, một nữ hài mặc hồng y có khuôn mặt tinh ranh đáng yêu cùng một con chim non bộ lông đỏ rực lười biếng nằm bẹp trên đầu nữ hài. Ba người cùng chung một chỗ tạo nên một bộ ba trông vô cùng kỳ quái.
Đang đi thì bỗng dưng từ phía trước phát ra tiếng đánh nhau. Đông Phương Bạch cùng Mộ Khải Siêu nhìn nhau rồi lập tức chạy tới xem. Phía trước là một ngôi làng nhỏ, người dân xung quanh đang ra sức chống lại một đám nam tử trông không đàng hoàng, Đông Phương Bạch vừa nhìn liền biết là một đám thổ phỉ muốn cướp đoạt của dân.
Bọn thổ phỉ kia có tổng cộng tám người, người nào cũng đã tiến vào Hậu Thiên cảnh giới nhưng không một ai bước vào Tiên Thiên cảnh. Trông cái cách chiến đấu của bọn hắn thì thấy được có một người tu vi cao nhất tiến vào khoảng Hậu Thiên cảnh hậu kỳ, còn lại là một đám trung kỳ và sơ kỳ.
Người dân lần lượt ngã xuống. Người già, nam tử, trẻ con đều bị giết. Thiếu nữ xinh đẹp trong làng thì bị bắt trói qua một bên. Đông Phương Bạch không biết có nên cứu họ không. Đông Phương Bạch là loại người chỉ cần không liên quan tới ta thì sẽ không nhúng tay vào. Nhưng trước đây khi xuyên tới Tiếu ngạo giang hồ, làng Đông Phương Bạch cũng từng bị bọn cướp tấn công, nàng hiểu cái cảm giác đó. Cũng may khi sắp bị bắt được thì Đông Phương Bạch được một người vô tình thuận tay cứu giúp, người đó cũng chính là sư phụ của nàng. Đông Phương Bạch phân vân, đang lúc suy nghĩ thì bỗng nhiên có một tên cướp kêu lên làm bọn thổ phỉ quay lại.
"Đại ca, bên kia có một nam tử và một nữ."
Đám thổ phỉ ánh mắt nhìn vào Đông Phương Bạch cùng Mộ Khải Siêu. Từ trên thân của hai người cho thấy được nhất định là người khá giả có tiền. Đám thổ phỉ kia bộ dáng thèm khát bắt đầu tiến lên. Bọn hắn thấy trong cả hai lại có một đứa con nít nên không lo lắng, liền tưởng sẽ kiếm thêm một mối tiền. Tên râu ria xồm xoàm và có tu vi cao nhất trong nhóm lớn giọng quát.
"Các ngươi muốn sống thì để hết đồ xuống cho ta. Còn oắt co kia lột luôn bộ đồ để xuống."
"Các ngươi chết chắc rồi." Bọn cướp nói xong thì Đông Phương Bạch mặt nổi lên đầy sát khí. Đông Phương Bạch tuy không nói đồng ý nhưng lời nàng chính là muốn đấu với đám thổ phỉ này.
"Vậy thì để bổn đại gia tự lột xuống, lúc đó thì đừng có khóc. Anh em, LÊN." Tên thủ lĩnh lại lền nữa hét to. Cả đám thổ phỉ lập tức khí thế chạy tới tấn công Đông Phương Bạch cùng Mộ Khải Siêu. Đông Phương Bạch vận khinh công nhảy qua một bên và lên tiếng.
"Ta xử lý tên thủ lĩnh và năm tên lâu la bên phải, còn lại của ngươi."
Mộ Khải Siêu nghe lời Đông Phương Bạch gật đầu. Hai người tách ra và lo hai bên. Mộ Khải Siêu tuy bây giờ trí óc chỉ là trẻ con nhưng việc đánh nhau và dùng Thiên lực đã ăn sâu vào tiềm thức của hắn nên cũnh biết phải làm gì. Tên thủ lĩnh tức giận rống.
"Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi sao con nhãi ranh kia. Anh em giết nó."
"Câu đó phải là ta nói mới phải." Đông Phương Bạch nhếch mép khinh bỉ.
Sáu tên thổ phỉ bên phải đồng loại xông tới Đông Phương Bạch tấn công, Đông Phương Bạch thân thủ nhanh nhẹn đỡ lại hết các đòn tấn công. Bọn thổ phỉ tưởng rằng đối phó với Đông Phương Bạch chỉ cần dùng tay không là đủ, nhưng tốc độ và cú đánh của nàng quá nhanh và mạnh nên cả sáu người cho dù hợp lại cũng không thể chiếm thế thượng phong. Biết được Đông Phương Bạch không tầm thường nên bọn thổ phỉ bắt đầu vận khởi Thiên lực, mỗi tên thủ một hướng bao quanh Đông Phương Bạch. Nàng vẫn đứng đó cao ngạo nhìn xung quanh không chút cảm xúc. Lúc này sáu người đám thổ phỉ đồng loạt hô to và chưởng tới phía Đông Phương Bạch. Hậu Thiên cảnh so với Tiên Thiên cảnh chênh lệch lớn nhưng nếu cả sáu người cùng tập chung công kích một chỗ thì uy lực sẽ mạnh hơn rất nhiều. Đòn vừa rồi xuất thủ chính là đủ giết chết một cao thủ Tiên Thiên, cũng may Đông Phương Bạch một thân khinh công thượng thừa nên nhanh chóng thoát khỏi.
Nơi bọn thổ phỉ vừa đánh vào khói tung mịt mù không thấy được bóng dáng Đông Phương Bạch, đám người họ tưởng giết được Đông Phương Bạch nên thỏa mãn cười lớn. Mộ Khải Siêu không rõ tình hình bên Đông Phương Bạch ra sao nhưng hắn tin tưởng Bạch tỷ của hắn rất lợi hại nên sẽ không có chuyện gì. Mộ Khải Siêu chuyện tâm tiếp tục hạ hai tên trước mặt. Mộ Khải Siêu cũng đã tiến vào Tiên Thiên cảnh, lại chỉ đối phó với hai tên Hậu Thiên cảnh nên rất dễ dàng hạ chiếm thế thượng phong.
Khói bụi dần lắng xuống, nơi Đông Phương Bạch vừa rồi đứng hiện tại không hề thấy được bóng dáng nàng. Đám cướp mặt mày trắng bệch không tin được. Bọn hắn không thể tưởng nổi bằng tuổi của Đông Phương Bạch rốt cuộc lại mang tu vi gì mà có thể tránh được một đòn kia. Tên thủ lĩnh bình tĩnh lại và cảnh giác xung quanh, Đông Phương Bạch biến mất không rõ chỉ sợ là đang trốn quanh đây thừa cơ tấn công. Đột nhiên tên thủ lĩnh sống lưng lạnh toát run rẩy, hắn từ từ xoay đầu lại thì thấy một khuôn mặt hài tử quỷ dị mỉm cười đáng sợ, định ra tay đánh đối phương thì tên thủ lĩnh bất chợt cảm thấy lục phủ ngũ tạng từng đợt chấn động muốn vỡ ra. Đông Phương Bạch đã đứng sau lưng tên thủ từ nảy giờ, sau khi thấy hắn hoảng sợ quay lại mới xuống tay cho một chướng vào lưng khiến hắn văng xa tám trượng. Một chưởng này trong quỳ hoa bảo điển là vô cùng ảo diệu và khó học, bây giờ dung hòa thêm uy lực của thiên lực lại càng tăng cao công kích. Sức ảnh hưởng của nó mạnh tới mức không những một phát hạ gục tên thủ lĩnh mà còn kéo theo những tên xung quanh cũng bị đánh văng xa. Cả sáu tên lúc này nằm trên đất phun ra một ngụm máu tươi.
Vừa tiến vào Tiên Thiên cảnh không lâu, lại cùng lúc phải đấu với sáu người Hậu Thiên nên vừa rồi Đông Phương Bạch phải dùng toàn lực để thực hiện chưởng pháp. Thiên lực trong người Đông Phương Bạch hiện giờ đã cạn kiệt. Nàng xuất ra một bình bạch ngọc và trút tất cả đan dược vào miệng. Đông Phương Bạch đã đạt tới Thuần Tiên Thiên nên không còn ngại việc nuốt đan dược nữa.
Đan dược vừa xuống tới bụng thì từng đợt Thiên lực nồng hậu sinh ra trong đan điền. Đối phó với đối thủ, Đông Phương Bạch chưa từng nương tay bao giờ. Lần này đám thổ phỉ nhất định phải chết trong tay Đông Phương Bạch thì nàng mới cảm thấy không bị đe dọa.
Trong mắt Đông Phương Bạch không có độ ấm, vô cùng giống ma nữ giết người không gớm tay. Sáu tên bị Đông Phương Bạch đánh đến nôn mửa hiểu rõ Đông Phương Bạch sẽ không tha nên liền muốn chạy trốn. Đông Phương Bạch làm sao có thể để bọn họ chạy thoát. Cả người Đông Phương Bạch Thiên lực tuông ra, nàng ngưng tụ chúng lại thành vô số ngân châm sắc nhọn. Sở dĩ Đông Phương Bạch không dùng tới bộ châm của chính mình là vì bọn người này không đáng để nàng rút châm giao đấu, hơn nữa việc ngưng tụ và điều khiển Thiên lực thành châm như thế này giúp Đông Phương Bạch rèn luyện được linh thức khống chế Thiên lực một cách nhuần nhuyễn nhất.
"Truy hồn châm."
Trong Vũ Thiên Châm pháp có một chiêu thức gọi là Truy hồn châm, độ tấn công mục tiêu chính xác vô cùng cao và uy lực cũng không kém. Tuy nhiên nó cũng có hạn chế chính là tiêu hao Thiên lực nhiều. Có điều Đông Phương Bạch tu luyện tâm pháp đặc biệt hơn người, lại đạt tới Thuần Tiên Thiên nên Thiên lực của nàng so với người cùng cấp là cao hơn nhiều. Truy hồn châm cùng với Đông Phương Bạch kết hợp chính là sự hoàn mỹ và thích hợp nhất, cứ như Truy hồn châm sinh ra là vì nàng.
Khi Đông Phương Bạch vừa dứt lời thì tay nàng dứt khoát tấn công về phía trước, từng đợt thiên lực mang hình dáng ngân châm theo hướng tay Đông Phương Bạch lao thẳng bề phía đám cướp. Ngân châm như có như không xuyên từ sau gáy từng người ra trước khiến họ chết ngay tại chỗ.
Trước khi Đông Phương Bạch xử lý xong bên này thì bên kia Mộ Khải Siêu đã hạ gục hai tên. Hắn tính tới giúp Đông Phương Bạch thì lại bị Chu Tước bay tới ngăn cản. Chu Tước không phải không muốn giúp mà tại vì nó muốn xem thực lực Đông Phương Bạch ra sao. Kết quả không những khiến cho Chu Tước hài lòng mà còn vô cùng thất kinh.
Từ lúc Đông Phương Bạch xuất ra thiên lực thì Chu Tước cư nhiên phát hiện ra thiên lực của nàng mang ba màu: tím, xanh lam, cam. Thiên lực ba màu tượng trưng cho người đó mang tam hệ thiên lực. Chu Tước thất kinh không phải vì Đông Phương Bạch mang tam hệ thiên lực, ở Tân thế giới người mang thiên lực nhiều hơn một hệ không phải Chu Tước chưa từng thấy, kể cả Hỗn Độn thiên lực hiếm thấy ngàn năm mới có một Chu Tước cũng từng gặp qua. Cái mà Chu Tước không ngờ tới chính là hệ thiên lực màu cam kia.
Mỗi hệ thiên lực đều mang một màu sắc riêng, như màu tím của Đông Phương Bạch là lôi, xanh lam là thủy, nhưng màu cam thì chưa bao giờ xuất hiện trên đời. Cho dù có chính mắt thấy hay nghe kể thì Chu Tước cũng không được biết tới hệ thiên lực kì quái như vậy. Không phải thuộc hệ ngũ hành, không thuộc hệ chữa trị, hệ quang minh và hắc ám cũng không, thời gian và không gian lại càng không phải, cho dù là biến dị phong, lôi, băng Chu Tước cũng thấy không đúng. Chu Tước lấy tính mạng khẳng định trên đời này chưa từng xuất hiện loại thiên lực kỳ quái như vậy. Từ khi nó xuất hiện thì Chu Tước nhạy cảm cảm nhận được thiên lực trong thân mình có chút vô lực, như là bị không chế. Cũng may tu vi của Đông Phương Bạch thấp nên cảm giác đó chỉ lướt nhẹ qua. Chu Tước rất muốn biết về hệ thiên lực đó, Chu Tước quyết tâm phải giúp Đông Phương Bạch khai thác được công dụng năng lực của hệ thiên lực màu cam kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT