Sau khi nấu xong thuốc Đông Phương Bạch chạy lại nhà bếp làm ít cháo trắng. Đông Phương Bạch hoài niệm lại ngày xưa, khi còn là một học sinh, nàng cũng từng theo mẹ học nấu nướng. Những ngày tháng đó thật bình yên. Thế nhưng khi xuyên vào một thế giới khác, nơi đó thật ác liệt, mà còn hơn tất cả chính là thân thế mà nàng đã xuyên qua. Chỉ phải cố gắng, không ngừng nổ lực tu luyện võ công, phải đi lên thành cường giả mới mong sống sót được.

Đã hai mươi mấy năm rồi mới lại đụng tới công việc nội trợ, Đông Phương Bạch chăm chú làm sợ quên đi bước nào đó. Hàn Như Liệt đã bức hết độc ra ngoài nhưng thân thể trở nên suy yếu, cần phải ăn gì đó để hồi sức lại. Dùng đan dược cũng được nhưng Đông Phượng Bạch nghĩ cứ lợi dụng thuốc mãi sẽ không tốt nên mới đi nấu cháo. Nếm thử đồ ăn vừa miệng Đông Bạch mới múc ra một tô.

Trở lại Thanh Mộc viện, đem thuốc cho Mộ Khải Siêu uống hết mới yên tâm vào phòng. Nhìn người trên giường khuôn mặt trắng bệch, mồ hôi tuôn ra như nước, Đông Phương Bạch lập tức để đồ lên bàn rồi lại gần. Hàn Như Liệt hình như đang lẩm bẩm gì đó, đôi chân mày nhíu lại, bàn tay cũng siết chặt tấm chăn. Đoán chắc là Hàn Như Liệt gặp ác mộng, Đông Phương Bạch lay lay hắn. Thấy không được liền dùng sức cho mấy tát tai vào mặt. Hàn Như Liệt bị lực đạo mạnh mẽ đánh thức, cả người bật dậy thở dốc.

Hàn Như Liệt lại mơ thấy khi nhỏ lần đầu tiên bị ám sát, ký ức kinh hoàng đó cứ theo hắn mãi. Ở cái thế giới mày không có thực lực là mọi thứ coi như không có, nhưng cũng vì thực lực mà mọi người mới ganh đua hãm hại lẫn nhau. Hàn Như Liệt là người rất có thực lực và địa vị cao trong gia tộc, vậy nên chuyện ám sát hãm hại luôn diễn ra xung quanh bởi những người muốn thay thế vị trí của hắn. Cũng từ đó, Hàn Như Liệt bắt đầu trưởng thành và quyết tâm mạnh mẽ. Hắn muốn trở nên cường đại không phải vì muốn khoe khoang tài năng như con cháu thế gia khác, hắn muốn cường đại để bảo vệ bản thân, bảo vệ những thứ thuộc về hắn.

Khuôn mặt nhợt nhạt và hoảng hốt của Hàn Như Liệt đã bị Đông Phương Bạch thu hết vào mắt. Đông Phương Bạch luôn thấy Hàn Như Liệt lúc nào cũng tươi cười, cho dù lúc nghe được bản thân trúng độc sắp chết cũng không hoảng sợ như lúc này. Điều gì đã khiến hắn, một người có thực lực mạnh mẽ và bình tĩnh lại hoảng sợ đến gị. Rốt cuộc quá khứ của hắn đã trải qua là thế nào. Bàn tay nhỏ nhắn của Đông Phương Bạch nhẹ nhàng lấy tay Hàn Như Liệt. Đông Phương Bạch không hề nói gì hết, chỉ im lặng nắm lấy tay Hàn Như Liệt biểu thị sự an ủi.

Từ lúc Đông Phương Bạch nắm lấy tay Hàn Như Liệt, hắn giật mình quay lại. Đã bao lâu rồi hắn mới luống cuống bày ra biểu cảm chân thật của mình trước mặt người khác. Cho dù là lúc ở gia tộc, khi gặp ác mộng thì Hàn Như Liệt cũng chỉ bật dạy cảnh giác xung quanh mà không hoảng sợ. Nhưng khi ở cạnh tiểu tử này, Hàn Như Liệt đã từ từ cởi bỏ tấm màng phòng bị, hắn từng bước từng bước tin tưởng nàng, và rồi đến lúc này đây hắn mới vô tình phát hiện ra bản thân cũng biết sợ hãi. Có lẽ chỉ khi trước Đông Phương Bạch, Hàn Như Liệt mới thật sự là chính bản thân, điều mà trong vô thức hắn đã thừa nhận.

"Ta không sao, chỉ là mơ thấy ác mộng thôi."

Để ý thấy được Hàn Như Liệt đã khôi phục sắc mặt bình thường Đông Phương Bạch mới yên tâm thả tay hắn ra. Đông Phương Bạch lấy tới một cái khay đựng bát thuốc và bát cháo.

"Tuy cơ thể ngươi đã bức hết độc ra nhưng những năm này độc trong cơ thể cũng đã quấy phá những cơ quan bộ phận không ít. Ta kê cho ngươi đơn thuốc, mỗi ngày uống một lần, duy trì trong một tháng thì cơ thể sẽ hoàn toàn khỏe mạnh và tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn. Ngươi uống xong thuốc thì ăn tý cháo trắng để hồi sức."

Hàn Như Liệt nghe lời Đông Phương Bạch uống hết thuốc rồi cầm bát cháo lên ăn. Từ lúc bức xong độc Hàn Như Liệt thật sự vô cùng mệt mỏi nhưng lại gắng chống trụ ra vẻ không sao, nhưng Đông Phương Bạch là người học dược sư, há lại không nhìn ra được thể trạng của Hàn Như Liệt. Vậy nên Đông Phương Bạch cố tình bảo Hàn Như Liệt nghỉ ngơi và làm đồ ăn cho hắn. Hàn Như Liệt hiểu Đông Phương Bạch muốn tốt cho hắn, hơn nữa nhìn nàng sau khi chữa trị cho hắn sắc mắc vẫn hồng nhuận khỏe khoắn nên Hàn Như Liệt mới yên tâm chiếm giường Đông Phương Bạch để nằm nghỉ.

"Ngươi thấy mệt thì tiếp tục nghỉ ngơi đi, ta tranh thủ luyện tập lại bộ kiếm pháp.

Biết Đông Phương Bạch không đơn giản nhưng Hàn Như Liệt cũng chưa thật sự thấy được thực lực của nàng, lần này nghe được Đông Phương Bạch nói luyện kiếm Hàn Như Liệt cũng muốn đi xem. Thật sự thì đó chỉ là lý do Hàn Như Liệt biện hộ cho hành động của bản thân là muốn giúp đỡ Đông Phương Bạch trong lúc luyện tập không hiểu. Hắn mới bức độc ra cũng chưa hoàn toàn hồi phục nên tốt nhất phải tiếp tục nằm nghỉ ngơi, nếu thật muốn xem thực lực Đông Phương Bạch thì chờ đến ngày mai đại hội gia tộc xem cũng không muộn.

"Ta xem ngươi luyện tập, cơ thể ta cũng đỡ nhiều rồi."

Gật đầu cho có lệ rồi Đông Phương Bạch nhanh chân bước ra sân vườn.

Bắt đầu phô diễn động tác, Đông Phương Bạch thân thủ tựa như làn gió, từng hành động đều trở nên mờ ảo khiến người khác khó lòng đoán được. Tuy những động tác này trông thật bình thường nhưng những cao thủ nhìn qua nhất định sẽ khiếp sợ. Chỉ là vài hành động đơn giản lại dường như có thể hóa giải hàng trăm loại vũ kỹ. Lực đạo phải vừa đủ, tốc độ phải thật chính xác, tầm quan sát bao quát. Rồi bất ngờ từ trong tay Đông Phương Bạch xuất hiền tầng tầng lớp lớp ngân châm. Những đợt mưa châm được phóng, theo sau là những sợi tơ mảnh vô cùng dẻo dai. Những cây ngân châm lúc này biến hóa ảo diệu. Xung quanh những ngân châm mơ hồ có thiên lực giao động cũng quanh.

Hăng say luyện tập, Đông Phương Bạch quên luôn giờ giấc. Đến lúc ngừng lại mới phát hiện thì ra đã chiều sẫm. Hàn Như Liệt một bên không ngừng quan sát học hỏi, đây là lần đầu tiên hắn thấy được bộ vũ kỹ kỳ ảo lợi hại đến thế. Thấy Đông Phương Bạch ngừng lại Hàn Như Liệt cũng bước đến một bên.

"Vũ kỹ ngươi học rốt cuộc là thuộc phẩm giai gì vậy?"

Đông Phương Bạch gãi gãi đầu không hiểu.

"Phẩm giai vũ kỹ? Ý ngươi đang nói là vũ kỹ cao cấp, trung câp hay sơ cấp à?"

Hàn Như Liệt mặt đầy vạch đen.

"Ngươi là trên núi mới xuống hay sao mà đến cái này cũng không biết."

"Quoa, Hàn Như Liệt ngươi thật giỏi quá đi. Ta đúng là trên núi mới xuống. Ta ở Thiên La thành cũng mới vài tháng thôi."

"Hừ, để ta nói cho ngươi biết. Vũ kỹ theo thứ chia làm các phẩm giai: thiên, địa, huyền, hoàng. Mà mỗi giai đều có ba giai đoan sơ cấp, trung cấp, và cao cấp."

Ở đây tu luyện lấy tu luyện làm chính, nhưng khi chính thức giao đấu thì vũ kỹ cũng là một phần quyết định thành bại. Đối với những người có tu vi kém hơn đối thủ một chút nhưng bù lại bản thân học được những vũ kỹ cao cấp thì cũng có cơ may vượt cấp chiến đấu. Chính vì thế vũ kỹ đối với mỗi người rất quan trọng. Vũ kỹ phẩm giai càng cao lại càng hiếm thấy. Lấy thực lực Mộ gia thuộc vào ba gia tộc lớn nhất Thiên La thành nhưng cũng chỉ có đến vũ kỹ huyền giai sơ cấp là lợi hại nhất. Hàn Như Liệt trước giờ được tu luyện những bộ vũ kỹ thuộc phẩm chất địa giai sơ cấp trở lên, nhưng cũng chưa thể hiểu hết tinh tuy thâm hậu của vũ kỹ Đông Phương Bạch vừa luyện.

"Ta không phải luyện vũ kỹ đâu, đây là một loại bí kíp kiếm thuật thượng thừa mà ta vô tình biết được. Ta đã kết hợp với vũ kỹ Vũ Thiên châm pháp cùng với Quỳ Hoa bảo điển mới ra được." Đông Phương Bạch thành thật đáp.

"Bí kíp kiếm thuật? Ta rõ ràng thấy ngươi dùng châm mà không phải kiếm. Cũng là lần đầu ta thấy người dùng châm làm vũ khí."

"Ngươi biết cảnh giới cao nhất của kiếm thuật là gì không? Đó chính là cho dù trên tay ngươi là hòn đá thì ngươi cũng sẽ biến nó thành thanh kiếm lợi hại nhất. Ta chính là biến châm thành kiếm, hơn nữa ta cũng đã kết hợp với Vũ Thiên châm pháp nên không cần đến kiếm nữa."

Nghe Đông Phương Bạch nói đến cảnh giới cao nhất của kiếm thuật Hàn Như Liệt ngộ ra. Không ngờ một tiểu cô nương như Đông Phương Bạch lại biết nhiều đến thế.

"À, ngươi xem giùm ta bộ vũ kỹ này phẩm giai gì, trưởng lão trông coi vũ kỹ đường nói nó là bản vũ kỹ lỗi nên định vứt đi. Cũng may ta kịp thời lấy được." Đông Phương Bạch rút từ trong túi Càn Khôn ra một quyển sách cũ kỹ rách nát từ lâu đời đem cho Hàn Như Liệt. Hàn Như Liệt càng xem càng nhíu mày lại. Sau một hồi nghiên cứu, Hàn Như Liệt bất lực đưa lại cho Đông Phương Bạch.

"Bộ vũ kỹ này đúng là viết bị sai, ta càng đọc càng loạn. Chỉ sợ nó là không đáng giá."

"Cái gì? Ta đã sửa lại rồi mà, sao có thể thế được." Đông Phương Bạch không tin, vội vàng lật bộ vũ kỹ ra xem thì mới hiểu. Đông Phương Bạch lúc trước chép bộ vũ kỹ ra nháp rồi mới nghiên cứu sửa lại. Bản gốc vẫn giữ nguyên. Đông Phương Bạch cười hề hề rút ra một quyển có vẻ mới hơn.

"Ta nhầm, đây mới là bản thật của nó. Người nghiên cứu ra nó muốn làm khó người luyện nên đảo câu trong bộ vũ kỹ lại. Ngươi đem câu đầu ghép với câu cuối, câu thứ hai ghép với câu áp cuối, cứ như vậy là ra được."

Hàn Như Liệt nghi ngờ nhìn Đông Phương Bạch rồi cũng đọc. Lại một lần nữa Hàn Như Liệt kinh ngạc. Có vẻ từ lúc bên cạnh Đông Phương Bạch, bao nhiêu chuyện kỳ ảo của nàng làm Hàn Như Liệt ngạc nhiên đã quá nhiều, nếu có thêm một chuyện gì đáng kinh ngạc nữa xảy ra thì Hàn Như Liệt cũng có thể bình tĩnh đón nhận. Không ngờ ngươi lại có thể phát hiện được lỗi sai của nó.

"Đây là vũ kỹ địa giai cao cấp. Gặp ta mà thấy bộ vũ kỹ này sợ đã vứt ngay từ đầu, ngươi vì sao mà giữ lại nó."

Đông Phương Bạch mỉm cười.

"Cảm giác, ta chính là cảm giác bản thân cũng nó có duyên phận."

Ngừng lại một chút Đông Phương Bạch lại tiếp tục.

"Có thể ngươi không tin cái gọi là cảm giác mơ hồ, nhưng có đôi khi chính cảm giác đó lại là thứ giúp ngươi đạt được thứ mình muốn. Ngươi nên tin vào bản thân mình."

"Có lẽ ngươi nói đúng. Ta trước giờ chỉ tin vào thực lực. Ta nghĩ rằng có được thực lực mới có thể giành được mọi thứ. Ta liều mình tu luyện đến mức mọi người nhìn vào đều thấy sợ, vậy mà thực lực mạnh thì sao chứ? Vẫn bị người khác hại độc không hay biết. Ta chưa từng thật sự tin vào bản thân mình." Hàn Như Liệt nghe được Đông Phương Bạch nói nên tin vào bản thân thì nhớ lại quá khứ và tự trách mình.

Nhìn Hàn Như Liệt bỗng trở nên buồn bã Đông Phương Bạch lại cảm thấy tò mò muốn biết nhiều thêm về hắn. Số lần Hàn Như Liệt lộ ra biểu cảm không phải tươi cười trước mặt Đông Phương Bạch ngày càng nhiều. Và Đông Phương Bạch không biết, ngoài Hàn Dạ luôn luôn bên cạnh Hàn Như Liệt ra thì nàng là người đầu tiên có thể chứng kiến những dáng vẻ đó của Hàn Như Liệt.

Đông Phương Bạch yêu thích mỹ nam nhưng không đến mức cuồng nhiệt tranh giành. Đông Phương Bạch chưa từng nghĩ đến sẽ đoạt đi nam nhân của Mộ Chỉ Ly cho dù không thích nàng ta. Nhưng khi Hàn Như Liệt xuất hiện, dù chỉ là vài ngày nhưng hắn đã tin tưởng nàng, hắn trước mặt nàng để lộ sự sợ hãi của bản thân, những lúc cùng hắn đùa giỡn nàng. Tất cả những giây phút ấy khiến Đông Phương Bạch, một người đa nghi hay tính toán chi ly với người khác cũng dần thả mình. Đông Phương Bạch đã từng bước, từng bước đến gần Hàn Như Liệt. Nàng muốn biết nhiều hơn về hắn, muốn giúp hắn giải tỏa những đau khổ trước kia. Đông Phương Bạch không dám nói bản thân yêu Hàn Như Liệt vì nàng thật sự chưa đạt đến trình độ dám hy sinh tất cả vì hắn. Nhưng Đông Phương Bạch chắc chắn nàng thích Hàn Như Liệt, như một loại bằng hữu hoặc hơn. Có lẽ vì cả hai đều đã và từng trải qua sự chống chọi với những âm mưu hãm hại, đều từng đã cố gắng tu luyện để có thể bảo vệ bản thân, đều đã và đang luôn phòng bị tất cả.

"Hàn Như Liệt, ngươi hãy tin vào chính ngươi. Hãy cho bản thân cơ hội. Chỉ cần đến một lúc nào đó chắc chắn ngươi sẽ cảm nhận được cơ duyên của chính bản thân mình. Đến lúc đó ngươi nhất định sẽ tiến cao hơn."

Đông Phương Bạch nhìn sâu vào trong mắt Hàn Như Liệt như một lời nói chắc chắn "hãy tin vào chính mình".

"Ta muốn hỏi ngươi một lần nữa. Ngươi tin tưởng ta chứ. Đừng trả lời vì không muốn mất lòng ta. Tin vào cảm nhận của ngươi rồi trả lời."

Ánh mắt Đông Phương Bạch quá mức mãnh liệt, nó xoáy sâu vào tâm trí Hàn Như Liệt khiến hắn không cách nào trốn tránh. Hàn Như Liệt tự hỏi bản thân có tin tưởng Đông Phương Bạch? Hắn bỗng nhớ tới những ngày qua, khi Đông Phương Bạch nhận được túi Càn Khôn vẻ mặt ra sao, rồi lúc nàng nguyện ý hao tổn hai năm công lực để cứu chữa hắn, vẻ mặt nàng những lúc chu môi phồng má vì bị hắn đùa giỡn, có lúc lại tỏ ra kiêu ngạo hơn người. Hàn Như Liệt bất chợt cười đến sáng lạng. Đúng rồi, hắn tin tưởng Đông Phương Bạch, hắn vì tin tưởng nàng nên mới có thể ở ngay trong phòng nàng mà không phòng bị, để phát ra bộ mặt hoảng sợ chưa từng ai biết đến, hắn vì tin tưởng nàng nên khi nghe tới nàng luyện kiếm pháp mà bất chấp bản thân mệt mỏi để ra tận sân vì muốn giúp nàng chỉ điểm những chỗ chưa tốt.

"Ta tin tưởng ngươi."

Đông Phương Bạch không nhận ra được một tia mất tự nhiên nào trong mắt Hàn Như Liệt nên nàng tin là hắn nói thật.

"Ngươi nói trước kia chỉ liều mạng tu luyện vậy đã từng gặp được cơ duyên nào chưa?"

"Ta trước giờ chỉ tin vào thực lực, cũng không nghĩ dù gặp cơ duyên sẽ có thể nhanh chóng tăng lên thực lực bản thân như là cố gắng tu luyện. Thực lực và tu vi lúc này cũng chỉ là do bản thân ta cố gắng."

Sợ Đông Phương Bạch hiểu lầm bản thân coi thường những cơ duyên nên Hàn Như Liệt lại cố giải thích.

"Không phải ta coi thường và không muốn gặp cơ duyên. Đó là thứ mà ai cũng muốn hết, chỉ là trước giờ bản thân ta không được may mắn lắm, chỉ có thể nhờ vào sự cố gắng mà vượt lên.

Lại bày ra tư thế kiêu ngạo, Đông Phương Bạch tự tin hất cằm.

"Được rồi, nếu đã như vậy thì bổn tiểu thư sẽ vì ngươi hy sinh làm cơ duyên đầu tiên cho ngươi. Ngươi đã tin tưởng bổn tiểu thư thì tiểu thư ta đây sẽ không làm ngươi thất vọng."

Nói rồi Đông Phương Bạch quăng cho Hàn Như Liệt một quyển sách.

"Coi xong thuộc rồi thì đem đốt nó. Ta không muốn có người khác biết đến bộ bí kíp này. Ta đi nghỉ dưỡng sức để mai tham gia đại hội."

Hàn Như Liệt nhìn trước mắt mình dòng chữ "Độc cô cửu kiếm", mở ra từng trang đọc. Hai tay Hàn Như Liệt bắt đầu run run, đây chính là bộ kiếm pháp mà Đông Phương Bạch luyện tập cả buổi trời. Tuy đọc qua cũng không lợi hại như lúc Đông Phương Bạch biểu diễn nhưng lúc đó là nàng hợp thêm một vũ kỹ và một loại bí tịch nữa nên lợi hại hơn là đương nhiên. Bất quá bộ kiếm pháp trên tay Hàn Như Liệt lúc này cũng thuộc dạng thượng thừa rồi, nếu hắn thành công luyện thành nhất định sẽ trở nên cường đại hơn rất nhiều.

Đông Phương Bạch đã vì Hàn Như Liệt mà hy sinh hai năm công lực để cứu tính mạng hắn. Bây giờ vì muốn hắn tin tưởng vào bản thân mà tặng hắn bộ kiếm pháp này. Có lẽ gặp được Đông Phương Bạch chính là cơ duyên lớn nhất của đời Hàn Như Liệt. Hàn Như Liệt âm thầm thề từ nay về sau sẽ giúp nàng loại bỏ hết kẻ địch, âm thầm bảo vệ và che chở nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play