Tiều phu sợ quá kinh hãi tuy nghe thất đấy là tiếng người, nhưng vẫn không dám quay lại nhìn, gã nói :

- Tiện dân không tin, người là oan hồn mà hóa thân, xin hãy thương cho tôi, tôi có nội tôi chín mươi tuổi, cả đời tôi chưa làm chuyện xấu bao giờ, chưa từng hại một ai...

Âu Dương Hải nói :

- Ta có là quỷ dữ cũng không hại ngươi, hãy quay đầu lại ta có điều muốn nói.

Tiều phu nghe vậy mới từ từ quay mình lại nhưng ánh mắt của gã vẫn mang vẻ hãi hùng, đứng ngây ra nhìn Âu Dương Hải, hai chân run lẩy bẩy.

Âu Dương Hải khẽ nói :

- Xin hỏi lão huynh những nhà ở đây chuyển đi đâu rồi?

Tiều phu nghe vậy biết chàng đích thực là người rồi, gã vẫn còn e sợ hỏi :

- Ông là...? Công tử là người ngoài đến phải không?

Trong lòng Âu Dương Hải ngầm lo lắng, lúc này chàng cảm thấy sự tình có hơi bất bình thường bèn nói :

- Trước đây ta ở nơi này, hôm nay trở lại tìm một người.

Tiều phu đưa ánh mắt hoài nghi nhìn Âu Dương Hải hỏi :

- Công tử nói thật không?

Âu Dương Hải nói :

-Ta nói thật!

- Công tử không phải tìm nữa, người ở tại đây toàn bộ đều chết hết rồi.

Âu Dương Hải nghe vậy đưa tay chụp vào vai tiều phu, quát lên :

- Ngươi nói láo .

Chỉ nghe thấy gã tiều phu rống lên như heo bị thọc tiết. Hóa ra Âu Dương Hải chợp một cái, cơ hồ làm vai gã nát vụn.

Âu Dương Hải biết mình hơi quá đáng, bèn nới lỏng tay, chỉ thấy tiều phu mồ hôi đổ dầm dề, rên rỉ không ngớt.

Âu Dương Hải rút trong người ra một thỏi bạc nói :

- Xin lỗi lão huynh, ta vì nhất thời làm bị thương lão huynh, chút bạc này lão huynh cầm lấy mà uống trà.

Tiều phu thấy bạc lập tức thôi rên, nhưng vẫn nhăn nhó mặt mày, rõ ràng vai của gã hãy còn đau.

Âu Dương Hải nhét bạc vào tay gã nói :

- Lão huynh, huynh nói người ở đây toàn bộ chết hết rồi có phải không?

Tiều phu nói :

- Tiện dân tận mắt thấy, làm sao mà không thật. Tin tức về cái chết của người ta mà dám nói láo hay sao?

Âu Dương Hải nghe vậy thất kinh vội hỏi :

- Lão huynh thấy thế nào xin kể lại kỹ cho ta nghe.

Tiều phu thấy chàng kinh hãi, đột nhiên làm gã nhớ đến một chuyện, đưa mắt chăm chú nhìn vào mặt Âu Dương Hải, chợt hỏi :

- Xin hỏi công tử có phải họ Âu Dương?

Âu Dương Hải ngạc nhiên, nói :

- Sao huynh biết được họ của ta?

Tiều phu khẽ thở dài nói :

- Cuối cùng công tử đã đến...

Âu Dương Hải biến sắc, hỏi :

- Huynh nói gì? Mau kể những gì xảy ra cho ta nghe.

Tiều phu nhìn Âu Dương Hải nói :

- Đây là câu chuyện đáng sợ, là một vu án giết người vô nhận đạo...

“Vào hai tháng trước, tiện dân đốn củi ở trong núi, chợt nghe tiếng kêu cứu vang lên... Lúc này tuy trời đã tối, trong lòng tiện dân rất sợ sệt, nhưng cứu một mạng người còn hơn xây đắp bảy bức phù đồ. Thế là tiên dân tìm theo tiếng kêu mà tới đến chân núi, nhưng tiếng kêu không còn nữa, đột nhiên trước mặt sáng lên, nhà của bốn năm hộ gia dình bị lửa thiêu cháy rừng rực. Tiện dân chạy mau qua, dưới ánh lửa chỉ thấy các người đầy đất, trẻ nhỏ phụ nữ không biết bị người nào giết chết, máu tươi ngập tràn, cực kỳ ghê rợn kinh người. Lúc đó tiện dân sợ quá ngây ra, ngay lúc đó một tiếng kêu vang lên, từ trước cửa căn nhà ở mạn Nam, có một người phụ nữ đứng nhưng rồi lại ngã xuống”.

Âu Dương Hải không đợi gã nói hết, vội hỏi :

- Có phải người phụ nữ đó trên bốn mươi tuổi không? Sau đó thế nào?

Tiều phu nhìn Âu Dương Hải buồn bã nói :

- Lúc người phụ nữ đó chưa ngã xuống, hình như quơ tay gọi tiện dân, cho nên tiện dân chay nhanh đến, chỉ thấy người phụ nữ này máu tươi đầy mặt, quần áo rách bươm, máu tươi vẫn chảy ròng ròng trên người. Lúc đó bà ta hãy còn chưa chết, thấy tiện dân chạy tới, lại vùng vẫy ngồi dậy, nhưng bà ta bị thương quá nặng, chỉ nghe bà ta nói một câu, mở mồm phun ra một bụm máu tươi rồi ngã xuống đất chết...

Âu Dương Hải vội hỏi :

- Bà ta nói gì?

Tiều phu nói :

- Bà ta nói, Âu Dương hai chữ rồi chết.

Âu Dương Hải tái nhợt, cả mặt mày, toàn thân run rẩy.

Tiều phu thở ra một hơi, lại nói :

- Lúc tiện dân đưa tay dìu bà ta dậy, đột nhiên thấy đôi tay đầy máu của bà ta nắm chặt một cái khăn tay màu trắng, trên mặt khăn viết mấy hàng chữ, tiện dân là người không biết chữ, đương nhiên không biết bên trong viết gì! Nhưng theo tiện dân nghĩ, người phụ nữ này lúc sắp chết nói ra hai chữ Âu Dương hình như là họ người, cho nên có thể đó là lời bà ta nhờ tiện dân truyền đạt lại cho người thân của bà ta...

Âu Dương Hải đối mắt trợn trừng, hỏi :

- Sau đó làm sao?

Tiều phu nói :

- Tiện dân lấy chiếc khăn đó, nếu bà ta muốn tiện dân truyền đạt lời nói thì cuối cùng cũng có một ngày thân nhân của bà ta đến đây. Sự việc đã phát sinh đến nay cũng hai tháng, công tử là người đầu tiên đến nơi này, cho nên tiện dân mới hỏi ông có phải họ “Âu Dương” không.. Tiện dân thấy người phụ nữ đó có thể là thân nhân của công tử, mảnh khăn tay tiện dân hãy còn cất giữ trong nhà, công tử đi với tiện dân xem có phải là người công tử quen hay không.

Ngưng một chút tiều phu nói tiếp :

- Còn một việc này tiện dân suýt nữa quên. Trước khi sự việc xảy ra mấy ngày tiện dân thấy có một vị hòa thượng lạ mặt lai vãng trong tiểu trấn này.

Âu Dương Hải lúc này trong lòng bi thương khôn tả, bởi vì người phụ nữ nói giống y như mẫu thân của mình, nhưng chàng không tin là mẫu thân gặp thảm họa.

Bởi vì mẫu thân của chàng không thù không oán với người ta, đương nhiên sẽ không có thù địch. Nếu là đạo tặc, mà những hộ ở đây đều rất nghèo, đạo tặc làm sao mà đến?

Âu Dương Hải hỏi :

- Nhà lão huynh ở đâu, chúng ta đi nhanh lên!

Tiều phu xốc gánh củi lên, đột nhiên kêu một tiếng ngã lăn xuống đất.

Âu Dương Hải cau mày, biết rằng vai gã hãy còn đau, thế là tay trái chàng nhẹ nhàng nhấc gánh củi lên vai, nói :

- Huynh hãy dẫn đường.

Tiều phu thấy Âu Dương Hải nhẹ nhàng nhấc gánh củi hơn trăm cân lên vai, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên khôn tả, vì bề ngoài của Âu Dương Hải giống như một thư sinh yếu đuối, làm sao có được lực khí như vậy.

Tiều phu đi trước dẫn đường, Âu Dương Hải đi theo sau. Ô Vân thần câu cũng khẽ bước đi theo.

Đêm khuya tĩnh mịch, tiếng vó của Ô Vân thần câu như tiếng nhạc bi ai, nặng nề đơn điệu.

Tâm tình Âu Dương Hải lúc này vô cùng trầm trọng, chàng thầm hy vọng với trời cao rằng tấm khăn tay đó không phải để lại cho mình.

Hai người đi chừng một tuần trà, tại một dãy nhà cổ đơn sơ ngoài trấn, tiều phu lấy tay chỉ vào một căn nhà rách nát nói :

- Ở đây!

Âu Dương Hải khẽ bỏ gách củi xuống, tiều phu đẩy cửa, bên trong có tiếng người già hỏi :

- A Cát con đã về ư? Hôm nay sao con về muộn vậy?

Chỉ thấy trong phòng có một ngọn đèn dầu, soi chiếu lên dường một bà lão nằm trên đó. Tiều phu chạy nhanh tới, nói :

- Bà bà, điệt tôn ở dưới núi gặp một vị công tử, công tử họ Âu Dương...

Lão bà đó đưa tay vào người, hỏi :

- Có phải con muốn lấy mảnh khăn tay cho người ấy xem không?

Nói xong, bà lão rút ra một khăn tay màu trắng.

Âu Dương Hải đi tới khẽ nói :

- Xin chào lão bà bà, cho tiểu điệt mượn tấm khăn tay.

Lão bà khẽ “ho” một tiếng nói :

- Mời vị tướng công này ngồi, ta là người già tàn phế, không thể ngồi dây nghinh khách.

Đôi tay Âu Dương Hải run run nhận lấy khăn tay.

Dưới ánh đèn dầu, chỉ thấy tấm khăn dính máu tươi loang lổ, trến đó viết mấy chữ lớn, dùng máu tươi viết nên.

Âu Dương Hải đôi mắt nhận ra nét chữ, khi thấy ba chữ đầu tiên đập vào mắt chàng, lá người chàng bất giác lảo đảo mấy lần, hóa ra trên đó viết “Âu Dương Hải, con không phải là con trai ta, tiếc là ta không thể nói cho con nguyên do trong đó”.

Mấy chữ cực kỳ giản đơn này đã chứng minh cái chết của mẫu thân Âu Dương Hải.

Âu Dương Hải xem xong, đôi vai run rẩy mắt tối xầm, lạong choạng ngã lăn trên mặt đất.

Tiều phu vội bước tới dìu chang dậy, kêi lên :

- Tướng công... tướng công.

Âu Dương Hải đứng thẳng người dậy, lẳng lặng đi ra khỏi nhà, gió đêm vừa thổi, chàng không nén nổi đau thương cực độ trong lòng, bất giác bật khóc lên đau đớn.

Ai nói anh hùng không rơi lệ, chỉ vì chưa đến lúc thương tâm. Nước mắt chảy hết rồi, cái thay thế là máu.

Âu Dương Hải ngắm nhìn sao lạnh trời đêm, trong đầu chàng không ngừng suy nghĩ đến hai câu: “Âu Dương Hải con không phải là con ta, tiếc rằng ta không thể nói cho con nguyên do trong đó”

Âu Dương Hải tự nói :

Thế thì ta là con ai? Ta là con ai? Con của ai? Còn nữa, ai đã giết mẫu thân của ta?

Đột nhiên chàng kêu lên :

- Mẫu thân à! Vì sao người không nói rõ cho con biết!

Chàng không ngớt hồi ức lại bao sự tình lúc trước, nhưng không có một chuyện khả nghi nào có thể chứng minh mình không phải là con của người.

Nhưng vì sao lúc lâm tử, lại vô cớ lưu lại lá huyết thư này?

Chẳng lẽ lại đem đứa con tự mình sanh ra nói rằng không phải con mình ư?

Âu Dương Hải như mê chàng không cách nào giải thích cho mình được.

Chợt Âu Dương Hải nghĩ đến một chuyện, hai tháng trước chàng bị Lý Xuân Hoa dùng Thiên Cang chỉ đả thương, ngọa bệnh nằm trong Phân đà của Khiên Thủ bang, Lý Xuân Hoa nói mình lúc ấu thơ luyện một môn nội công huyền diệu, chẳng lẽ chàng thực sự từ nhỏ đã luyện nội công ư?

Nhưng mình nhớ lại thì đâu có người nào dạy nội công tâm pháp cho mình...

Âu Dương Hải chợt nhớ lại Thiếu Lâm sơn thần tăng nói qua cách hô hấp của một môn nội công kỳ diệu, ông ta nói :

- Cách hô hấp của môn nội công này, cần phải luyện trong thai người mẹ, là nói trong lúc mang thai người mẹ phải tập luyện cách hô hấp này, suốt cho đến khi đứa bé ra đời là một giai đoại cơ bản sơ bộ. Sau đó, vừa rời khỏi thân thể người mẹ, phải bắt đầu nhờ sức người dẫn đạo hô hấp cho đứa bé, dùng cách hô hấp kỳ đặc này của đứa trẻ luyện tập nội công, nhưng môn “Anh nhi nội công tâm pháp” này rất khó luyện thành, bởi vì bản thân người mẹ cần phải là một người có nội công cực kỳ tinh thâm, và thứ giai đoạn luyện công thứ hai, lúc hướng dẫn đức trẻ hô hấp, người truyề thụ hoàn toàn dùng trân khí bản thân dẫn đạo cơ quan hô hấp của đứa bé, trong đó nếu có một sai sót nhỏ thì đứa bé lập tức huyết khí chảy ngược, ngừng thở mà chết.

Âu Dương Hải nhớ đến câu nói ấy, lâm bâm tự nói :

- Thiếu Lâm tự Thiên Sơn tăng chưa từng dạy mình cách tu luyện nội công, mà ta cũng chưa luyện tập qua, một người luyện võ nếu không có nội công thì không thể vận chân khí đến tứ chi, nếu ta không học qua nội công thì sao lại vận chuyển được, chân khí lưu thông bách mạch? Lại có thể đề khí phi than nhảy lên, vì sao ta học và luyện võ công lại có thể vượt hẳn người thường?

Chẳng lẽ ta thật sự từ nhỏ đã luyện thành “Anh nhi nội công tâm pháp” ư?

Mà cha mẹ sinh ra ta là cao thủ tuyệt thế võ lâm.

Thế thì họ là ai?

Họ đang ở đâu? Ở đâu?

Âu Dương Hải lúc này như phong cuồng, rú lên thật lớn.

Bao nhiêu suy nghĩ, suy đoán, chàng vẫn không nghĩ ra nguyên do. Với câu đố về thân thế của chàng, chàng đã không cách nào hiểu rõ. Tiếp theo là bí mật cái chết của mẫu thân chàng nghĩ: “Chẳng lẽ là một chuyện xảy ra trùng hợp?”

Nếu thế càng không có thể, nếu là tình cờ ngoài ý thì sẽ không đến nỗi những người lân cư đều bị giết sạch, đó hiển nhiên, là thủ phạm tàn khốc giết người diệt khẩu.

Thù hận ư?

Đương nhiên mẫu thân của mình không có thù hận với người, như vậy sự tình trong đó có hai khả năng.

Thứ nhất: là thù địch của cha mẹ không rõ của mình tìm đến đây giết người diệt khẩu.

Thứ hai: là thù địch của mình, nổi lên tâm lý báo thù, tàn sát gia mẫu cho hả giận.

Thù địch của mình thì có những người nào?

Người của Bạch Hoàng giáo?...

Nhưng, người của Bạch Hoàng giáo không có một người nào biết gia thế của mình, như vậy đương nhiên không phải là người của Bạch Hoàng giáo giết.

- “Hay là hòa thượng Thiếu Lâm tự?”

Nghĩ đến Thiếu Lâm tự, Âu Dương Hải chợt bùng lên ngọn lửa thù hận kinh người.

Chàng nghĩ :

- “Khả năng là người trong Thiếu Lâm tự rất cao.”

Một người của Thiếu Lâm tự biết nhà mình ở đâu, hai là quần tăng Thiếu Lâm không thể bắt được mình, họ mới hạ độc thủ giết hại mẫu thân ta, bức ta lên Thiếu Lâm tự tầm thù.

Thế thì quần tăng Thiếu Lâm tự vì sao phải giết cả những người hàng xóm trông thấy, sợ mốt lúc nào đó sẽ đến tai giang hồ võ lâm, tổn hại đến danh dự Thiếu Lâm tự cho nên mới giết sạch diệt khẩu.

Âu Dương Hải càng nghĩ càng thấy đúng, ngay lúc đó, thù hận dâng trào trong tim, chàng kêu lớn :

- Thiếu Lâm quần tăng ạ! Thiếu Lâm quần tăng! Ta Âu Dương Hải nếu không moi tim bụng các ngươi tế mẫu thân thì thề không làm người.

Nói đến đây, chàng giận dữ gầm lên một tiếng, phi thân lên ngựa.

Tiếng vó ngựa dồn dập xé ta màn đêm yên tĩnh.

Âu Dương Hải ra roi thúc ngựa, phóng nhanh đến đỉnh Thiếu Thất tỉnh Hà Nam.

Đông nguyệt như móc câu, hàn tinh vạn điểm.

Trong ánh trăng sao sương chưa xuống, có thể lờ mờ thấy một quần thể kiến trúc luên miên trên đỉnh núi Thiếu Thất, vách màng ngói xanh màu bích lục. Đó là Thiếu Lâm tự.

Lúc này đã sơ canh, các hòa thượng đã tụng xong kinh tối, chìm vào giấc mộng.

Một thiếu niên áo xanh đứng trước cửa lớn tự viên, đôi mắt lộ ra ánh hàn quang ghê người, góc miệng của chàng hé ra nụ cười lạnh lùng.

Nụ cười đó chứa đầy phẫn hận, bi thương... Và có hơi mang theo một vẻ tàn khốc. Chàng cất bước đi thẳng đến cửa tự viện.

Rầm rầm rầm, chàng đưa tay đập cánh cửa. Chàng chính là Âu Dương Hải, một thiếu niên mang trong người mối thù hận sục sôi. Thanh âm này vang lên trong đêm, hòa thượng giữ cửa bị tiếng gõ cửa làm kinh tỉnh, mắt nhắm mắt mở từ cái cửa nhỏ bên cạnh đi ra.

Âu Dương Hải lại đưa tay gõ cửa lớn rầm rầm, hòa thượng áo xám nọ quát hỏi :

- Sao ngươi gõ cửa, lại cứ gõ cửa lớn làm gì?

Âu Dương Hải như không nghe thấy, rầm rầm rầm... tiếp tục gõ cửa lớn tự viện.

Hòa thượng mở cửa xong phóng bước chạy ra đưa tay chộp lấy Âu Dương Hải.

Âu Dương Hải lạnh lùng hừ một tiếng, tay trái khẽ đưa lên, vận nội kình tống ra một cái...

Hòa thượng kêu lên “úi chao” một tiếng.

Cổ tay phải xương như muốn thoát khớp, đau đớn vô cùng.

Nhưng hòa thượng này vùng nhấc chân phải lên, hung hãn đá vào huyệt Hạ Âm của Âu Dương Hải. Âu Dương Hải trừng mắt, dùng chân phải cản đòn đá của đối phương rồi đá bật trở lại.

Hòa thượng rú lên một tiếng xương chân bị va chạm gẫy rời, bắn ra hơn một trượng ngã ngồi xuống không dậy nổi.

Lúc này từ cửa bên cạnh ba vị hòa thượng vội vã chạy ra, họ xông đến xem xét thương thế của hòa thượng nọ, một người trong bọn ngẩng đầu nhìn Âu Dương Hải, trầm giọng nói :

- Vị thí chủ đêm khuya lên Thiếu Lâm tự dùng độc thủ đả thương người, không biết định làm gì?

Âu Dương Hải lạnh lùng nói :

- Các người mau mở cửa lớn tự viện nghênh tiếp sát thần.

Hòa thượng nọ ngạc nhiên, liền cười một tiếng, nói :

- Hóa ra thí chủ định đến Thiếu Thất này để tầm thù? Hừ hừ! Thiếu Lâm tự mấy mươi năm nay không ai dám đến gây náo loạn, các hạ thật gan to hơn trời, xin báo danh tính.

Hòa thượng nọ cơ trí thâm trầm, ông biết người này này đến đây có tâm thiện bất, huống chi sư đệ của mình trong chớp mắt bị hắn đánh nát xương tay, đánh gãy xương chân, hiển nhiên cả một thân đầy tuyệt kỹ.

Âu Dương Hải lạnh lùng hỏi :

- Các người có mở cửa lớn không?

Hòa thượng trầm giọng nói :

- Cửa lớn đại viên trừ phi có chuyện cấp kỳ, cấp bách, ngoài ra tuyệt đối không mở, thí chủ đã đến đây tầm thù, xin theo cửa nhỏ mà vào, đợi ta thông báo sư phụ định đoạt.

Cửa lớn Thiếu Lâm tự đối với hương khách hoặc là người của võ lâm bài phỏng thì trước giờ không mở, trừ phi là cao nhân cực kỳ danh vọng, hoặc là tự viện có đại lễ mới mở cửa lớn này. Âu Dương Hải ở Thiếu Lâm tự bảy năm làm sao chàng không biết quy củ, chỉ vì đêm nay chàng đến tầm thù, đương nhiên cố ý làm khó bọn họ.

Âu Dương Hải lạnh lùng mỉm cười, nói :

- Các người không mở cửa lớn nghênh tiếp tự mình ta sẽ vào.

Nói xong, chàng nhẹ nhàng đề khí nhày lên cửa lớn, tung bước mà vào.

Cử chỉ này đã phạm vào đại kỵ của Thiếu Lâm tự, nên biết nhảy vào cửa lớn chính là miệt thị Thiếu Lâm vô cùng, những hòa thượng nọ thấy vậy biến sắc.

Họ chạy nhanh vào cửa bên cạnh cản Âu Dương Hải lại, quát :

- Thí chủ đã khinh miệt sự tôn nghiêm của bổn tự, thứ cho những người xuất gia chúng ta khồng còn khách sáo nữa.

Mắt Âu Dương Hải quét vào mặt ba người lạnh lùng nói :

- Các người muốn cản đường ta, đừng trách ta hạ độc thủ!

Vị hòa thượng gầy gò nọ nói với hòa thượng bên trái :

- Sư đệ, ngươi mau gióng chuông (x) cảnh

Ông ta nói xong đột nhiên xông lên, một chiêu “Hắc Long Du Tâm” đánh thẳng vào người Âu Dương Hải.

Âu Dương Hải cười nhạt, nói :

- Võ công của ngươi còn chưa đủ hạ hầu, hãy kêu Thiên Minh ra đây, ta có lời hỏi với ông ta.

Vị hòa thương này thất kinh, nên biết với võ công của mình, trong Thiếu Lâm tự đã được các vị sư phó khen ngợi.

Âu Dương Hải đột nhiên dùng tay trái khua một cái, đem vị hòa thượng này ném ra ngoài một trượng, quanh người rảo bước đi vào!

Keng keng keng... keng...

Chuông canh báo hiệu của Thiếu Lâm tự đã vang lên.

Tiếng chuông, ba tiếng ngăn một tiếng dài.

Âu Dương Hải biết đây là tín hiệu khẩn cấp khi Thiếu Lâm tự gặp phải sự cố nghiêm trọng, chàng cười thầm, nói :

- Ha ha... Một gã làm công trong bếp mấy tháng sau trở lại Thiếu Lâm tự lại làm cho họ kinh hãi trọng thể, ha ha ha ha...

Chàng đột nhiên ngẩng đầu cười sằng sặc...

Nội công của chàng cực cao, tràng cười đó sang sảng còn hơn cả tiếng chuông.

Âu Dương Hải vừa cười, thân mình cũng đã xông vào tự viện.

Thiếu Lâm tự trăm ngàn con đường lớn nhỏ chàng đã thuộc lòng, cho nên chàng phóng đi không có gi ngăn trở.

Chàng vừa bay vèo qua một nóc nhà, đột nhiên một tiếng niệm Phật vang lên.

Mấy luồng kình phong mang theo tiếng gió vù vù đánh ập vào người Âu Dương Hải.

Âu Dương Hải cười ha ha, song chưởng cách không đánh ra.

Kình đạo chàng đánh ra uy mãnh kinh người, tiềm lực chưởng phong bức thẳng ngoài mấy trượng. Trong bóng tối vang ra mấy tiếng rên đau đớn...

Bốn hòa thượng mặc cà sa màu xám lảo đảo lùi lại ba bốn bước.

Âu Dương Hải không đánh họ nữa, thân mình bay vút sát qua mình họ, bay qua một viện lạc khác.

Chàng giống như xông vào chỗ không người.

Trong chốc lát Âu Dương Hải lần ngăn chặn đột kích, nhưng tất cả đều bị chưởng lực hùng hậu của chàng đánh bị thương.

Âu Dương Hải có ý muốn làm náo loạn nghiêng ngửa Thiếu Lâm tự một phen, cho nên đi không có mục tiêu, chàng phóng đi vô mục đích trong các viện lạc trùng trùng điệp điệp của Thiếu Lâm tự, gặp phải hòa thượng nào ngăn trở hoặc đột kích chàng bèn ra tay đả thương họ. Bởi vì lúc chàng động thủ cực kỳ ngắn ngủi mau lẹ, cho nên các hòa thượng chùa Thiếu Lâm đều không nhận ra chàng.

Lúc này tiếng chuông chùa Thiếu Lâm vang lên còn dồn cập hơn.

Âu Dương Hải biết trận loạn náo này đã làm kinh động người trong toàn chùa, chàng ngửa đầu phát ra tiếng rú rùng rợn, bi thương.

Người chàng như tên bắn, bay thẳng đến quảng trường Tàng Kinh các của chùa Thiếu Lâm.

Đột nhiên mấy bóng người đuổi theo nhanh như chớp.

Ngươi đi đầu chính là Thủ tọa Đạt Ma đường Thiếu Lâm tự. Thiên Ma thiền sư, hãy còn có bốn vị cao đệ Đạt Ma đường.

Thiên Ma thiền sư vừa trông rõ Âu Dương Hải, trong lòng ông ta chấn động, sau đó cười lạnh lùng, nói :

- Hóa ra là đức phản đồ. Thiên đàng có đương ngươi không đi, địa ngục không có cửa mà ngươi tự nhảy xuống, hôm nay ngươi chớ mong sống sót rời khỏi Thiếu Lâm tự nữa.

Âu Dương Hải nghe vậy đôi mắt bắn ra tia lửa căm thù, nhìn chằm vào người Thiên Ma.

Thiên Ma thiền sư thấy đôi mắt sắc bén của chàng, trong lòng hơi chấn động... Âu Dương Hải nhếch mép phát ra giọng cười lạnh như băng giá, nói :

- Thiên Ma đại sư đã lâu không gặp, hôm nay ta phải giáo huấn ông một phen.

Bốn đại đệ tự Đạt Ma đường bên cạnh gầm lên, nói :

- Phản đồ! Ngươi thật là vô pháp vô thiên, trông thấy trưởng tôn còn dám hỗn...

Trong tiếng quát, bốn đại đệ tử Đạt Ma đường lao mình tới.

 Dương Hải cười nhạt nói :

- Ta không hề là người của Thiếu Lâm tự, nói cái gì là phản đồ? Tôn trưởng? Ha ha... Các người không phải là đối thủ của ta hãy còn không cút đi sớm.

Nói xong chàng lắc đôi vai lướt qua vòng vậy của bốn vị tăng, lao thẳng vào Thiên Ma tăng.

Thiên Ma tăng quát lớn :

- Thiết Hoàn, các ngươi lui lại.

Đôi tay ông ta đã nắm quyền thủ trước ngực nghênh đón Âu Dương Hải lao đến.

Âu Dương Hải thấy trong thế thủ của Thiên Ma tất có biến hóa quái quỷ gì đây, đột nhiên chàng tung mình lên không hít một luồng chân khí xuống Đan Điền rồi chuyển người.

Cao thủ đến bậc này xuất thủ giao đấu nhanh như điện, Âu Dương Hải vừa rồi chuyển mình, Thiên Ma đại sư đánh đến bên người, không một tiếng động.

Âu Dương Hải xoay mình qua, Thiên Ma đại sư đã đến sát chàng trong vòng hai thước.

Thiên Ma đại sư cử song quyền vung ra với cú đánh này uy thế to lớn vô cùng một luồng kình phong tựa như núi băng nồ tung.

Âu Dương Hải cười nhạt, tay phải vỗ ra một chưởng, người lập tức tung mình nhảy ra sau.

Chợt nghe một tiếng quát trầm trầm :

- Sư đệ, đừng tiếp chưởng của hắn.

Thân mình Thiên Ma đại sư từ phía trước xông tới, đột nhiên như bị lực đạo nào đó ngăn cản, vội rơi xuống, chân đứng vững trên mặt đất, thân mình hãy còn lắc lư không ngừng.

Một bóng người áo xám nhảy tới, ông ta chính là Thiên Tuệ thiền sư của La Hán đường.

Thiên Tuệ đại sư đi đến bên cạnh Thiên Ma hỏi :

- Sư đệ! Có phải bị thương không?

Chiếc áo dài trên người Thiên Ma thiền sư không ngừng rung động, cả một thân thể mềm nhũn.

Thiên Tuệ vội đưa tay dìu lấy mình Thiên Ma, đột nhiên một luồng nhiệt khí từ trên người Thiên Ma thiền sư truyền qua.

Thiên Tuệ đại sư trong lòng thất kinh, tay trái khẽ rờ vào chán Thiên Ma thiền sư, cảm thấy da thịt nóng như lửa.

Bốn vị cao đệ Đạt Ma đường thấy sư phụ bị thương dưới tay Âu Dương Hải, đồng giận dữ gầm lên, lao thẳng vào Âu Dương Hải

Thiên Tuệ đại sư quát lớn :

- Thiết Hoàn, bốn người các ngươi mau khiêng sư phụ về Tâm Thiền đuờng.

Bốn người đệ tử Đạt Ma đường nghe lời lập tức ngừng lại thế công, xoay lại díu thân mình mềm nhũn của Thiên Ma thiền sư vộ vã bước đi.

Thiên Tuệ thiền sư niệm Phật nho nhỏ, nói :

- Âu Dương thí chủ, xin thí chủ hãy nghĩ đến lúc chúng ta cùng tương xư, hãy nói ra dụng tâm của thí chủ.

Âu Dương Hải ảm đạm nói :

- Đêm nay ta có ý lên Thiếu Lâm tự tầm thù, ra tay quyết không lưu tình, Thiên Ma bị nội kình của ta đáng bị thương “Tiêu tâm mạch” trong Kỳ kinh bát mạch, phong tỏa huyết khí toàn thân.

Thiên Tuệ đại sư nghe vậy lập tức nói với tăng nhân phía sau :

- Mau đi đến Tâm Thiền đường nói là Thiên Ma sư thúc bị người đánh bị thương Tiêu tâm mạch.

Thiên Tuệ thiền sư nói xong, sắc mặt đột nhiên trầm lại quay đầu đối diện với Âu Dương Hải, hỏi :

- Đêm nay Âu Dương thí chủ xông bừa vào Thiếu Thất, liên tiếp đả thương hơn sáu mươi đệ tử, có thể nói là sự việc mấy trăm năm nay Thiếu Lâm chưa hề xảy ra, tuy lão nạp cảm niệm đến tình chúng ta đã từng cùng liên thủ đối phó với Bạch Hoàng giáo, nhưng cũng không thể bỏ qua tội lỗi của thí chủ đêm nay.

Âu Dương Hải lạnh lùng nói :

- Nhưng nếu đại sư là kẻ thù giết chết mẫu thân của ta thì ta cũng sẽ không tha ông.

Thiên Tuệ đại sư nghe vậy thất kinh, hỏi :

- Thí chủ, thí chủ nói gì?

Âu Dương Hải nói :

- Thiếu Lâm phái các người giết chết mẫu thân của ta và hơn hai mươi mạng người hàng xóm.

Lời chàng vừa dứt, đột nhiên... Một tiếng quát lớn :

- Chưởng môn đến.

Bốn vị tiểu sa di hòa thượng mi thanh mục tú dẫn trước một vị tăng nhân thân hình khôi vĩ, đoan chính tiêu sài, đi thẳng đến, vị tăng này chính là đương kim Chưởng môn Thiếu Lâm tự - Thiên Minh thiền sư.

Thiện Tuệ đại sư quay đầu hành lễ với Thiên Minh thiền sư, nói :

- Người đêm nay loạn xông vào Thiếu Lâm chính là Âu Dương Hải, bốn tháng trước chay trốn khỏi Thiếu Lâm.

Đôi mắt Thiên Minh quét một vòng xung quanh nói :

- Chúng đệ tử lập tức bố trí trận La Hán một trăm linh tám người, đêm nay tuyệt đối không để cho tên cuồng đồ này tiêu dao ngoài nghiêm luật.

Âu Dương Hải nghe vậy nhướng mày, chàng ứng tiếng quát lớn :

- Thiên Minh chưởng môn, ông đã sai khiến những người vừa đến Võ Thắng quan vâ Kỳ Vân sơn sát hại mẫu thân của ta, nếu ông không giao hung thủ ra đây, đêm nay ta phải dùng máu rửa Thiếu Lâm tự.

Thiên Tuệ đại sư nghe vậy chấn động trong lòng, thầm nghĩ :

“Chẳng lẽ Thiếu Lâm tự đêm nay gặp phải một trường máu đổ hay sao?”.

Thiên Minh chưởng môn quát lớn :

- Cuồng đồ, đêm nay ngươi đã sát thương sáu mươi đệ tử bổn tự, tạo thành một sự sỉ nhục cho chùa Thiếu Lâm mấy trăm năm nay, nếu không đem ngươi trừng phạt theo chính pháp thì đệ tử Thiếu Lâm vĩnh viễn không thể đi lại trên giang hồ võ lâm được. Chúng đệ tử tiến lên bắt lấy tên cuồng đồ này.

Thiên Minh vừa nói xong, trên quảng trường tiếng niệm Phật vang lên rầm trời.

La Hán trận đã phát động rồi, một trăm lẻ tám vị hòa thượng xung quanh, giống như một xe lớn từ từ lăn tới, dần dần khép chặt vòng vây.

La Hán trận này là một đại tuyệt nghệ của chùa Thiếu Lâm, La Hán trân có một trận Tiêu La Hán do ba mươi sáu người tổ chức thành, trận này có uy lực vô cùng, mấy trăm năm nay, phái Thiếu Lâm rất ít khi dúng đến đại La Hán trận.

Đêm nay Thiền Minh thiền sư vì thấy Thiên Ma sư đệ đã bị thương dưới tay chàng, biết Âu Dương Hải thân hoài tuyệt mỹ, mình cũng không chắc có thể bắt được chàng, cho nên vận dụng đến đại La Hán trận.

Âu Dương Hải tuy biết rõ sự lợi hại của La Hán trận, nhưng chàng có ý muốn thử La Hán trận nổi danh võ lâm này một tý xem có những ảo diệu gì.

Trận La Hán này vừa mới phát động, nếu từ ngoài nhìn chỉ thấy quần hùng tăng di động, ngang có tám người một hàng, công tám hàng, phân chia đứng bốn phái đông tây nam bắc, thẳng là bốn người một hàng, cộng mười hàng, cắm xuyên qua vị trí tăng nhân hàng ngang trừ những bước chân, thân pháp ra, không thấy chỗ nào kỳ lạ.

Nhưng Âu Dương Hải đứng ngay chính giữa thì không cảm thấy như vậy.

Tiếng quần tăng niệm Phật vang trời, đầy dẫy một oai lực uy hiếp hồn phách của người.

Những tăng nhân đó lui tới giao thoa lẫn nhau, thay đổi cước bộ, tăng y bay phần phật làm người hoa cả mắt.

Âu Dương Hải xem một hồi, chợt cảm thấy bóng người trước mắt biến ảo, đầu óc hôn mê, chàng trong lòng kinh hãi, thầm nghĩ :

“Quả nhiên La Hán trận này lợi hại vô cùng, hỏng rồi, ta phải phá trận này thế nào đây?”

Chàng vừa hoảng loạn, huyết khí phù động, thân hình như muốn di động theo cước bộ của những tăng nhân kia.

Thiên Minh thiền sư bên ngoài thấy sắc mặt khủng hoản của Âu Dương Hải trong bụng mừng rỡ, ông ta hô lên :

- Lập tức phát động thế công.

Thiên Tuệ đại sư xem xong, than thầm :

Vị thiếu niên nhân tài võ lâm này đêm nay ắt phải táng mạng trong La Hán trận rồi.

Thình lình...

Âu Dương Hải giận dữ gầm lên, song chưởng đánh ra mãnh liệt.

Hóa ra một dãy tăng nhân phía Bắc áp tới chàng.

Nào ngờ Âu Dương Hải vừa đánh chưởng ra dãy tăng nhân này đột nhiên lui lại.

Một dãy tăng nhân phái Tây lao đến sát bên người nhanh như hành vân lưu thủy, một tăng nhân trước mặt đã đánh ra một chưởng ra.

Tốc độ biến hóa nhanh cùng cực, thật đáng kinh người.

Âu Dương Hải thất kinh, chàng vung mạnh tả chưởng ra đón đánh...

Nhưng tăng nhân này vừa thấy Âu Dương Hải giơ chưởng ra, thì lại thu chưởng lùi lại.

Tiếp theo...

Dãy tăng nhân phía Đông lại áp đến.

Trong chốc lát...

Trên mình Âu Dương Hải liên tiếp bị trúng bảy chưởng, may mà nội công của chàng tuyệt cao, vân cương khí hộ thân, tuy là như vậy chàng cũng bị đánh cho khí huyết nhộn nhào, hai vai lắc lư.

Thiên Minh và Thiên Tuệ đại sư bên ngoài thấy vậy rất kinh ngạc, họ rõ ràng trông thấy trên mình Âu Dương Hải bị trúng bảy chưởng sao lại còn có thể cầm cự được nữa...

Đột nhiên Âu Dương Hải vụt nghĩ đến chiêu “Phản Nguyên Qui Chân” trong hai lưu chân kinh.

Cháng quát to một tiếng, song chưởng vung lên trong nháy mắt đánh ra mười ba đạo chưởng lực hùng mạnh vô biên, làm cho tăng nhân bốn phía đông tây nam bắc phải lùi lại ngoài hai trượng.

Âu Dương Hải đột nhiên ra thế Bảo Nguyên Thủ Nhất. “Bảo Nguyên Thủ Nhất” là gì? Là đứng yên một chỗ bất động, người không động ta không động, người động ta động trước. Chàng vừa mới ra thế, hít thở vài lần xong. lập tức não trí rõ ràng sáng tỏ, tiếng niệm chú nhiếp tâm thần của quần tăng đã không thể cảm nhiễm được chàng.

Âu Dương Hải thấy một tăng nhân hàng ngang đã xông tới, tức khắc Âu Dương Hải thân nhanh như ma quỷ ập sát vào người tăng nhân này.

Vị tăng nhân này miệng phún máu tươi ngã lăn xuống đất mà chết.

Âu Dương Hải chợt lại đứng nguyên vị, đôi mắt khẽ khép lại, Thiên Minh, Thiên Tuệ bên ngoài biến sắc, họ không nhìn ra Âu Dương Hải dùng thủ pháp nào đáng trúng vị đệ tử La Hán đó.

Tiếp theo đó, mấy tiếng hự hự liện tiếp vang lên..

Bốn vị tăng nhân đều đổ xuống.

Trong chớp mắt, tăng nhân trong La Hán trận đã có bảy vị bị đánh chết, bốn vị bị trọng thương, tuy lập tức có người xông lên, trận thức chưa loạn, nhưng chúng tăng nhân đã không dám áp đến nữa.

Đột nhiên một thanh âm sang sảng vang lên nói :

- Người này đã ngộ thấu được tinh hoa võ công, tinh lặng như nước, không gì có thể làm xáo động. La Hán trận tuy rằng uy lực cực lớn nhưng không thể đả thương được hắn ta, Chưởng môn Thiên Minh đời thứ ba mươi bảy, ngươi mau phát lệnh cho La Hán trận lui lại để tránh khỏi thương vong thêm nữa.

Thiên Minh chưởng môn nghe vậy, trên mặt lộ ra một tia vui mừng, nói lớn :

- La Hán trận, lập tức lui lại, chúng đệ tử thủ ngoài hai mươi trượng, đứng im chờ lệnh.

Mệnh lệnh của Thiên Minh vừa xuất, chúng đệ tử La Hán trận mồm niệm Phật, từ từ lùi lại hai mươi trượng.

Tiếng niệm Phật vừa dứt, hơn một trăm vị tăng nhân nhưng thần đứng im tại chỗ, thần thái rất là trang nghiêm tiêu sái.

Âu Dương Hải lúc này vẫn “Bảo Nguyên Thủ Nhất” đứng nguyên chỗ cũ.

Thiên Minh chưởng môn phát lệnh lui La Hán trận xong, cúi mình nói :

- Chưởng môn Thiên Minh đời thứ ba mươi bảy xin bái kiến bảy vị sư thúc bá Tâm Thiền đường.

Âu Dương Hải nghe vậy đôi mắt đột nhiên mở bừng, chỉ thấy trên bậc đá Tàng Kinh các không biết từ lúc nào đã có bảy vị cổ tăng già nua đang ngồi xếp bằng.

Bảy người này chính là Thất lão Thiếu Lâm, xưa nay chân không rời khỏi Tâm Thiền đường một bước.

Nên biết Thất lão Tâm Thiền đường này chính là cao thủ Thiếu Lâm trước một đời, tuổi tác mỗi vị bọn họ đều đã bảy tám mươi tuổi, võ công của thất

Lão có cao không, không ai biết, họ vô luận Thiếu Lâm tự xảy ra chuyện gì cũng đều không muốn nhúng vào, năm này qua năm khác tham thiền trong Tâm Thiền đường.

Âu Dương Hải thấy Thất lão Tâm Thiền đường trong bụng kinh hãi, nghĩ :

“Nếu bảy tăng này xuất thủ bắt ta, thì nhất định ta không thể nào trốn thoát”.

Thất lão Tâm Thiền đường ngồi xếp bằng trên bực đá, đôi mắt nhắm nghiền, Thiên Minh với quần tăng cúi mình thi lễ với thất lão xong, Thiên Minh cất giọng nói :

- Bẩm cáo bảy vị sư thúc bá, người này chính là một tên làm công nhà bếp của bổn tự, vào bốn ngày trước lễ Trung thu đại hiệu, hắn đã giết chết bốn vị đệ tử, đêm nay tìm đến Thiếu Lâm, trong một đêm đã làm hại bảy mươi mấy đệ tử bản phái. Người này liên tiếp mấy lần đánh giết đã có mối thù như biển với Thiêu Lâm ta, đêm nay nếu không bắt hắn lại, án theo môn quy xử tử, để tử Thiếu Lâm phái ta nay về sau không còn mặt mũi nào đứng trên giang hồ nữa, kính thỉnh bảy vị sư thúc bá định đoạt.

Thất lão Tâm Thiền đường nghe xong vẫn không động tĩnh gì, hình như họ đều đã nhập định rồi và không nghe thấy lời của Thiên Minh.

Kỳ thực bọn Thiên Minh đâu biết Thất lão Tâm Thiền đường đang dùng Mã Nghị thần công (công phu của kiến) để cùng nhau thương lượng vấn đề trọng đại này.

Sự quyết định vấn đề này, liến quan đến đại cuộc giang hồ võ lâm nay về sau.

Âu Dương Hải cũng biết Thất lão Thiếu Lâm này nếu ra tay mình khó tránh khỏi cái chết.

Âu Dương Hải đột nhiên hét lớn :

- Thiên Minh chưởng môn, ông không giao trả hung thủ giết người ra ư?

Thiện Tuệ đại sư khẽ niệm A di đà Phật, nói :

- Âu Dương thí chủ, vì sao thí chủ chỉ trích người trong bản phái giết gia nhân của thí chủ?

Âu Dương Hải quát :

- Chẳng lẽ ta ngậm máu phun người ư? Thiên Tuệ đại sư, ông hỏi Thiên Minh thì biết, ông ta phái người đến nhà ta bắt ta như thế nào? Hừ. Các người bái Phật tụng kinh để che lấp hung thủ, thật không còn nhân tính, giết gia mẫu ta không kể, còn giết luôn bốn nhà hàng xóm bất hạnh, phụ nữ trẻ thơ già trẻ đều giết sạch, thủ đoạn vô nhân đạo này làm người trong thiên hạ bi phẫn giận dữ, các người cho rằng giết người phóng hỏa như vậy sẽ hủy đi chứng cứ, nhưng lưới trời lồng lộng, thưa mà không lọt, đã bị một người tiều phu trông thấy những gì xảy ra. Thiên Minh chưởng môn, nếu ông không giao hung thủ ra, Âu Dương Hải ta đêm nay dùng bao kiếm chém sạch Thiếu Lâm tự từng cọng cỏ ngọn cây.

Âu Dương Hải đối với Thiếu Lâm tự vốn không có hảo cảm, cho nên với vụ án này chàng chỉ dựa vào một điểm nhỏ nhặt, mà cho rằng hung thủ đích xác là người của Thiếu Lâm không sai. Bởi vì chàng thám thính trong trấn, nghe người nói đêm trước khi vụ án xảy ra có mấy vị tăng nhân đi đến nhà mình.

Thiện Tuệ đột nhiên dùng ánh mắt nhìn vào mặt Thiên Minh, khẽ hỏi :

- Chưởng môn sư huynh, có thật người trong phái đến nhà hắn?

Thiên Minh khẽ gật đầu, nói :

- Hai tháng trước thật sự có Thiên Ma sư đệ và bốn vị đệ tử hàng chữ Thiết đến nhà hắn, tróc nã hắn. Sư đệ có tin bốn vị đệ tử lại làm ra chuyện thảo khốc này không?

Thiên Tuệ đại sư hơi biến sắc hỏi :

- Bốn vị đệ tử đó hiện nay ở đâu?

Thiên Minh chưởng môn trầm giọng nói :

- Họ ra khỏi nhà đến hôm nay hãy còn chưa trở về, ta định một hai ngày nữa sẽ phái người đi tìm kiếm.

Thiên Tuệ nghe vậy biến sắc, than một tiếng nói :

- Thế thì chúng ta không thể biện hộ nữa rồi!

Thiên Minh trầm giọng nói :

- Tên cuồng đồ này liên tiếp gia hại biết bao nhiêu là đệ tử phái ta, chẳng lẽ hãy còn muốn hắn giảng đạo lý nữa ư?

Thiên Tuệ nói :

- Chưởng môn sư huynh, danh hiệu Thiếu Lâm trên giang hồ luôn luôn là lãnh tụ các phái trên thiên hạ, nếu đệ tử phái ta thực sự làm ra chuyện rợn người ấy, thì một khi truyền ra thì danh dự Thiếu Lâm lập tức tiêu tan mất hết, bị võ lâm thiên hạ nguyền rủa suốt đời.

Mặt Thiên Minh phủ một lớp băng sương nói :

- Chúng ta chỉ cần đem tên cuồng đồ này giết đi thì chẳng lẽ nhân sĩ giang hồ biết chuyện đó được hay sao?

Thiên Tuệ đại sư nghe vậy nội tâm đau xót vô cùng, ông không ngờ sư huynh của mình lại tàn ác như vậy.

Thiên Minh khẽ thở dài :

- Vi danh dự của bổn phái, chúng ta không thể không làm như vậy.

Thiên Tuệ ngao ngán nói :

- Sư huynh là Chưởng môn đời thú ba mươi bảy của bản phái, nhất thiết đều do sư huynh chủ định.

Chỉ nghe Âu Dương Hải lạnh lùng hừ một tiếng, quát lớn :

- Thiên Minh chưởng môn, ông không muốn giao hung thủ ra đây hay sao?

Thiên Minh trầm giọng quát :

- Cuồng phu, ngươi liên tục giết hại đệ tử của bổn phái, lại còn ngậm máu phun người.

Âu Dương Hải giận dữ quát :

- Chứng cứ rõ rành rành, chẳng lẽ ta lại nghi oan người tốt?

Thiên Minh quát :

- Im mồm! ngươi xúc phạm đến mấy đại tội của bản phái, sắp chết đên nơi hãy còn không khoanh tay chịu trói thì còn đợi đến lúc nào?

Âu Dương Hải ngẩng đầu phát ra tràng cười bi tráng, thê lương.

Tay phải rút kiếm, soạt một tiếng rồng hú hổ gầm, Thanh Quy kiếm đã ra khỏi vỏ, một luồng hàn quang màu xanh chiếu lên mặt chàng, lộ ra vẻ sát khí rợn người.

Thiên Tuệ miệng niệm A di đà Phật, nhẹ bước đi thẳng tới Âu Dương Hải nói :

- Âu Dương thí chủ, thí chủ muốn gia hại người khác, đầu tiên phải giết lão nạp này.

Âu Dương Hải cười nhạt, nói :

- Thiên Tuệ đại sư, ta biết ông nhân từ, rộng rãi, oan có đầu, trái có chủ, Âu Dương Hải chỉ muốn giết hung thủ giết người, nếu các người có thể giao ra đây thì tuyệt đối ta không gia hại bất cứ ai.

Thiên Tuệ đại sư nói :

- Không biết Âu Dương thí chủ có chứng cớ gì, nói đệ tử bản phái là hung thủ giết người?

Âu Dương Hải lạnh lùng nói :

- Chứng cứ? Đã đủ lắm rồi, thứ nhất Âu Dương Hải ta bình sinh chỉ có dây mơ rễ má với phài Thiếu Lâm, thứ hai cố cư của ta chỉ có phái Thiếu Lâm các người biết, thứ ba Thiếu Lâm tự đã thực sự phái ra bốn đệ tử đến nhà ta, tổng hợp các lý do ấy lại thì đích xác đệ tử Thiếu Lâm làm ra chuyện này.

Thiên Tuệ niệm Phật một tiếng, nói :

- Âu Dương thí chủ, thí chủ có thể đợi lão nạp điều tra vụ án này cho ra chân tướng rồi hãy quyết định được chứ?

Chợt nghe Thiên Minh chưởng môn nói to :

- Thiên Tuệ đại sư đời thứ ba mươi bảy tiếp lệnh, lập tức bắt lấy tên phản đồ này.

Thiên Tuệ nghe vậy quay mình hướng Thiên Minh thi lễ nói :

- Thiên Tuệ tiếp lệnh.

Sau đó quay lại nói với Âu Dương Hải :

- Lão nạp không thể không lãnh giáo thí chủ vài chiêu tuyệt học.

Âu Dương Hải đột nhiên nâng kiếm đứng thẳng thản nhiên nói :

- Binh khí không có mắt, đại sư phải chú ý.

Thiên Tuệ đại sư võ công tuyệt cao, ông nhìn Âu Dương Hải nâng kiếm đứng thẳng, than thầm: “Thiên Tuệ đêm nay chết mà không hận rồi?”

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy...

Chột nghe thất lão Tâm Thiền đường trên bực đá người ngoài cùng bên phải lên tiếng :

- Tư thế cầm kiếm của người này chính là “Ngư kiếm thuật khởi thủ thức” cực kỳ thượng thừa, hàm chứa trong đó biến hóa vô cùng, sát khí ghê gớm kỳ dị, Thiên Tuệ ngươi không phải là địch thủ của hắn, mau lùi lại.

Thiên Tuệ đại sư đã từng thấy qua võ công của Âu Dương Hải, ông thừa biết mình không phải là địch thủ của chàng, sự việc ông ra giao đấu là bất đắc dĩ vì không dám kháng lại mệnh lệnh.

Thiê Minh chưởng môn nói :

- Sao bảy vị sư thúc bá không ra tay, các đệ tử đành phải liều thôi.

Tâm Thiền đường thất lão đột nhiên mở bừng mắt, mười bốn đạo thần quang sắc như lưỡi dao nhìn chằm chằm người Âu Dương Hải họ từ từ đứng dậy.

Thiên Minh thấy vậy đã biết Thất lão sắp xuất thủ, kêu lên :

- Thiên Tuệ lùi lại.

Thiên Tuệ đại sư hư trút được gánh nặng lùi lại.

Âu Dương Hải cầm kiếm đứng thẳng, bất giác quay mình lại đối diện với Thất lão trên bực đá thầm nghĩ :

“Dù rằng địch không nổi Thiếu Lâm thất lão nhưng cũng phải liều mạng một phen, nếu mình không cách nào báo thù được thì có chết ở đây”

Ngay lúc đó...

Âu Dương Hải bỗng nghe trong tai một thanh âm rõ ràng, kêu rằng :

- Âu Dương Hải, Thất lão đã nhìn ra lai lịch chiêu thức của ngươi, họ sắp kêu Thiên Minh chưởng môn, hiệu lênh Thiên Sơn tăng xuất thủ bắt ngươi...

Thanh âm vừa dứt, chợt nghe lão tăng bên phải trong thất lão từ từ nói :

- Thiên Minh, võ công của người này rất kỳ dị, trong bổn tự đại phái chỉ có một người có thể phá được chiêu thức của hắn.

Thiên Minh nói to :

- Kính xin đại sư bá chỉ thị.

Tinh thiền lão tăng nói :

- Người đó chính là Thiên Sơn tăng sư huynh của ngươi, ba mươi mấy năm nay Thiên Sơn đã học được tinh túy của võ học, ngươi mau dùng Lục ngọc trượng chí cao vô thượng của bổn môn truyền lệnh Thiên Sơn sư điệt đến đây.

Thiên Minh nghe lời cất bước đi ngay.

Âu Dương Hải nghe thấy giọng nói truyền âm nhập mật kia biết ngay là giọng nói của Thiết Địch Quái Hiệp, chàng kinh thầm, làm sao mà lão nhân gia cũng xuất hiện ở Thiếu Lâm tự?

Lúc này lại vang lên giọng nói của Thiết Địch Quái Hiệp :

- Âu Dương Hải, ngươi không đi còn đợi lúc nào, Thiên Sơn tăng là bạn chí giao hảo hữu của ta, ông ta mà tới đây thì ngươi toi mạng.

Âu Dương Hải nghe vậy, hú lên một tiếng phi thân lên không.

Đột nhiên một vị lão tăng cuối cúng trong thất lão là Tỉnh Thổ cười nhạt nói :

- Tâm Thiền thất lão ở đậy, ngươi có thể chạy được ư?

Nói xong, Tỉnh Thổ lão tăng đã phi thân tới chém xuống một chưởng.

Thiếu Lâm đời thứ ba mươi sáu đều dùng thứ bậu chữ “Tỉnh”, người Chưởng môn đời này là Tỉnh Công đại sư, còn thất lão này là: Tỉnh Thiền, Tỉnh Tâm, Tỉnh Kim, Tỉnh Mộc, Tỉnh Thủy, Tỉnh Hỏa, Tỉnh Thổ.

Thân mình Âu Dương Hải bay lên không chợt cảm thấy chưởng phong réo sau lưng, giật mình đảo người, Thanh Quy kiếm một chiêu “Nghinh Phong Đoạn Thảo” chém ngược lại sau, còn thân người bay xuống ngoài ba trượng.

Chỉ nghe thấy Tỉnh Thổ lão tăng nói :

- Kiếm thuật của ngươi khá lắm, tiếp thêm mấy chưởng của lão tăng thử

Nói xong, chân khẽ đạp xuống tưng người bay tới.

Âu Dương Hải thấy thân hình của Tỉnh Thổ lão tăng nhanh như ma quỷ, trong lòng kinh hãi, tung kiếm đánh xéo ra một chiêu “Phi Bảo Lưu Truyền”, mũi kiếm đâm thẳng vào ngực trái của kẻ địch, ngầm giấu sự biến hóa của một chiêu “Đảo Chuyển Âm Dương”, chỉ cần Tỉnh Thổ lão tăng nhượng một chiêu lập tức sẽ biến đâm thành quét ép địch phải lùi.

Ai ngờ Tỉnh Thổ lão tăng không tránh chiêu thế, tả chưởng chụp lấy cổ tay chàng uy thế mãnh liệt bức dừng ngay thế kiếm, hữu chưởng một chiêu “Trực Khấu Thiên Môn”, chém thẳng xuống. Chưởng này uy mãnh tuyệt luân, áo của các hòa thượng xung quanh đều bay phần phật.

Trong tai Âu Dương Hải nghe giọng nói của Thiết Địch Quái Hiệp, nói :

- Âu Dương Hải, Thất lão nếu đồng thời ra tay thì cả ta cũng khó địch nổi. Sao ngươi còn dám đánh lâu? Mau rút vào phía Tàng Kinh các.

Âu Dương Hải nghe lời, thân mình vùng mạnh bay ra sau.

Đột nhiên hai đệ tử La Hán đường bộ tới.

Tà áo xanh của Âu Dương Hải phiêu động tả chưởng duỗi ra rồi rút lại, rồi nghe hai tiếng kêu rú, hai đệ tử La Hán đường mỗi người đều trúng một chỉ, ngã oạch xuống đất.

Thất lão Tỉnh Hỏa lão tăng quát to một tiếng, phất tay áo, một luồng kình phong từ tay áo cuốn ra...

Âu Dương Hải lạnh lùng hừ một tiếng, cả người và kiếm hóa thành một đạo thanh quang bay vút về phía hai lão tăng.

Đây là thuật Ngự kiếm tối cao trong kiếm pháp, lúc công lực tới mức hỏa hầu thuần thanh thì có thể sát thương người ngoài mười trượng, nhưng công lực hỏa hầu của Âu Dương Hải hãy còn nông cạn, chỉ có thể miễn cưỡng sử được thân kiếm hợp nhất.

Dù không đủ hỏa hầu nhưng thần công chí cao của thuật Ngự kiếm này của chàng uy thế cũng to tát vô cùng. Tỉnh Thổ, Tỉnh Hỏa hai lão tăng chỉ cảm thấy một luồng hàn quang cuộn theo gió kiếm ập đến, không thể nào xuất thủ chống đỡ được, bất giác tâm thần chấn động...

Hai lão tăng đồng thời tung ra hai luồng chưởng phong cương mãnh vội vã cản lại kiếm khí đang đánh tới, muợn thế trầm chân khí xuống Đan Điền, thâu kình đạo lại, chân rơi xuống đất nhảy lùi lại phía sau một trượng xa.

Âu Dương Hải một kiếm bức lùi hai lão tăng, liền chuyển người lướt đi mấy trượng, chạy nhanh đến phía Tàng Kinh các.

Tỉnh Thổ, Tỉnh Hỏa, Tỉnh Thủy, Tâm Thiền đường thất lão, đã có ba lão xuất thủ đuổi theo.

Lúc này tám người đệ tử La Hán đường đứng thành hàng ngang cản đường đi của Âu Dương Hải. Âu Dương Hải gầm lên một tiếng, cả người và kiếm hóa thành một đạo cầu vồng phóng vọt ra.

Tám vị tăng này là cao đệ đời thứ ba mươi tám nhưng họ làm sao cản được thế kiếm này, hai vị tăng tránh né hơi chậm, hai cánh tay đứt lìa, kêu lên thê thảm, máu phun tung téo.

Nhờ một thế ngăn cản này, Tỉnh Hỏa, Tỉnh Thủy đã đuổi tới.

Tỉnh Hỏa vận công phóng thẳng một chưởng vào lưng Âu Dương Hải. Tỉnh Thủy lại dùng chiêu “Phi Ưng Cầm Thố” cách không ập xuống. Âu Dương Hải nhảy lẹ sang bên phải, Âu Dương Hải không dám đối đòn, tung mình nhảy vọt lên...

Một chân cuồng phong cuốn vèo qua thân chàng trong gang tấc, may mà không đánh trúng.

Vừa mới tránh khỏi chưởng lực của Tỉnh Thổ thì Tỉnh Thủy, Tỉnh Hỏa lại bổ tới sau lưng, một tả chưởng “Thần Long Thám Trảo” bổ uống đầu, một hữu chưởng “Phán Quan Phiến Bạc” chộp vào cổ tay.

Âu Dương Hải lắc cổ tay, kỳ chiêu đột nhiên xuất ra...

Thanh Quy kiếm như đâm như chém, hoa ra chiêu này chính là chiêu chưởng thức trong Hải Lưu chân kinh, chàng đột ngột biến thành kiếm thực thi triển ra. Chỉ thấy hàn quang lưu động, đâm nhanh vào ba đại yếu huyệt “Huyền Cơ”, “Đường Môn”, “Tương Đài” của Tỉnh Hỏa tăng.

Chiêu này kỳ ảo không thể tả, dù là Tỉnh Hỏa thân hoài tuyệt học cũng không giải được, lão tăng vội thu thế công, gấp rút nhảy lùi lại ba bước.

Âu Dương Hải tuy đánh lùi được Tỉnh Hỏa lão tăng, nhưng không cách nào tránh khỏi một đòn cấu vào uyển mạch cổ tay trái của Tỉnh Thủy lão tăng.

Chính ngay lúc đó, Âu Dương Hải chợt cảm thấy một luồng khí lực mềm mại đẩy thân mình nhảy ra ba bước, may mắn tránh được đòn của Tỉnh Thủy lão tăng.

Âu Dương Hải biết là Thiết Địch Quái Hiệp ngầm giúp đỡ, trong lúc gấp rút chàng nảy ra ý, nhân tiện chém vút ra một kiếm rồi hảy lên mược lực kiếm phong thi triển tuyệt học “Lăng Không Hư Độ” bay véo ra ngoài bảy tám trượng. Tỉnh Thổ, Tỉnh Hỏa, Tỉnh Thủy, tam lão muốn xông lên truy đuổi, đột nhiên một luồng tiềm lực mềm mại cản ngăn trước người họ, ba người kinh nghi thầm, ai nấy đếu phóng chưởng đánh tan tiềm lực kỳ dị kia xong, thì chỉ thấy Âu Dương Hải liên tiếp tung mình mấy cái, thân hình mất hút trong ánh trăng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play