Đi ròng rã mấy ngày trời, đội ngũ đón dâu mới về đến Tử Cấm Thành.
Trong thời gian mới được thu nhận, nhóm người của Tấm phải tập trung tại Đoan Trang viện để học mọi phép tắc, luật lệ, nghệ thuật xử thế, các điều cấm kị, học nghệ thuật phục vụ vua, ăn nói, đi đứng...
Tấm được học rất nhiều thứ, đã lâu lắm cô mới được đắm mình trong không khí tri thức như thế. Các nữ quan Lục Thượng rất nghiêm khắc, làm sai thường bị phạt nặng, nhưng Tấm không sợ. Còn được học là còn cách ngày gặp lại vua rất xa.
Về thứ tự cấp bậc phi tần trong triều đình hiện tại đặt làm chín bậc: Hoàng quý phi ở trên bậc nhất giúp Hoàng thái hậu trông coi lương thực và chỉnh tề công việc bên trong cung.
Quý phi, Hiền phi, Thần phi bậc nhất hay là "nhất giai phi".
Đức phi, Thục phi, Huệ phi bậc nhì hay là "nhị giai phi".
Quý tần, Hiền Tần, Trang tần bậc ba hay là "tam giai tần".
Đức tần, Thục tần, Huệ tần bậc bốn hay là "tứ giai tần".
Lệ tần, An tần, Hoà tần làm bậc năm hay là "ngũ giai tần".
Tiệp dư làm bậc sáu hay là "lục giai tiệp dư".
Quý nhân làm bậc bảy hay là "thất giai quý nhân".
Mỹ nhân làm bậc tám hay là "bát giai mỹ nhân".
Và Tài nhân làm bậc chín hay là "cửu giai tài nhân".
Dưới tài nhân là "tài nhân vị nhập giai", là những người được tuyển chọn để làm tài nhân, kế dưới là cung nga thể nữ.
Các cung phi may mắn được phục vụ và được vua yêu mến sẽ được tấn phong đến chức cung giai cao nhất, tuy nhiên số này hiếm hoi, phần đông phải chịu thân phận bỏ rơi trong lục viện.
Lần này cùng Tấm nhập cung có hơn mười người, chưa kể số những tú nữ đã nhập cung trước đó. Cộng với số giai nghi có phẩm vị, vua lâm hạnh hết trong một năm còn là điều khó.
Để tuyển cung phi, triều đình thường chọn các con gái của quan đại thần trong triều, con của người nào có phẩm trật cao thì được tuyển vào cấp bậc cao, phẩm trật thấp thì cấp bậc thấp. Con của thường dân được tuyển vào cung là những trường hợp đặc biệt, phải đẹp và khi mới tuyển thì chưa được xếp vào cửu giai mà chỉ được gọi là "tài nhân vị nhập lưu". Tấm cũng là một mỹ nữ dân gian nên ban đầu đến cung nga bình thường cũng đều có thể lên mặt với cô.
Cung Khôn Thái là nơi dành riêng cho Hoàng quý phi ở, điện Trinh Minh là nơi ở của các bà phi, viện Thuận Hy là nơi các bà Tần ở, ngoài ra còn có viện Đoan Huy, Đoan Thuận, Đoan Hoà, Đoan Trang và Đoan Trường là chỗ ở của các bậc Tiệp dư, Tài nhân, Mỹ nhân, Quý nhân cùng những tài nhân vị nhập giai, các viện trên gọi là "lục viện".
Như thế, Tấm lí ra phải thuộc tầng thấp nhất, còn không được phép ngụ tại các viện, nhưng vì cô đã trao vua "đêm đầu", vả lại theo cách vị thái giám kia bóng gió, cô rất được lòng vua nên vua đặc cách phong thưởng cho cô làm bát giai mỹ nhân, cho cô ở tại viện Đoan Huy.
So với các viện, viện này gần điện Càn Thành nơi vua nghỉ nhất, không cần nói cũng hiểu rõ điều đó nghĩa là gì. Tấm kiên cường chịu đựng những ánh mắt ganh ghét, đố kỵ, cần học gì thì dốc tâm học nấy. Đây là chiến trường của cô, đã chấp nhận bước chân vào, cô sẽ không để mình hi sinh uổng phí.
Cũng là điều may, theo luật lệ những tháng đầu vào cung, các cô gái phải ngậm miệng để khỏi bật lên những tiếng thường dùng trong dân gian và không phạm húy. Nếu bề trên cho phép có thể đáp lời không hơn. Điều này giúp Tấm tránh bao thị phi. Bản thân Tấm cũng không phải mối uy hiếp quá lớn với các giai tần bên trên nên chẳng có ai manh động đến xử lý cô.
Trải qua một tháng, Tấm dần mài dũa được những gai góc của bản thân. Cô nghĩ bây giờ nếu phải đứng trước vua, hẳn cô có thể trả lời bình thản đôi câu mà lòng không sóng dậy.
Lại qua vài ngày nữa, rốt cuộc bên quản sự cũng thông tri Tấm chuẩn bị hầu ngủ nhà vua. Hôm đó Tấm được cung nga hầu tắm từ sớm, lại bị khống chế ăn rất ít. Cô phải ngồi chờ rất lâu, khi được lệnh đến cung Càn Thành lại phải trải qua bước trang điểm cuối cùng, bị lột sạch quần áo, quấn trong một cái chăn màu đỏ. Một thái giám trẻ khỏe vác cô trên vai, đưa lên kiệu kín, sau đó là theo cửa hông điện Càn Thành vác vào.
Tấm cảm giác mình thật chẳng khác một con vật bị lột da chờ chết. Lấn át trong cô là nỗi sợ hãi và cả sự khuất nhục. Từ một sinh viên thế kỷ 21 biến thành cô thôn nữ nghèo khổ rồi thành món đồ chờ người ta chơi đùa, thật là một thử thách bạo ngược.
Điều làm Tấm càng kinh sợ hơn là khi đứng trước tấm màn màu vàng sáng trước long sàng, cô còn nghe thấy một thứ âm thanh làm lòng cô run lên. Cô đứng ở đó mãi, dưới lớp chăn màu điều đẹp đẽ, thân thể như tầng băng lạnh.
- Nàng còn định đứng đến bao giờ - Tiếng đàn ông trầm thấp cắt ngang - Vào đây với trẫm.
Thân mình Tấm cứng ngắc, cố hít hơi mấy lần mới đủ sức vén tấm rèm nặng trịch lên. Một đôi con ngươi sáng quắc vẻ lý thú đang khóa chặt biểu tình trên mặt cô. Dù cố không nhìn, Tấm vẫn không thể tránh hình ảnh dâm dục trước mặt. Một cung nga đang khúm núm quỳ giữa hai chân nhà vua, mái tóc đen búi chặt nhấp nhổm. Không kiềm được, cô nhắm chặt đôi mắt.
- Hừ thật vô dụng - Một tiếng bịch vang lên rồi tiếng hự đau đớn làm hàm răng Tấm đang nghiến chặt run rẩy.
- Trẫm lệnh nàng mở mắt.
Tiếng vua đầy quyền uy ra lệnh, hẳn là nói Tấm.
Vừa mở mắt, tràn đầy đầu cô là hình ảnh người cung nga áo trễ đến eo, ngực trắng nõn phô ra đang kịch liệt phập phồng. Vẻ mặt nàng ta thật đau đớn, bên khóe môi ngoài máu miệng tràn ra còn đầy dịch nước bọt trong suốt. Nàng ta nén đau bò dậy liên tục dập đầu xin tha. Chỉ thấy vua phất tay nói gọn "xử", liền có một thái giám tiến vào lôi người cung nga ấy ra ngoài.
Sống lưng Tấm lạnh toát khi nghe tiếng nàng ta nấc lên, cô biết thế tức là gì. Ngày mai có một cô gái sẽ không còn được đón mặt trời sau Tử Cấm Thành nữa.
- Sợ sao!
- Vâng thưa hoàng thượng - Tấm bạo gan thành thực đáp lời.
- Còn xem em đã học được những gì - Vua chợt đổi giọng - Làm ta vui thử xem!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT